Có cho Nguyễn Du Nhiên một trăm tám mươi lá gan cũng không dám đi nhặt.
Buổi tối một ngày nào đó, có một Tiện Tiện luôn vô lo vô nghĩ lại bị mất ngủ..
Cô lăn qua lăn lại trên giường giống như nướng bánh mì, trong lòng trong đầu đều là Sở Niệm.
Đây chính là thích sao?
Nghĩ tới cô từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, dỗi trời hờn đất, tự nhiên lại vì một ánh mắt của Sở Niệm thì không dám nhúc nhích.
Hình ảnh đó quen thuộc cỡ nào...
Sáng hôm sau, Nguyễn Du Nhiên mang theo gương mặt xanh xao thức dậy, hai con mắt đen láy thi thoảng liếc qua liếc lại, quan sát hai người mẹ của mình.
Tối hôm qua Nguyễn Thu tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh thần, sáng sớm la hét đòi ăn thịt để bổ sung sức khỏe, ban ngày bà còn phải làm việc.
An Nhiên đứng bên cạnh có chút ngượng ngùng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Sở Thanh.
Sở Thanh vẫn im lặng, bà thản nhiên liếc nhìn Nguyễn Thu, cái nhìn đó làm cho Nguyễn Thu giống như bị điểm huyệt, trở nên đàng hoàng.
Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cô dường có bị một vật gì đó đè lên.
Mommy sợ mẹ...
Nỗi sợ giống như cô sợ Sở Niệm?
Hôm sau đi học, Nguyễn Du Nhiên mất tập trung nhưng đã đỡ hơn... ít nhất... không chơi game, không nói chuyện hay ăn vụng.
Cô nghiêng người nhìn Sở Niệm.
Ánh mặt trời buổi sáng rất đẹp, chiếu sáng trời đất vạn vật, thậm chí không khí hạt bụi trong không khí cũng có thể nhìn thấy, Sở Niệm cũng không nghe giáo viên giảng bài, mấy thứ này với cô mà nói đã quá quen thuộc, cô cầm vở của Nguyễn Du Nhiên khoanh trọng điểm, làn da dưới ánh nắng càng trở nên trong suốt, vầng trán tỏa ra hào quang, lỗ tai nhỏ đáng yêu...
Nguyễn Du Nhiên không nhịn được sát đến, chờ đến lúc cô dán sát Sở Niệm, Sở Niệm quay đầu, ngạc nhiên nhìn cô:
"Cậu làm gì vậy?"
Cô làm gì???...
Nguyễn Du Nhiên giật mình.
Vừa rồi cô muốn hôn Sở Niệm...
Cô đang nghĩ gì vậy???!!!
Con người, nhất là thiếu niên...
Một ngày sức sống dâng tràn, cơ thể sẽ có nhưng phản ứng mãnh liệt hơn.
Trong giấc mộng mỗi ngày, Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy Sở Niệm, không còn như lúc nhỏ đơn thuần cùng nhau ăn kẹo hoặc tay trong tay đi ra ngoài chơi, trong giấc mộng... phóng túng dập dờn.
Có đôi khi sáng sớm trở về chỗ, Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy Sở Niệm nhưng lại không dám đối diện với ánh mắt của Sở Niệm.
Trạng thái đó duy trì cho đến khi gần đến kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Sở Niệm tất nhiên cũng cảm nhận được, thỉnh thoảng nghĩ đến điều gì đó không hiểu sao cô lại đỏ mặt, thừa dịp nghỉ trưa không có Nguyễn Du Nhiên ở đây, Đại Hoa quay qua nhỏ giọng nói với Sở Niệm:
YOU"LL ALSO LIKE
[EDIT] Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn - Tuyền Cửu Cửu by GauStore
[EDIT] Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn - Tuyền Cử...
K
Tác giả: Tuyền Cửu Cửu Editor: LT. Nguồn convert: wikidth Nhân vật chính: Diệp Thừa x Lê Thiên Thiên Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hào môn thế gia, thật giả t...
[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha by andyh
[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được...
K
SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC? Tác giả: Mặc Tây Kha Số chương: ( + NT) Thể loại: đam mỹ, hiện đại, thanh xuân vườn trường, thi đấu thể thao, cường cường, tha...
[EDIT-ĐM] [ABO] TÁI HÔN - TIÊU THỬ NGÂN NHĨ THANG by banhcanhodangyeu
[EDIT-ĐM] [ABO] TÁI HÔN - TIÊU THỬ NGÂN NHĨ...
K
Tên tiếng Trung: [ABO] 再婚 Tác giả: Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang Editor: Bánh cá nhỏ Tình trạng bản gốc: đã hoàn thành Tình trạng edit: đang tiến hành (// -?)...
Mẹ nhỏ trong phòng by bongluaxabong
Mẹ nhỏ trong phòng
K
CẢNH BÁO: Có giam cầm, cưỡng chế ái, ép buộc, có em bé, phi logic, truyện ngược và có nhiều yếu tố nhạy cảm, không tam quan, không đạo đức. Ai không thích, chưa đủ tuổi...
[Edit - Hoàn] Em tới là để ôm anh by thuongthu
[Edit - Hoàn] Em tới là để ôm anh
K
Tên Hán Việt: Ngã thị lai bão đích nhĩ Tên edit: Em tới là để ôm anh Tác giả: Xuyên Lan Editor: Shmily Bìa: Góc của Sên nhỏ Tình trạng convert: Hoàn thành ( chương) Tì...
[FUTA +] Học Trò by tvvvv_
[FUTA +] Học Trò
Thể loại: Vườn trường, ngọt sủng, H văn. Truyện có yếu tố phi thực tế thích thì mn đọc không thì xin đừng nặng lời.
[ĐM - Hoàn] Hợp đồng ly hôn trước khi tôi mất trí nhớ by beetks
[ĐM - Hoàn] Hợp đồng ly hôn trước khi tôi mấ...
K
Tác giả: La Bặc Hoa Thỏ Tử Edit: Ánh Trăng Sáng team Thể loại: Đam mỹ, HE, Nguyên sang, Hiện đại, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Giới giải trí...
"Vì sao gần đây ánh mắt của Tiện Tiện nhìn cậu phong tình như vậy?"
Phong tình...
Có sao? Hình như có một chút.
Mặt Sở Niệm lại đỏ lên, Đại Hoa nhìn cô có vẻ không biết nói sao:
"Không đúng, cậu không giận à?"
Đại Hoa có thể xem là người bạn duy nhất của Sở Niệm.
Trước đây Đại Hoa nhìn thấy nam nam nữ nữ thích Sở Niệm chỉ cần hơi quá một chút cô đều sẽ cảm thấy phản cảm.
Nhưng đối với Nguyễn Du Nhiên thì không?
Sao lại hai mặt như vậy?
Nhưng cái miệng của Đại Hoa như khai quang, vừa mới nói xong thì cửa đã nhao nhao, một nam sinh cao ráo mặt đỏ tận mang tai đi đến, trống tiếng cười của mọi người đặt một phong thư màu hồng nhạt lên bàn Sở Niệm.
Sở Niệm không nhìn, mắt cũng không nhướng lên, sự chú ý của cô đều đặt trên người Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên tay cầm bóng rổ, tay trái hình như bầm tím, dán băng cá nhân.
Sở Niệm khẩn trương nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên nhai kẹo cao su, nhìn chằm chằm Sở Niệm sau đó tùy tiện ngồi xuống.
"Đó là gì?"
Sở Niệm giật mình, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên hừ lạnh, dứt khoát cầm lấy phong thư:
"Thời đại nào rồi còn viết thư tình, đúng là gián đất"
土鳖 (Thổ miết hay thổ miết trùng/gián đất): có ý chỉ người miệng còn hôi sữa chưa trải sự đời.
Cô vừa nói vừa nhìn Sở Niệm:
"Không mở ra xem thử à? Nghe nói anh bạn này là hotboy trường cấp ba đó."
Sở Niệm nhìn sắc mặt khó coi của Nguyễn Du Nhiên, chợt cười nói:
"Được, vậy thì xem thử."
Nguyễn Du Nhiên cảm giác như ai đó đấm vào lòng mình, cô hừ lạnh, nhìn Sở Niệm mở phong thư.
Thư rất đơn giản, chữ viết của anh chàng đó cũng rất đẹp không xiêu xiêu vẹo vẹo như nhiều người, hành thư nắn nót.
Hành thư: là lối viết hơi bay bướm của Khải thư, thiên về sự giản dị, các nét chữ nối với nhau
- Anh ở trường cấp ba chờ em.
Chỉ mấy chữ này bên trong đã toát ra vẻ mập mờ, cả không gian kia làm cho người ta không kiềm chế được trí tưởng tượng của mình.
Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm Sở Niệm, cô nhìn Sở Niệm im lặng cất thử vào lại không ném vào thùng rác, ngọn lửa trong lòng "phụt" dấy lên lan tràn, có thể đốt cháy bất kỳ thứ gì.
"Ồ, khó trách cố gắng như vậy, thì ra có người chờ."
"Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Không nói với mình?"
"Có gì đặc biệt đâu."
...
Đối với những lời lạnh nhạt của Nguyễn Du Nhiên, Sở Niệm im lặng chống chịu, thật ra trong lòng cô rất muốn cười, có người ghen tuông rõ ràng như vậy.
Nguyễn Du Nhiên thấy Sở Niệm phớt lờ mình, cô tức giận đá ghế của Sở Niệm:
"Mình học làm gì? Qua trường cấp ba đi, chậm trễ thời gian của cậu. Mình dứt khoát nghe theo lời mẹ mình xuất ngoại du học."
Sở Niệm nghe vậy gật đầu, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên vui vẻ đồng ý:
"Ừ."
Nguyễn Du Nhiên:...
Từ nhỏ cho đến lớn, Nguyễn Du Nhiên có bản lĩnh ra sao cô thừa biết.
Lúc tan học, Song Song của lớp bên cạnh đi tới, hôm nay hiếm khi Nguyễn Du Nhiên bực bội không về nhà cùng Sở Niệm, hai người ra ngoài chơi, Nguyễn Du Nhiên còn cầm mảnh giấy nhỏ học tiếng Anh.
Song Song nhìn thấy rất kinh ngạc:
"Du Nhiên, cậu..."
Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi:
"Mình cũng không tin mình không thi được!"
Cô cũng không tin...
Mà tin cái gì?
Nguyễn Thu thấy con gái bị chọc thành như vậy, trong lòng đã sớm sùng bái Sở Niệm muốn chết. Ban đầu trường là do gia đình bà thành lập, bà chỉ hi vọng thành tích của Tiện Tiện không làm bà khó xử là được.
Không ngờ, đứa nhỏ này thật sự cố gắng.
Đến ngày thi trung học, bà đã đến lớp xem thử, ở trong lớp chọn thành tích cũng đủ xếp trên cái tên khác.
Kỳ nghỉ, Nguyễn Du Nhiên không đến chỗ chị mình bởi vì lên trung học, dựa theo văn hóa của gia tộc Nguyễn gia, cô tiếp nhận dạy dỗ trở thành người thừa kế công ty.
Nguyễn Du Nhiên ham chơi, để cho cô ngồi học điều lệ quy chế này họ, nói đơn giản là muốn mạng của cô.
Sáng sớm, cô không làm gì ngoài xem danh sách trợ lý đưa tới.
Buổi tối, cô gọi điện cho Sở Niệm, nhịn không được nuốt nước miếng:
"Má ơi, Niệm Niệm, cậu biết đám nam nữ ở đây đẹp cỡ nào không? Chả trách mẹ mình cứ hay cãi nhau với mommy."
Sở Niệm đang thu dọn đồ đạc, nghe Nguyễn Du Nhiên nói vậy, cô ngừng tay.
Nguyễn Du Nhiên đăm chiêu:
"Ai cũng đều rất xinh đẹp... quá đẹp..."
Thiếu nữ nên luôn bị những thứ tốt đẹp hấp dẫn?
Kỳ nghỉ đó tâm trạng Sở Niệm bối rối không yên.
Lúc gặp mặt, Nguyễn Du Nhiên đã hoàn toàn bị Nguyễn Thu bỏ rơi, bà thấy được con gái bà không phải khối vật liệu tốt, nếu không phải miễn cưỡng nâng đỡ thì sớm muộn gì cũng đem cơ nghiệp tổ tông khổ cực gây dựng đổ xuống sông xuống biển.
Nguyễn Du Nhiên vui vẻ tự do, ý niệm đầu tiên trong đầu cô là đi tìm Sở Niệm, chia sẻ những chuyện trên báo chí Weibo không đề cập tới.
Sở Niệm cũng im lặng, Nguyễn Du Nhiên nói một hồi lâu không thấy cô trả lời liền không vui, nắm tay Sở Niệm lắc lắc:
"Niệm Niệm, cậu làm gì vậy, lại mất hồn?"
Rốt cuộc có nghe cô nói gì không?
Sở Niệm miễn cưỡng cười cười, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Du Nhiên, mình mới học vũ đạo mới, cậu có muốn xem không?"
Bây giờ nhớ lại, Nguyễn Du Nhiên có cảm giác lúc đó mình chỉ đơn giản là kẻ khờ khạo thuần khiết, chẳng thấm vào đâu so với một Sở Niệm hay tính toán người khác từng bước từng bước một.
Cô không hề nghĩ ngợi gật đầu.
Đây là lần đầu tiên Sở Niệm nhảy múa trước mặt cô.
Là một vũ đạo hiện đại khiêu khích.
Theo nhịp điệu, cơ thể Sở Niệm đung đưa mãnh liệt, cô cảm âm rất tốt, chủ yếu bài nhạc nền là giọng nhóm nữ hớp hồn, ánh mắt của cô thay đổi, đi tới chỗ Nguyễn Du Nhiên, một tay bắt lấy cằm Nguyễn Du Nhiên lại lui ra sau.
Nhiều lần như vậy...
Trong lòng Nguyễn Du Nhiên hỗn loạn, còn tâm tư đâu nghĩ về gái xinh trai đẹp.
Thường ngày thấy Sở Niệm hay xấu hổ, sao vừa học nhảy thì khí thế cả người đều thay đổi vậy???
Hơn nữa, ánh mắt kia kết hợp chuyển động của mái tóc, rốt cuộc là học ai??? Muốn chọc chết người sao???
Sau lần đó, Nguyễn Du Nhiên lại bắt đầu mất ngủ...
Khai giảng lại đến, hai người đã là học sinh cấp ba, lớp mười có nghĩa là gì?
Tuổi ra sức học tập?
No no no, đó chỉ là một năm để lưu lại kỷ niệm cấp ba.
Lớp mười đại biểu cho ánh mặt trời, đại biểu cho tình yêu, đại biểu yêu sớm!
Mới khai giảng được một tuần, Nguyễn Du Nhiên nhận thư tình mỏi tay, Sở Niệm cũng không ít, chỉ là tâm tư của cô không quá vui vẻ, ngay cả đọc sách cũng không yên.
Cấp ba quả thật khác với cấp hai.
Phương thức theo đuổi người khác cũng đa dạng hơn.
Đôi khi, Nguyễn Du Nhiên ngồi thì sẽ có người bưng khay cơm đến ngồi ở đối diện bắt chuyện, đối với nam sinh, Nguyễn Du Nhiên nhìn cũng không nhìn, vẻ mặt ghét bỏ, nhưng đối với mấy đàn chị xinh đẹp yểu điệu... Nguyễn Du Nhiên chỉ nhẹ nhàng uyển chuyển nói lời từ chối.
Bản tính... rồi.
Sở Niệm nhìn thấy trong lòng buốt giá, chủ nhật lúc hai người xem phim, cô tình cờ hỏi Nguyễn Du Nhiên:
"Du Nhiên, cậu thích kiểu người như thế nào?"
Tâm tư của Nguyễn Du Nhiên đều đặt trên phim ảnh, cô thuận miệng trả lời:
"Hai diễn viên này hả? Nếu để mình chọn, mình nhất định chọn người quyến rũ xinh đẹp mạnh mẽ kia, rất thu hút."
Quyến rũ... xinh đẹp... mạnh mẽ...
Ba từ này dường như không dính dáng đến Sở Niệm, cô mím môi, cúi thấp đầu.
Có lẽ tâm trạng bị ảnh hưởng, lần tới tháng kia Sở Niệm mặt mày trắng bệch, Nguyễn Du Nhiên không lên lớp, đi thẳng ra ngoài mua thuốc Ích Mẫu cho Sở Niệm.
Loại tễ thuốc này nói là không quá đắng nhưng để Sở Niệm uống giống như lấy mạng cô.
Thuốc tễ hay còn gọi là viên hoàn mềm, là sản phẩm thông dụng trong phòng và trị bệnh bằng Y học cổ truyền. Thay vì sắc thuốc uống hằng ngày, thuốc tễ được bào chế bằng cách gộp nhiều thang (thường từ thang trở lên) làm thành một tễ dùng được nhiều ngày.
Cũng hết cách, lúc nghỉ trưa, Nguyễn Du Nhiên để Sở Niệm nằm lên đùi mình, cẩn thận đút từng miếng từng miếng:
"Ăn từ từ, ăn vào bụng mới không đau, biết không?"
Tiểu Trần ở bên cạnh nhìn thấy mà ê răng:
"Lão đại, đàn chị Hạo lớp hẹn cậu qua kìa, nói cùng nhau thảo luận cuộc thi bóng rổ quý tới."
Sở Niệm nghe xong liền nắm lấy góc áo của Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên nhíu mày, bắt đầu cáu kỉnh:
"Thảo luận con khỉ, không thấy Niệm Niệm đau bụng hả? Cậu đi nhanh đi, đừng có cằn nhằn."
Tiểu Trần biết lão đại cáu kỉnh, không dám nhiều lời, ủ rủ rời đi.
Nghỉ trưa, học sinh trong phòng rất ít, Nguyễn Du Nhiên thỉnh thoảng cho Sở Niệm uống ít nước đường đỏ, đến lúc xế chiều, sắc mặt cô đỡ hơn, uống nước cũng nhanh hơn.
Đôi môi thấm nước hồng hào hơn, đầy đặn quyến rũ, Nguyễn Du Nhiên cho Sở Niệm uống xong, cô cúi đầu nhìn Sở Niệm, chỉ là lúc này hai tay vô thức nhẹ nhàng vuốt v gò má của Sở Niệm:
"Niệm Niệm làn da của cậu đẹp thật."
Sở Niệm không biết có phải do cơ thể hay không, cô cảm giác gò má bị Nguyễn Du Nhiên vuốt v có chút tê dại.
Hai người cứ như vậy đối diện nhau, Nguyễn Du Nhiên bất giác cúi đầu xuống, xuống một chút nữa...
"Lão đại, đàn chị tới tìm cậu!"
Ngay thời điểm mấu chốt, giọng Tiểu Trần vang lên, Nguyễn Du Nhiên bị giật mình, thoáng ngẩng đầu lên.
Sở Niệm cũng thở hổn hển, cô lập tức ngồi dậy, hốt hoảng cầm lấy bút bên cạnh.
Vừa rồi các cô... các cô suýt chút nữa...
Nguyễn Du Nhiên đang rơi vào sương mù đã bị gọi đi, bình thường cô với đàn chị Hạo nói chuyện cũng trong nề nếp, hôm nay lại nói rất nhiều chuyện không đâu.
Đàn chị Hạo rất ngạc nhiên, lúc đi, cô cười đưa một chai nước cho Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên xua tay, theo bản năng từ chối.
Sau khi từ chối, cô sững sờ.
Rốt cuộc vì sao cô từ chối?
Lần hiếm hoi là vì lần trước Sở Niệm tức giận, không muốn cô uống nước của người khác đưa?
Có những thứ, mơ hồ đã bị đâm rách.
Nhưng chuyện này nếu như dựa vào Sở Niệm nói thì nhất định chờ tới sông cạn đá mòn.
Sau học kỳ lớp mười, bởi vì Sở Niệm dáng cao cùng khí chất vượt trội, được chọn làm người kéo cờ trong đội nghi thức, lúc đầu Nguyễn Du Nhiên cũng trúng tuyển nhưng mỗi buổi sáng phải huấn luyện, nỗi khổ này cô chịu không nổi dứt khoát từ chối.
Lúc rảnh rỗi, cô sẽ đi xem Sở Niệm huấn luyện.
Trong chuyện của bản thân dù cô rất tùy tiện nhưng với Sở Niệm, Nguyễn Du Nhiên cẩn thận đến mức cao nhất.
Lần đầu tiên cô đến đó, mấy soái ca mỹ nữ trong đội nhìn thấy Tống Dương người tự xưng tiểu Cổ Thiên Lạc cũng là đội phó, đó là người có làn da khỏe mạnh, quan trọng nhất là người khôi ngô, vóc dáng như cây bạch dương cao ngất, ánh mắt cậu ta nhìn Sở Niệm rất dịu dàng.
Sở Niệm vẫn hờ hững, cô chuyên tâm với huấn luyện, chờ sau khi huấn luyện kết thúc, điều đầu tiên cô làm là chạy ngay đến chỗ Nguyễn Du Nhiên.
Cũng không có gì.
Nguyễn Du Nhiên nhịn, đợi đến ngày biểu diễn, diễn tập kết thúc còn rất thành công, mọi người đều hân hoan, tay của Tống Dương đặt trên vai Sở Niệm, Sở Niệm nhanh chóng tráng ra, Nguyễn Du Nhiên vẫn nhìn thấy, lúc đó cô đang uống sữa Vượng Tử, Tiểu Trần ở bên cạnh ồn ào, cô hừ lạnh, tay dùng sức bóp nổ hộp sữa.
Tiểu Trần:...
Sao vậy?
Lúc tan học, Nguyễn Du Nhiên cho Sở Niệm một cái liếc mắt:
"Mình có hẹn, tự cậu đi đi."
Sở Niệm giật mình, cô thấy ánh mắt của Nguyễn Du Nhiên không quan tâm mình mà dứt khoát ra cửa.
Hẹn ai?
Có quỷ mới biết Nguyễn Du Nhiên đang giận cái gì.
Lần này giận không nhỏ, thật sự chiến tranh lạnh với Sở Niệm.
Người ta rót nước cho cô, cô giả vờ không nhìn thấy, nói chuyện với cô, cô hếch mũi hướng mặt lên trời, đến đội bóng rổ tìm cô, cô đã sớm rời đi.
Ấu trĩ bao nhiêu thì ấu trĩ bấy nhiêu.
Nhưng cảm tình của người trẻ không chỉ là hành động theo cảm tính?
Một tuần lễ sau, Sở Niệm chặn Nguyễn Du Nhiên ở một góc, đôi mắt đỏ lên:
"Mình không thích hắn."
Nguyễn Du Nhiên hừ lạnh: "Ai? Cậu thích ai đâu có liên quan tới mình?" Cô xoay người muốn rời đi, Sở Niệm nắm tay cô lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Tới rồi... lại tới nữa rồi...
Đừng dùng ánh mắt này nhìn cô.
Nguyễn Du Nhiên không chịu nổi dáng vẻ này của Sở Niệm, cô nặng nề thở dài, nắm tay Sở Niệm:
"Được rồi, đi thôi."
Bàn tay nắm lấy đầy ấm áp, tâm Sở Niệm mới buông xuống.
Cô không chịu nổi.
Trước kia cô có thể chịu được cô đơn, chịu được một thân một mình nhưng từ sau khi Nguyễn Du Nhiên xuất hiện, ngấm ngầm chịu đựng đã sớm tan thành mây khói.
Cô không chịu được Nguyễn Du Nhiên phớt lờ mình.
Cô không chịu được sự lạnh lùng của cô ấy.
Trên đường trở về nhà, hai người nói về mấy ngày nay, trên đường đụng phải Tiểu Trần, Tiểu Trần không có năng lực phân biệt, tay vung vẩy, đếm đếm:
"Lão đại, đây là thư tình mấy ngày nay của các nam sinh đưa cho cậu nhưng mình không dám đưa, mình đếm rồi, đại khái bảy thư, nè."
Nguyễn Du Nhiên trợn tròn mắt:
"Ai cho cậu nhận?"
Tiểu Trần ngượng ngùng:
"Đám đó dây dưa không ngừng."
Sở Niệm buông tay đang nắm tay Nguyễn Du Nhiên ra, Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm tiểu Trần:
"Sau này không được phép nhận vớ vẩn, còn thu nữa để cậu ăn luôn."
Tiểu Trần bụm miệng:
"Của nữ sinh thì sao?"
Nguyễn Du Nhiên lập tức đổi giọng:
"Thái độ của cậu đối với con gái nhà người ta có tốt không vậy?"
Tiểu Trần:...
Không,,, cô không có, quá khó.
Ngày đó, Sở Niệm cứ im lặng, buổi tối, Nguyễn Du Nhiên gọi điện cho mẹ Sở, bà đang công tác ở nước ngoài, thấy hai đứa nhỏ ở chung bèn cười nói:
"Tốt quá, Niệm Niệm, gần đây con ở cùng Du Nhiên đi, mẹ thấy mấy ngày nay thời tiết không tốt, sợ có mưa to sấm chớp."
Con gái bà sợ trời mưa.
Nhưng chỉ cần ở cùng Nguyễn Du Nhiên, đường như không còn sợ nữa.
Mẹ Sở là người từng trải, bà tất nhiên hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Sở Niệm cũng biết, chỉ có Nguyễn Du Nhiên vẫn còn trong trạng thái mù mờ.
Mẹ Sở nói chuyện thiếu điều nói toạc ra, buổi tối này trời mưa liền gọi tới, Nguyễn Du Nhiên muốn đi đóng cửa sổ giúp Nguyễn Thu, ai biết bà già không biết xấu hổ kia tự nhiên ôm Sở Thảnh, uốn éo:
"Ui, phu nhân, sấm lớn quá à, người ta sợ, mau vào nhà thôi."
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Niệm:...
Đến cuối cùng vẫn là hai đứa nhỏ đi đóng cửa sổ.
Hạt mưa chằng chịt từ trên trời rơi xuống, tiếng sấm "đùng đùng" ở xa xa, Nguyễn Du Nhiên biết Sở Niệm sợ, cô nhanh chóng cởi giày leo lên giường ôm Sở Niệm.
Sở Niệm ở trong lòng cô run lẩy bẩy, cả tiếng hít thở cũng dồn dập hơn.
Nguyễn Du Nhiên ôm chặt cô, nhỏ giọng líu ríu:
"Đừng sợ nha, đừng sợ. Niệm Niệm, có mình ở đây."
Sở Niệm nắm lấy vạt áo Nguyễn Du Nhiên, sắc mặt tái nhợt, Nguyễn Du Nhiên cực kỳ đau lòng, cô nắm tay Sở Niệm, mười ngón tay đan xen.
Đến hơn nửa đêm, tiếng sấm thưa dần, Nguyễn Du Nhiên bình thường là thần ngủ, chỉ cần đầu chạm gối liền ngủ nhưng hôm nay, cô cứ nhìn chằm chằm Sở Niệm.
Sở Niệm ở trong lòng ngủ đã ngủ rồi, vùng xung quanh lông mày không còn nhíu nữa, cơ thể cũng thả lỏng, hơi thở cũng ngọt ngào.
Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm Sở Niệm, lông mi của Sở Niệm thỉnh thoảng cử động, giống như con bướm bay vào lòng cô.
Cảm giác này... có lẽ không phải cảm giác của chị em tốt.
Du Nhiên là một người rất can đảm.
Từ nhỏ đã như vậy.
Cuộc đời của cô, tự cô làm chủ, sẽ không để bất kỳ ai ràng buộc.
Cô là chim ưng bay lượn trên bầu trời, một khi quyết định sẽ lập tức giương cánh bay cao, không chút do dự.
Cô sẽ không tự chủ giảm bớt thời gian ra ngoài cùng bạn bè ăn uống no say, rất nhiều thời gian cô sẽ ở bên Sở Niệm.
Lúc ban đầu khá ổn, thời gian lâu dài, Tiểu Trần hơi không vui:
"Lão đại, cậu làm gì vậy, tụi này bị cậu bỏ rơi rồi, mỗi ngày cứ ở cùng Niệm Niệm vậy? Cậu ấy là bạn, tụi này không phải à?"
Nguyễn Du Nhiên nhướng mắt nhìn Tiểu Trần:
"Nói khỉ khô gì vậy, các người giống nhau à?"
Bạn bè của Tiểu Trần có thể nói là trải rộng khắp cả khuôn viên trường.
Nhưng Niệm Niệm thì sao? Niệm Niệm chỉ có mình cô.
Sở Niệm cũng cảm nhận được Nguyễn Du Nhiên ở bên mình, trong lòng cô vui vẻ, nhưng có đôi khi cô cũng nhìn Nguyễn Du Nhiên nói:
"Cậu muốn ra ngoài chơi thì đi với họ đi."
"Không đi, loi choi học theo người lớn uống rượu gì đó." Nguyễn Du Nhiên chán ghét chuyện đó, cô thích cùng Sở Niệm ở chung với nhau, ngửi mùi hương trên người Sở Niệm, cô nhìn dáng vẻ băn khoăn của Sở Niệm thì cười nói:
"Cậu thật sự muốn mình đi?"
Sở Niệm cắn môi không nói.
Nguyễn Du Nhiên giả vờ giả vịt đ lấy áo khoác:
"Haizz, mệt cho người ta muốn ở cùng cậu, được rồi được rồi, cậu đuổi thì mình đi thôi."
CÔ chỉ đang đùa Sở Niệm nhưng khi cô mặc xong quần áo muốn ra cửa, thấy khóe mắt Sở Niệm có nước mắt.
Trái tim thoáng mềm xuống.
Nguyễn Du Nhiên đi tới, cô ôm lấy Sở Niệm:
"Cậu đó, sao cứ không dám nói hả? KHông muốn mình đi thì nói."
Sở Niệm dựa vào cô không lên tiếng.
Nguyễn Thu ở cầu thang kéo Sở Thanh vây xem, bà nhỏ giọng nói:
", đã vậy rồi còn ngây thơ."
Sở Thanh liếc nhìn bà:
"Tình cảm của bọn nhỏ rất trong sáng, chị đừng có chọc bậy chọc bạ."
Không thể chọc bậy chọc bạ.
Có một số việc nên xảy ra sẽ xảy ra.
Sinh nhật mười sáu tuổi.
Nguyễn Du Nhiên tự mình làm một chiếc bánh kem cực kỳ xấu xí cho Sở Niệm, Sở Niệm ăn rất vui vẻ.
Ăn xong bánh kem, hôm nay ánh mắt của Nguyễn Du Nhiên khác hoàn toàn bình thường, cô nắm tay Sở Niệm:
"Mình làm bánh kem cho cậu, cậu cảm ơn mình sao đây?"
Giọng của cô hôm nay bọc đường như bánh kem vậy, ánh mắt nhìn Sở Niệm cúi đầu:
"Sinh nhật mình, cậu còn chưa tặng quà cho mình."
"Bây giờ tặng, nè." Nguyễn Du Nhiên nắm tay Sở Niệm, mười ngón tay đan xen, gọi: "Niệm Niệm."
Sở Niệm run lên, cô ngẩng đầu Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên lim môi, không hề nghĩ ngợi cúi đầu hôn Sở Niệm.
Tư vị của nụ hôn đầu là gì?
Vị bánh bơ của bánh kem... làm cho người ta run sợ trong lòng.
Tất cả đều mới mẻ.
Cả đời chỉ một lần yêu...
Cuốn hồi ức có viết đến điều này, Sở Niệm khép sách lại, chủ động từ phía sau ôm lấy Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên quay đầu nhìn cô:
"Sao vậy?"
Sở Niệm áp gò má lên cổ Nguyễn Du Nhiên:
"Nhớ tới thời niên thiếu của chúng ta rất lãng mạn."
"Bây giờ chúng ta vẫn lãng mạn như vậy." thời gian xoay vòng, khí chất ngông nghênh thuở niên thiếu của Nguyễn Du Nhiên đã sớm bị mài mòn trở nên dịu dàng khiến Sở Niệm quyến luyến, Sở Niệm nhìn vào mắt Nguyễn Du Nhiên khẽ hỏi:
"Du Nhiên, em nói xem cái gì mới gọi là lãng mạn?"
Thật sự giống như lời bài hát, cùng nhau chậm rãi già đi sao?
Hay như lời hai mẹ nói mãi mãi không rời xa nhau.
Nguyễn Du Nhiên ôm eo Sở Niệm, nhẹ nhàng hôn lên gò má Sở niệm, trong mắt tràn đầy thâm tình:
"Với em mà nói, chỉ cần chị ở bên đó chính là lãng mạn."
- ----Toàn văn hoàn----