Editor: Nguyệt
Lúc Quan Cẩm mơ màng ngủ, đột nhiên có tiếng người phá cửa.
Nửa đêm, âm thanh nghe như đến đòi nợ. Quan Cẩm bực bội khó chịu chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một đám áo dài trắng.
…
“Anh là Quan Cẩm? Chúng tôi là tổ xử lý khẩn cấp các trường hợp đặc biệt. Chúng tôi nghi ngờ anh chiếm giữ thân thể người khác bất hợp pháp, đề nghị anh theo chúng tôi về kiểm tra.” Người cầm đầu mặt không đổi sắc giơ một tờ giấy lên.
Kiểm tra?! Quan Cẩm nổi giận, coi ông mày là người ngoài hành tinh à?
“Cút mẹ mày đi!”
“Tiểu Cẩm? Tiểu Cẩm?”
Quan Cẩm mặt mày hung tợn mở bừng mắt ra, nhìn thấy đèn tường mờ nhạt và gương mặt lo lắng của Lục Vân Dương.
Quan Cẩm chớp mắt mấy cái. Thì ra là mơ.
“Tôi nói những gì?”
“Em bảo cút đi gì đó. Em mơ thấy gì vậy?”
“Mơ thấy anh mặt dày đòi hôn chúc ngủ ngon.” Quan Cẩm lật người, quay lưng lại phía anh.
“Vậy sao?” Lục Vân Dương sáng rực mắt lên, lao đến.
“Fuck! Xuống ngay!”
“Ngày nhớ mong đêm mới nằm mộng. Tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của em. Hôn cái nào!”
Tên này gần đây rất không bình thường. Có ai nói cho hắn biết, có phải Lục Vân Dương cũng bị nhập rồi không …
“Tiểu Cẩm, đây là bản ghi chép lời khai của những người đó tối hôm Trương Tân bị tấn công.” Đinh Đinh chỉnh lý văn kiện xong đưa cho hắn, “Cậu trang điểm kiểu smocky à? Hay là tối qua ngủ không ngon?”
Quan Cẩm hừ mũi, bực bội cầm cốc cà phê trên bàn lên uống ực một hơi.
“Chậc chậc, trông không giống túng dục quá độ, mà là dục cầu bất mãn?” Tiếng nói thầm của Đinh Đinh từ xa truyền đến.
Quan Cẩm xua những ý nghĩ lung ta lung tung ra khỏi đầu. Dù sao đó cũng là chuyện mà không ai tìm được bằng chứng, mình chột dạ nỗi gì? Đừng nói bị lộ, cho dù mình thẳng thắn nói ra tên họ Lục kia cũng chỉ nghĩ mình bị tâm thần phân liệt.
Quan Cẩm lắc đầu tự giễu, cúi xuống đọc lời khai.
Vu Mạn Đình: Phim tạm dừng quay, lại sắp đến năm mới, nên tôi ở nhà suốt, hoặc là về nhà bố mẹ tôi. Đêm qua tôi ở nhà … Sáng nay trợ lý gọi điện cho tôi, bảo là một người trong đoàn làm phim gặp chuyện không may, lo tôi … Nhan Khanh? Tôi không rõ. Anh ấy có ân oán gì với Trương Tân không người ngoài như tôi sao biết được. Trước đây tôi từng hợp tác với anh ấy vài lần. Đó là một người có tài, cũng không ỷ mình có tài mà lơ là. Tôi tán thưởng người như thế. Nói thật, tôi không muốn thấy anh ấy bị cuốn vào chuyện này … Nói sao nhỉ, từa tựa như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ ấy, ha ha, có lẽ hơi khoa trương.
Tần Thao: Tôi vốn không tin quỷ thần, nhưng thấy nhiều chuyện không may xảy ra liên tiếp thế này, tôi cũng không chắc có quay tiếp được không nữa … Hôm qua tôi ở nhà, không muốn ra ngoài. Vợ và con tôi có thể làm chứng. À, có lẽ lời họ nói cũng không thể làm căn cứ chính xác … Trương Tân tuy hơi không biết điều, nhưng người mới mà, cọ xát một thời gian là chín chắn lên thôi, sẽ không ai vì chuyện đó mà đập đầu cậu ta đâu. Giờ cậu ta thoát khỏi tình trạng nguy hiểm chưa? … Nhan Khanh? Cậu ấy là diễn viên tôi đánh giá rất cao, phẩm tính cũng tốt. Tôi không tin cậu ấy ra tay vì bị Trương Tân khiêu khích. Nhưng tôi cũng khó mà nói được hai người đó có mâu thuẫn với nhau không. Tôi cứ có cảm giác chuyện này liên quan đến người trong đoàn phim, nếu không sao người gặp chuyện không may toàn là diễn viên của tôi? Tôi không tin lời nguyền rủa hay gì cả, trên đời này đáng sợ nhất là lòng dạ con người.
Đỗ Bình: Tôi đang định ngày mai đến chùa Phổ Độ dâng hương. Giờ cứ nghĩ mà sợ, lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng dám thử. Đêm qua? Tôi đi xem phim, cuống vé còn nằm trong túi đây, nhưng có ai nhớ không thì tôi không biết. Hôm nay đọc báo tôi mới biết Trương Tân gặp chuyện không may, đúng là sốc … Nhan Khanh nói sao cũng là một ngôi sao lớn, không lý nào lại xung đột với một người mới đến mức đó. Tin tức trong cái giới giải trí này đọc rồi cho qua thôi, ai tin là thật. Nhan Khanh sẽ không làm chuyện đó thật chứ? Cậu ấy là một diễn viên giỏi, chẳng may ảnh hưởng tới sự nghiệp thì thật đáng tiếc. … Bộ phim này chắc hỏng rồi, tôi làm đạo diễn lâu như vậy, lần đầu tiên …
Lâm Thư Dao: Tôi đi bar với bạn bè. Hai vị cảnh sát, chúng ta đâu phải thân thiết gì, các anh hỏi kỹ thế … Nhan Khanh làm? Trương Tân cướp vợ hay đốt nhà anh ấy? Anh ấy khinh chẳng thèm chấp mấy người như thế. Các anh không hiểu, cái giới showbiz này là vậy, ai cũng cố gắng tiến lên phía trước, không rảnh quay đầu nhìn xem người phía sau làm trò gì, trừ phi họ đuổi kịp anh. Quy tắc ngầm gì đó càng chẳng phải chuyện nghiêm trọng. Đi khắp nơi bán mình và bán cho một người thì khác gì nhau? Không cần biết dựa vào cái gì để leo lên, không có bản lĩnh thì dù được nâng đỡ cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Giới giải trí có đen tối thế nào thì người đứng vững sau cùng vẫn phải có thực lực. Tôi khâm phục những người đứng trên đỉnh kim tự tháp, cần gì quan tâm họ trèo lên bằng cách nào.
Quan Cẩm gãi cằm. Dường như không ai tin rằng Nhan Khanh liên quan đến vụ án. Còn về chuyện quy tắc ngầm, người khác tránh không nói tới, chỉ mình Lâm Thư Dao dám đề cập. Đúng là thẳng thắn.
Nhưng, có gì đó … Quan Cẩm lật lại tư liệu. Hắn không phải máy tính, muốn xem tư liệu gì là mở ngay ra được, tìm lại tư liệu gốc vẫn đáng tin hơn.
Người này hình như hơi khác thường. Nhưng dấu hiệu của cái ‘hơi’ đó liệu có thiếu sức thuyết phục không? Còn thiếu một thứ nữa, là động cơ …
Trịnh Phi hấp tấp chạy vào: “Có hy vọng!”
Quan Cẩm quay đầu: “Cái gì?”
“Tôi vừa có được một vài tin tức, kết hợp với ý kiến của mọi người trước đó, phát hiện cả ba nạn nhân đều có một điểm giống nhau!” Trịnh Phi rất kích động.
Quan Cẩm chờ anh nói tiếp.
“Bọn họ đều đi cửa sau!”
“… Ý là có hậu thuẫn hả?” Là một tên gay, cách nói ‘cửa sau’ này thật dễ khiến người ta hiểu lầm.
Nguyệt: Cửa sau Hán Việt là “hậu môn” >.