Editor: Nguyệt
“Mặt trời lặn núi Tây rặng mây đỏ bay, chiến sĩ giục ngựa …”
Quan Cẩm mở mắt ra, dùng tay cào cào tóc, xoay người cọ cọ vào gối hai cái rồi nhắm mắt lại.
“Khen chúng ta hát khúc nhi đồng thật hay, khen tài bắn súng đệ nhất …”
“…”
Quan Cẩm tức giận ngồi dậy, xuống giường, mở cửa sổ ra, chuẩn bị gào lên với các bác gái ở đội văn nghệ của khu đang chuẩn bị cho hội diễn chào mừng quân đoàn trợ dân: sáng sớm ngày ra mà mặt trời lặn cái gì, mẹ kiếp có để cho ai ngủ không?!
Lời ra đến miệng thì ngưng bặt, khóe mắt hắn đảo qua cái đồng hồ báo thức để trên bàn: mười giờ hai mươi phút.
… Được rồi, không còn sớm.
Quan Cẩm chán nản đóng cửa sổ lại, uể oải đi đánh răng rửa mặt, rồi xuống lầu tìm đồ ăn. Ăn uống no đủ rồi, tâm trạng Quan Cẩm tốt lên không ít. Hắn nhẹ giọng hừ hừ, chậm rãi trở về nhà.
Đi ngang qua cửa hàng bán thú cưng mà ngày nào đi làm cũng bắt gặp, Quan Cẩm lơ đễnh nhìn lướt một cái, phát hiện trước cửa có một cái g sắt nhỏ màu trắng, bên trong có một con cún trắng mập mạp đang nằm úp sấp, dùng ánh mắt tròn tròn long lanh nhìn hắn đầy chờ mong.
… Quan Cẩm đứng im năm giây rồi đi tới, cúi người nhìn con cún trong chốc lát. Sau đó, hắn lấy từ túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi ra một miếng chân giò hun khói, xé nhỏ đút cho con cún.
Cún con ngửi ngửi, há miệng nuốt miếng chân giò hun khói. Quan Cẩm nhìn đầu ngón tay ươn ướt, cọ cọ mấy cái lên tờ quảng cáo bên cạnh, rồi lại xé thêm miếng nữa.
Đến khi chủ cửa hàng phát hiện hình như có người ngồi ngoài cửa đã lâu, tưởng có khách đến, hào hứng chạy ra thì chỉ thấy bóng Quan Cẩm rời đi.
Chủ cửa hàng hối hận vì mình không nhanh chân, cúi đầu nói với chú cún con đang thỏa mãn vì được ăn no: “Mày xem, mày lại phải chờ rồi.” Nói xong, ông ngẩng đầu lên, giật mình lùi về sau một bước, suýt chút nữa thì giẫm phải đuôi con mèo đằng sau.
“Sao cậu đi đường mà chẳng có tiếng động gì thế, làm tôi giật cả mình.” Chủ cửa hàng vuốt vuốt quả tim đang đập bình bịch trong g ngực, ngoài mặt vẫn tươi cười như ở nhà: “Cậu thích chú cún Chow Chow này đúng không? Để tôi nói cậu hay, tôi mới ôm nó về tuần trước đấy, huyết thống thuần chủng, vốn là … Cậu vừa nhìn thấy nó đã thích đúng không, thật hiếm thấy.” Chủ cửa hàng giỏi nhìn mặt đoán ý, thấy đôi con ngươi trong suốt sáng rỡ của Quan Cẩm, trong lòng mừng thầm.
Cuối cùng, Quan Cẩm mang theo cái g sắt, còn ôm cả một đống ‘vũ khí’ chuẩn bị cho thú cưng mà chủ cửa hàng đề cử về nhà. Hắn cảm thấy nhất định là mình ngủ không ngon, bị ma âm của các bác gái làm váng đầu rồi.
Giơ con Chow nhỏ lên ngang mặt, Quan Cẩm và nó ‘thâm tình nhìn nhau’ hai phút. Có nên cho nó một cái tên không nhỉ? Đúng rồi, nghe người ta nói đặt xấu sẽ dễ nuôi, vậy … Quan Cẩm quét mắt nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở quả dưa hấu mới ăn được một nửa.
“Được, từ hôm nay trở đi mày sẽ gọi là A Qua.”
A Qua: … có thể trả lại hàng không QAQ
…
Ôn Tĩnh Hàn nằm trên giường, hai chân thon dài quơ qua quơ lại, đang dùng hết sức, đánh liên tục.
Cửa bất ngờ bị đẩy ra, thân hình cao lớn của người đàn ông tóc nâu mắt xanh gần như choán hết khung cửa. Hắn nhìn người đang nằm trên giường kinh ngạc quay đầu lại, tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo lông xanh xám, nhếch miệng: “Có nhớ tôi không?”
Mắt Ôn Tĩnh Hàn sáng rực lên. Con mèo nằm trong lòng người đàn ông bỗng xù lông.
Ôn Tĩnh Hàn lập tức nhào vào lòng người đàn ông, đoạt lấy con mèo cọ cọ lên mặt: “A Ngốc! Nhớ chết tao rồi! Ai nha, lại béo thêm nữa, để tao xoa cái nào ”
Con mèo Anh lông ngắn đáng thương liều mạng giãy giụa: Bỏ ra! Tên bình dân chết tiệt nhà ngươi! Ta là quý tộc hoàng gia cao quý, Tucker thứ mười sáu, không phải A Ngốc! Cái tên tằng tiện này đúng là chỉ có loại bình dân như ngươi mới nghĩ ra được. Bỏ ra! Tên bình dân thô lỗ …
Người đàn ông dường như không vui lắm, ôm cả người lẫn mèo vào lòng: “Em chỉ nhớ nó?”
“Cũng nhớ anh.” Rõ ràng là trả lời cho có lệ.
“Ăn tối chưa? Về mà chả nói gì, không để cơm cho anh.” Ôn Tĩnh Hàn trừng mắt lườm hắn.
“Không sao, Tom sẽ đi mua bữa tối.”
Một trong hai người áo đen đứng ngoài cửa, Tom, lặng lẽ đóng cửa lại.
“Sao lại mang theo A Ngốc?”
“Lúc tôi về nước em không buồn sao?”
“Hừ, là tự anh phỏng đoán vô căn cứ.”
“Nhưng mà, tôi cảm thấy A Ngốc béo quá, anh xem.” Ôn Tĩnh Hàn sờ sờ bụng nó, “Cứ tiếp tục thế này sẽ bị gan nhiễm mỡ mất. Hôm nay không cho nó ăn tối.”
Nguyệt: Mèo cũng bị gan nhiễm mỡ à?
A Ngốc: Đồ bình dân ác độc! Chủ nhân cao quý, sao ngài có thể bị cái mặt nông cạn của hắn lừa gạt, mau mau vứt bỏ hắn như những người trước kia đi.
Người đàn ông nghĩ một lúc: “Cũng tốt. Ngày mai chỉ cho nó ăn một bữa thôi.”
A Ngốc: … Chủ nhân, ngài không thể như vậy …
…
Sáng sớm đã bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, Quan Cẩm mặt hầm hầm sát khí đi tới, khí thế hừng hực mở cửa ra, chuẩn bị đại khai sát giới.
“Bữa sáng nổi tiếng của khách sạn Hải Cảnh đây.” Lục Vân Dương giơ hộp đồ ăn sáng trong tay lên, lộ ra một nụ cười còn tươi sáng hơn cả ánh nắng mai.
Quan Cẩm trầm mặc nhìn anh ba giây, sau đó đóng sầm cửa lại.
Nửa tiếng sau, Quan Cẩm khôi phục lại bình thường, ra mở cửa lần thứ hai. Lục Vân Dương đang dựa vào tường gọi điện thoại, tâm trạng còn rất sung sướng.
“Sao anh còn ở đây?”
“Tôi làm việc chưa bao giờ bỏ nửa chừng.”Lục Vân Dương cúp điện thoại, cầm bữa sáng bước vào phòng.
“Hâm lại đi, hơi nguội rồi.”
Quan Cẩm nhận lấy, đem bỏ vào lò vi sóng.
“Này này, cái hộp đó không bỏ trực tiếp vào lò vi sóng được đâu.” Lục Vân Dương vội ngăn hắn lại, lấy hộp ra ngoài, đổ thức ăn vào bát đĩa rồi mới cho vào lò vi sóng.
Quan Cẩm nhàn hạ ngồi trên ghế như đại gia chờ bữa sáng ra lò.
“Hôm nay anh tới làm gì?”
“Đi ngang qua, nhớ nên ghé thăm cậu một chút.”
“Không phải chúng ta mới gặp nhau hôm qua ở cục cảnh sát à?”
“Một ngày không gặp như cách ba thu mà.”
Lục Vân Dương âm thầm đảo mắt khắp phòng một lượt. Đột nhiên, một con thú nhỏ xuất hiện tại cửa phòng ngủ, dáo dác ngó ra ngoài.
Lục Vân Dương híp mắt lại, đi qua đó ôm nó lên: “Đây là miệng cơm mới nhà cậu hả?”
“Sao?” Quan Cẩm đang ăn rất nhiệt tình nên không nghe rõ.
“Không có gì, con cún này rất đáng yêu.” Lục Vân Dương cười nhẹ, “Tên gì vậy?”
“A Qua.”
Lục Vân Dương: “… Là ‘Qua’ mà tôi nghĩ sao?”
“Anh nghĩ đến cái gì?”
“Bí đao?”
“Tại sao không phải dưa hấu?”
“Với nó thì có gì khác nhau?” Lục Vân Dương vuốt ve chú cún đáng thương.
“Khác nhau ở chỗ, ngày nào đó nếu tôi nuôi thêm một con nữa, tôi nên đặt là A Đông hay A Tây.”
Lục Vân Dương và A Qua: … Đừng nuôi nữa thì hơn.
“Cậu thích động vật?” Lục Vân Dương có hơi kinh ngạc.
Quan Cẩm lắc đầu: “Không biết, nuôi chơi thôi.”
Lục Vân Dương vô cùng lo lắng cho tương lai của A Qua.
Thích động vật? Ngay cả cùng là nhân loại mình còn có thể giết chết không hề do dự, huống chi là giống loài khác? Bản thân Quan Cẩm cũng hoài nghi không biết có phải mình nuôi nó là để vỗ béo rồi nấu lên không.
Cứ thế, Lục Vân Dương lấy đủ mọi loại lý do để ở lại nhà Quan Cẩm, thảo luận với hắn những điều tâm đắc về nuôi chó, nuôi mèo, nuôi trẻ con.
“Anh có con?” Quan Cẩm giật mình nhìn anh.
“Không có.”
“Thế anh giả làm chuyên gia cái gì?”
“Tôi không có chướng ngại tâm lý, nhưng vẫn có thể trị liệu cho người có chướng ngại tâm lý.” Lục Vân Dương nói rất đúng lý hợp tình.
Quan Cẩm bại trận lần thứ hai.
Đến giữa trưa, Lục Vân Dương phát hiện trong nhà Quan Cẩm thế mà lại có một chai rượu đỏ lâu năm, vì thế càng được thể lấn tới, lấy đây làm cớ để ở lại nhà hắn ăn cơm.
“Anh xem, anh ta gào thét điên cuồng như vậy, gân xanh trên mặt nổi cộm lên, không sợ vỡ mạch máu sao?” Quan Cẩm bình phẩm nhân vật nam chính trong TV.
“Chắc là vỡ rồi, cậu xem mặt anh ta đỏ chưa kìa.”
“Sao cứ liên tục dùng phép tu từ thế, người bình thường cũng nói vậy à?”
“Bởi thế nên họ mới chỉ xuất hiện trên TV.”
Có lẽ là uống hơi nhiều, có lẽ là ăn hơi nhiều, có lẽ là TV quá nhàm chán, hai người xem phim khoảng hai tiếng thì ngủ gật.
Không biết qua bao lâu, Quan Cẩm bị nghẹn đến tỉnh, loạng choạng đứng dậy khỏi ghế salon, đi vào toilet. Chờ khi hắn trở về nằm lại ghế, tìm một vị trí thoải mái trên tấm đệm nóng hầm hập chuẩn bị ngủ tiếp, thì đột nhiên cảm thấy cái đệm này có hơi … lạ.
Hắn nhổm dậy dụi mắt, ‘cái đệm’ bên dưới vẫn ngủ rất say, còn hắn thì đang nằm trong lòng anh ta.
Ầm! Quan Cẩm như bị sét bổ xuống đầu! Hắn đứng dậy, phóng vọt vào trong phòng ngủ, đóng sập cửa lại, kinh hoàng thở hổn hển trong bóng tối.
Trước kia khi mình ngủ, chỉ cần có người tới gần là tỉnh ngay. Bây giờ ngủ sâu hơn, nhưng tính cảnh giác vẫn còn mà. Lúc A Qua mới tới, buổi tối nó hừ nhẹ cũng làm mình tỉnh, thế nên nó mới bị cấm vào phòng ngủ buổi tối. Nhưng hiện tại, hắn thế mà lại ngủ mê mệt ngay bên cạnh người khác, thậm chí đứng dậy cũng không phát hiện ra. Quan Cẩm sợ hãi, phòng tuyến an toàn bị phá vỡ, hắn hốt hoảng sốt sắng như một con thú nhỏ không còn chỗ trốn.
Người này là một mối uy hiếp, xử lý? Hủy thi diệt tích thế nào? Phanh thây? Quan Cẩm lại bắt đầu bạo phát vô trách nhiệm …
Lục Vân Dương nằm ngoài phòng đã mở mắt ra. Anh cảm thấy hơi tiếc vì mất đi nhiệt độ trong lòng.
Đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để Lục Vân Dương biến mất khỏi thế gian, Quan Cẩm lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện: mình thế mà lại như một con chim nhỏ bé yếu đuối, nép vào lòng một người đàn ông ngủ … Ọe! Giết anh ta!!