Sau khi Dư Điền Điền bước ra khỏi thang máy, trên hành lang đám người túm năm tụm ba đang đứng bàn luận ầm ĩ, sau khi thấy cô đến cả đám liền lập tức im lặng.
Không khí thay đổi quá đột ngột nên ai cũng hiểu bọn họ đang bàn luận chuyện gì.
Những ánh mắt nóng rực mang theo ý tò mò đều vây quanh cô, Dư Điền Điền lập tức cảm thấy bản thân giống như kẻ đang không mặc quần áo, thân thể trần truồng cho mọi người chiêm ngưỡng.
Trần Thước dường như không nhận ra không khí kì lạ này, anh quay đầu liếc cô một cái, “Lề mà lề mề đằng sau làm gì vậy?”
Dư Điền Điền không nói lời nào, nhanh chóng đi tới nơi vừa ném mũ y tá nhưng bây giờ lại không thấy đâu nữa.
Đang buồn bực thì một y tá đứng trong đám người mở miệng nói: “Tiểu Ngư, mũ y tá của cậu Tiểu Bạch đang giữ, cậu ấy cầm mũ đi tìm cậu nãy giờ.”
Có người gan hơn lại gần cô, mắt vừa nhìn vào văn phòng y tá trưởng vừa lo lắng hỏi cô: “Cậu có chuyện gì vậy? Sao lại cãi nhau một trận với y tá trưởng? Vết tích trên quần áo của cô ta đều là kiệt tác của cậu à?”
Bỗng nhiên những người đang nói chuyện bát quái mau chóng vây quanh cô, hóa ra mọi chuyện cũng không như Dư Điền Điền đã tưởng tượng, cô nghĩ bọn họ sẽ sợ đắc tội với y tá trưởng mà không thèm để ý cô, nhưng ngược lại họ rất thân thiết hỏi cô này nọ.
Trong lòng Dư Điền Điền liền cảm thấy ấm áp, đang chuẩn bị nói chuyện thì cửa phòng Trương Giai Tuệ đột nhiên mở ra.
“Không có chuyện gì làm sao? Các cô nghĩ đây là đâu? Quán bar hay là quán cà phê? Bệnh viện trả lương cho các cô để các cô đứng ngoài hành lang nói chuyện vớ vẩn trong giờ làm việc à?”
Tiếng quát kia càng nói càng to càng gay gắt.
Cô ta đã thay một bộ quần áo khác sạch sẽ và lau sạch vết dầu mỡ trên mặt, khuôn mặt trang điểm tinh xảo lúc trước cũng không còn nữa.
Cô ta nhìn Dư Điền Điền với ánh mắt lạnh như băng, hai bên nhìn nhau trong chốc lát không nói gì.
Dư Điền Điền cứ đứng thẳng người tại chỗ như vậy.
Cho đến khi Trương Giai Tuệ cười một tiếng, thái độ rất thoải mái hỏi cô: “Quay về làm gì? Không phải cô nói không muốn làm việc nữa sao? Nhanh như vậy đã hối hận rồi?”
Đứng trước cửa thang máy cuối hàng lang đang có người đang dõi mắt nhìn Dư Điền Điền chăm chú.
Cô cảm nhận được sức nóng của đôi mắt kia.
Anh giống như cây to lớn đứng đằng sau lưng làm hậu thuẫn cho cô, giúp cô có thêm sức mạnh.
Cô cũng cong khóe miệng bật cười, “Đúng vậy tôi hối hận rồi. Nếu như tôi bỏ đi, chẳng phải là đúng theo mong muốn của cô sao? Tôi sẽ không đi nữa, ít nhất là trước khi những chuyện cô làm được vạch trần rõ ràng, tôi sẽ đợi ở đây cho đến khi đến tận mắt chứng kiến cô gieo gió thì phải gặt bão thế nào.”
Trương Giai Tuệ nheo mắt lại trả lời “Nói mạnh miệng cũng phải có mức độ, cô cho rằng bất cứ việc gì chỉ cần to mồm là có thể giải quyết sao?”
Rồi cô ta nhìn mọi người xung quanh lạnh lùng nói.
“Nếu tôi còn thấy ai nói chuyện trong giờ làm việc, viết bản kiểm điểm chữ không xin xỏ!”
Cô ta xoay người trở về văn phòng, đóng cửa lại rầm một tiếng.
Khi Dư Điền Điền ra khỏi bệnh viện, Trần Thước cũng đi cùng cô xuống lầu.
Cô ngạc nhiên hỏi anh: “Bác sĩ Trần anh không đi làm sao? Anh định đưa tôi về nhà à?”
Trần Thước nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng: “Sau khi bác sĩ Trần cùng kẻ đáng thương uống rượu, cô cảm thấy anh ta còn có thể tiếp tục phẫu thuật sao?”
“… Không thể.”
“Hàm lượng cồn vượt quá chỉ tiêu, cô cảm thấy anh ta có thể lái xe đưa cô về nhà sao?”
“… Không thể.”
“Như vậy vì cô, tôi đã làm việc mất nửa ngày nhưng lại không được nhận lương, thân là người gây chuyện nhưng cô lại không có lời gì muốn nói sao, cô cảm thấy thế nào?”
Dư Điền Điền tạm dừng ba giây rồi quả quyết nói: “Tôi cảm thấy, bác sĩ Trần anh nghĩ quá nhiều rồi.”
Nhưng Trần Thước vẫn đưa cô về nhà, là hai người cùng đi bộ.
Anh nhấn mạnh rất nhiều lần, hai chân này của anh quý giá cỡ nào, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi , nay lại phải đem lần đầu tiên hiến tặng cho Dư Điền Điền ——
“Bác sĩ Trần.” Dư Điền Điền gia tăng âm lượng, “Lời này của anh có ý lạ!”
Trần Thước mất hứng nói: “Cô phản ứng gay gắt như vậy làm gì? Cho dù có ý lạ, người bị thiệt cũng là tôi mà!”
“Bác sĩ Trần, anh thật tự kỷ.” Dư Điền Điền vạch mặt.
Trần Thước không thấy xấu hổ ngược lại còn lấy làm vinh hạnh, chuyển sang giáo dục cô: “Vì vậy ở phương diện này cô nên học tập tôi.”
“Học tập cái gì? Học tập bản lĩnh tự kỷ hơn người của anh?”
“Đương nhiên.” Trần Thước nói rất tâm đắc, “Một người đầu tiên phải biết yêu bản thân mình trước đã, không yêu bản thân mình sao có thể yêu được người khác? Trong xã hội này, con người cũng cần yêu thương lẫn nhau, ngay cả chính bản thân mình cũng không yêu thì sẽ không thể yêu thương người khác được.”
Dư Điền Điền im lặng trong chốc lát, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ.
“Thế nào, có phải cô cảm thấy lời tôi nói rất có lý không?” Trần Thước nhếch miệng.
Dư Điền Điền lắc đầu thở dài, “Tôi chỉ cảm thấy anh thật luyên thuyên, nói nhiều quá làm lỗ tai tôi khó chịu.”
Trần Thước tức giận: “Lỗ tai khó chịu? Lỗ tai cô làm bằng gì vậy, nói lý cũng nghe không lọt tai! Còn dám nói khó chịu? Cô tưởng tôi cũng thích thú lắm ấy!”
Cả đường về nhà cô, hai người cười nói thật vui vẻ.
Đương nhiên, chính xác mà nói thực chất là cãi nhau.
Trêu đùa một lúc, Trần Thước hỏi cô định xử lý chuyện này như thế nào.
Dư Điền Điền nghĩ ngợi rồi nói: “Đêm nay về nhà tôi sẽ viết một lá đơn, kể lại mọi chuyện thật rõ ràng, ngày mai tới bệnh viện sẽ tự tay giao cho viện trưởng.”
Trần Thước nhìn cô chốc lát hỏi cô: “Vậy nếu như viện trưởng không tin cô hoặc là chuyện này không có chứng cớ cho nên họ để cô sống chết mặc bay thì sao?”
Cô im lặng trong chốc lát rồi mới cười nói: “Ít nhất tôi cũng đã cố gắng nên không cảm thấy hối hận.”
Xem như là đáp lại những lời nói anh đã nói đêm đó với cô.
“Dư Điền Điền, những thứ thuộc về cô, cô phải tìm cách lấy lại nó. Người bên ngoài muốn cướp là chuyện của họ, việc cô phải làm thế nào đừng hỏi đạo lý đối nhân xử thế mà phải hỏi trái tim cô.”
Về đến nhà, trước khi Dư Điền Điền đi vào thang máy, cô xoay người lại vẫy tay với anh, “Bác sĩ Trần, tôi về trước, hôm nay cám ơn anh.”
Trần Thước nhìn thấy đôi mắt cô còn đang sưng, vốn muốn nói “Lần sau đừng gây phiền phức cho tôi thì tôi tạ ơn cô lắm rồi “, nhưng lời vừa đến cổ họng thì bỗng nhiên dừng lại, mở miệng lại là câu khác: “Ngủ sớm một chút, đừng lo lắng nhiều quá.”
Câu nói này rõ ràng đã thể hiện sự quan tâm mà anh biểu đạt với cô.
Nhưng cuối cùng anh cũng không nói câu ấy.
“Tôi sẽ giúp cô.”
Cho dù đó chính là suy nghĩ trong lòng anh.
Dư Điền Điền về nhà nhưng cô cũng không biết, sau khi Trần Thước đưa cô về nhà, anh liền gọi taxi quay lại bệnh viện.
Anh lên tầng mười một, gõ cửa một văn phòng nào đó.
“Mời vào.”
Anh theo tiếng trả lời mà vào.
Trên cánh cửa vừa đóng lại sau lưng anh có viết: Phòng làm việc của viện trưởng.
Dư Điền Điền về nhà thì làm ba chuyện.
Chuyện thứ nhất, viết email xong gửi thẳng vào hộp thư của viện trưởng.
Chuyện thứ hai, chuẩn bị hồ sơ, ngay cả bản nháp của báo cáo tổng kết cuối năm cùng bỏ vào túi hồ sơ.
Chuyện thứ ba, sáng sớm ngày hôm sau ăn mặc gọn gàng tinh thần phấn chấn, cầm tập văn kiện đi thẳng tới bệnh viện.
Cô biết bản nháp báo cáo tổng kết cuối năm có lẽ cũng không có tác dụng lắm, cô có, y tá trưởng cũng có thể “Có”.
Trước đây cô chưa từng nói chuyện với viện trưởng, mà y tá trưởng nhất định là gương mặt quen thuộc với ông ta, cô cũng không chắc lời của mình có tác dụng gì hay không.
Nhưng cô vẫn quyết định làm như vậy.
Ngoài dự đoán là trong văn phòng tầng mười một, người đang ngồi đằng sau bàn làm việc là một ông cụ tóc đã bạc hơn nửa, thái đối đối xử với cô cũng không giống phong cách cao cao tại thượng của mấy vị lãnh đạo, ngược lại có vẻ càng giống như ông nội cô rất hòa ái dễ gần.
Sau khi nghe cô trình bày chân tướng sự việc, ông liền xem đống văn kiện trong hồ sơ kia.
Ngẩng đầu lên ông trầm ngâm chốc lát rồi nhìn cô nói, “Y tá Dư, chuyện cô phản ánh rất nghiêm trọng, nếu như thật sự có chuyện này thì Trương Giai Tuệ đã lạm dụng chức quyền cưỡng ép cấp dưới. Không phải tôi không tin cô mà chúng tôi muốn có bằng chứng thuyết phục hơn nữa, bằng không cho dù tôi tin cô, có lòng muốn giúp cô, nhưng cũng không có khả năng xử lý Trương Giai Tuệ, bởi vì những thứ cô đưa không thể là bằng chứng thuyết phục mọi người.”
Nhìn thái độ im lặng của Dư Điền Điền, viện trưởng bỗng nhiên lấy ra một tập hồ sơ từ trong ngăn kéo đưa cho cô.
Dư Điền Điền nhận lấy thì nhìn thấy trên đó có ghi “Bản nháp”.
Viện trưởng nói: “Đây là văn kiện hôm qua trước khi tan làm Trương Giai nộp lại cho tôi.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, Trương Giai Tuệ cũng đoán được cô sẽ tố cáo cô ta cho viện trưởng nên đã chuẩn bị chứng cứ giả để đối phó với cô.
Dư Điền Điền nghĩ ngợi, thái độ ôn hòa nhã nhặn nói: “Kỳ thật trong chuyện này tôi có một nhân chứng, tại bệnh viện còn có một vị bác sĩ đã từng thấy tôi viết báo cáo này. Lúc ấy mỗi ngày sau khi tan làm tôi liền ở lại một tiếng trong phòng trị liệu đê viết báo cáo, chính anh ấy đã tận mắt chứng kiến tôi viết báo cáo này như nào.”
Bởi vì không có anh cũng sẽ không có báo cáo tổng kết này. Cũng sẽ không có tiêu đề “Làm nghề y như làm người, từng bước đều phải cẩn thận” kia.
Viện trưởng cũng không hỏi nhân chứng cô muốn nói đến là ai, ông chỉ thu lại hai bản nháp trên bàn, rồi nhìn cô gật gật đầu, “Tôi hiểu rồi, y tá Dư, chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý.”
Viện trưởng cho cô nghỉ hai ngày về nhà trước, coi như một kỳ nghỉ phép sau đó sẽ tới tham gia đại hội toàn viện cuối năm.
Dư Điền Điền không biết kết quả sẽ thế nào, cũng không biết viện trưởng có phải đang đối phó qua loa với cô hay không. Nhưng khi cô ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng thì thở phào nhẹ nhõm một cái.
Bởi vì tảng đá lớn trong lòng cô rốt cuộc cũng biến mất.
Vừa mới đi vài bước, Dư Điền Điền nhìn thấy cuối hành lang tầng mười một đang có người đứng đó.
Sau lưng anh là cửa sổ mở toang, toàn thân anh che mất ánh sáng cho nên cũng chỉ nhìn được bóng dáng cao cao của người đó mà không thấy rõ khuôn mặt lắm.
Nhưng trái tim của cô đột nhiên đập nhanh hơn.
Là anh ấy phải không?
Cô đột nhiên dừng bước.
Người đang đứng trước cửa sổ nhìn cô lải nhải: “Cô đứng đó làm gì? Còn không mau tới đây? Hai mươi phút nữa tôi còn một ca phẫu thuật, mau kể lại mọi chuyện đi, tôi còn phải xuống chuẩn bị một chút!”
Dư Điền Điền bỗng cười thành tiếng.
Cô nhẹ nhàng đi về phía Trần Thước, lại chẳng biết tại sao trái tim cũng giống như một chú chim nhỏ đang muốn bay lên vậy.
Trần Thước mặc blouse trắng đứng trước cửa sổ, đánh giá trên dưới toàn thân cô trong chốc lát, sau đó anh gật gật đầu, “Nhìn cũng được, cũng biết khi gặp lãnh đạo phải trang điểm đàng hoàng cơ đấy.”
Dư Điền Điền coi như anh đang khen hôm nay cô rất xinh.
Anh lại hỏi: “Viện trưởng nói thế nào?”
“Ông ấy nói sẽ xử lý chuyện này thật tốt, khuyên tôi đừng nên lo lắng, về nhà nghỉ hai ngày rồi tới.”
“Ha ha, lão già này ——” Trần Thước không nhịn được hùng hùng hổ hổ nói nửa câu, nhưng nửa câu sau cũng không nói tiếp nữa.
Dư Điền Điền hoài nghi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ cảm thán hiệu suất xử lý công việc của ông ta thôi, xử lý việc nhỏ cũng lâu la như vậy…” Trần Thước thuận miệng nói cho có lệ.
Dư Điền Điền cười ha ha, “Bác sĩ Trần tôi phát hiện càng ngày tôi càng sùng bái anh rồi, cái miệng sứt ti tiện kia ai cũng dám mắng.”
“Miệng ai sứt? Tôi có đầy đủ môi hồng răng trắng, cánh môi căng mịn trơn bóng, con mắt nào của cô thấy có chỗ sứt? Ha ha, Dư Điền Điền tôi nói này có phải cô lại ngứa đòn rồi không?” Trần Thước phẫn nộ.
Dư Điền Điền nhìn thấy hai cánh môi được tả “Môi hồng răng trắng”cùng “căng mịn trơn bóng” đang mấp máy liên tục, lần này thật sự cô không nén nổi nữa mà cười ha ha.
Vừa cười cô vừa nói: “Bác sĩ Trần anh lại quên rồi, tôi là Dư Điền Điền, không phải tên ngứa đòn đâu!”
Trần Thước trừng mắt liếc cô, anh lôi cô vào thang máy, đi xuống lầu.
“Không cãi nhau với cô nữa, hai ngày nay cô ngoan ngoãn ở nhà hưởng phúc đi, nghỉ ngơi cho tốt! Dù sao kỹ thuật của cô cũng tệ, bệnh viện không có nhiều người nhưng bớt đi cô cũng không thiếu.”
Mắt thấy sắp đến tầng hai, anh bỗng nhiên lấy trong túi áo blouse trắng một thứ đưa cho cô, “Đây trả lại cô.”
Dư Điền Điền cúi đầu vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Mũ … Mũ y tá của cô sao?
Trần Thước tiện tay liền đội chiếc mũ lên đầu cô che kín đôi mắt, “Sau này nếu dám tùy hứng ném lung tung, tôi mà thấy sẽ đạp nó một cái! Để cô có hối hận cũng không còn cơ hội nữa!”
Cửa thang máy vừa mở, anh liền đi ra, trước khi đi không quên quay đầu nói nhanh với cô một câu: “Cô nợ tôi một bữa cơm đấy nhé!”
Cửa thang máy rất nhanh liền khép lại.
Dư Điền Điền từ từ đưa tay với lấy chiếc mũ y tá trắng trên đầu xuống, sau đó ôm nó vào trong ngực.
Màu trắng.
Cũng giống y đúc màu trắng của áo blouse bác sĩ vậy.
Cũng giống như sự ăn ý không biết tự bao giờ của hai người.
Cô chớp mắt mấy cái khóe môi từ từ cong lên.