Sau sự kiện Dư Điền Điền nói xấu Trần Thước trong nhóm chat của khoa, mọi suy diễn “Hai người họ nhất định có thâm cừu đại hận” của đám người bắt đầu, nhưng bất ngờ nhất là có người kết luận “Thì ra y tá Dư bởi vì yêu quá hóa hận cho nên mới trả thù bác sĩ Trần”.
Một tuần sau đó cô đều rất khó chịu, bởi vì mỗi người đều dùng ánh mắt tỏ vẻ hiểu biết mà thương hại nhìn cô, dường như họ biết rõ chuyện cô bị vứt bỏ, nhưng lại không nói rõ cái gì. Cô cũng không thể xông tới giải thích lung tung với từng người: “Kỳ thật tôi và bác sĩ Trần không có bất cứ chuyện gì!”
Cô thật sự muốn làm như vậy, chỉ sợ người khác sẽ thầm nghĩ rằng: cô đang giấu đầu lòi đuôi mà thôi.
Dư Điền Điền buồn bực không vui được một lúc.
Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt đau khổ của cô, còn tiến tới khuyên nhủ cô: “Được rồi được rồi, Tiểu Ngư cậu đừng buồn bực như vậy nữa,khắp chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm, cần gì phải chung tình với một cành hoa? Bác sĩ Trần tuy rằng mặt mũi ưu tú, nhưng bông hoa này lại có độc đấy!”
“Đúng vậy, hoa có độc, chính là loại độc thấm vào máu là chết ăn vào miệng là đứt ruột gan!” Dư Điền Điền nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ có Lục Tuệ Mẫn tương đối hiểu cô, lôi kéo cô tới quán lẩu ngon nhất thành phố, mười phần sảng khoái mà nói: “Thư giãn một chút đi! Hôm nay chị gái sẽ cùng em ăn một bữa thật no nê, không ăn đến mức phải vịn tường ra khỏi cửa, tớ sẽ tự tay đập vỡ cái danh hiệu tham ăn của mình!”
Dư Điền Điền cảm động đến rơi nước mắt ra sức ăn một trận, cuối cùng hai mắt đẫm lệ đầm đìa nắm tay khuê mật: “Vẫn là Mẫn Mẫn nhà chúng ta là tốt nhất, biết mời khách để xoa dịu tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của mình!”
Nào ngờ Lục Tuệ Mẫn mở to hai mắt nhìn cô, “Ai nói bữa này do tớ mời khách?”
Dư Điền Điền khuôn mặt nhất thời cứng lại.
“Tớ có lòng tốt từ bi cùng cậu ăn một bữa thật ngon để cậu nguôi giận thôi, tớ nói này Dư Điền Điền cậu làm người cũng không thể bất nhân như vậy chứ! Đây là tớ đang giúp cậu, chẳng lẽ sau khi giúp xong còn muốn tớ mời khách?” Lục Tuệ Mẫn đem ví tiền móc ra đặt lên trên bàn, vừa thành khẩn nói, “Đây đây, tháng này tiền lương của tui chỉ còn tệ , thanh toán cho trận này nhất định là không đủ .”
Dư Điền Điền trong nháy mắt nét mặt thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ trái tim mình mà thanh toán tiền, trưng ra vẻ mặt “Ăn xong trận này từ nay về sau chúng ta ai về nhà người ấy,ai tìm mẹ người ấy”.
Lục Tuệ Mẫn da mặt dày đi phía sau làm nũng với cô,luôn mồm gọi “Đại mỹ nhân “, “Chị gái xinh đẹp” liên tục nịnh nọt cô…
Dư Điền Điền tiêu tiền đau đớn đến đòi mạng, trăm lời vạn chữ cũng chỉ thốt ra được một câu: “Thiếu phu nhân của tôi à, sau này xin ngài ngàn lần đừng giúp tôi được không? Tôi đây mệnh tiện, vô phúc không thể hưởng a!”
Nhưng khoan hãy nói, ăn xong một bữa no nê quả thật cô đã hết giận, cuối bữa ăn Dư Điền Điền đã đem Trần Thước đá lên tận chín tầng mây —— bởi vì trong lòng cô bây giờ tràn đầy nỗi đau mang tên nồi lẩu tệ, tháng này phải thắt lưng buộc bụng thế nào mới có thể sống qua ngày đây (ToT) /~~.
Đại khái là bởi vì kỹ thuật cơ bản của Dư Điền Điền không tốt, lúc cô cầm kim tiêm hình ảnh quá đẹp, khiến cuối tuần vừa kết thúc,vừa bắt đầu đến thứ hai Mã chủ nhiệm lại gọi cô vào phòng làm việc.
“Nhìn cái này một chút đi.” Mã chủ nhiệm lấy một tập danh sách từ dưới bàn đưa cho cô.
Dư Điền Điền cầm lấy liếc mắt đọc qua, trên danh sách có viết về hội thảo nghiên cứu giao lưu y học của thành phố C.
Mã chủ nhiệm không chờ cô đọc xong liền nói: “Y tá Dư này, cô phải biết hội thảo nghiên cứu này mỗi năm chỉ tổ chức một lần, tất cả những người được mời tới giảng bài đều là chuyên gia y học có nhiều năm kinh nghiệm đến từ Bắc Kinh Thượng Hải. Mỗi bệnh viện trong thành phố chúng ta số người được đi rất ít, không phải khoa nhi của chúng ta chỉ có một suất đi nghe giảng bài đó sao.”
Lời nói thật thâm sâu, ông vỗ vỗ bả vai Dư Điền Điền, “Tuần trước không phải tôi còn mắng cô kỹ thuật tiêm không tốt sao? Là do kiến thức chuyên môn của cô không chắc, để giúp tương lai cô có thể cống hiến tốt hơn cho bệnh viện của chúng ta, cơ hội lần này tôi quyết định nhường lại cho cô, cô nhất định không được phụ sự kỳ vọng của tôi.”
Dư Điền Điền không nhớ rõ đây rốt cuộc là hội thảo nào, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với lãnh đạo, cô lập tức hồ hồ đồ đồ tiếp nhận cơ hội tham dự đại hội lần này, hơn nữa còn vỗ ngực, lời thề son sắt nói cho Mã chủ nhiệm biết mình nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông.
Đang đùa cô sao, thần mặt đen có lúc nào cho cô vẻ mặt ôn hòa như vậy?
Nhưng kể từ lúc ra khỏi cửa phòng lão, cô mới từ từ nhớ lại, có vẻ thời điểm này mọi năm mọi người đều cố gắng không đối mặt với Mã chủ nhiệm, để tránh bị ông ta nhìn trúng, lại bị nhét đi nghe hội thảo tọa đàm gì đó.
Đại hội đó là cái gì?
Hình như cô không nhầm thì nó diễn ra liên tục trong một tháng, thứ bảy chủ nhật hàng tuần đều bắt đầu từ tám giờ sáng cho đến sáu giờ chiều…
Dư Điền Điền nhất thời run người một cái, cúi đầu nhìn kỹ danh sách trên tay.
—— Đại hội huấn luyện nòng cốt và hội thảo nghiên cứu giao lưu y học toàn quốc.
Mỗi chữ đều khơi gợi một cảm giác quen thuộc đến khó hiểu, cô nhắm chặt mắt, tức giận đến nghiến răng.
Hóa ra Mã chủ nhiệm không thể bắt nạt được ai nên đành bắt nạt cô, lão ta đúng là kẻ lòng dạ hiểm ác bụng đen như người vậy, toàn thân từ ngoài vào trong đều đen đến tận xương tủy!
Vì vậy từ tháng , Dư Điền Điền đau khổ bắt đầu một tháng không thể ngủ nướng.
Từ thứ hai đến thứ sáu đều phải dậy sớm đi làm, thứ bảy cuối tuần còn phải thức dậy sớm hơn ngày đi làm! Bởi vì cô sống ở phía nam thành phố, nhưng cái hội nghị chết tiệt kia cố tình tổ chức ở trung tâm Văn Hóa và Thể Dục ở phía bắc thành phố, ngồi xe bus tới đó cũng phải mất đến hai tiếng!
Lần đầu tiên tham gia hội nghị hôm đó, Dư Điền Điền đầu óc hỗn loạn mơ màng ngồi hai tiếng xe bus đến trung tâm hội nghị quốc gia, trong đám người đang ồn ào nhốn nháo tìm kiếm chỗ ngồi của mình.
Đang ngồi giữa hàng ghế kia bỗng có một vị y tá rất quen mặt vẫy tay với cô: “Y tá Dư? Y tá Dư chỗ này chỗ này!”
Cô định thần nhìn lại, thì ra là Dịch Tiểu Vũ ở khoa ngoại, cô thường xuyên tới khoa ngoại tìm Lục Tuệ Mẫn,nên cũng thường xuyên gặp vị y tá Dịch này.
Trong những trường hợp nhàm chán như vậy, có người quen tán ngẫu tốt hơn nhiều so với việc phải ngồi ngốc nghếch một mình.
Dư Điền Điền hưng phấn quá mức đi tới gần cô nàng, hàn huyên chưa được một lúc đã nghe thấy Dịch Tiểu Vũ cười híp mắt nói: “Này này,y tá Dư cậu biết không? Toạ đàm lần này tổng cộng có năm chủ giảng chuyên gia, trong đó có bốn người đến từ Thượng Hải và Bắc Kinh, một người còn lại là…”
Cô nàng bỗng nhiên ra vẻ thần bí muốn thu hút cô.
Kỳ thật đối với đề tài này Dư Điền Điền cũng không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng vẫn rất phối hợp hỏi: “Còn một người nữa là ai?”
Dịch Tiểu Vũ cười càng đẹp mắt hơn, thần thần bí bí lại gần cô, “Một người còn lại là của bệnh viện chúng ta, cũng chính là khoa của chúng ta !”
Dư Điền Điền không hiểu gì liền hỏi: “Khoa của chúng ta là khoa nào? Hai ta không cùng một khoa! Là khoa nhi hay là khoa ngoại?”
“Đương nhiên là khoa ngoại! Đây chính là nhân vật nổi bật nhất khoa ngoại của chúng ta đấy!” Dịch Tiểu Vũ nói tới đây thì ra vẻ rất vinh quang, kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, nói ra tên vị chuyên gia thần bí này, “Anh ấy chính là người của khoa ngoại chúng ta bác, sĩ, Trần!”
Dư Điền Điền nhất thời giật mình một cái.
Trần, Bác sĩ Trần …Trần?
Không phải vị bác sĩ Trần cô đang nghĩ tới đấy chứ?
Dịch Tiểu Vũ thấy vẻ mặt ngây ngây ngô ngô của cô, còn đặc biệt tốt bụng giải thích nói: “Bác sĩ Trần cậu nhất định là biết nha, chính là cái người cao cao, khuôn mặt giống như minh tinh nổi tiếng ấy! Tôi vẫn cảm thấy khuôn mặt anh ấy rất giống Song Seung Heon đấy, nhưng mấy y tá khác trong khoa chúng tôi nói anh ấy trông có vẻ giống Hyun Bin hơn…”
Những câu sau đó, Dư Điền Điền một chữ cũng nghe không lọt tai .
Cô cười ha ha, lặng lẽ nghĩ lại dáng vẻ bác sĩ Trần, theo bản năng muốn nhìn xem anh trông giống Song Seung Heon nhiều hơn hay là Hyun Bin nhiều hơn, nhưng là nghĩ tới nghĩ lui trong đầu chỉ xuất hiện hình ảnh một đống phân…
Vì thế cô biết điều ngừng ngay đề tài này, nên đành phải dùng câu “Sáng sớm hôm nay cậu ăn bánh bao sao? Trong kẽ răng có mắc một chút thịt kìa” để đổi hướng đề tài câu chuyện.
Dịch Tiểu Vũ tương đối ngây thơ, lập tức bị cô làm cho sợ hãi, cầm chiếc gương mang theo bên mình ra nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ nói: “Không có ! Sáng sớm hôm nay mình không ăn bánh bao, trong răng cũng không bị mắc thứ gì mà…”
Dư Điền Điền lập tức vô tội dụi dụi mắt, “Là mình bị hoa mắt sao?”
…
Hội nghị đúng như cô nghĩ vô cùng nhàm chán, trừ bỏ câu nói mở đầu của người khai mạc “Mọi người buổi sáng tốt lành,chúng tôi rất vinh dự được đón chào các bạn mỗi năm một lần …”, còn lại một chữ Dư Điền Điền cũng nghe không lọt tai.
Dịch Tiểu Vũ ngược lại dường như rất hăng hái hết nhìn đông lại tới nhìn tây nửa ngày, lôi kéo cánh tay của cô hưng phấn nói: “Này này, mau nhìn hàng thứ nhất đi! Bác sĩ Trần ngồi giữa hàng ghế thứ nhất kìa!”
Dư Điền Điền bị ép nhìn về phía Trần Thước đang ngồi.
Bộ tây trang màu xám, sau gáy đen như mực… Đây chính là những thứ cô có thể nhìn thấy.
Dịch Tiểu Vũ thở dài, hâm mộ nói: “Bác sĩ Trần thật đẹp trai! Bình thường đã đẹp trai lắm rồi, hôm nay mặc tây trang đi giày da lại càng đẹp trai hơn nhiều!”
Dư Điền Điền đầu đầy vạch đen dụi dụi mắt.
Lần này là cô thật sự bị hoa mắt sao? Năm người ngồi hàng đầu kia đều mặc tây trang, sau gáy đều đen như mực nhìn không ra ai với ai, suýt nữa cô còn cho rằng đó là năm anh em sinh đôi, Dịch Tiểu Vũ sao có thể cho ra kết luận Trần Thước vô cùng đẹp trai được ?
Suốt một ngày đầu tiên, Trần Thước cũng không lên đài giảng bài.
Dư Điền Điền nhàm chán chơi cả một ngày, vừa kết thúc liền kéo thân thể mệt mỏi vô cùng ra khỏi hội trường, thời điểm đứng chờ tại trạm xe bus, một chiếc xe ô tô màu đen sáng loáng đỗ lại trước mặt cô.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra một người mặc tây trang ngồi tại ghế điều khiển.
Bác sĩ Trần lộ ra một nụ cười trắng sáng, dịu dàng nhìn cô, “A, đây không phải là y tá Dư sao?”
Mặt cô tối lại, không biết mình nên chào hỏi anh ta hay cho anh ta cái liếc mắt khinh thường, cuối cùng cô nhếch miệng cho có lệ, thay vì nói đây là cười, còn không bằng nói là vẻ mặt bị co giật.
Trần Thước tiếp tục dịu dàng nói với cô: “Y tá Dư là tới nghe toạ đàm sao? Cũng đúng, cô tốt nghiệp y tá tại Lam Tường nên quả thật kỹ thuật cần phải khá hơn, chỉ sợ thời gian một tháng quá ngắn, đối với cô mà nói còn xa lắm, không đủ thỏa mãn nhu cầu với chỉ số thông minh của cô đâu!”
Dư Điền Điền tức giận mà không biết nói sao, đành ngọt ngào cười lại với anh: “Đúng vậy, hôm nay tôi tới họp! Gặp bác sĩ Trần ở đây thật sự là rất trùng hợp đấy! A, bác sĩ Trần hôm nay anh ăn mặc giống như bảo vệ vậy, là đặc biệt đến bảo vệ cho hội trường sao?”
Chỉ là thoáng dừng lại nửa giây, cô liền quét mắt nhìn Trần Thước từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Dáng vẻ hung hãn khuôn mặt ác thần đáng ghét này, quả thật có thể tạo công hiệu bảo vệ khá tốt đấy!”
Vừa quay đầu cô liền nhìn thấy xe bus đang nghênh ngang đi tới, quả thật là trời cũng giúp ta! Dư Điền Điền hưng phấn quá mức đi về phía xe bus, còn không quên hướng Trần Thước vẫy vẫy tay: “Bác sĩ Trần hẹn gặp lại! Anh đã vất vả giữ cổng cả ngày rồi, mau về nhà nghỉ ngơi một chút đi!”
Trần Thước chưa kịp đáp lời, liền nhìn thấy cô gái kia nhanh như thỏ nhảy tót lên xe.
Anh âm trầm mà ngồi trong xe nhìn xe bus chở Dư Điền Điền nghênh ngang mà đi, nheo mắt cười, “Ngày mai gặp, y tá Dư.”
Từng câu từng chữ nói ra mà nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa không có chút ý tốt lành.
Dư Điền Điền vừa ngồi trên xe bus vừa lẩm nhẩm hát,lúc này tâm trạng cô đạt tốt nhất trong cả ngày hôm nay, nhưng cô không biết dù lần này cô chiếm thế thượng phong nhưng khi kết thúc trận đấu khẩu này cô sẽ bị anh hạ đo ván ra sao?
Có điều, đó cũng là chuyện của ngày mai.