Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Lờ Aisu
Không dám không dám, chỉ thấy nó hợp lý nên đoán bừa thôi…
Moore có thể vì đồng đội hi sinh mình sử dụng cấm thuật, lúc ấy một lần nữa mọi người lại bị hắc long uy hiếp, Moore lại gồng mình sử dụng thêm lần nữa thì sao
Trạng thái hiện tại nếu Moore sử dụng cấm thuật sẽ nguy hiểm tới tính mạng, Chỉ huy không có khả năng sẽ trơ mắt đứng nhìn người mình yêu gặp chuyện không may. Trong tình huống sinh tử ấy, Chỉ huy trực tiếp xiên chết hắc long cũng là cách tốt nhất bảo vệ Moore chu toàn.
№☆☆☆ bánh táo E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Suy đoán của cậu rất có lý, ngẫm lại thương tích của Chỉ huy… Ngài ấy hẳn đã yêu Moore sâu đậm lắm rồi.
№☆☆☆ trứng luộc nước trà E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Thế này còn chưa tính là yêu!
№☆☆☆ hai nửa pizza E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Tự giác gia nhập quân đoàn thúc hôn!
№☆☆☆ mèo mèo mèo mèo meow E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Như vậy thì tôi ngày càng ghét cái thằng Nordern kia hơn, uy hiếp Chỉ huy còn làm Moore hiểu lầm, châm ngòi li gián, quả thực muốn lôi đầu nó ra chém một phát!
№☆☆☆ một cây đại thụ E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Tôi cũng ghét vcl, trước mặt anh trai Chỉ huy nói hươu nói vượn, cố ý làm cho ngài ấy thấy Moore sai? Quá ghê tởm, muốn cho người nhà Chỉ huy quay sang ghét Moore hả?
№☆☆☆ bánh tart trứng E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Tôi cũng nghĩ vậy! Hi vọng anh trai không tin!
№☆☆☆ gà da giòn E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Anh trai tin hay không tôi không biết… Nordern nói Arthur tụt dốc đều do tôi hết, lúc mọi người chưa kịp hiểu gì thì phó quan Williamson đã kịp tiến lên cho gã một đấm.
Mặt gã sưng phù lên, răng hình như cũng mất mấy cái, ít nhất trước khi chúng tôi rời đi thì gã chưa thể nói chuyện bình thường được.
Tất cả đều bị Williamson dọa sợ, Nordern dù sao cũng là nhân chứng của Tòa án. Thẩm phán cũng ở đó, kéo Williamson qua rít gào một trận, còn muốn binh lính Tòa án ném cậu ta ra ngoài.
Vương tử bình tĩnh đứng ra che chắn cho Williamson, cặp mắt xanh nhạt thiên chân vô tà kia nhíu lại nhìn Thẩm phán, hỏi gã muốn làm gì phó quan kỵ sĩ đoàn của ngài.
Ừm… Kỵ sĩ hoàng cung cũng có thể coi như kỵ sĩ của vương tử, nói thế cũng không sai.
Tôi từng nói rồi, chuyện thị phi xung quanh vương công quý tộc đều là ngầm thừa nhận, các người cứ ngầm hiểu Thẩm phán sẽ không dám làm gì vương tử, tự nhiên cũng không có cách nào nạt nộ Williamson nữa. Nordern ăn một đấm rên hừ hừ, Thẩm phán vội vàng gọi nhân viên y tế trong Tòa án ra xử lý vết thương cho gã.
Xem sắc mặt Thẩm phán, chúng tôi muốn gặp lại Nordern cũng khó.
Cũng may vấn đề chúng tôi cần biết hỏi cũng đủ, quay lại nhìn Williamson bộ dạng thở phì phì, tôi cũng hiểu tại sao các người gọi cậu ta là thiên sứ nhỏ rồi.
Williamson thật sự rất đáng yêu (≧◡≦) ♡
Tôi chỉ hơi bất ngờ vì vương tử sẽ thong dong đứng ra bảo vệ phó quan như vậy, tôi nghĩ vương tử nhìn Nordern máu me be bét sẽ sợ hãi nhảy cẫng lên cơ…
Khá là thất vọng.
№☆☆☆ Hoa tường vi trắng E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Không phải nên vỗ tay kích động à, vương tử cuối cùng cũng lớn rồi, sao phải thất vọng!
№☆☆☆ thịt bò nướng than E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Không hiểu sao tôi cũng hơi thất vọng…
№☆☆☆ xíu mại E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Hô to ê a cũng từng làm rồi còn gì…
№☆☆☆ mì bò kho E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Moore lại nói xấu vương tử! Williamson đáng yêu quá đi, sao lại ở chung một chỗ với vương tử tự luyến chứ
№☆☆☆ nói nói E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Tự động bổ não hình ảnh Williamson phồng má thở phì phò…
№☆☆☆ khô heo ngũ vị E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Như này ấy hả?
[Williamson bĩu môi.jpg]
№☆☆☆ siro lá phong E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Williamson đáng yêu quá XDDDDD
№☆☆☆ a a a a a a a phiêu E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Williamson quả thật y như cục cưng của kỵ sĩ đoàn ấy, báu vật trên thế gian!
№☆☆☆ phật nhảy tường E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Đúng vậy, Williamson gọi là cục cưng nhỏ, thiên sứ nhỏ của kỵ sĩ đoàn cũng không sai.
Cậu ta nghe Nordern châm ngòi li gián xong mới dị thường phẫn nộ xông lên đấm một phát.
Cảm động chết tôi rồi.
Sau khi Norderm được mang đi, Thẩm phán cũng rời khỏi, nơi này ngoại trừ chúng tôi cũng chỉ còn vài binh lính thủ hộ Tòa án.
Arthur bỗng nhiên mở miệng, anh nói với tôi rằng anh chưa bao giờ hối hận vì chuyện đã làm.
Tôi kinh ngạc muốn hỏi lại, anh chịu nói chuyện với tôi rồi.
Tôi quay đầu, anh trai của Arthur an ủi: “Yên tâm, tất cả đều là quá khứ thôi.”
… Ngài ấy hình như muốn an ủi tôi.
Ừ thì đại khái ngày mai Quốc sư có thể mang quyết định của Tòa án về rồi, tôi tin Arthur sẽ ổn thôi.
№☆☆☆ Hoa tường vi trắng E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Tôi có ảo giác anh trai đang an ủi em dâu ổng…
№☆☆☆ dầu trên mặt E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Cực kì tán đồng!
№☆☆☆ không gầy cân không đổi tên thành Thanh Nha thiếu nữ E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Em dâu đừng sợ, em trai anh mạng lớn, người ngốc có phúc của người ngốc nên không có chuyện gì đâu
№☆☆☆ cấu tứ đậu hủ E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Các người dừng lại được rồi đấy =))
№☆☆☆ mực thiết bản E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Người nhà Chỉ huy ai cũng tốt hết, lúc trước suy đoán làm tôi sợ muốn chết, hiện tại… Moore và chỉ huy bên nhau nhất định sẽ hạnh phúc.
№☆☆☆ thăn bò kho tàu E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Các người lại ăn nói bậy bạ gì đấy?
Tôi vừa mới về phòng trọ nghỉ ngơi, dọc đường đều suy nghĩ vì sao mình không phát hiện tình cảm của Arthur, thật sự không phải luôn coi tôi như bạn tốt hả?
Khi quen Arthur tôi đã tốt nghiệp Học viện rồi, đứng lớp hai năm liền biết tôi không phù hợp với công việc này. Công việc yêu cầu tôi hướng dẫn học sinh từng bước, từng bước đem tri thức của mình truyền đạt cho các em, thế nhưng tôi không phải người như vậy. Mấy câu chuyện truyền miệng trong Học viện các người nghe cũng biết tính cách tôi rồi đấy, tôi thì… Ừm… Thích tìm kiếm sự mạo hiểm.
Khi đó pháp đoàn đang chiêu mộ tân binh, tôi cảm thấy đây mới là sinh hoạt mình hướng tới. Tôi thương lượng với Viện trưởng từ chức, thuận lợi thông qua sát hạch trở thành một thành viên pháp đoàn.
Arthur lúc đó chưa trở thành Chỉ huy, nhưng cũng là một thánh kỵ sĩ trẻ tuổi mẫu mực được tôn kính, khắp nơi đều có thể hỏi về anh ấy, mọi người đều sôi nổi tán đồng đây sẽ là Chỉ huy tiếp theo, cũng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Pháp đoàn và kỵ sĩ đoàn giao du rất nhiều, tôi lướt qua Arthur vài lần nhưng không bắt chuyện, mãi cho tới lúc tổ chức thi đua giữa pháp đoàn và kỵ sĩ đoàn. Tôi cũng chỉ là một tân binh chưa tham gia được bao lâu đi thi đấu với tân binh kỵ sĩ đoàn, pháp sư đối chiến với kỵ sĩ không ổn thật sự, đây còn là lần đầu tôi đối chiến…
Tôi thua thảm hại, khi đó tôi trẻ tuổi xốc nổi bị đả kích lòng tự tôn không ít. Tôi không thể chịu đựng mình thua thủ hạ của người khác, vì thế thời gian rảnh tôi đều tới sân tập luyện ma pháp và ít kỹ năng đối chiến, cũng chính là ngày tôi quen Arthur.
Nguyên nhân do tôi tỉ mỉ thay đổi cấu trúc hỏa cầu thuật, kết quả tự đốt áo choàng của mình…
Không chỉ thế, thần chú trải qua tỉ mỉ cải tiến càng tàn nhẫn hơn, lửa dập mãi không hết. Arthur vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy tôi đang lúng túng tay chân phủi phủi dập lửa.
Arthur hoảng hốt tới giúp, đáng tiếc lửa đã đốt lông mày và tóc của tôi rồi, tôi phải sống một thời gian với nửa cái lông mày.
Tóc đã bị cắt ngắn ơi là ngắn rồi.
Cái loại lần đầu quen biết khó đỡ thế này, vừa gặp đã yêu sao có thể?
Lâu ngày sinh tình càng không, thời gian tôi ở pháp đoàn có Arthur luyện tập cùng, không có lúc nào nảy sinh ái muội hết. Tôi rời khỏi pháp đoàn trở thành ông chủ nhỏ của Bạch Tường Vi, Arthur chạy đông chạy tây công tác ở đế đô một năm gặp nhau được mấy lần, ngẫu nhiên trao đổi một hai lá thư, yêu đương cái gì?
Tôi nghĩ không ra, Arthur thích tôi như thế nào cũng quá khó hiểu.
№☆☆☆ Hoa tường vi trắng E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Hahahaha tại sao tôi lại nghĩ tới cảnh tượng ngày nào Moore cũng tự đốt lông mày thế này =)))))
№☆☆☆ muối mơ mềm bào nấm E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Tôi vẫn cho rằng kiểu tóc ngắn cũn cứng rắn ấy của Moore là do quân đội ra luật nghiêm, pháp đoàn cũng xem như quân đội… Giờ thì hiểu rồi…
№☆☆☆ lão kem que E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Có lẽ Chỉ huy bị vẻ ngây thơ đơn thuần của Moore hấp dẫn?
№☆☆☆ gà luộc E-- :: nhắn lại ☆☆☆
(TBC)