Ninh Tiểu Thành đã lâu không nắm tay con gái đi trên đường, lần trước đó là hồi anh còn học cấp ba.
Hai người tay nắm tay đi về nhà, như những đứa trẻ dắt nhau qua đường, tâm không chút tạp niệm, thuần túy là bên cạnh nhiều thêm một người bạn hai con mắt mà thôi.
Nhắc tới mắt, Ninh Tiểu Thành rất tò mò:
- Mắt em sao thế? Hôm qua nghe bạn em nói hình như em bị viêm?
- À.
Tưởng Hiểu Lỗ ghét Thường Giai nhiều chuyện, sao đang yên đang lành lại nói người ta nghe cái này:
- Hồi nhỏ xíu, em chơi với Triều Xán chung khu chúng ta, không cẩn thận chọc phải mắt, ban đầu cảm thấy hơi xốn xốn không dám nói với mẹ, qua mấy ngày thì phát hiện đi học không nhìn thấy bảng, đến bệnh viện mới biết bị nhiễm trùng mà trì hoãn. Sau khi chữa khỏi để lại di chứng là viêm, thực ra cũng không phải chuyện to tát gì, rất ít khi tái phát.
Lúc đó Lý Triều Xán đang ở giai đoạn có “mười vạn câu hỏi vì sao” với cuộc đời, cảm giác khát khao tri thức về bất kỳ vấn đề gì.
Mà Tưởng Hiểu Lỗ tuổi nhỏ ngốc nghếch chính là đối tượng giải đáp thắc mắc tốt nhất của cậu.
Chẳng hạn trong chương khoa học cơ thể người của “mười vạn câu hỏi vì sao”, Lý Triều Xán hỏi:
- Hiểu Lỗ, cậu biết tại sao khi người khác đánh cậu, cậu sẽ nhắm mắt lại theo bản năng không?
Tưởng Hiểu Lỗ lắc đầu, rất thành thực:
- Khi mẹ mình đánh mình, mình chưa bao giờ nhắm mắt.
Lý Triều Xán không tin:
- Không thể nào, lần nào mẹ mình giơ tay lên mình cũng nhắm tịt mắt lại.
Trong sách viết đây là phản ứng kháng cự theo bản năng của cơ thể.
Giả dụ khi tay một người sắp chạm tới mặt hoặc mắt cậu, động tác này bị cơ thể thu chậm lại, cậu cảm nhận tỉ mỉ là có thể cảm nhận được tóc gáy dựng lên, mắt lồi ra, những thay đổi này rất nhỏ nhưng chắc chắn có.
Tưởng Hiểu Lỗ nghe không hiểu, dứt khoát im lặng.
Lý Triều Xán tích cực, phủi mông đứng dậy:
- Cậu không tin thì hai ta thử nhé.
Cậu giơ móng vuốt bẩn lên, cách mặt Tưởng Hiểu Lỗ gần hơn, Tưởng Hiểu Lỗ trơ mắt nhìn, không chút dao động. Quyền uy nam tử hán nho nhỏ không cho phép phản bác, Lý Triều Xán căng thẳng liếm liếm môi, muốn thình lình giơ tay lên dọa cô, ngờ đâu Tưởng Hiểu Lỗ ngứa mũi, chợt hắt xì một cái thật to.
Cơ thể không khống chế được nghiêng về trước, vừa vặn đâm mắt vào ngón tay Lý Triều Xán.
Tưởng Hiểu Lỗ khóc òa lên, Lý Triều Xán cũng hoảng hồn, khóc hồi lâu, Lý Triều Xán nói hết nước hết cái khuyên cô về nhà. Đêm đó mắt cô cứ xốn xốn, cô dụi mãi, hôm sau mẹ cô thấy còn kinh ngạc:
- Sao mắt con đỏ thế?
Tưởng Hiểu Lỗ sợ mẹ biết chuyện cô chơi với Lý Triều Xán nên không dám nói. Dây dưa hai ngày, Tưởng Hiểu Lỗ đi học chợt khóc òa trong lớp, cô giáo tới hỏi có chuyện gì, cô đáng thương khóc thút thít nói mình mù rồi, không nhìn thấy gì nữa.
Cô được vội vã đưa đến bệnh viện, kinh động đến cha mẹ, qua kiểm tra mới biết là do tác động bên ngoài tạo nên nhiễm khuẩn, do trị liệu không kịp thời nên có thể để lại di chứng viêm.
Lúc đó Đỗ Huệ Tâm đang mang thai, ưỡn bụng to hỏi bác sĩ:
- Sau này… nó có thể bị mù không?
Bác sĩ dán băng gạc lên mắt Tưởng Hiểu Lỗ, nhanh mồm nhanh miệng:
- Không tới mức đó, nhưng sau này phải chú ý bảo vệ nhiều vào.
Lúc đó mẹ Lý Triều Xán làm y tá trưởng ở bệnh viện, nghe tin chạy tới quan tâm, chuyện Lý Triều Xán gây họa không giấu được nữa, về nhà chịu một trận đòn nam nữ phối hợp.
Mẹ cậu vẫn sợ hãi:
- Nếu Hiểu Lỗ mù, không nhìn thấy nữa, con nói xem phải làm sao bây giờ?
Lý Triều Xán ôm chân bàn, vẻ mặt anh dũng hi sinh:
- Mù thì con cưới cô ấy!!!
- Mày nghĩ hay lắm!!!
Cha Lý Triều Xán tức giận giậm chân, tóc dựng cả lên.
Một lời nói đùa của trẻ nhỏ, chẳng ai tin là thật, quãng thời gian đó mẹ Lý Triều Xán rất hổ thẹn, thường nấu đồ ăn ngon đích thân mang đến cửa dỗ dành, Tưởng Hiểu Lỗ cầm xương sườn gặm, mặt dính đầy nước tương, nhanh chóng quên chuyện xấu Lý Triều Xán làm ra sau ót. Không lâu sau, mắt cô khỏi, tháo thuốc, nhà họ Lý bớt đi một tâm bệnh.
Xưa nay cô chưa từng kể với người khác về di chứng này.
Nghe xong, Ninh Tiểu Thành suy tư:
- Triều Xán? Sao anh không ấn tượng nhỉ?
Tưởng Hiểu Lỗ nói:
- Lý Triều Xán, con trai của dì Trần hồi đó làm y tá trưởng của bệnh viện nhi đồng.
- Ờ.
Ninh Tiểu Thành nhớ ra, gật đầu:
- Lý Triều Xán trước kia làm lính thủy ở Du Lâm, bây giờ về rồi à? Làm nghề gì?
Thái độ Ninh Tiểu Thành lúc nói chuyện rất ôn hòa nhưng không biết tại sao, Tưởng Hiểu Lỗ cảm giác được anh có chút xem thường.
Giống như căn bản không thèm nhìn tới, cũng không đáng ghi nhớ trong lòng.
- Bây giờ làm cảnh sát ở đồn công an khu nam.
Tưởng Hiểu Lỗ rất bảo vệ Lý Triều Xán, cố sức không nói hai chữ “dân phòng”.
Ninh Tiểu Thành nghe ra thái độ không vui trong lời cô, hơi cười cười.
Xem ra quan hệ hai người thực không tồi.
Anh đưa cô về đến cổng nhà, đứng ở đường cái đối diện, bàn tay luôn nắm lấy nhau của hai người chẳng biết đã buông ra tự khi nào.
- Về nhà đi.
Tưởng Hiểu Lỗ đẩy cổng sắt ra, quay đầu vẫy tay với anh:
- Tạm biệt anh Tiểu Thành.
Làn váy đỏ dập dờn trong gió đêm, cô gái trẻ dáng người yểu điệu và đôi chân thon dài trắng trẻo dần đi xa trong tiếng lá xạc xào.
Ninh Tiểu Thành đứng tại chỗ nhìn theo, điện thoại di động trong túi quần đổ chuông mãnh liệt.
Anh bắt máy, nụ cười vui vẻ trên mặt chưa tan, đầu bên kia điện thoại là tiếng mắng xối xả của Thẩm Tư Lượng.
- Tao con mẹ nó đào mộ tổ nhà mày à mà mày làm chuyện thất đức thế hả?