Chuyến bay hôm nay của Kiều Dương là từ Thành Đô tới thủ đô, nghỉ ngơi một ngày, Tống Bồng ân cần đi đón, hai người dọc đường còn không quên trao đổi chuyện tâm đắc gần đây trong cuộc sống.
- Chiều hôm qua em theo nhà phát triển đi bàn chuyện phá dỡ di dời, chị đoán xem em gặp ai?
Cô nắm vô lăng, không che giấu nụ cười trên nỗi đau của người khác:
- Chị còn nhớ Tưởng Hiểu Lỗ chứ? Chị gái Trịnh Hân.
Kiều Dương đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, chợt ngẩng phắt đầu lên, dáng vẻ vô cùng hứng thú:
- Cô ấy làm sao?
- Cô ta sống ở đó! Thuê nhà!
Tống Bồng cười lắc đầu:
- Chỗ đó một tháng chỉ khoảng tệ, hành lang cũ kỹ chẳng ra sao, nói thế nào cô ta cũng là dân văn phòng cao cấp, thật khiến người ta bất ngờ. Mà này, chuyện Trịnh Hân thế nào rồi?
Kiều Dương để điện thoại di động vào trong túi, soi gương chỉnh sửa lại kiểu tóc và hoa tai:
- Vẫn xem là thuận lợi, mấy ngày trước cô ấy có đến tổng bộ của bọn chị phỏng vấn, giám đốc và các tiếp viên trưởng đều rất hài lòng, cô ấy nói để về hỏi gia đình, nếu gia đình đồng ý thì sẽ ký hợp đồng.
Khép gương lại, Kiều Dương hỏi:
- Mấy ngày nay chị bận bịu, không có thời gian hỏi, dạo này em theo đuổi người kia có tiến triển gì không?
- Chị nói Tiểu Thành?
Tống Bồng lái xe, không cười nữa:
- Không tiến triển gì hết, cảm thấy hai đứa em như hai mặt phẳng ấy, không có chỗ giao nhau, bất kể em cố gắng thế nào cũng chẳng gặp được.
Nói đến đây, Tống Bồng chợt nghĩ ra một ý:
- Haiz, dù sao tối chị cũng tới nhà em ăn cơm, vừa khéo bảo mẫu trong nhà nhờ em mang ít sườn về, hai ta cùng đi siêu thị nhé?
Kiều Dương lười biếng:
- Mua thịt mua đâu chả được, làm gì cần đi siêu thị? Chị đứng cả ngày, mệt chết đi được.
Tống Bồng rất tích cực:
- Đi thôi đi thôi! Có một cái siêu thị không xa nhà em đâu.
Kiều Dương nghĩ, đến nhà Tống Bồng cũng không thể đến tay không, sẵn đi với cô ấy để mua chút trái cây, bèn đồng ý.
Vào mỗi thứ sáu, Đoàn Thụy tan làm đều có thói quen đến siêu thị mua ít thức ăn cần thiết cho gia đình, bà đang đẩy xe chọn đồ thì nghe phía sau có một tiếng kêu thân thiết vang dội:
- Dì Đoàn!
Đoàn Thụy quay đầu lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mỉm cười:
- Bồng Bồng à, tới mua đồ hả?
Tống Bồng nắm tay Kiều Dương, ngoan ngoãn gật đầu:
- Dạ mua ít thức ăn tối về ăn cơm ạ. Dì Đoàn, đây là bạn thân của cháu, Kiều Dương.
Kiều Dương mặc đồng phục tiếp viên hàng không, mặt mày đoan chính, dáng người tao nhã, hơi cúi mình:
- Dạ chào dì ạ.
Đoàn Thụy rất có hàm dưỡng hơi đẩy xe nhích qua bên cạnh, cười gật đầu:
- Cô gái xinh lắm, hai chị em các cháu chọn mua đồ nhé, dì đi trước, rảnh ghé nhà dì chơi.
- Dì ơi, lát nữa dì về thế nào ạ? Hay là đi chung với tụi cháu nhé, cháu đưa dì về.
Trong lòng Tống Bồng bồn chồn, cố sức thể hiện tự nhiên một tí.
- Không cần không cần.
Đoàn Thụy vội từ chối:
- Tiểu Thành chờ dì bên ngoài đấy, nó lười, không muốn vào. Lát nữa nó đưa dì về.
Tống Bồng mừng như điên, khẽ bóp Kiều Dương:
- Vậy được, dì lo việc của dì đi ạ.
Chờ Đoàn Thụy đẩy xe đi xa, Tống Bồng cấp tốc lôi Kiều Dương bước nhanh về phía trước:
- Nhanh lên nhanh lên, lát nữa cùng xuống hầm đậu xe trước khi dì ấy tính tiền.
Kiều Dương chạy bước nhỏ, lấy tay đỡ túi xách trên vai, hơi thở hổn hển:
- Không ngờ hôm nay em đưa chị đi là để tình cờ gặp mẹ người ta à?
Tống Bồng hiếm khi mất tự nhiên:
- Kiều Dương tốt ơi, cơ hội hiếm có mà.
Tuy ngoài mặt Kiều Dương chẳng vui mấy nhưng trong lòng cũng đầy hiếu kỳ, cô ta oán trách Tống Bồng:
- Lần sau không được thế nữa.
Tống Bồng liên tục đáp ứng:
- Ừ ừ.
Hai người cẩn thận đi theo Đoàn Thụy, chờ ở cổng ra siêu thị, thấy Đoàn Thụy tính tiền xong ở quầy thu ngân mới giả vờ lơ đãng theo sau bà.
Ninh Tiểu Thành buồn chán chờ đợi, thấy Đoàn Thụy bước ra từ cửa xoay thì mở cửa xuống xe, giúp bà xách đồ.
Đúng lúc gặp phải Tống Bồng và Kiều Dương.
Trùng hợp như thế, Đoàn Thụy cũng bật cười:
- Ban nãy tình cờ gặp trong siêu thị, đúng là có duyên.
Tống Bồng e thẹn:
- Anh Tiểu Thành, đã lâu không gặp.
Ninh Tiểu Thành vô cùng ung dung hiền hòa:
- Lần trước sinh nhật, ông già nói em có qua thăm ổng nhưng anh vẫn không có thời gian cám ơn em.
- Cám ơn gì chứ, đều là việc nên làm mà.
Tống Bồng vô cùng săn sóc:
- Anh Tiểu Thành, hôm nay anh không bận à?
- Không có chuyện gì, đưa bà già đi mua ít đồ thôi.
Xuất phát từ khách sáo, Ninh Tiểu Thành thuận miệng hỏi:
- Các em đi đâu? Anh đưa các em đi.
- Không cần không cần.
Tống Bồng vội vàng từ chối, theo đuổi người ta cũng phải chú ý chừng mực:
- Xe em ở đằng trước.
Kiều Dương đứng bên cạnh từ đầu đến cuối luôn mỉm cười tao nhã, trước đây khi gặp người khác, phản ứng đầu tiên của Tống Bồng là kéo cô ta qua giới thiệu, bây giờ gặp phải chàng trai mình thầm thương trộm nhớ, ngược lại cô ta rất tự bảo vệ lãnh thổ.
Kiều Dương dùng cùi chỏ huých nhẹ Tống Bồng, giả vờ đùa:
- Bồng Bồng, không giới thiệu với.
Mặt Tống Bồng nóng lên, giống như tâm tư bị vạch trần, bèn nói:
- Anh Tiểu Thành, đây là bạn em, Kiều Dương.
- Chào em.
Tiểu Thành gật đầu với Kiều Dương, không có ý định bắt tay.
Kiều Dương khéo léo đáp lễ:
- Chào anh.
Kiều Dương mắc bệnh nghề nghiệp, quanh năm tiếp xúc với khách hàng khoang hạng nhất, đã có một bộ tiêu chuẩn nhìn đàn ông của riêng mình.
Nhìn vóc dáng trước tiên phải nhìn eo và chân, tượng trưng cho sự kiềm chế của đàn ông. Ăn mặc trước tiên phải nhìn giày da và đồng hồ đeo tay, hai thứ này là thể diện của đàn ông. Nhìn người phải nhìn thái độ của anh ta đối với phụ nữ và người nhà, đây là nhân phẩm của đàn ông.
Tiểu Thành lại là người rất chú ý sinh hoạt, hôm nay anh mặc áo sơ mi Ferragamo màu xám nhạt, quần tây đen dài, thắt lưng là Dunhill khóa bạc rất khiêm tốn.
Anh đứng đó, eo thon chân dài, rắn rỏi mà cao quý.
Phụ nữ phải rụt rè, anh không chìa tay, Kiều Dương cũng quyết không chủ động.
Bãi đậu xe không phải nơi tán gẫu, chào hỏi rồi thôi. Kiều Dương và Tống Bồng cùng đi về chỗ đậu xe mình, Tống Bồng liên tục quay đầu lại.
- Hôm nay đáng lẽ em nên thay đồ xong hẵng đi, buổi sáng ở đơn vị ngồi nhăn cả quần, haiz, chị nói xem ấn tượng của mẹ anh ấy về em có phải vẫn ổn không? Biểu hiện của em ban nãy thế nào?
Kiều Dương bước trên giày cao gót, tự mình suy nghĩ sâu xa, không hề chú ý tới Tống Bồng. Tống Bồng khó hiểu:
- Nè?
- Hả?
Kiều Dương hoàn hồn, mỉm cười:
- Rất tốt.
Cô ta khoác vai Tống Bồng, giả vờ thân mật:
- Cô gái tốt như Bồng Bồng của chúng ta, gả cho ai cũng thừa sức.
Trên đường về nhà, Đoàn Thụy cũng tán gẫu với Ninh Tiểu Thành chuyện này:
- Bình thường nhìn Tống Bồng cảm thấy không tồi, nhưng hôm nay so sánh với người ngoài thì đúng là không bằng.
Đoàn Thụy ám chỉ Kiều Dương, Ninh Tiểu Thành cười cười, vịn vô lăng không lên tiếng.
Bà Đoàn cũng là người sáng suốt, có thể ngẫu nhiên gặp hai lần ở cùng một nơi thì chắc chắn không đơn giản chỉ là ngẫu nhiên.
- Con gái mà, thích động não dùng chút trò khôn vặt thôi, không sao.
Đoàn Thụy do dự:
- Kỳ thực mẹ thấy cô tiếp viên hàng không kia tốt đấy, ít nhất cư xử rất thỏa đáng.
- Mẹ.
Tiểu Thành rẽ xe, nhìn gương chiếu hậu:
- Mẹ tưởng con trai mẹ là bảo bối, người khác ai cũng phải chào đón à, đừng có ở ngoài đường thấy cô gái nào cũng nhắm vào người ta, dẫu sao mẹ cũng là nhân viên nhà nước, ở cái tuổi này rảnh rỗi thì đi quảng trường nhảy nhót hoặc đi du lịch với đồng nghiệp đi, mẹ đã nhọc tâm tư nửa đời người vào con, còn chưa thấy đủ ư?
Đến cổng nhà, anh mở cốp sau xách từng túi từng túi đồ mẹ anh mua ở siêu thị xuống:
- Tối mẹ ăn cơm với cha nha, con không lên nhà đâu.
Đoàn Thụy thất vọng:
- Con không thích nghe mẹ nói à? Con không thích thì mẹ không nói, cơm vẫn phải ăn chứ.
Ninh Tiểu Thành bật cười, khoác vai mẹ:
- Mẹ nghĩ đi đâu thế, buổi tối con có hẹn với bọn Tư Lượng rồi.
- Đi đi đi đi.
Đoàn Thụy hơi lảo đảo bước đến cửa nhà, miệng lẩm bẩm:
- Không làm được chuyện đứng đắn nào cả, nuôi con có ích lợi gì chứ.
Tiểu Thành lên xe, gạt cần số, ngẫm nghĩ, cũng không kiềm được tự cân nhắc.
Chuyện kết hôn lập gia đình, thật phải để tâm thôi.
Năm ngoái Đoàn Thụy làm phẫu thuật, tuy cơ thể vẫn rất khỏe mạnh nhưng người già càng lớn tuổi càng dễ tâm sự nặng nề, chẳng bao lâu là bà về hưu rồi, đừng để xảy ra bệnh tật gì đấy.
Hơn nữa, bình thường toàn một thân một mình, anh cũng có chút cô đơn.
Trở về nhà cửa tối thui, lạnh chăn lạnh gối, đàn ông cũng cần được quan tâm chăm sóc.
Cùng lúc đó_____
Tưởng Hiểu Lỗ hôm nay cũng lái chiếc xe bốn bánh màu đỏ của cô dọn về nhà.
Bốn năm va ly chất đống, ba cái ba lô, hai chậu hoa, cộng thêm một con rùa lông xanh chính là toàn bộ gia sản của cô. Cô như một người nông dân cần cù chất phác gánh đồ leo mấy tầng lầu, ngồi phịch xuống cửa thở hổn hển.
Đỗ Huệ Tâm dắt Trịnh Hân xách từng món từng món vào nhà cho cô, lải nhải:
- Đã sớm nói là không cho con dọn mà con cứ đòi thể hiện, dọn ra ngoài ở, thấy chưa? Còn không phải mặt mày xám xịt quay về sao?
Tưởng Hiểu Lỗ vặn bình nước khoáng ra uống ừng ực:
- Mẹ khỏi sắp xếp giúp con, mấy thứ này chẳng mấy chốc con cũng dọn, tìm được nhà là con đi ngay.
Phòng ban đầu của Tưởng Hiểu Lỗ đã bị đổi thành phòng quần áo, giờ nếu muốn đổi thành phòng ở thì trước tiên phải mua một cái giường lớn. Mấy ngày này cô chỉ có thể ở chung với Trịnh Hân.
Trịnh Hân không thích lắm:
- Con ngủ không sâu, chị ấy lại hay thức đêm, làm sao mà ngủ chung được.
Đỗ Huệ Tâm kéo con gái út:
- Con cố chịu chút, mấy ngày thôi là giường của chị được đưa tới mà.
Mấy cái va ly được mở ra hết, toàn bộ đều là quần áo của Tưởng Hiểu Lỗ. Trịnh Hân “woa” một tiếng, tiện tay lấy mấy món ướm lên người mình trước gương.
- Mẹ, con mặc cái này đẹp không?
Đỗ Huệ Tâm để đồ trong tay xuống bước qua tư vấn:
- Cái này màu không đẹp, cái màu lam kia đẹp hơn.
Tưởng Hiểu Lỗ chống nạnh đứng ở cửa, tức giận trợn mắt:
- Đó là đồ của chị, em để xuống!
- Nó chỉ thử thôi mà, có lấy của con đâu.
Đỗ Huệ Tâm lấy drap giường mới trong tủ ra:
- Buổi tối con ăn gì, mẹ nấu món con thích ăn cho, chú Trịnh biết nay con về nhà nên cố ý về sớm.
Tưởng Hiểu Lỗ là người rất quý quần áo và giày dép, đi làm rồi lại càng chú ý trang phục hơn, mấy thứ này của cô quá nửa đều không rẻ.
Trịnh Hân vung tay mấy cái, không hứng thú:
- Có gì đâu chứ, em đâu có mặc, trả chị nè.
Cô vứt nhẹ trở lại, thái độ với Tưởng Hiểu Lỗ rất không vui:
- To như này, có cho em cũng không mặc.
- Phẳng như bàn ủi, mặc có thể không to sao?
Tưởng Hiểu Lỗ châm biếm lại, thay dép lê, lấy từng bộ từng bộ đồ ra treo lên.
Trịnh Hân giận đỏ mặt, giậm chân:
- Tủ đồ của em hết chỗ rồi.
Mặt Tưởng Hiểu Lỗ không chút cảm xúc:
- Chị treo trong toilet.
Trinh Hân dẩu môi:
- Tối em đi tắm, có ướt đừng trách em.
Tưởng Hiểu Lỗ không chút khách khí:
- Chị treo mặt sau gương, nếu mà ướt được thì chính là em cố ý.
- Sao chị không nói lý lẽ thế hả?
Trịnh Hân cuống lên:
- Mẹ!!! Mẹ xem chị ấy kìa___
- Được rồi được rồi, con đừng chọc nó.
Đỗ Huệ Tâm kéo tay Trịnh Hân, nháy mắt với cô. Hai mẹ con như đạt thành giao hẹn ngầm nào đó, chợt không nói nữa.
Vài giây sau, Trịnh Hân sôi nổi hoạt bát vào nhà bếp, rộng lượng nhường phòng cho Tưởng Hiểu Lỗ.
Xung quanh cuối cùng yên tĩnh lại, Tưởng Hiểu Lỗ bắt đầu thu dọn hành lý, dọn một hồi, cô bỗng cảm thấy mình như một người ngoài.
Cô ngồi trên sàn, cuộn người lại, mệt mỏi không thốt nên lời.
Cô nghĩ, phải mau mau ra ngoài tìm nhà, sau đó dọn đi, tạm đỡ mấy ngày thôi.
Ngờ đâu, một lần tạm đỡ này, nhà họ Trịnh bùng nổ chiến tranh to nhất từ trước đến nay, trực tiếp thay đổi con đường tương lai của đồng chí Tưởng Hiểu Lỗ.