Euler đã chuẩn bị tinh thần chờ đợi, nhưng Oleg đã sớm tỉnh lại.
Y tá đẩy Euler trở về sau khi phơi nắng, Oleg mở to mắt quay đầu nhìn họ.
Bác sĩ đang ở bên cạnh kiểm tra hắn.
“Nào,” bác sĩ đặt bàn tay của mình xuống, “xin đừng cử động.”
Euler đẩy xe lăn qua, “Thế nào rồi? Tay anh ấy sao rồi?”
Bác sĩ cầm lấy bệnh án, “Tốt hơn tưởng tượng, ít nhất không bị tàn phán hoàn toàn, nhưng sau này không thể cầm súng được nữa.” Ông liếc nhìn Oleg đang chùng xuống, đặt sổ bệnh án đã viết xong về vị trí ban đầu, nghiêm túc nói, “đồng chí Yerochwitz, đề nghị của tôi là cậu nên nộp đơn xin nghỉ bệnh trở về nước.
Tôi có thể cung cấp cho bằng chứng chẩn đoán cho cậu.
Sau đó hãy thu xếp nhập viện ở bệnh viện quân đội càng sớm càng tốt đẻ tập phục hồi chức năng, để tránh bàn tay bị phế hoàn toàn.”
Oleg nắm chặt cổ tay bị liệt của mình, hầu như không cảm nhận được đây là tay của mình.
Giọng nói trầm thấp của hắn như con thú hoang bị thương trước họng súng, “Không bao giờ có thể cầm súng được nữa, vậy tôi có thể làm gì khác đây?”
Bác sĩ trả lời, “Còn tùy thuộc vào tình hình của cậu sau khi phục hồi chức năng, sau này tay cậu sẽ có lực không đều và mất thăng bằng.
Tôi đã gặp nhiều trường hợp như thế này, tập càng sớp thì khả năng phục hồi càng tốt.
Mặc dù cậu không thể làm việc nặng nhưng vẫn còn có thể làm được rất nhiều việc khác.
Đừng mất niềm tin, và cũng đừng quá chán nản.
Cảm xúc cũng tác động đến việc hồi phục chấn thương.”
Nhưng Oleg hoàn toàn không nghe lọt, hắn cố dùng sức tay phải mất kiểm soát hất sang một bên, đánh đổ tất cả những thứ trên bàn.
Tay hắn vẫn còn cắm kim, giá truyền dịch nện thẳng xuống đất, bình truyền dịch đổ ào ào vỡ nát.
Một mớ hỗn độn tụ lại trên mặt đấy.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn, giật mình, hai mắt đỏ lên.
Mí mắt Euler giật giật, sợ trắng mặt.
Bác sĩ thở dài lắc đầu.
Bầu không khí rất lúng túng.
Thật lâu sau Euler tỉnh táo lại hít sâu một hơi, đẩy xe lăn chảy qua bình truyền dịch, nhẹ giọng nói, “Đồng chí bác sĩ phiền ngài đề tôi dọn dẹp chỗ này, ngài có thể tạm thời rời đi một lát không? Tôi nghĩ anh ấy cần một chút không gian riêng tư.”
Bác sĩ gật đầu và rời khỏi lều cách ly với y tá.
Euler cố gắng đẩy xe lăn đến bàn khám bệnh, đi ddeens xe truyền dịch nhúng bông vào một ít cồn rồi trở lại bên giường, cẩn thận chạm vào tay Oleg, dùng tăm bông lau khô máu trên vết thương của hắn.
Cậu ngẩng đầu, và chạm vào tầm mắt của Oleg, người đàn ông trông mệt mỏi và chật vật, đôi mắt đỏ ngầu, tơ máu giăng đầy mắt, tầng hơi nước mỏng manh mơ hồ ẩn dưới hốc mắt, khiến mắt hắn thoạt nhìn sưng đỏ lên.
Euler nắm lấy tay hắn, khép lại trong lòng bàn tay của mình và nhẹ nhàng nói, “Chúng ta về nhà thôi, được không?”
Mây đen tụ lại ở chân trời, một tiếng sấm đì đoàng, mưa to như trút nước.
Người làm vườn vội dựng chòi cho cây nhung xanh để tránh bị mưa làm hỏng.
Akaj đứng bên cửa sổ hút thuốc, bị Khwaja bắt gặp, “Đã nói với em là không được hút thuốc.
Lần sau còn để tôi bắt gặp, tôi sẽ hút em có tin không?” Gã giật lấy điếu thuốc.
“Chậc chậc, ” Akaj chống lưng dựa vào cửa sổ, “Ai lại chọc anh rồi? Cơn giận quá lớn rồi đấy”
Khwaja kéo cậu lại, cắn vào môi cậu, hôn cậu một cách thô bạo và mãnh liệt.
Akaj thở hổn hển còn chưa bắt đầu choáng váng lại bị buông ra.
Cậu nhíu mày, ấn tim hít sâu một hơi.
Khwaja buông cậy ra rồi bước tới kỉa, chỉ nghe giọng nói nguy hiểm của Akaj phía sau gã, “Anh sẽ thua?”
Khwaja quay lại, “Nếu tôi thua, em sẽ làm gì?”
Akaj thẳng thắn nói, “Tôi nghĩ tôi có thể không thể ở lại Afghanistan và không thể trở về Liên Xô? Thế nên, tự tử chăng?”
“Vậy thì đừng lo lắng, ” Khwaja cười, “em sẽ sống tốt.”
Akaj nhìn bóng lưng gã, nhíu mày.
Trời mưa nhiều ngày không ngớt, một điều hiếm khi xảy ra vào mùa đông Afghanistan.
Nỗi lo lắng trong lòng Akady giống như mây đen tụ lại mãi không tan.
Khwaja về ngày càng ít, đôi khi gã chỉ ở lại một lúc rồi bỏ đi, chưa bao giờ bận rộn như lúc này.
Linh cảm của Akaj trở nên rõ ràng, nhưng sự thật đến sớm hơn cậu nghĩ.
Đêm khuya.
Akaj cảm thấy một bàn tay ở bên hông mình, một bàn tay dịu dàng lành lạnh.
Cậu thở dài xoay người, mở mắt ra, Khwaja vùi sau vai cậu đặt một nụ hôn nhẹ, cậu thấm chí còn nghe được tiếng “chùn chụt” rất nhỏ khi cánh môi kia rời khỏi da.
Akaj khẽ ngáy, lẩm bẩm đưa tay ôm đầu gã, thoải mái thở dài.
Môi Khwaja tìm đến xương quai xanh của cậu, hai cánh môi nhẹ nhàng mút lên cuối xương quai xanh, đầu lưỡi lướt qua họa ra một vệt ướt át, Akaj hít thật sâu, mí mắt giật giật.
Cậu vốn định mở miệng, nhưng cậu nhìn xuống thấy đôi mắt Khwaja, đoi mắt xám lạnh sâu thẳm kia như bầu trời đêm mưa, đủ khiến người ta lạc lối.
Hám muốn dâng lên, Akaj nâng người lên theo bản năng quấn lấy gã.
Gã không hề bạo lực, có lẽ là lo cho cơ thể yếu ớt mới phẫu thuật xong, có lẽ là do gã quá mệt mỏi không muốn dùng bạo lực nữa.
Động tác của gã nhưng những lời ngọt ngào đầy yêu thương, tràn đầy thâm tình.
Akaj ngẩng đầu, khóe mắt ướt át, cậu cảm nhận được khoang miệng ẩm ướt ấm áp của gã, cái yết hầu kiêu căng nhỏ bé kia bị bao phủ hoàn toàn, dùng lực hơi mạnh, khiến cho hơi thở của cậu mất ổn định.
Akaj nuốt một cái, khoái cảm mạnh mẽ chưa từng thấy chảy qua hạ bộ cậu, cậu kiên trì không được vài phút liền bắn ra.
“Ha a.
Ha a…” Đôi môi thanh niên hơi tái nhợt, sự kích thích quá mức không tốt cho tim cậu.
Khwaja nâng người lên, đôi môi vói đến môi cậu, từ từ hôn, gã thở nhè nhẹ dịu dàng, kiên nhẫn dẫn dắt Akaj lấy lại nhịp tim bình thương.
Akaj có vẻ không tự chủ được, dùng mũi cọ cọ Khwaja, sụn cánh mũi chà nhẹ lên mặt gã mang theo làn khí nhẹ, môi Khwaja nở nụ cười.
Tay gã sờ đến dưới thân Akaj, tay còn lại đi lấy chất bôi trơn trên tủ đầu giường.
Cuộc làm tình cực kỳ theo khuôn phép, Chỉ riêng màn dạo đầu bôi trơn đã làm đủ mười lăm phút, chờ Khwaja rút ngón tay ướt đẫm ra, Akaj ghét bỏ bĩu môi, chủ động giơ mông lắc lắc, cười phóng đãng.
Khwaja thích bộ dáng này của cậu, gã nhanh chóng đưa mình vào, đâm đến chỗ sâu nhất rồi dừng lại một chút trong ruột, bên trong ấm áp bao lấy, phát ra tiếng thở dài, vây Akaj lười biếng vào trong lòng.
Không khoa trương triền miên mài qua lại, Akaj thậm chí còn tưởng Khwaja không muốn làm tình với cậu, chỉ muốn đi vào trong cơ thể cậu.
Nhưng bọn họ cũng không phải là lại người dùng tình dục để cảm nhật sự sống chân thật.
Quá trình làm tình dài dằng dặc, Akaj muốn điên cuồng, cậu muốn Khwaja làm càng nhanh, đâm càng sâu càng mạnh hơn, nhưng lần tra tấn này không giống, Khwaja vẫn duy trì một tốc độ, chậm rãi nặng nề.
Akaj có thể cảm nhận đầy đủ sự trống rỗng của mình được lấp đầy như thế nào, sau nó quay lại ra sao, giống nhưu cuộc đời của cậy, bị vây trong vòng luân hồi vô tận này không bao giờ được giải thoát.
Khwaja liếm tai cậu, Akaj há miệng cắn mạnh lên vai gã, hai người cùng nhau lên đỉnh.
Sáng hôm sau, bên cạnh gối của Akaj có một chùm hoa nhung xanh tươi, những cánh hoa màu tím nhạt mềm mại đang đậu trên mặt cậu, mang theo mùi sương.
Akaj vươn lưỡi nếm cánh hoa, liếm sương sớm đậu trên nó vào miệng.
Cậu hài lòng nhai hai cái, thoải mái nghịch nó, rồi cắn một cánh hoa nhai trong miệng.
Buổi sáng mệt nhọc đều bị vị đắng chát quét sạch.
Mưa bên ngoài hình nhưu đã dừng lại, ánh dươi mỏng manh xuyên qua rèm cửa màu trắng.
Thật là một ngày đẹp trời.
Akaj không thèm thay quần áo, quấn chiếc áo choàng ngậm hoa trong miệng và bước xuống cầu thang.
Khwaja đọc báo trong phòng tắm nắng, Akaj không còn nhớ đã bao nhiêu ngày không nhìn thấy gã trước bàn ăn sáng nữa, cậu nhảy lên đùi gã thoải mái đòi hôn, “Anh đẹp trai, nụ hôn chào buổi sáng của em đâu?”
Khwaja buông tờ báo xuống, hôn lên miệng cậu, “Ngủ thế nào?”
Akaj cọ cọ cổ gã, ngáp, “Cũng được.
Hôm nay anh không phải đi làm à?”
“Mọi chuyện đã giải quyết gần xong rồi, hôm nay có thể nghỉ ngơi.”
Akaj uống nước cam, “Vậy thì hôm nay anh có trách nhiệm ở cạnh em.”
Khwaja cười khẽ, sờ vòng eo mảnh khảnh của cậu, “Được.”
“Chúng ta ra ngoài chơi đi, lâu rồi em không ra ngoài, gần đây ở Kabul có chỗ nào thú vị không?”
“Phía sau bộ tư lệnh mở rạp chiếu phim mới, xem phim không?”
“Có phim kinh dị không?”
“Phải đi mới biết.
Em không sợ tim mình chịu không nổi à?”
Akaj làm nũng, “Không phải còn có trai đẹp ở cạnh à.
Chúng ta là người yêu, nếu em sợ anh giúp em che mắt.
Em còn có thể học theo mấy cô gái nhỏ la hét, sau đó anh ôm em trong vòng nói cục cưng không sợ, anh ở đây.” Nói xong cậu cười rộ lên, “Thế nào? Hấp dẫn không?”
Điều này còn thú vị hơn xem phim nhiều.
Ngày xưa cùng nhau đi xem phim, Akaj thích xem phim kinh dị, xem đến cuối cùng còn có thể học theo âm thanh và biểu tình quỷ quái trong phim.
Có lần bọn họ đi xem phim ban đêm, toàn thành đang giới nghiêm, không ai ra ngoài.
Rạp chiếu phim sắp đóng cửa, Akaj đòi nhất định phải xem.
Khwaja hết cách phải dẫn cậu đi, toàn bộ rạp chiếu phim chỉ có hai người.
Đến đoạn cao trào Akaj nhảy cẫng lên vì phấ khích, chạy đến màn hình học bắt chước theo động tác của mấy con ma.
Nửa sau Khwaja giống như đang xem phim hài vậy.
Khi đó Khwaja cảm thấy người như vậy thú vị hơn phụ nữ, cậu hoạt bát và có sức sống, giống như cây nhung xanh, dù ở trong cái lạnh khắc nghiệt vẫn luôn bừng sáng xinh đẹp.
Sau khi kết hôn, sự bảo thủ và khuôn mẫu của Gusi hoàn toàn trái ngược Khwaja rất nhớ, cho dù gã có tới quán rượu tìm những chàng trai xinh đẹp kia, bọn họ cũng không giống Akaj.
Ban đầu, Khwaja nghĩ rằng muốn đạt được tham vọng của mình thì phải từ bỏ vài thứ, gã từ bỏ Arkady để có được sự ủng hộ của gia đình Gusi, Akaj trong kế hoạch của gã chỉ là một quân cờ nhỏ thôi, là một con tốt thí, sãn sàng bị ném đi bất cứ lúc nào.
Nhưng khi con tốt đã chinh phục được người chơi, con tốt trở nên không thể dễ bị bỏ rơi nữa, Khwaja cũng phải nếm trải hương vị của việc từ bỏ, biết thế nào là tiếc nuối.
Miệng Akaj dính đầy một vòng kem, cậu chạy lên lầu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài chơi, Khwaja nhìn bóng lưng cậu đột nhiện tỏ ngộ việc đưa cậu trở lại là quyết định vô cùng chính xác, một quyết định mà có chết gã cũng không hối hận.
Akaj quanh quẩn trong phòng thay đồ một lúc lâu, cuối cùng cậu chọn một chiếc áo len dày màu xanh lá cây và một chiếc quần thể thao màu xám.
Cậu lấy chiếc khăn quang cổ và mũ len màu đen, nhìn trước gương, rất hài lòng với trang phục này.
Có tiếng xe bên ngoài cửa, cậu tưởng xe của Khwaja đã chuẩn bị xong, ra ngoài ban công nhìn.
Đó không phải là một chiếc xe, mà là mười chiếc xe hơi.
Hai chiếc ô tô nhỏ màu đen với tám chiếc xe bán tải bằng thiếc bao quanh toàn bộ sân trong, những người lính mặc quân phục màu vàng đất bước ra khỏi xe, băng đỏ trên tay áo, Akaj híp mắt nhìn, nghiêng người né cửa sổ, đi xuống cầu thang, đụng phải quản gia ở đầu cầu thang, “Thưa cậu, cục trường bảo tôi dẫn cậu rời đi.
Chúng ta sẽ đi qua đường hầm, Mau đi với tôi.”
Akaj đẩy ông ta ra, “Khwaja đâu?”
Quản gia từ phía sau giữ cậu lại, “Đây là mệnh lệnh của cục trưởng!”
“Mệnh cái con mẹ nó lệnh ấy!” Akaj gầm lên giận dữ, “Khwaja! Anh đã nói sẽ đưa tôi đi xem phim!”
Quản gia bịt miệng cậu lai, để người hầu chờ lệnh kéo hắn vòng ra cửa sau, Akaj giãy dụa điên cuồng, người hầu suýt nữa không bắt được cậu, phải mất bốn người mới khống chế nổi.
Quản gia thở dài lấy kim tiêm nhỏ chứa morphin từ trong túi áo, đâm sau gáy cậu.
Akaj đột nhiên ngừng giãy dụa, cậu run rẩy như chim non, nước mắt chảy ra.
Quản gia không đành lòng nhìn, quay đầu đi.
Thân thể mềm mại lạnh lẽo của Akaj rơi vào khuỷu tay hắn.
Binh lính lúc này tràn vào sân, Khwaja tự mình kéo cửa, đứng ở cầu thang, không ai dám đến gần gã.
Cục trưởng cục cảnh sát Kabul tách dòng người đi tới phía trước, xuất trình giấy tờ tùy thân cùng với công văn bắt giữ, “Ông Murzen, đây là công văn bắt giữ của Tổng bí thư, mời ngài đi cùng chúng tôi.”
Khwaja bình tĩnh, “Tôi đã phạm tội gì?”
Cục trưởng cười lạnh nói, “Ngài phạm tội gì, trong lòng ngài rõ nhất.”
“Dù sao bắt tôi cũng phải nêu tội danh chứ, để tôi giải thích với người nhà mình.
“
Cục trưởng đứng trước một bước, hằn học nói, “Chúng tôi đã tìm thấy thư ký của ngài đêm qua, tìm được chứng cứ ngài cấu kết với Vanechka.
Tối qua hắn đã bị bắt.
Ngài phạp tối gián điệp.
Thưa ngài, với tư cách là cục trưởng của KHAD, chẳng lẽ ngài còn muốn tôi giải thích cho ngài tội gián điệp là gì sao?”
Phe hiếu chiến do Vanechka cầm đầu đã bị giết sạch sau vụ ám sát Puli Khmuri.
Các thế lực trong bộ chỉ huy tối cao khiến Najibullah kiêng kỵ đã suy yếu rất nhiều, cuối cùng ông không cần phải lo lắng về cỏ dại xung quanh mình.
Mặc dù Khwaja bị buộc phải thông qua Liên Xô, Najibullah sẽ không tha cho gã.
Gã thở dài, đưa tay ra và yêu cầu cảnh sát trưởng còng tay vào cổ tay mình.
Còng tay lạnh lẽo lóa lên ánh kim loại vô cùng nặng nề.
Cảnh sát trưởng vung tay, “Dẫn đi! “Cuối cùng hắn cười đầy ác độc, bổ sung một câu, “Từ tước đến nay toàn do ngài thẩm vấn người ở KHAD, hôm nay để chính ngài cũng nếm thử phương pháp tra tấn của KHAD, đảm bảo sẽ không làm ngài thất vọng.”.