Ninh Tiểu Thành dẫn Tưởng Hiểu Lỗ về nhà, dọc đường hai người mua rất nhiều thứ, Tiểu Thành đối phó cha mẹ mình rất có nghề, lần đầu em tới nhà, không thể đi tay không, cha anh rất dễ nói chuyện, nhà chỉ có bà già hay lo mới chú ý cái này.
Hiểu Lỗ nghe vậy, càng thêm tin tưởng, vào quầy hoa quả cùng ông chủ chỉ điểm giang sơn.
- Cái này lấy cho tôi loại tươi nhất, cái kia lấy cho tôi hai thứ to nhất, dưa thì không mua, lượng đường quá cao.
Ông chủ cười khúc khích cân hàng:
- Đôi tình nhân về nhà gặp cha mẹ chứ gì.
Tưởng Hiểu Lỗ lấy tiền lẻ trong ví ra, giòn giã sửa lại:
- Là gặp cha mẹ chồng.
- Ồ, thế thì càng phải lấy hàng tốt.
Ông chủ nhét thêm hai quả táo vào túi hàng, nhận tiền. Khi Tưởng Hiểu Lỗ đến dưới lầu nhà Tiểu Thành, cô có hơi sợ.
Cô rề rề rà rà dưới lầu, không muốn lên:
- Hay là... hay là để bữa khác đi. Em sợ.
- Sợ cái gì? Đến đây rồi còn chạy?
Ninh Tiểu Thành kéo cô:
- Nhanh lên.
Chuyện này có thể đổi ý không?
Lên lầu, gõ cửa, ông Ninh ra mở cửa, thấy Tiểu Thành thì hơi bất ngờ:
- Dạo này con siêng về nhà nhỉ.
- Cha.
Tiểu Thành tránh ra, cho Tưởng Hiểu Lỗ phía sau xuất hiện:
- Hiểu Lỗ cũng tới.
Tưởng Hiểu Lỗ xách đồ đạc đứng phía sau Tiểu Thành, căng thẳng khom người chào:
- Dạ chào bác Ninh ạ!
- Ờ ờ, được.
Ông Ninh trả lời liền hai tiếng, hòa ái nói:
- Đến thì mau vào nhà ngồi chơi.
Hai người đổi dép lê ở cửa, ông Ninh liên tưởng đến chuyện xảy ra hai ngày nay, trong lòng đã đoán được % rồi.
Tiểu Thành đưa mắt tìm khắp nhà một vòng, hỏi:
- Mẹ con đâu cha?
Ông Ninh ngồi trên sofa, cầm tờ báo lên, vô cùng trấn định:
- Đơn vị mẹ con có đợt điều tra nghiên cứu, vẫn chưa về.
Tay Ninh Tiểu Thành vô thức gõ lên chân, đắn đo:
- Hôm nay cha tan làm sớm nhỉ?
- Ờ sớm.
Hai cha con một hỏi một đáp, ông Ninh thầm nhủ, thằng quỷ, tao xem mày chừng nào chịu hết nổi mà nói tới vấn đề chính đây, ông hiền từ nhìn Tưởng Hiểu Lỗ, nói:
- Hiểu Lỗ, con ngồi đi. Hôm nay sao lại ghé nhà bác chơi thế? Mẹ và chú Trịnh con vẫn khỏe chứ?
Mặt Tưởng Hiểu Lỗ đỏ bừng, chột dạ, gật đầu lia lịa nói liền hai chữ khỏe.
- Cha.
Tiểu Thành kéo cái đệm nhỏ đối diện bàn trà qua ngồi xuống, ngả bài:
- Con và Hiểu Lỗ lãnh giấy chứng nhận rồi, lãnh hồi hôm qua, hôm nay về nói với cha và mẹ.
Ông Ninh trầm ổn, chỉ hơi giật mình ồ lên, sau đó không nói gì nữa.
Căng thẳng hai giây, ông Ninh nhận ra Hiểu Lỗ vẫn đang đứng, bèn ôn hòa chỉ chỉ:
- Hiểu Lỗ, đừng đứng ngây ra đó, ngồi đi con.
Hôm nay ông đi làm, ở khúc quanh chỗ làm, ông Đào bước nhanh tới, mặt mày hớn hở, lão Ninh, chuyện Tiểu Thành kết hôn sao không nói với đồng nghiệp già, giấu kỹ quá nha.
Ông Ninh kinh ngạc, kết hôn? Nó kết hôn với ai?
Ông Đào cười ha ha, còn giấu à? Hôm qua đã chuẩn bị tiệc mừng với Hiểu Lỗ rồi, mời Bội Bội nhà tôi này, nghe buổi tối con bé về nói, sao hả, nhìn ông... là thật không biết à?
Trong lòng ông Ninh rất tức giận, nhớ đến chuyện hai ngày trước Tiểu Thành về nhà hỏi hộ khẩu là lập tức hiểu ngay.
Như vầy là lén làm không cho người nhà biết chứ gì, ông nổi cơn thịnh nộ đi vào văn phòng, vốn định lấy điện thoại sạc cho nó một trận, nhưng mới quay số được một nửa thì ông đè lại lửa giận, để ống nghe xuống.
Giỏi, không phải mày giấu tao sao, tao không tin mày có thể không nói với tao chuyện này, để tao kéo với mày.
Không ngờ buổi tối hai đứa đã chủ động tới nhà, ông Ninh thầm khẳng định, ừ, uy nghiêm của ông đây vẫn còn.
- Trước khi lãnh giấy chứng nhận sao không về nhà chào hỏi mọi người một tiếng?
Một lời trách cứ không mặn không nhạt.
Ánh mắt sắc bén của ông Ninh nhìn con trai rồi nhàn nhạt quét qua Tưởng Hiểu Lỗ:
- Chuyện này, trở về con nói với mẹ con, cha không làm chủ được.
Ông vừa dứt lời, Đoàn Thụy tan làm về nhà, tay xách theo nguyên liệu tươi nấu ăn:
- Lão Ninh, hôm nay em...
Chưa kịp đóng cửa, nụ cười trên mặt Đoàn Thụy cứng đờ, dường như bất ngờ:
- Đây, là Hiểu Lỗ?
Tưởng Hiểu Lỗ lập tức đứng dậy:
- Dạ chào dì ạ.
Đoàn Thụy vội để đồ trong tay xuống:
- Ôi. Hôm nay sao rảnh rỗi tới nhà dì thế? Một thời gian không gặp, con thay đổi nhiều rồi, dì không nhận ra nữa.
Đoàn Thụy để túi xách xuống, thái độ thân thiết đãi khách:
- Con ghé nhà dì có chuyện gì không?
Tưởng Hiểu Lỗ do dự:
- Dì, con...
- Mẹ.
Tiểu Thành vẫn ngồi đối diện ông Ninh, dứt khoát nhắc lại một lần:
- Con kết hôn với Hiểu Lỗ rồi, hôm qua lãnh giấy chứng nhận, hôm nay về gặp mẹ và cha.
Không khí bỗng trở nên đông cứng.
Một giây, hai giây, ba giây...
Đầu Đoàn Thụy ong lên, thình lình nhắm mắt ngã ngửa ra sau.
- Dì!
- Mẹ.
Tiểu Thành Hiểu Lỗ vội lao qua đỡ, Đoàn Thụy nhắm mắt, chỉ nói với Tưởng Hiểu Lỗ:
- Dì hơi thiếu oxy, dìu dì vào trong nằm một lát.
Hiểu Lỗ nghe lời dìu Đoàn Thụy đi từ từ vào trong phòng ngủ.
Suy cho cùng là gia đình có tố chất có giáo dưỡng, không có chuyện mẹ chồng cay nghiệt khóc lóc mắng mỏ, sau khi đóng cửa phòng, Đoàn Thụy ngồi xuống, chỉ nói một câu:
- Hiểu Lỗ, con đừng tủi, đây là đại sự, dì biết quá đột ngột nên nhất thời không tiếp nhận được.
Tưởng Hiểu Lỗ gật đầu, mặc đánh mặc mắng cô đều nhận:
- Thưa dì, là con không đúng.
Đoàn Thụy rất hiểu tình lý:
- Con không sai, dù có thì cũng là chuyện giữa hai đứa con và Tiểu Thành. Không nói hai đứa yêu đương thế nào, nhưng đến bước kết hôn thì cũng nên nói cho bọn dì biết, để dì và bác Ninh con chuẩn bị tâm lý.
Cuối cùng mới là câu có sức nặng.
Nhưng, kết hôn đã kết hôn rồi, bà có thể làm gì hai đứa đây?
- Dì hỏi con, con và Tiểu Thành quen nhau khi nào? Yêu đương được bao lâu?
..
Đoàn Thụy và Tưởng Hiểu Lỗ ở trong phòng đóng cửa hàn huyên hơn nửa giờ, nghe tiếng cửa mở, ông Ninh và Tiểu Thành cùng nhìn sang.
- Mẹ đâu?
Tưởng Hiểu Lỗ cầm túi xách:
- Dì nói dì chóng mặt, muốn nằm thêm một lát.
- Ờ__
Ông Ninh gật đầu, ở bên cạnh dặn Tiểu Thành:
- Con đưa Hiểu Lỗ xuống lầu đi, cha vào phòng xem xem.
Đứng ở cửa, ông Ninh còn rất ra dáng trưởng bối:
- Hôm nay đúng là xin lỗi con, tối ghé nhà một chuyến mà ngay cả bữa cơm cũng không có ăn, hôm khác, hôm khác bác bảo dì Đoàn nấu một bàn thật ngon mời con nhé.
Nghe ông Ninh nói vậy, trong lòng Tưởng Hiểu Lỗ rất áy náy, chân thành xin lỗi ông:
- Thưa bác, vốn dĩ hôm nay là con không đúng, con không nên, không nên...
Không nên thế nào? Tưởng Hiểu Lỗ cũng nghèo từ ngữ.
Đưa cô xuống lầu, đứng ở cổng lô, Tiểu Thành không kiềm được:
- Mẹ anh nói gì với em trong phòng thế?
- Không nói gì. Chỉ là hỏi hai đứa mình quen nhau khi nào, yêu đương được bao lâu thôi.
Tiểu Thành cúi đầu hỏi:
- Vậy em đáp thế nào?
Tưởng Hiểu Lỗ bất mãn:
- Còn có thể đáp thế nào, giống như học sinh phạm lỗi gặp giáo viên chủ nhiệm thôi, nói hai đứa mình trúng tiếng sét ái tình thật lòng yêu nhau, yêu đương được vài tháng, rồi nói dì ơi, tình cảm của con dành cho con trai dì là thật, dì đồng ý giao anh ấy cho con nhé dì!
Tiểu Thành buồn cười, đuôi mắt cong cong.
Tưởng Hiểu Lỗ xấu hổ, tức giận giậm chân:
- Ôi chao anh đừng cười! Hiện hết nếp nhăn kìa!!!
Nụ cười Tiểu Thành tắt ngúm, trở nên nghiêm túc:
- Anh có nếp nhăn rồi à?
Tưởng Hiểu Lỗ vẫn chìm đắm trong nỗi căng thẳng của buổi hội thẩm vừa nãy:
- Có phải em khiến mẹ anh không vui không?
- Con người mẹ anh là như vậy, huống hồ chuyện này anh đoán là nhất thời mẹ chưa tiếp nhận được, chưa lôi hai đứa mình ra đánh là xem như đãi ngộ tốt rồi.
Tiểu Thành giúp cô khuây khỏa:
- Đừng để bụng.
Mũi Tưởng Hiểu Lỗ ê ẩm, cô nhăn mặt:
- Bây giờ đã như vậy... sau này làm sao đây?
- Làm sao đây gì chứ, nên làm gì thì làm đó thôi, đâu phải chuyện gì to tát.
- Phiền anh.
Tưởng Hiểu Lỗ tiện tay đẩy Tiểu Thành một cái, chạm vào ngực anh.
Sự thân mật vô tình, hai người không ai phát hiện ra, Tiểu Thành thuận thế nắm lấy tay cô nghịch:
- Phiền anh? Em phiền anh cái gì, em không gả cho anh thì anh bắt ép nhét em vào kiệu hoa hả?
Tay Tưởng Hiểu Lỗ mềm, không mập nhưng rất có cảm giác, người nào đó nghịch đến nghiện:
- Mẹ anh mạnh miệng yếu lòng, qua hai ngày là tốt thôi.
- Thật chứ?
Tưởng Hiểu Lỗ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh hơi lo lắng.
- Thật, không quá ba ngày.
Tiểu Thành phóng khoáng tiễn cô:
- Đừng lo, về nghĩ ăn nói thế nào với nhà em đi.
- Ừ.
Tưởng Hiểu Lỗ hít hít mũi:
- Em đi đây.
- Bye bye.
- Bye bye.
Không có sự lưu luyến không rời giữa người yêu, không có nụ hôn ly biệt giữa tình nhân, Tưởng Hiểu Lỗ lên xe, bóp còi với Ninh Tiểu Thành, sảng khoái rời đi.
Nhìn theo hướng cô đi, anh xoay người lên lầu, giống như đã tính toán chuẩn vậy, vừa mở cửa thì Đoàn Thụy nóng nảy lao ra, vớ lấy cây chổi lông gà ở cửa mà đánh.
- Ninh Tiểu Thành!!!!
...
- Bây giờ mày lớn rồi ha, cánh cứng cáp rồi ha! Tao thấy mày ba ngày không bị đánh là dám lên nóc nhà dỡ ngói luôn ấy nhỉ! Còn kết hôn nữa! Mày biết kết hôn nghĩa là gì không mà mày dám đồng ý lung tung với người ta hả!
Tiểu Thành chạy vắt giò lên cổ, Đoàn Thụy không hoa mắt không chóng mặt, tóc của bà được quấn cẩn thận lúc đi làm cũng bị rối, bà thực sự tức điên lên:
- Hôm nay tao không đánh mày thì mày còn không biết trời cao đất rộng cha mẹ là lớn nhất!
Tiểu Thành giả vờ bị bà đánh hai cái, cuối cùng mới giật lấy cây chổi:
- Được rồi, cho mẹ đánh hai cái là được rồi, đánh hoài hà...
Ném cây chổi lông gà ra xa, Tiểu Thành nói lý với Đoàn Thụy:
- Người ngày nào cũng giục con yêu đương kiếm bạn gái có phải mẹ không?
Cơn giận của Đoàn Thụy tăng cao:
- Là tao! Đó là vì...
Tiểu Thành đút hai tay trong túi quần, nghiêng người về trước, không cho Đoàn Thụy cơ hội phản bác:
- Người ngày nào cũng giục con kết hôn sinh con có phải mẹ không?
Khí thế của bà dần yếu đi:
- Là mẹ, nhưng mẹ...
Tiểu Thành tiếp tục tấn công:
- Vậy con tìm một cô gái con thích kết hôn lập gia đình với người ta là có lỗi à?
- Không. Nhưng...
- Không thì chẳng phải xong rồi sao?
Tiểu Thành vỗ tay một cái, vào nhà bếp kiếm cơm nguội:
- Con độc thân thì mẹ lo, con kết hôn rồi mẹ vẫn lo.
- Có thể như nhau sao? Con kết hôn với ai mẹ không quản, nhưng con không nói với cha mẹ mà một mình lẳng lặng làm là không tôn trọng cha mẹ! Mẹ với cha con nuôi con bao nhiêu năm trời là có lỗi sao? Mẹ quan tâm con, lo lắng con, lại thành mẹ không đúng à?
Giọng Đoàn Thụy cao vút, bà chỉ vào Ninh Tiểu Thành:
- Con khiến mẹ quá thất vọng rồi!!!
Cửa phòng ngủ rầm một tiếng.
Miệng Ninh Tiểu Thành còn ngậm cơm nguội chưa ăn xong, nghẹn.
Ông Ninh đứng ở cửa phòng bếp, giơ ngón tay cái tấm tắc khen anh:
- Mày giỏi.
Cửa thư phòng cũng rầm một tiếng.
Tiểu Thành bị gạt ra ngoài, ngồi trong phòng khách hút hai điếu thuốc, suy nghĩ, chuyện này vẫn phải giải quyết từ chỗ cha anh.
Ông Ninh đang xem tài liệu, thấy anh vào thì không thèm ngẩng đầu:
- Cút ra ngoài.
- Cha.
Tiểu Thành quen lối kéo ghế dựa ra ngồi đối diện cha:
- Mẹ con giận thật rồi.
Ông Ninh đang viết chợt ném bút, đau lòng chỉ vào Ninh Tiểu Thành, tức tối nói:
- Thằng nhóc mày không có lương tâm.
...
- Mấy năm nay, mẹ con không biết đã nhọc bao nhiêu lòng vì con, cưới vợ rồi quên mất mẹ? Bà ấy lạnh nhạt Hiểu Lỗ là con liền khiến bà ấy khó chịu? Là người mẹ, nói con hai câu thì sao chứ? Chuyện lớn như kết hôn mà không chịu nói trước với bà ấy, bà ấy không vui thì có làm sao? Ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn đến chừng này, là để cho con biết tình biết nghĩa, chứ không phải để con có chút bản lĩnh liền về nhà đổ lên đầu cha mẹ!
Vẻ mặt Tiểu Thành vô cùng đau khổ, thành khẩn nhận sai, chết không hối cải:
- Đúng, cha nói đúng.
Mắng đủ rồi, ông Ninh nói sao cũng là trụ cột gia đình, không thể xử trí theo cảm tính như bà xã, việc quan trọng nhất là giải quyết hôn sự của hai đứa:
- Cha hỏi con, con và Hiểu Lỗ quen nhau thế nào? Yêu đương được bao lâu?
- Được mấy tháng rồi.
- Có làm ra chuyện gì quá giới hạn không?
Tiểu Thành cười nhạt:
- Cái gì gọi là chuyện quá giới hạn?
- Chính là...
Ông Ninh sĩ diện, không nói được, oán hận:
- Có phải con nghiêm túc muốn lập gia đình sống với người ta không?
Tiểu Thành không kiên nhẫn:
- Phải phải phải, nếu không thì con kết hôn với người ta làm gì, cha tưởng con giận mẹ mới làm bừa sao?
Ông Ninh đã cai thuốc lá được vài năm, mấy năm nay ông luôn khống chế nghiêm ngặt vì sức khỏe, bây giờ có chuyện phiền lòng, ông tìm trên bàn hồi lâu cũng không tìm được, bèn duỗi tay về phía con trai, ngón tay ngoắc ngoắc.
Tiểu Thành không hiểu:
- Gì? Xem giấy hôn thú à?
Ông Ninh mắng:
- Đưa cho tao một điếu!
Châm điếu thuốc bên môi, ông Ninh mở vạt áo, ngồi ngay ngắn sau bàn vừa hút vừa trầm ngâm:
- Kết hôn thì kết hôn rồi, Hiểu Lỗ cũng xem là cô gái nhà đàng hoàng, rất thẳng thắn, cũng chịu tủi thân ấm ức, có giáo dưỡng.
...
- Dù sao sống với nhau là chuyện của tụi con, tốt hay xấu con đều phải chịu.
Chỉ là___
Sau khi kết hôn, phải qua lại với thông gia thế nào, mấy thứ tình cảm xã giao lớn nhỏ này phải do người già bọn ông lo.
- Xéo đi.
Trước khi đi, Tiểu Thành đến gõ cửa phòng Đoàn Thụy:
- Mẹ, con đi đây.
Không ai trả lời.
Tiểu Thành đi rồi, Đoàn Thụy mới ở trong phòng khóc òa lên.
Khó chịu, tủi thân, chua xót, con trai bà dùng tâm huyết nuôi khôn lớn, là máu mủ ruột rà của bà, giờ đây cưới vợ thành chồng thành rể người ta, điều này làm sao khiến bà trở lại bình thường được chứ.
Phụ nữ lớn tuổi tâm tư nhạy cảm, bà khóc mãi đến tối ngủ mới hơi hơi nghĩ thông suốt. Đợi ông Ninh về phòng nằm xuống, bà chủ động mở miệng:
-...Chuyện Tiểu Thành và Hiểu Lỗ, anh làm chủ đi.
...
- Con gái người ta gả vào nhà mình, không thể không có chút tiếng nói, mình thương lượng đàng hoàng với nhà họ Trịnh, nên làm gì thì làm đó, sính lễ nào nên có thì phải có. Con trai em nuôi em hiểu nhất, nó cố ý không cho chúng ta biết nhưng lại mời nhiều người như vậy, là tại sao? Chỉ tại sợ hai ta không đồng ý thôi, em thấy nó nghiêm túc với Hiểu Lỗ đấy.
Bà tổn thương nguyên khí, mắt sưng đỏ, nắm lấy tay bạn già:
- Xem như em nhìn ra rồi, không ai đáng tin cậy hết, tương lai vẫn là chúng ta dìu dắt nhau đến già thôi.
Ông Ninh mừng vì Đoàn Thụy có thể nghĩ thông, ông hơi kích động:
- Phải đấy, giận vì thằng hỗn láo đó, không đáng.
Đoàn Thụy thở dài:
- Thế hệ này của chúng nó suy nghĩ quá đơn giản, đó là chuyện của chúng nó sao, tương lai nếu có một ngày ly hôn thì chia tài sản thế nào, xử lý quan hệ làm sao, sống với nhau thế nào? Em thấy con bé Hiểu Lỗ kia trông có vẻ được nuông chiều, không biết biết nấu cơm hay không, tương lai...
- Nữa nữa lại nữa rồi.
Ông Ninh đau đầu xoa trán:
- Có ai kết hôn mà lo tới ly hôn chứ, tài sản chia thế nào cũng là đồ của Tiểu Thành, nó muốn chia thế nào thì chia thế nấy, phụ nữ các em có chút tâm nhãn bé tẹo đó thôi, em tưởng anh không biết em giận lớn như vậy là vì cái gì sao?
Đoàn Thụy bị phá rách sĩ diện, hơi ngượng:
- Là em nghĩ nhiều rồi.
- Em không hài lòng Hiểu Lỗ?
- Cũng không phải.
Đoàn Thụy nghĩ nghĩ:
- Từ nhỏ con bé ấy toàn chạy bên ngoài, nhìn hơi lỗ mãng, nhà đó dù sao cũng là tái hôn, quan hệ phức tạp, vốn dĩ em muốn Tiểu Thành có thể tìm một cô gái điềm đạm nho nhã, nhà cửa yên bình cơ.
Nhưng muốn tới mức nào đi nữa cũng là bà muốn. Từ xưa tới nay, mẹ chồng nàng dâu là một quan hệ rất khó cân bằng, chấp nhận, chấp nhận thôi.
..
Nhà Tưởng Hiểu Lỗ cũng lại là một phen gió nổi mây vần.
Tưởng Hiểu Lỗ về nhà, Đỗ Huệ Tâm đang nấu cơm trong bếp, nghe tiếng bèn vội đi ra, khó nén mừng rỡ, Trịnh Hòa Văn để sách xuống cũng vội đứng dậy khỏi sofa, rất kích động:
- Hiểu Lỗ về rồi?
- Dạ.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng ở cửa, hơi câu nệ:
- Chú Trịnh, bây giờ chú có rảnh không? Con muốn nói chuyện với chú một lát.
Trịnh Hòa Văn và Đỗ Huệ Tâm nhìn nhau, cho rằng Tưởng Hiểu Lỗ có chuyện yêu cầu mình, ông chỉ vào thư phòng:
- Vào phòng, vào phòng nói.
- Dạ.
Từ đầu đến cuối, Tưởng Hiểu Lỗ không nhìn mẹ mình lấy một cái.
Vào thư phòng, cô để hộ khẩu và giấy hôn thú ra trước mặt Trịnh Hòa Văn từng cái một, thẳng thắn nói, chú Trịnh, mấy ngày trước con lấy hộ khẩu ở chỗ Trịnh Hân, hôm nay con trả.
Trịnh Hòa Văn giật mình, mở hai bản giấy chứng nhận ra nhìn rồi để lại, kinh ngạc không thốt nên lời.
- Hiểu Lỗ, con đây là... giận dỗi với gia đình ư?
- Không phải.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng nghiêm chỉnh:
- Là thật, con và Ninh Tiểu Thành đôi bên tình nguyện. Nhưng không nói trước với gia đình, đợt trước con với mẹ làm căng thành như vậy, con sĩ diện nên dứt khoát tiền trảm hậu tấu.
...
- Chú Trịnh.
Những lời bây giờ Tưởng Hiểu Lỗ nói đều là những lời xuất phát tận đáy lòng:
- Con tin tưởng chú, từ nhỏ đến lớn chú luôn đối xử với con rất tốt, mấy năm nay tánh con kỳ cục, không sửa miệng, nhưng trong lòng con thật sự xem chú như cha, con biết chuyện này nói với chú hiệu quả tốt hơn nói với mẹ, mẹ nhát gan, con sợ mẹ không tiếp nhận được, con xin chú lát nữa nói giúp con ít lời.
- Con à...
Lòng Trịnh Hòa Văn trăm mối tơ vò:
- Con quá xúc động rồi.
Việc kết hôn này còn khiến Trịnh Hòa Văn khó chịu hơn việc kết hôn của Trịnh Hân và Tào Tiểu Phi, con bé Tưởng Hiểu Lỗ quá có chủ kiến, làm việc quá không chừa đường lui.
Thật lâu, Trịnh Hòa Văn mới từ từ nói:
- Con đi đi, chú nói với mẹ con.
- Dạ.
Tưởng Hiểu Lỗ thu lại giấy hôn thú trên bàn, đi ra ngoài.
Không được mấy phút, Đỗ Huệ Tâm quả nhiên tới thư phòng Trịnh Hòa Văn, hai người đóng cửa trò chuyện, Tưởng Hiểu Lỗ vốn tưởng rằng sẽ có một cơn cuồng phong bão táp, bèn trốn trong phòng âm thầm chờ đợi, cửa khóa rồi lại mở, nhưng từ đầu đến cuối Đỗ Huệ Tâm không vào nói với cô câu nào.
Mãi đến hơn chín giờ tối, Tưởng Hiểu Lỗ không dằn nổi muốn đi tìm mẹ nói chuyện thì Đỗ Huệ Tâm chủ động tới.
Bà đứng ở cửa, mắt đỏ hồng, tay cứ xoắn vào nhau, chỉ nói một câu:
- Hôm nào gọi Tiểu Thành tới nhà mình ăn bữa cơm đi.
Con rể tới nhà gặp mặt là chuyện nên làm.
- Mẹ...
Tưởng Hiểu Lỗ ngồi dậy khỏi sàn, áy náy muốn đuổi theo nhưng Đỗ Huệ Tâm khoát khoát tay, ra hiệu với cô trong câm lặng là đừng nói gì cả, rồi bà xoay người rời đi.
Hai mẹ con, mỗi người một tâm sự riêng, nhưng nỗi thất vọng nơi đáy mắt lại giống hệt nhau.
Đêm khuya, Tưởng Hiểu Lỗ cầm điện thoại di động nhắn tin cho Ninh Tiểu Thành.
“Mẹ nói hôm nào mời anh tới nhà dùng cơm.”
Tiểu Thành nhanh chóng trả lời: “Được.”
Tưởng Hiểu Lỗ ném điện thoại di động qua một bên, vài giây sau, lại có tin nhắn tới: “Tình hình chiến đấu kịch liệt?”
Lòng Tưởng Hiểu Lỗ đắng cay, vội vàng gõ chữ: “Trống trận chưa vang một tiếng, phe ta hoàn toàn thắng lợi.”
Hơi chần chừ, cô lại gửi thêm tin nữa: “Nhưng thắng rất uất ức.”
Kèm theo mười mấy cái mặt khóc.
Tiểu Thành bật cười, không nói nữa.
Mấy phút sau, Tưởng Hiểu Lỗ lại nhắn: “Anh đang ở đâu?”
“An Hồ.”
An Hồ là chỗ ở của chính Tiểu Thành, anh đang nói cho cô biết anh không ở chỗ cha mẹ.
Một câu thăm dò đầy nỗi lòng thấp thỏm của thiếu nữ: “Một mình?”
Ninh Tiểu Thành nằm trên giường, xem tin nhắn mà cười, đứng dậy ra phòng khách rót ly nước, vừa uống vừa quay lại.
“Thiếu em.”
Một câu ve vãn hời hợt khiến mặt Tưởng Hiểu Lỗ nháy mắt đỏ bừng. Anh biết chút tâm tư nho nhỏ mờ ám trong lòng cô.
Tuy nhìn thấu, nhưng không vạch trần.