Trước đây ,Dư Điền Điền đã nhìn thấy Trần Thước rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy mà thôi,những chuyện còn lại về anh đều là nghe người ta nói.
Nghe nói anh ta làm việc ở khoa ngoại rất được lòng bệnh nhân, đến cả viện trưởng cũng phải nể anh ta ba phần.
Nghe nói tướng mạo anh ta rất ưa nhìn, gia đình ưu tú, mỗi tội tính cách và cái miệng vô cùng lợi hại.
Nghe nói trong bệnh viện không thiếu nữ bác sĩ và y tá đều thích anh ta, nhưng tất cả đều ngại tính cách ấy của anh, không ai dám can đảm tiến tới thổ lộ.
Tại đại hội toàn viện mỗi tháng một lần Dư Điền Điền đã gặp anh rất nhiều lần, nhưng chính xác mà nói lần đầu tiên cô gặp anh là sau năm làm việc tại bệnh viện.
Hôm ấy cơm nước vừa xong xuôi, Dư Điền Điền kêu gọi Lục Tuệ Mẫn cùng đi siêu thị mua hoa quả, Lục Tuệ Mẫn lại đang chơi game vô cùng hào hứng,cô nàng không chút nghĩ ngợi liền từ chối đi cùng.
“Tớ muốn chuối tiêu lê và táo nhé, nhớ rõ sữa nhất định phải mua của nhãn hiệu Quang Minh,hiệu Thiên Hữu uống không ngon tí nào!” Nàng ta vừa bận chơi game nhưng cũng không quên tốn chút thời gian nhắc nhở cô một câu.
Dư Điền Điền trước khi ra cửa liền liếc mắt nhìn cô một cái, “Vâng, thưa lão phật gia! Ngài cứ chơi game của ngài đi, nhưng đừng uốn éo người như vậy nữa không chừng cột sống bị vẹo còn cong hơn bộ ngực của ngài nữa đấy!”
Mỗi ngày ngoại trừ thời gian đi làm thì chính là ngồi trước máy tính chơi game, làm vậy xương sống có thể khỏe được mới lạ.
Dư Điền Điền là y tá khoa nhi, Lục Tuệ Mẫn là y tá khoa ngoại, hai người là bạn học đại học, hiện tại đang thuê chung một căn hộ chung cư, nơi này cách bệnh viện cũng không xa, nếu đi bộ tới bệnh viện chỉ cần phút là đến.
Dư Điền Điền vừa mua xong đống hoa quả đi ra khỏi siêu thị, cô thở hổn hển xách đống đồ ra khỏi thang máy thì từ xa liền nhìn thấy đứng trước cửa siêu thị là một đám người, không biết đang cãi nhau vì chuyện gì. Cô đi đến gần đám người cố rướn cổ vào coi, chỉ thấy giữa đám người là một bà lão đang nằm, sắc mặt trắng bệch, hình như đã bị ngất đi.
Có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ngay bên cạnh bà, anh vừa kêu gọi đám người xung quanh gọi điện thoại cấp cứu, lại vừa thực hiện công việc cấp cứu khẩn cấp.
Anh lấy một lọ thuốc nước từ trong hộp thuốc y tế bên cạnh, một ống tiêm, giọng nói gấp gáp hỏi mọi người chung quanh: “Có ai từng học qua y học không , hoặc là biết cách tiêm tĩnh mạch cũng được?”
Dư Điền Điền nhận ra bà lão này hẳn là bị nhồi máu cơ tim, tình huống vô cùng nghiêm trọng, phải mau chóng tiến hành công tác cấp cứu, cần thực hiện phương pháp ép tim bên ngoài đồng thời tiêm tĩnh mạch giảm đau bên trong, một mình người đàn ông này không thể cùng lúc thực hiện hai công việc được.
Cô nhanh chóng đây đám người ra tiến vào: “Tôi có thể làm, tôi là y tá!”
Người đàn ông kia nhìn cô một chút, cũng không biết có chấp nhận cô hay không, nhưng hiện tại đang là tình huống khẩn cấp, anh ta không thể nghĩ nhiều, anh liền đưa ống tiêm và hộp thuốc nước trong tay cho cô:
“Thuốc giảm đau gây tê milligram, tiêm vào tĩnh mạch.”
Giọng nói vang lên mạnh mẽ, vừa nói xong anh liền bắt đầu tiến hành phương pháp ép tim xoa bóp lồng ngực và hô hấp nhân tạo.
Đám người xung quanh im lặng như tờ, mọi người đều nín thở quan sát chuyện này.
Dư Điền Điền tay có hơi run, thuật lại lời dặn của bác sĩ một lần, rồi chuẩn bị tinh thần nâng cổ tay của bà lão lên, nhưng càng làm cho người ta đau đầu hơn là mạch máu của vị này rất nhỏ không thể tìm được, cô vỗ tay bà lão thật nhiều lần nhưng cũng không thể tìm thấy mạch máu của bà.
Vì thế mọi người đều nhìn cô vỗ cổ tay bà lão bộp bộp liên tục, một cái lại một cái, hoàn cảnh đang rất xấu hổ.
Người đàn ông trẻ tuổi chau mày quay đầu nhìn cô, Dư Điền Điền cho rằng chính mình sẽ bị mắng, cô cảm thấy rất lo sợ. Nhưng người đàn ông ấy không mắng cô, ngược lại anh nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao hết, cô đừng hốt hoảng, cô làm rất tốt, bình tĩnh một chút rồi làm lại là được.”
Anh nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự cổ vũ và niềm tin tưởng.
Dư Điền Điền cảm thấy trong lòng cảm kích vô cùng, kiên trì châm kim, nhưng cả hai lần đều không thể châm đúng vào mạch máu.
Vừa trong lúc khẩn trương, tóc cô đột nhiên bị bung ra, người đàn ông không nói câu nào liền nhanh chóng kéo chiếc dây buộc tóc đuôi ngựa trên đầu cô xuống,cúi người nhắc nhở cô: “Buộc chặt cổ tay, tiêm vào phần khuỷu tay!”
Cô nhanh chóng nghe theo, đẩy ống xilanh tiêm từ từ cho đến khi hết thuốc, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đã bắt đầu chầm chậm làm phương pháp ép cơ tim cho bà lão.
Ánh mắt của anh cực kỳ nghiêm túc, chau mày rồi lại mím môi thật chặt,anh cũng không để ý chính mình đang mặc chiếc áo khoác dài màu xám, cứ như vậy không e ngại gì mà quỳ trên mặt đất tiến hành cấp cứu.
Xe cứu thương rất nhanh liền tới, nhân viên y tế đẩy đám người xung quanh, mang cáng đưa vào.
Dư Điền Điền lùi qua một bên, nhìn người đàn ông nói vài lời đơn giản với bác sĩ cấp cứu:
“Tôi là bác sĩ ngoại khoa của Bệnh viện số hai. Bệnh nhân tuổi tầm khoảng sáu mươi, đột phát nhồi máu cơ tim, trước mắt đã tiến hành ép tim xoa bóp đơn giản và hô hấp nhân tạo, hơn nữa đã tiêm vào tĩnh mạch thuốc giảm đau milligram.”
Những chuyện về sau cũng rất đơn giản, bà lão liền được mọi người đưa lên xe cấp cứu, đoàn người cứu thương ồn ào ồn ào cuối cùng cũng đi.
Mọi người xung quanh đều vỗ tay, mồm năm miệng mười khen ngợi bọn họ.
Dư Điền Điền có chút xấu hổ, ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông kia đang quay đầu lại, đi vài bước về phía cô.
Dáng người anh rất cao, một thân mặc chiếc áo khoác dài màu xám nhạt càng tôn vẻ mạnh mẽ của con người anh, dưới ánh đèn đường vàng mờ chiếu rọi khuôn mặt anh vô cùng rõ ràng, điểm hấp dẫn người khác chú ý nhất vẫn là cặp mắt tối đen mà lóe sáng khác thường.
Đôi mắt anh giống như những ngôi sao trong bầu trời đêm, lại giống như một mặt hồ phản chiếu non sông tươi đẹp.
Mặt cô có chút đỏ lên, xấu hổ gọi anh một tiếng: “Bác sĩ Trần.”
Trần Thước nhìn thẳng vào cô, “Cô biết tôi sao?”
Trong lòng cô có chút thất vọng nhỏ, tuy rằng hai người không làm chung một khoa, nhưng tốt xấu gì anh cũng ở tầng hai cô ở tầng bốn, cho tới hôm nay đã làm việc với nhau suốt năm rồi…
Dư Điền Điền rất nhanh liền vứt bỏ chút thất vọng còn lại, cong khóe miệng nói với anh:
“Tôi là Dư Điền Điền – y tá khoa nhi làm ở tầng bốn của Bệnh viện số . Bác sĩ Trần, may nhờ có anh , nếu không có anh ở đây, vừa rồi —— “
“Vừa rồi biểu hiện của cô thực sự rất kém!” Trần Thước vẻ mặt lẫn lời nói rất nghiêm túc mà cắt đứt lời cô.
Dư Điền Điền sợ đến ngây người.
Trần Thước lại hoàn toàn không để ý tới nét mặt của cô, gương mặt đáng ghét hung hăng trách mắng cô:
“Y tá khoa nhi tầng bốn phải không? Nhìn mặt cô thì tuổi tác cũng không còn trẻ, hành nghề ít nhất cũng mấy năm rồi? Cô nói xem mấy năm qua cô làm việc thế nào? Tiêm tĩnh mạch chỉ là một thủ thuật thông thường, không phải đẩy thuốc nước vào bình xilanh tiêm một cái là được sao? Môn chuyên ngành làm sao cô tốt nghiệp được thế! Không thấy mạch máu thì không biết buộc chặt cổ tay tìm mạch máu sao? Mạch máu ở cổ tay không tìm được, chẳng lẽ cũng không biết đổi chỗ tiêm vào khuỷu tay sao?”
Anh nói một hơi dài, câu trước ác liệt hơn câu sau, đôi mắt kia không phản chiếu cảnh đẹp như trước nữa, mà giờ đây tràn đầy sự khinh thường cùng tức giận.
Dư Điền Điền khiếp sợ liền nhanh chóng biện hộ cho bản thân một câu: “Là vì tôi quá khẩn trương, bởi vì tình huống quá nguy cấp, tôi —— “
“Tình huống quá nguy cấp thì có thể làm việc chậm chậm chạp chạp sao? Tình huống quá nguy cấp có thể biện hộ cho một y tá có biểu hiện giống như kẻ ngốc chân tay luống cuống trong thời điểm quan trọng sao?”Trần Thước lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng không khách khí chút nào ném thêm một câu:
“Dư Điền Điền đúng không? Biểu hiện của cô hôm nay làm tôi phải nhìn y tá của bệnh viện số với cặp mắt khác xưa đấy, làm việc còn không bằng thực tập sinh chưa tốt nghiệp! Khoa nhi tầng bốn có y tá như cô, quả thực là như hổ thêm cánh, giống như thần thánh vậy!”
“Nhưng… nhưng không phải vừa rồi anh còn nói —— “
“Nói cô làm rất tốt đúng không? Nói cô đừng khẩn trương cứ làm từ từ đúng không?” Trần Thước nhanh chóng tiếp lời, vẻ mặt nghiêm nghị mắng cô, “Là vì tôi sợ nếu cô cứ tiếp tục run rẩy như vậy, bệnh nhân cũng sắp bị cô làm tắt thở mà chết rồi! Cô còn rất có bản lĩnh đấy, tiêm cũng tiêm không tốt, nhưng tìm chỗ để tiêm lại rất khá đấy! Cô cảm thấy bản thân mình làm vô cùng tốt, tốt đến mức không thẹn với lương tâm trực tiếp muốn người ta khen ngợi cô sao? Tôi đang khen cô sao? Hả?”
Nói xong những lời giễu cợt này, hình như anh càng giận dữ hơn, đầu cũng không quay lại mà xoay người rời đi ngay, để lại một đám người quay mặt nhìn nhau, đứng giữa đám người là Dư Điền Điền sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng, một câu cũng không nói được.
…
Mùa đông khắc nghiệt gió tạt vào mặt sắc như dao, lạnh như băng, không nể tình chút nào.
Cô lạnh đến mức co người lại một cái, chỉ cảm thấy cơn tức trong lồng ngực quả thực chỉ muốn nổ tung. Nhưng trong tiềm thức lại rõ ràng nhận ra những lời chỉ trích của Trần Thước rất có đạo lý, biểu hiện vừa rồi của cô quả thật là kém cỏi !
Cô khom lưng nhặt chiếc túi rách đã rơi vài quả, cũng không nhặt dây buộc tóc Trần Thước kéo xuống, cứ như thế không nói một lời mà rời đi.
Buổi tối hôm nay, tâm trạng Dư Điền Điền vô cùng không tốt, từ lúc mới vào phòng đã bắt đầu leng keng leng keng gây ra tiếng ồn.
Đầu tiên là đem túi hoa quả đánh rầm một tiếng vứt xuống bàn trà, sau đó đá rớt đôi dép lê đặt trước cửa phòng tắm, lúc tắm rửa xong cũng không biết làm gì mà đống chậu rơi lung tung dưới mặt đất, nói tóm lại tiếng động lớn nhỏ vang lên không ngừng.
Ngay cả Lục Tuệ Mẫn đang chơi game rất hăng say, cũng không nhịn được mà tháo tai nghe, đáp trả lại tiếng ồn ào của cô: “Dư Điền Điền, ai đã làm gì cậu hả? Cậu đang muốn phá nhà sao?”
“Tớ muốn phá đấy thì sao!” Dư Điền Điền khó thở hổn hển hét một tiếng từ phòng tắm vọng ra.
“Ơ, là ăn phải thuốc nổ rồi à?” Lục Tuệ Mẫn líu lưỡi.
Dư Điền Điền đẩy cửa phòng tắm rầm một cái, người quấn khăn tắm bước ra:
“Hôm nay tớ gặp được bác sĩ Trần khoa ngoại của các cậu! Trước kia nghe các cậu nói anh ta rất đẹp trai, chỉ là tính cách hơi khó chịu, tớ còn cãi hộ giúp anh ta, bản thân tự cảm thấy mấy năm nay đã là soái ca thì làm chuyện gì cũng không phạm pháp, tính tình hơi tệ một chút cũng có sao? A a a, đúng là hôm nay tớ tự nhấc đá đập trúng chân mình mà!”
“Làm sao vậy làm sao vậy? Anh ta đã làm gì mà cậu tức giận thế này?” Lục Tuệ Mẫn dứt khoát ném chuột máy xuống đi về phía cô, “Mau mau mau, kể cho mình nghe đi.”
“Không có gì đáng kể cả!” Dư Điền Điền tức giận đến mức dậm chân, kết quả chiếc khăn tắm lỏng lẻo đang bó trước ngực cứ như vậy từ từ… rơi xuống.
Mắt to trừng mắt nhỏ mấy giây, Dư Điền Điền rốt cuộc cũng hồi phục lại, nhích người một chút rồi khom lưng xuống nhặt khăn tắm rồi chạy biến về phòng. Để lại mình Lục Tuệ Mẫn đơ người đứng tại chỗ, lặng lẽ dụi mắt một cái.
Chuyện này, chuyện này quả thật không có thể phòng bị chút nào…
Cô nàng cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực nhỏ của mình, tức giận xì một tiếng khinh miệt,
“Đều là đại tiểu thư như hoa như ngọc, dựa vào cái gì Dư Điền Điền cậu lại lớn hơn tớ hai size cơ chứ?”
Giọng nói Dư Điền Điền từ trong phòng mạnh mẽ truyền tới: “Đây là trời cao phó thác sứ mệnh trọng đại cho tớ, trước phải khuyếch đại ngực, sau phải đạt size lớn nhất!”
Lục Tuệ Mẫn cười ha ha hai tiếng, “Dư Điền Điền cậu đừng quên tớ đang có dì cả, có bản lĩnh cậu đừng ra đây, trên tay tớ đang cầm băng vệ sinh đấy, không để cậu dính chút máu tớ sẽ không mang họ Lục nữa!”
Đêm hôm ấy, Dư Điền Điền mơ một giấc mộng, trong mơ cô thấy mình đang đứng trước cuộc họp của bệnh viện thực hành tiêm tĩnh mạch, kết quả là không thể châm kim tiêm được, cô gấp đến mức đầu toát mồ hôi.
Trong thời khắc mấu chốt đột nhiên có người xông lên đài cô vũ cho cô: “Dư Điền Điền cô làm được! Cô sẽ làm rất tốt!”
Vì thế cô kích động châm một cái liền thành công.
Sau đó người nọ liền biến thành một quả dưa có lỗ tai thật lớn, xông thẳng về phía cô mà ra sức mắng mỏ: “Với kỹ thuật tệ hại này của mình, cô còn không biết xấu hổ đòi làm y tá? Cô không sợ làm bệnh nhân tắt thở mà chết sao?”
Thời điểm tỉnh lại ngoài cửa sổ bầu trời vẫn đen như mực, trong lòng cô vẫn còn thấy sợ hãi,cô vươn tay tới chiếc tủ đầu giường lấy cốc nước,cuối cùng lại không để ý liền đánh rơi cốc nước, ầm một tiếng, chiếc cốc thủy tinh vỡ tan .
Cô mơ hồ cảm thấy, một ngày mới có thể sẽ chẳng tốt đẹp chút nào.