16.
Lúc tôi còn đang định cất thuốc đi, tôi nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ của Cố Kham đang đứng bên cạnh, sau đó hắn cầm lấy thuốc trong tay tôi rồi ngồi xuống trước mặt tôi.
"Hội trưởng, lát về tôi tự bôi cũng được mà.
"
Cố Kham chỉ vào chân tôi, ngữ khí đầy châm chọc, "Em như vậy, tôi còn có thể hi vọng em biết bôi thuốc sao? Bé cóc, có phải em muốn nhân cơ hội này để khỏi phải làm những việc tôi giao hay không?"
"Tôi mà thèm làm vậy à!"
Cố Kham nâng bàn chân tôi lên đặt trên đùi hắn để bôi thuốc.
"Vậy được rồi, em lo mà làm từ ngày đầu tiên cho đến ngày cuối cùng, một ngày cũng không được vắng mặt.
Đau quá thì nói nhé.
"
Vừa nói hắn vừa đặt tay lên chân tôi, tay Cố Kham lành lạnh, tôi không nhịn được hơi co chân lại, kết quả là hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt ẩn hiện nét cười trên sự đau khổ của người khác.
"Tôi còn chưa bôi, em đã vội né gì chứ?"
"Ai! ai né chứ, đau có xí xi, tôi còn chẳng thèm để vào mắt.
"
Sau đó, tôi thành công chuốc khổ vào người.
Cố Kham cất thuốc xong xuôi, sau đó bóp bóp vai mình, xuýt xoa nhè nhẹ, tôi nghe vào tai lại thấy quái quái.
"Đàn em, nếu cái vai này của tôi mà bị bầm, thì một tháng tới em đừng mong được thoải mái.
"
"Xin lỗi, lúc nãy tôi không chú ý khống chế lực tay.
"
"Em không phải là không nhớ khống chế lực tay, mà em vốn không định khống chế, không biết còn tưởng tôi làm th.
ịt cóc.
"
Tôi tự nhắc nhở chính mình trong bụng, đừng nổi nóng đừng nổi nóng, tốt xấu gì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình.
Lúc về tới trưởng, tôi nói gì mà không dám để Cố Kham cõng tôi, cho xe tới cổng gần nhất, sau đó để hắn dìu tôi về ký túc xá.
Lúc ở dưới lầu ký túc xá đợi bạn cùng phòng của tôi, Cố Kham nói với tôi.
"Mấy ngày tới em cứ nghỉ ngơi đi đã, chờ chân hết đau rồi hẵng tới hội sinh viên đưa thư.
"Ờ, biết rồi.
".