Cảnh tượng kia kết thúc, tất cả mọi người vây quanh "hỏi han ân cần".
Sở Niệm vẫn như cũ, vừa rời khỏi ống kính thì cả người lãnh diễm, không ai dám nói gì với cô mà tất cả ngước mặt về phía Nguyễn Du Nhiên.
Sắc mặt Nguyễn Du Nhiên vừa mới trở lại bình thường, mũi hướng lên trời cũng bày ra gương mặt cực kỳ cao lãnh, liếc mắt nhìn mấy người kia:
"Đi ra đi ra đi ra."
Lâm Y Y đã quá quen Nguyễn Du Nhiên, cô cắn hạt dưa nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên, sau đó cùng Lam Kha bắt đầu chuẩn bị "phá án".
Lâm Y Y:
"Sao đây, còn đỏ mặt nữa?"
Lam Kha:
"Có phải chạm vào bộ phận nhạy cảm nên xấu hổ?"
Tần Yên Lam ở bên cạnh vẫn luôn nhìn với vẻ thờ ơ thản nhiên nói:
"Nhạy cảm đi nữa cũng sẽ không làm cho môi hồng hào sáng bóng."
.........
Quả thật một câu tàn sát tất cả.
Hôn chỗ nào mới có thể làm cho môi ướt át sáng bóng? Nước ở trên đó là từ đâu ra???
Lâm Y Y nhìn chằm Nguyễn Du Nhiên, ánh mắt từ ngực dời lên cổ rồi đến miệng, lại từ miệng đi xuống bên dưới...
Nguyễn Du Nhiên cầm gối ném qua, mặt đỏ tới mang tai:
"Lưu manh!"
Mọi người cười ha ha, một đám người đùa giỡn, đang cười thì Ngưu đạo vẫy tay:
"Tới, sáu người mau tới xem."
Mấy người họ nghe thấy cùng nhau đi tới, Ngưu đạo cầm laptop, nhấp chuột:
"Giai đoạn trước chúng tôi cắt một vài đoạn, để đảm bảo không có sơ hở tôi tìm ra khán giả xem thử qua một lần, mọi người nhìn xem."
Dù sao cũng là chuyện công việc, sáu người rất nghiêm túc.
Không thể không nói, Ngưu đạo cắt nối biên tập, lựa chọn hình ảnh đều cực kỳ có tính đặc trưng, hơn nữa lần này cắt nối biên tập rõ ràng cho thấy dụng tâm, không có đầy đủ các cảnh quay khi đó, mà lời thoại quan trọng dùng bibibi cắt âm, câu dẫn lòng hiếu kỳ của mọi người, khiến họ không nhịn được muốn theo dõi tiếp.
Cặp Ánh lam hồng dùng cảnh Lam Kha và Tần Yên Lam đối diện nhau, dưới bầu trời sao mênh mông, Lam Kha nhìn Tần Yên Lam, trong mắt có chút ưu thương:
"Ở tuổi của tôi, nói thật thì, tôi không tin tưởng tình yêu, một mình cũng rất tự do, tự do như gió, bibibi---"
Nguyên nhân câu nói tiếp theo là---không cần chịu bất kỳ sự giới hạn nào.
Trải qua bản xem thử, đa phần người bạn trên mạng đều cho rằng nên phối âm những tiếng bị cắt: nhưng nhìn Tân tổng dáng vẻ như Boss, tôi cũng muốn bị trói buộc trong gió.
Lam Kha...
Tần Yên Lam thở dài:
"Bạn trên mạng rất có tài."
Tiếp theo là clip nhảy nóng bỏng của Tống Từ và Lâm Y Y, trong đó có một động tác là Lâm Y Y sát đến bên tai Tống Từ, thật ra Lâm Y Y căn bản không có nói nhưng tổ chương trình lại để bibibi.
Bạn xem thử trên mạng lại phản hồi: ai có thể nóng bỏng hơn chị!
Lâm Y Y:...
Tống Từ cảm thấy buồn cười, Lâm Y Y giận dữ nhìn Ngưu đạo:
"Đạo diễn, còn như vậy, cái đoạn cuối này thả ra không phải lừa dối bạn trên mạng sao?"
Nguyễn Du Nhiên nhìn có chút hả hê:
"Đây là chương trình truyền hình, chị gái à, mọi thứ đều có thể, không được hậu kỳ lồng tiếng."
Lâm Y Y:...
Chả trách tên này tên là Tiện Tiện.
Đến Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm, tất nhiên là cảnh bùng nổ nhất trên giường rồi, ngay khoảnh khắc tắt đèn, phía sau màn hình là tiếng bibibi.
Cái này hiển nhiên rồi, khán giả xem thử đều sôi trào.
- Nói gì, đang nói cái gì?
- Nhất định không chỉ nói, nhất định còn làm gì nữa!
- A a a, xem môi lúc sau kìa, có phải thoa lại không.
- Trời ạ, trả Hằng Nga tỷ tỷ cho tôi, tôi khó có thể chấp nhận, nhìn dáng vẻ ti tiện của Nguyễn Du Nhiên kìa, được tiện nghi còn khoe mẽ, mắt còn đỏ nữa.
- Đúng rồi, lúc mới đầu thì biểu hiện hờ hững với Hằng Nga tỷ tỷ, sau này vừa kéo ống quần vừa quăng mị nhãn để quyến rũ, còn ở bên tai nói khẽ! Quả thật là một loạt hành động trong chiến lược tiến công của trà xanh!
...
Hai mắt Nguyễn Du Nhiên mở to như bóng đèn nhìn chằm chằm Ngưu đạo:
"Xin hỏi Ngưu đạo kiếm ở đâu ra nhiều khán giả nhận xem thử như vậy, thật không có tố chất."
Lần này đổi lại Lâm Y Y nói:
"Ha ha, ánh mắt của quần chúng đều sáng suốt, Ngưu đạo, tôi có đề nghị, hậu kỳ lồng tiếng cho Tiện Tiện thêm: tới tới, ây da, ghét ghê, không muốn nha, kiểu vậy đó, nhất định khởi đầu tốt đẹp!"
Nguyễn Du Nhiên muốn nổi điên, Ngưu đạo vỗ vai cô, lời sâu xa:
"Tiện Tiện, em cũng biết, lần này quay xong "Kết hôn ngày" có thể tôi sẽ bế quan rồi."
Tin tức này vừa truyền ra, mọi người đều trố mắt, chưa có ai nghe qua Ngưu đạo đề cập qua tin tức nặng ký như vậy, chả trách lần này mạnh tay, lại thần bí thì ra là thế.
Trong mắt Ngưu đạo chất chứa hi vọng:
"Một diễn viên giỏi thì phải mặc kệ lời bên ngoài, tất cả vì tỷ suất xem của chương trình."
Nói bóng gió, chút tinh thần hi sinh Tiện Tiện đồng chí vẫn phải có.
Nguyễn Du Nhiên hấp hối giãy dụa:
"Nhưng ban đầu đưa giấy cho em không phải Tiện thỏ của Hằng Nga sao?"
Ngưu đạo phản ứng cực nhanh:
"Có thể đổi thành Thỏ trà xanh, em có cảm thấy màu xanh đáng yêu cực xứng với em không?"
Nguyễn Du Nhiên:.........
Tất cả mọi người ở bên cạnh phụ họa, nghiễm nhiên ngược lại với dáng vẻ của mọi người đang thúc đẩy, Nguyễn Du Nhiên ôm hi vọng cuối cùng nhìn về phía Sở Niệm, Sở Niệm nhìn về phía cô mỉm cười:
"Ngưu đạo nói rất đúng, em là diễn viên chuyên nghiệp."
Ngưu đạo:...
Nguyễn Du Nhiên:...
Chiêu mượn đao giết người dùng thật cao tay.
Chờ tới buổi trưa lúc ăn cơm, Ngưu đạo nản lòng thoái chí với dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục của thỏ trà xanh bèn gọi thỏ trà xanh qua, hạ giọng:
"Khán giả thích xem cái gì thì con làm cái đó, trà xanh thì sao, không phải cũng đồng nghĩa với chữ tiện sao?"
Nguyễn Du Nhiên không vui:
"Sao dì có thể nói như vậy hả? Mệt cho dì là một nghệ thuật gia lão làng, tiện và trà xanh có thể nhập làm một sao? Tiện có khí khái của Tiện, có kiêu ngạo của tiện, trà xanh là cái gì? Là tư tưởng phẩm chất tuyệt đối không đoan chính, một nữ sĩ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn như con, sao có thể dùng từ đó?"
Đôi con ngươi của Ngưu đạo đảo vòng:
"Nói như vậy con thừa nhận mình tiện?"
Nguyễn Du Nhiên:...
Ngưu đạo nhịn cười:
"Vậy bây giờ con còn cảm thấy hình tượng quá nặng không, Tiện Tiện, thả lỏng chút đi, chuyên nghiệp một chút, con xem Sở ảnh hậu người ta kìa, rõ ràng băng thanh ngọc khiết cao cao tại thượng cỡ nào chỉ vì chương trình truyền hình này trả giá không ít, biến hóa nhanh chóng thành mặt người dạ thú rồi."
Nguyễn Du Nhiên:..
Cô ấy vốn đã như vậy được chưa? được chưa? được chưa???!!!
Ngưu đạo:
"Được rồi, tuy rằng diễn xuất của con kém hơn Sở Niệm một chút nhưng đừng kém quá nhiều, cố gắng nha, làm một Tiện thỏ người gặp người thích nha." Nói xong. Ngưu đạo giơ nắm tay, nháy mắt blingbling cực kỳ (đê) tiện: "Fighting! (Cố gắng lên)!"
Nguyễn Du Nhiên:.........
Cuộc sống ơi, vì sao tàn nhẫn như vậy???
Nguyễn Du Nhiên tuy rằng tính cách bướng bỉnh, nhưng từ nhỏ đến lớn tinh thần không chịu thua, kỹ thuật diễn của cô không được tốt lắm cô tự mình biết cùng người khác nói ra là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Sau khi trở về phòng, cô đau ngay cả nghĩ cũng đau, nằm trên trên giường một tiếng sau liền tỉnh ngủ, chuẩn bị tìm Sở Niệm nói chuyện.
Sở Niệm đang ở hành lang nói chuyện phiếm với Tần Yên Lam, hành lang này là tổ quay cố ý thiết kế, dây leo xung quanh, thảm cỏ xanh phất phơ, ngồi bên trong có thể ngửi thấy hương thơm của hoa quả, thấm vào ruột gan, cực kỷ thả lỏng.
Nguyễn Du Nhiên vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy cảnh chói mắt kia, dùng lương tâm mà nói, hai người thật xứng.
Trước đây khi Sở Niệm vẫn còn là học sinh, cũng bởi vì một chữ "ngự" (trong ngự tỷ) làm cô u mê, một lòng trao trọn.
Sau này lớn lên, khí chất của Sở Niệm càng thêm mãnh liệt, hơn nữa trang phục đều là kiểu đơn giản khí chất lớn, sau khi mặc vào, ánh mắt Sở Niệm nhìn về phía trước có thêm áp lực vô hình, người ta đều sợ hãi, nhưng Nguyễn Du Nhiên thì cứ thích chết đi được, thậm chí còn làm nũng các kiểu vô sỉ yêu cầu Sở Niệm mặc âu phục lên giường cùng cô chơi đủ trò, tuy rằng cuối cùng bị chơi cả người muốn rã ra từng mảnh nhưng cô cực kỳ hưởng thụ.
Mà hôm nay...
Tần Yên Lam khí thế cũng đồng dạng mãnh liệt, thế nhưng từ cảm giác mà nói thì hai người hoàn toàn bất đồng.
Sở Niệm là người khác chớ tới gần.
Tần Yên Lam giống như tự mình feel, cô ngồi ở đó lời ngầm giống như "các vị, đi họp", đậm chất BOSS.
Hôm nay hai người ngồi ở ghế đằng kia, câu có câu không trò chuyện, gió thổi tóc dài hai người rối loạn, mê hoặc ánh mắt Nguyễn Du Nhiên.
Cô yên lặng trở về, cũng không biết đi đến giường ngồi xuống thế nào, cúi đầu trầm mặt chốc lát, lẩm bẩm:
"Mình có thể tiếp thu, đều có thể, đã nói xong buông tay..."
Đúng lúc Lâm Y Y tới tìm Nguyễn Du Nhiên chuẩn bị đi bơi, cô thay đồ tắm, dáng người cực lóa mắt, chỉ là đoạn đường đi này không ít người nhìn lén, cô cực kỳ tự tin vào phòng, vừa nhìn thấy bộ dạng kia của Nguyễn Du Nhiên lại càng hoảng sợ:
"Sao vậy?"
Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy sương mù khiến người ta tan nát lòng.
Lâm Y Y phản ứng cực nhanh, cô ra bên ngoài nhìn nhìn, nhìn thấy Sở Niệm và Tần Yên Lam liền rõ chuyện gì xảy ra, cô kéo tay Nguyễn Du Nhiên:
"Ghen à?"
Nguyễn Du Nhiên cúi đầu, lẩm bẩm:
"Mình thật vô dụng."
Lâm Y Y an ủi:
"Haizz, có gì đâu, tới, chúng ta cùng nhau nhảy."
Bạn bè là cái gì?
Thì chính là biết rõ núi có hổ vẫn hướng về hang hổ.
Lâm Y Y nổi tiếng nói nghĩa khí, tuy rằng Sở Niệm tạo áp lực quá lớn nhưng cũng không thể đứng nhìn Tiện Tiện tinh thần sa sút như vậy.
Hai người nói tới là tới, đứng bên bể bơi trong sân lớn, Lâm Y Y ôm eo Nguyễn Du Nhiên, vẻ mặt đau khổ, "biểu diễn" một đoạn thoại kinh điển của Titanic.
"Ah, Jack Nguyễn, đừng rời xa em."
Bỗng dưng hai người kia chui ra, Sở Niệm và Tần Yên Lam cùng nhau ngẩng đầu nhìn.
Nguyễn Du Nhiên cũng thật chuyên nghiệp, cả người uốn éo, vô cùng bi thương thống khổ:
"Ôi, Rose, You jump! I jump! (Em nhảy, tôi nhảy) Không có gì có thể chia lìa đôi ta!"
Hai người dán thật gần, còn đặc biệt nhập vai, giống như ở trên thuyền, cơ thể theo sóng đong đưa.
Ngưu đạo nhìn màn hình, ngậm điếu thuốc:
"Hai người này làm gì vậy?"
Tất cả mọi người ngẩng đầu, đại ca quay phim gần như phản xạ có điều kiện giơ máy quay bắt lấy cảnh đó.
Tần Yên Lam nhìn Sở Niệm:
"Đó là..."
Sở Niệm không trả lời, chớp mắt, đứng lên:
"Đi xem thôi."
Nhìn từ trên xuống mọi người đều tập trung, hai người nhìn đám đông, diễn càng thêm tình cảm, thậm chí Lâm Y Y bắt đầu ngửi mùi hương tóc của Nguyễn Du Nhiên, mặt Nguyễn Du Nhiên thỏa mãn, đầu hơi nghiêng, híp mắt khóe miệng mỉm cười.
Lam Kha ở bên cạnh ồn ào:
"Thân thiết hơn đi!"
Thân thiết hơn?
Vậy không phải hôn sao.
Tống Từ mím môi, nhìn thoáng qua Lam Kha.
Ngưu đạo phả một làn khói:
"Hai người diễn cũng không tệ, rất kch thích, chỉ là Y Y giống Rose chỗ nào, mặc áo tắm chuẩn bị chìm tàu, bầu không khí cũng không đủ bi tráng, hai chị gái này giống như đi ra ngoài mua đồ ăn đón tết múa ương ca hơn."
Múa ương ca: một điệu múa dân gian của Trung Quốc
Sở Niệm không mặn không nhạt nói:
"Đạo diễn cần phải giúp hai người hòa nhập vào bầu không khí hơn nữa."
Nói cũng đúng, đây là trách nhiệm của cô.
Ngưu đạo gật đầu, cô nhìn nhìn chiều sâu của hồ nước, không sâu lắm tuyệt đối an toàn, cô hô to một tiếng:
"Sóng gió tới!"
Lâm Y Y nhướng mày:
"Sóng gió tới sợ gì? Chỉ cần chúng ta ôm thật chặt, coi như chìm ngay vào đáy biển, tôi cũng cam tâm tình nguyện!"
Nguyễn Du Nhiên kiên định gật đầu.
Ngưu đạo nghe xong giơ chân đạp Lâm Y Y vào nước.
Lâm Y Y:???
Nguyễn Du Nhiên:...
Mắt thấy Lâm Y Y "tủm" một tiếng rơi vào trong hồ, Nguyễn Du Nhiên kinh hoàng, hồ tuy không sâu nhưng chắc là... chắc là rất lạnh, nhìn Lâm Y Y nhe răng trợn mắt, thật đáng sợ, hay là cô chuồn lẹ, đồng sinh cộng tử cái gì, đồng thoại You jump I Jump cũng là gạt người.
Nguyễn Du Nhiên thừa dịp sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung trên người Lâm Y Y. Cô co người cố gắng giảm bớt sự tồn tại của chính mình, cất bước chuẩn bị chạy trốn, một bóng người tuyệt tình chặn đường chạy trốn của cô, cô ngẩng đầu nhìn, Sở Niệm khoanh tay nhìn cô mỉm cười:
"Thật cảm động, tôi nhìn muốn rớt nước mắt."
Nguyễn Du Nhiên:...
Quỷ mới tin, người này nhất định không nhịn được rắm thơm.
Sở Niệm nhếch miệng đưa gợi ý:
"Chỉ là cục thịt nhảy rồi, Jack Nguyễn, ngài thì sao?"
Nguyễn Du Nhiên:...
- -------Hết chương --------