“Tiểu Hoàng, cậu nói đi, vì sao chủ nhân không mua cà rốt chứ?”
“Rộp rộp….(âm thanh ăn cải trắng phát ra thật lớn)”
“Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng, cậu nói đi, vì sao trên cải trắng của chủ nhân chẳng có một giọt nước nào vậy?”
“…..(im lặng) rộp rộp .”
“Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng, vì sao cậu ăn nhanh như vậy? Có phải vì cậu quá béo không?”
“….. Rộp rộp (tức giận ăn).”
“Tiểu Hoàng, sao mi không để ý tới người ta vậy nà ~~~~.”
“…… Rộp rộp (Mẹ kiếp! Thỏ biết “nà” à)” (Ở đây cái từ 咩 giống như kiểu một cô gái muốn tỏ ra dễ thương thì thường hay đế trợ từ ở cuối câu, ví dụ: “Người ta không biết đâu nha,” hay là “Đáng ghét mà!” kiểu kiểu như vậy.
“Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng, thật ra mi chẳng vàng tí nào cả.” Hai mắt trợn trừng ~~
“…….” Quay đầu nhìn chỗ khác
“Cậu chẳng qua chỉ đen hơn tôi một tí thôi mà ~~~~.” Cười hì hì……
“…….Rộp rộp rộp rộp!” (Mẹ kiếp! Tôi đen hơn cậu à? Thế thì thà màu vàng còn hơn!)
“A! Tiểu Hoàng, câu đã ăn hết rồi sao! Tôi sẽ ăn cái gì bây giờ! Đau lòng quá ~~~~~ Người ta sẽ rất đói bụng đó nha ~~~~”
“…..” Hả hê cười đắc ý: ai bảo cậu nói tôi!