Hơ, cảnh mà Bình được thấy là nó và thằng Trung đang chơi ô ăn quan bằng hột dưa hấu. Bình thay đổi tư thế, mắt nhìn thẳng vào đứa bạn của mình, hai tay khoanh lại, mặt hầm hầm “sinh khí” nhắm hướng đứa tiến tới.
-Ê, Bình, mày bình tĩnh lại nào!!! Hehe, gương mặt này ít khi tao thấy lắm – Nó nói (Ui, có lúc chị Quyên cũng mất phong độ nữa hả? – Dạ, em biết, em im)
-Ê, mày…. nói gì đi – Nó quay qua nói với thằng Trung
-Gương mặt này sao thấy quen quen ta – Trung không những không an ủi mà còn bỏ thêm củi vào lửa. Đã vậy còn để tay lên cằm, mắt nhìn xa xăm như thi sĩ để suy nghĩ. (ec, thi sĩ ở trần, ặc ặc, khó tiêu quá, zô WC tí – Hừ)
-NÀY!!! đứa mày có là bạn tao không HẢ? – Bình hai tay chống hông hét lên
-Có, tất nhiên là có rồi. Bình cute, hiền lành, nhân đạo là bạn của tụi mình mà, đúng ko Trung – Nó trả lời Bình mà cứ như đang tự kỉ
-Đúng, tất nhiên là thế - Trung vỗ tay hưởng ứng
Bỗng dưng Bình nhẹ giọng: Vậy sao chơi ô ăn quan mà không rủ tao?
-Hả? Bịch – Nó và Trung sốc toàn tập
Bé Mai đang nghe nhạc qua headphone nên không bị ảnh hưởng. Nó thì “Hả” một cái rõ to, đủ để nhét một con cua biển vào. Còn Trung thì đang ngồi ở mép giường nên bị té ngửa xuống đất.
Sau khi sốc toàn tập, đứa nó tụ tập lại, chơi ô ăn quan hình tam giác. Trận đấu bắt đầu với một không khí kịch liệt. đứa tay trắng tay đen thì nó được đi trước. Đang chuẩn bị bắt đầu đi thì thấy con bạn mình xị mặt, nó hiểu ngay ra vấn đề.
-Thoy thoy, bạn Bình dễ thương, mình nhường cho bạn đi trước nè. (Đi đi má, đồ…) – Nó nói
Nghe nó nói thế, Bình cười tươi hớn hở ra mặt, đi mà không thèm suy nghĩ. Căn phòng này thì không khí thi đấu kịch liệt chẳng bù cho không khí phòng bên cạnh. Phương cứ thế đi tới đi lui vì tò mò chứ không phải lo lắng. Nhưng tên lại cứ tưởng là Phương đang lo lắng nên cũng trấn an.
Im lặng một lúc, Phương quyết định qua phòng xem. Chắc khoảng độ phút sau đó. Thấy Phương không thay y phục nên Long lên tiếng:
-Cô không giả làm nhân viên à?
-Giờ này rồi còn giả gì nữa. Chắc chắn bọn nó đang chơi cái gì bên đó rùi bắt mình đợi đó. Đi qua đó đi. – Phương nói mà anh chàng nghe răm rắp.
Cả người hùng hồn tiến ra cửa.
-Rầm, rầm, rầm – Tiếng gõ cửa mạnh bạo vang lên, nó không còn là chú thỏ con “cốc, cốc, cốc” nữa, mà đã trở thành con khủng long cái đang đi tìm quả trứng thất lạc của mình
đứa nó đang suy tính đường đi nước bước trong trận ô ăn quan nên không để ý âm thanh động trời đó, thấy thế, bé Mai buộc phải rời mắt khỏi tờ tạp chí, chạy ra mở cửa.
-Làm gì mà gõ cửa phòng người ta rầm rầm vậy hả? – Mai mở cửa bực mình nói
-Ơ, em…em……chị xin lỗi nhưng chị muốn gặp người đang ở trong đó. uhm….. không phiền chứ - Phương ấp úng nói
Thực ra lúc mới qua, Phương cũng điên lắm, nhưng khi vừa thấy bé Mai ăn mặc ‘mát mẻ’ như vậy cô bạn phút chốc ngại ngùng thay cho bé Mai trước mặt thằng – nhất là Long ( đừng hỏi vì sao lại là anh ấy), tuy nhiên Phương lại không biết bé Mai bị nhìn hoài nên chai mặt (nhưng không mài mòn đường được), còn thằng đã từng gặp những người còn mát hơn thế này nữa hay còn gọi là mát đỉnh điểm, nên lại không có cảm xúc với hình ảnh bé Mai (ấy vậy mà có ai đó thấy mấy chị nhà ta lại tim đập thình thịch mới đau – Cô nói ai vậy tác giả? – Ai biết đâu, thôi viết tiếp).
Bỏ khách đứng đó, Mai quay lại tiếp tục với tờ tạp chí thân yêu, vì cô biết khá rõ về cô bạn “quỷ quái” của anh trai mình, vì thế Mai không hề mảy may lo lắng về tính mạng của anh mình. Chắc chắn sẽ không bị thảm sát.
-Ê, đứa mày làm gì vậy hả? còn nữa, cô bé ăn mặc mát mẻ này là ai? – Phương tức giận nói
-………………. Một khoảng lặng cho căn phòng và phút bình yên cho lầu
-CÓ TRẢ LỜI TAO KHÔNG ĐỨA CHẾT BẦM KIA – Phương điên tiết hét lên, chạy tới gõ đầu mỗi đứa một cái
-hả? hả? hả? Mày hỏi cái gì? mà sao giờ mới qua. Đợi xíu đi, tụi t sắp hết ván rồi – Nó nói
-cậu thắc mắc về con nhỏ mát mẻ kia hả? nó là em gái tớ đây – Lưu Nhất Mai
-Ờ, mà……..eeeee cho tao chơi với coi – Phương cũng nhảy zô tham gia
…………..
Căn phòng tĩnh lặng một lát, chỉ còn nghe tiếng thở đều đều và tiếng gió thổi. Bất chợt tụi nó sực nhớ tới sự “tồn tại” và hiện diện của tên này nên mới giật mình quay lại, họ đã ngồi yên vị từ lúc nào nhưng ánh mắt có mức sát thương cao – trong suy nghĩ của nhỏ là thế, còn trong suy nghĩ của Trung lại khác. Trung, cùng là con trai với nhau nên cậu cảm nhận được sự ghen tị cũng như tức tối mà họ dành ình, ai bảo một mình mình ngồi chơi với nhỏ này, Trung đoán rằng nhỏ này là bảo bối của tên kia. Vì thế, cậu vội lên tiếng cứu lấy mình:
- anh cũng lại đây chơi cho vui
-Chúng tôi không biết trò đó là gì nên không biết chơi
-Hả??????????? – Lần này là có người hả? – Mai, Trung, Quyên, Phương và Bình
-Các anh từ trên trời rơi xuống hả? – Nó ngơ ngác hỏi
-……………….
-Thôi thôi, không sao, lại đây tụi tui chỉ cho chơi nè, vui lắm lun. – Phương nói, ngoắc ngoắc cái tay như vẫy cún, ấy vậy mà anh chàng cũng ngoan ngoãn nghe theo. Ngu mới không đi, để tên Trung hưởng lợi một mình à. Điều đó là không thể.
Sau một lúc đã chỉ cho tên này cách chơi thì họ bắt đầu vào cuộc với một trận ô ăn quan có thể xem như hiện đại và quy mô nhất trong lịch sử ô ăn quan việt nam với người chơi. Ô ăn quan từng là một trò chơi phổ biến một thời của Việt Nam, tuy nhiên vì xã hội trở nên hiện đại nên các trò chơi dân gian truyền thống đã dần bị biến mất, mọi người nếu có biết cũng chỉ biết thông qua sách vở. Thử hỏi có được bao nhiêu trẻ em sống và lớn lên tại thị thành có tuổi thơ gắn với những trò chơi dân gian như thế này: ô ăn quan, bắn bị, đá dế, đá kiến, bắt cút, dùng những cọng cỏ để câu kiến lên từ hang, đá cỏ gà, đập chuồn chuồn….
Tuổi thơ của anh chàng nhà ta đều đã thiếu vắng đi những cái đó, kể ra thì không bao nhiêu nhưng đâu đó thì họ vẫn thiếu mất đi hình ảnh Việt Nam gần gũi hiền hoà. Ngược lại với tên đó thì tụi nó lại có một tuổi thơ đầy vui vẻ với những trò chơi đó. Và đâu ai hay rằng cậu con trai ấy sẽ được lần tận mắt, tận tay, tận chân chơi những trò chơi đó. Gặp được nhỏ xem như là một sự thay đổi trong cuộc đời họ.
-Khoan, cho hỏi cái ô to này là gì? – Tự thắc mắc
-À… Đó là ô quan, một ô quan này bằng ô dân đó. Ăn được ô quan thì tỉ lệ thắng là khá cao. Cách ăn ô quan cũng giống như ăn ô dân vậy thoy – Bình đang mở miệng giải thích thì Trung chen vào nói, đúng là nhiều chuyện. hậu quả là nhận ngay con mắt liếc nhìn, cặp mắt khó chịu.
Lầu lại trở về bình yên như lúc đầu, đâu đó trong toà khách sạn hiện đại bậc nhất này lại có một nhóm người đang chụm đầu lại ……….