Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

chương 106

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Translator: Bưởi

Beta: Thuỷ Tiên

Cả ba người đều sợ run lên.

Bọn họ không khỏi nghĩ suy, nếu Lộ Minh Nguyệt không nhảy xuống mà vẫn tiếp tục ngồi trên chiếc xe đó, sau cùng sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra đây.

Dựa theo diễn biến câu chuyện trước đó, ma quỷ bị tiếng động cô ấy làm vỡ kính mà phát hiện ra cô ấy là con người. Nếu cô ấy không làm vỡ tấm kính thì khả năng rất cao đám ma quỷ sẽ không phát hiện ra, và cô ấy sẽ đi đến địa điểm cuối cùng.

Rất rõ ràng, chiếc xe buýt sẽ không dừng lại ven đường, cho dù có dừng lại thì lên xe cũng chỉ có ma quỷ mà thôi.

Giả sử, đến tận cùng của giấc mơ, Lộ Minh Nguyệt sẽ bị rơi vào vòng vây của ma quỷ, tương đương với việc đi đến quê hương của ma quỷ, thế thì, có còn đường sống nào dành cho cô ấy hay không?

Mặc dù Tô Mai, Lộ Minh Nguyệt và Triệu Nguyệt chưa từng gặp hay chứng kiến chuyện giải mã giấc mơ, nhưng bọn họ từng nghe nói rằng, có một người chết trong giấc mơ thì ở trong hiện thực, chính người đó cũng ngủ mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nếu là bình thường, khi nghe thấy câu nói này, lòng bọn họ sẽ chứa đầy nghi vấn, dẫu sao thì chuyện cũng quá sức huyền ảo, nhưng tối nay, sau khi nghe Cơ Thập Nhất nói, trong đầu cả ba người đều hiện lên câu nói này, trong tiềm thức đã có mấy phần tin tưởng.

Lộ Minh Nguyệt nuốt nước miếng: “Vậy em sẽ chết sao? Nếu không trốn được thì sẽ ra sao ạ?”

Cơ Thập Nhất mím môi lắc đầu, giải thích: “Em đã trốn thoát rồi. Giả thiết này không thể nào xảy ra được, tất nhiên cũng không thể biết được kết quả. Thật ra những gì chị vừa nói vừa nãy chỉ là một trong số những ý nghĩa mà thôi.”

Người bình thường mơ thấy mình đang ở trên xe là điều rất đỗi bình thường.

Tình huống nằm mơ thấy nửa đường mình lên xe cũng giống như một tình huống khác, ví dụ như, khi đang đi trên đường bỗng có người ở phía sau gọi tên mình, cách xử lý tốt nhất lúc này là không nên quay đầu lại.

Tất nhiên, điều này còn phụ thuộc vào tình huống của giấc mơ. Với giấc mơ hạnh phúc thì tất nhiên không có gì phải sợ hãi cả. Nhưng nếu là ác mộng, thì phải chú ý đến mỗi một hình ảnh xuất hiện. Bất kỳ hình ảnh nào trong số đó đều có khả năng làm bạn chết trong giấc mơ.

Về phần trong hiện thực có chết hay không, tất nhiên có thể.

Cơ Thập Nhất đã từng nhìn thấy một ví dụ trong đại lục mộng cảnh. Bố cô đi vào giấc mơ đánh thức một người đang chìm trong cơn ác mộng, ai ngờ đâu, cuối cùng người đó trút hơi thở cuối cùng trong giấc mơ và cũng tắt thở trong thực tại.

Hiện giờ xem ra, cái chết và sóng điện não có sự liên quan với nhau. Mặc dù cô không am hiểu lắm nhưng cô vẫn hiểu được vài ba phần.

Cơ Thập Nhất chậm rãi suy nghĩ, hoàn hồn lại rồi dặn dò: “Mọi người chỉ cần chú ý một chút những điều chị nói lúc nãy là được. Trong ác mộng có rất nhiều thứ kỳ quái. Nếu như mơ thấy những cảnh tăm tối, có người ở phía sau gọi tên mình, tốt nhất là đừng quay đầu lại nhìn.”

Sắc mặt Triệu Nghiên hơi tái nhợt, giả vờ thoải mái: “Vốn dĩ muốn nghe giải mộng thần kỳ, kết quả tớ lại thấy như đang nghe chuyện ma vậy. Tối nay về chắc sẽ mơ thấy ác mộng mất thôi, ngày mai sẽ tìm cậu tính sổ.”

Bị cô ấy cắt ngang như vậy, mấy người Tô Mai, Lộ Minh Nguyệt đang còn run lẩy bẩy cũng phải nở nụ cười khe khẽ, sự căng thẳng trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.

Cơ Thập Nhất mỉm cười, cả người long lanh xinh đẹp hơn lúc nãy không ít, nói năng nhẹ nhàng: “Có phải lời chị nói quá kinh khủng không? Được rồi, để chị chú ý một chút.”

Tô Mai vội vàng xua tay: “Là do chúng em quá nhát gan. Chờ em đi mở hết tất cả đèn lên đã nhé, cho có cảm giác an toàn.”

Nói rồi cô ấy đứng dậy, đi đến gần cửa bật đèn, tiệm trà sữa nhỏ ngay lập tức sáng bừng lên như ban ngày. Giấy dán tường trang trí mang gam màu hồng vàng khiến cả tiệm trà sữa trở nên ấm cúng hơn rất nhiều. Lòng mọi người thoải mái hơn khá nhiều.

Triệu Nghiên nhấp một ngụm trà sữa: “Ôi, vẫn là bật đèn lên mới tốt, cảm thấy thật an toàn. Nếu ở nhà một mình, tớ sẽ bật hết đèn từ tầng trên xuống lầu dưới, bật mãi không tắt luôn.”

Nói đoạn, cô ấy cười xấu hổ.

Cơ Thập Nhất gật gật đầu, lông mày khẽ nhướng: “Vậy thì cậu cũng nhát gan quá rồi.”

Trước đây, lúc cô ở trong đại lục mộng cảnh, cảnh trong mơ của một số người bao phủ hoàn toàn bởi sắc đen, không hề có bất kỳ ánh sáng nào, các vật thể có hình thù kỳ quái gì cũng có khả năng xuất hiện.

Có một lần, cô cần phải đi vào giấc mơ của một đứa bé. Đứa bé này bị chị gái ngược đãi từ nhỏ, gia đình không hề phát hiện ra. Sau khi đi vào giấc mơ, cô nghĩ cô chưa bao giờ nhìn thấy giấc mơ nào âm u đến thế.

Trên bầu trời không chỉ có hai mặt trăng, mà mặt trăng còn mang màu máu, toàn bộ giấc mơ đều là cảnh tượng kỳ dị, trong giấc mơ đó, đứa bé trong giấc mơ biến thành dáng vẻ mà cậu bé ao ước, suýt chút nữa đã khiến cô ngã lộn nhào.

May mắn thay, kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp.

Vì vậy, lá gan của Cơ Thập Nhất không nhỏ chút nào, nghe thấy giấc mơ có đáng sợ hay kinh khủng đến mấy cũng chỉ xem như tập thành thói quen mà thôi.

Cô hoàn hồn, nhẹ nhàng nói: “Lúc nãy chị nói đến đâu rồi nhỉ, trên xe buýt có ma đúng không? Ma quỷ là hệ quả của cảm xúc bị đè nén. Liên hệ với hoàn cảnh của em, không hề nghi ngờ gì nữa, đây chính là giấc mơ báo trước, là tiềm thức đưa ra cho em một lời nhắc nhở. Em thấy sợ hãi, đó là nỗi sợ hãi của em về những điều chưa biết trước, bởi vì nó thần bí, đi ngược lại với lẽ thường tình.”

“Trên thực tế, đây là hình ảnh dự báo trước, báo hiệu em có thể sẽ có việc lớn trong tương lai gần. Mà việc này liên quan đến phương diện ăn mặc đi lại. Cũng nhắc nhở em phải đối xử bình thường với sự thay đổi của bản thân.”

Ăn mặc đi lại, trong đó, đi đại diện cho việc đi lại, đại diện cho giao thông, cũng đại diện cho hình ảnh đôi chân.

Lộ Minh Nguyệt liên hệ ba thứ này lại với nhau, trong đầu cô ấy chợt lóe lên một tia sáng: “Vậy nên chân của em mới đau?”

Cơ Thập Nhất nhíu mày: “Chân em đau?”

Nhắc đến chuyện này, Tô Mai vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy ạ, chân của Minh Nguyệt đã bị co giật gần năm ngày rồi. Mấy tiếng đồng hồ bị một lần, hơn nữa, thời gian bị co giật còn có xu hướng tăng dần lên. Bọn em vừa mới đến bệnh viện, bác sĩ cũng không kiểm tra ra bất cứ gì bất thường cả.”

Lộ Minh Nguyệt mạnh mẽ gật đầu: “Giống như cậu ấy nói vậy, từ sau khi mơ thấy giấc mơ này thì bắt đầu bị co giật, mỗi cơn cách nhau mấy tiếng đồng hồ, thời gian co giật kéo dài từ vài giây đến một hoặc hai phút. Và năm ngày nay chưa từng ngừng lại.”

Cơ Thập Nhất cũng không dự liệu được cơn co giật này.

Cô khẽ nhíu mày: “Theo như lời kể của em, nếu chị đoán không nhầm, lần này hẳn là sẽ tốt hơn. Đau chân cũng là một điềm báo.”

Cơ Thập Nhất rơi vào suy tư.

Gợi ý mà linh lực nhắc nhở có một điểm mà cô không tương thông [], bây giờ, khi nghĩ lại, xem ra là có liên quan đến việc chân cô ấy bị co giật. Tất cả mọi thứ đều có sự liên kết với nhau.

[] Tương thông: thông suốt.

Nghĩ như vậy, cô thấy Lộ Minh Nguyệt vẫn rất may mắn. Không những có giấc mơ dự báo trước, mà cơ thể của cô ấy cũng phản ứng rất mãnh liệt. Dấu hiệu báo trước đã rõ ràng đến nhường này rồi.

Cô thở phào nhẹ nhõm: “Trước đó chị có nói em không nên đi ra ngoài, đi du lịch, xem ra có liên quan đến chân của em. Chữ “đi” trong “ăn ở đi lại” là để chỉ về chuyện này. Chân của em co giật liên tục như vậy hòng cảnh báo em.”

Lộ Minh Nguyệt đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy xấu hổ cười cười: “Em còn tưởng rằng mình bị bệnh nan y gì đó cơ, nhưng bây giờ xem ra là chuyện tốt.”

Cô ấy phải cảm ơn cái chân của mình mới được.

Tô Mai hết sức phấn khởi: “Nói như vậy, chân của Minh Nguyệt đau là chuyện tốt. Nếu không có chuyện cái chân, bọn em nhất định sẽ không gặp được đàn chị, cũng không biết được mấy chuyện kinh khủng kia. Thật sự quá tốt.”

Cơ Thập Nhất đột nhiên nói: “Hai người đừng vui mừng quá, chân đau mang theo ý nghĩa khác.”

Gương mặt Lộ Minh Nguyệt lại tái nhợt.

“Nếu như không phát hiện, chuyện sau này sẽ ảnh hưởng đến chân của em, vẫn không nên coi thường nó.”

“… Tớ bị dọa sợ luôn rồi, may mà vẫn có chuyện sau này.” Triệu Nghiên vỗ vỗ ngực.

Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại di động của Cơ Thập Nhất vang lên, âm thanh cực kỳ rõ ràng trong tiệm trà sữa, khiến mọi người giật mình.

“… Tối như vậy rồi mà chị còn ở bên ngoài hả? Rất nguy hiểm đấy, chị đang ở đâu thế? Em đến đón chị.” Giọng nói nóng nảy của Tô Minh Châu truyền đến.

Trong lòng Cơ Thập Nhất ấm áp: “Chị đang ở trong tiệm trà sữa trước cổng trường.”

“Vậy để em đến đón chị, chị phải chú ý an toàn.” Tô Minh Châu dặn dò mấy câu nữa rồi mới lưu luyến cúp máy.

Triệu Nghiên ngồi bên cạnh chớp chớp mắt, cô ấy mơ hồ đoán được đầu dây bên kia là ai rồi.

Cơ Thập Nhất cất điện thoại di động, viết số điện thoại di động của mình lên một tờ giấy ghi nhớ, nói với Lộ Minh Nguyệt: “Giấc mơ đã được giải rồi, gần đây em [] nhớ chú ý an toàn, có gì có thể gọi chị.”

[] Ở đây dùng từ “học muội” nghĩa là đàn em, nhưng mình dùng “em” cho câu nói này để nghe tự nhiên hơn nhé.

Lộ Minh Nguyệt và Tô Mai kinh ngạc mà vội vàng đáp lời: “Cảm ơn đàn chị ạ!”

Cơ Thập Nhất mỉm cười, ánh sáng ấm áp soi tỏ gương mặt cô, trông càng thêm dịu dàng quyến rũ.

Mẹ của Tô Mai lại tiếp tục mở tiệm buôn bán. Cơ Thập Nhất muốn ở đây chờ Tô Minh Châu. Tô Mai và Lộ Minh Nguyệt ở ký túc xá đóng cổng theo giờ, vì vậy phải đi trước.

Lúc hai người đi vào sân trường, Tô Mai đột nhiên gọi: “Này, Minh Nguyệt, bây giờ chân cậu hết co giật rồi chứ?”

Lộ Minh Nguyệt bị hỏi như vậy, lúc này cô ấy mới nhớ ra, hình như lúc ở trong phòng học nghe giảng có co giật một lần, nhưng ở tiệm trà sữa lâu như vậy rồi mà nó cực kỳ bình thường.

“Chẳng lẽ bởi vì mình đã biết lời cảnh báo, cho nên nó không nhắc nhở nữa?” Lộ Minh Nguyệt nghi hoặc.

Tô Mai nghe xong câu hỏi này cũng tỏ vẻ tán thành vô cùng: “Tớ nghĩ có lẽ là vậy. Cậu xem, lâu như vậy rồi mà không xảy ra chuyện gì, tớ đoán là tối nay cậu có thể an giấc rồi đó.”

Lộ Minh Nguyệt cười cười, cả người thoải mái hơn rất nhiều.

“Tháng sau cứ ở lại trong trường học, đừng đi ra ngoài. Mặc dù hiện nay là xã hội khoa học, nhưng mà phòng ngừa vạn nhất []. Tớ thấy đàn chị nói rất đúng, rất có lý, phải suy nghĩ đến an toàn của bản thân trước.”

[] Vạn nhất: biểu thị điều sắp (hoặc đang nói) ra là điều không hay nào đó mà ta biết là khả năng xảy ra rất ít.

Lộ Minh Nguyệt cũng gật đầu đồng ý: “Lúc về tớ sẽ hoãn lại chuyến du lịch kia.”

Tô Mai suy nghĩ một lúc, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Đàn chị nói bởi vì đi du lịch cho nên mới dẫn đến những chuyện đó. Nhất định khi đó Minh Nguyệt sẽ xuất phát trên chiếc xe mà đoàn du lịch bao trọn gói, chẳng lẽ là đoàn du lịch này xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt của Tô Mai hơi khó coi, nắm lấy cánh tay của Lộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, đoàn du lịch của cậu có an toàn không? Có bao nhiêu người tham gia vậy?”

Lộ Minh Nguyệt bị hỏi cũng mù mờ, cô ấy suy nghĩ, nói: “Hình như không nhiều lắm, tầm mười người.”

Lúc đó, cô ấy là người đăng ký cuối cùng, người quen cũng là bạn học cấp ba của cô ấy. Đa số những người đăng ký đều là bạn học chung cấp ba. Bởi vì không liên hệ thường xuyên nên cô ấy cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói ít nhất cũng phải mười lăm người.

“… Tớ, tớ có cần phải, báo cho bọn họ biết không?”

Tô Mai lại lắc đầu, nói: “Đột nhiên nói như vậy nhất định bọn họ sẽ không tin. Chẳng bằng tìm cái người giới thiệu kia, dò hỏi tin tức liên quan đến đoàn du lịch. Còn hơn nửa tháng nữa mới đến lễ Quốc Khánh, cũng đủ để tìm cách ngăn cản bọn họ rồi.”

Cô ấy nói đúng, Lộ Minh Nguyệt cũng đồng ý.

Hai người mang tâm tư nặng nề trở về ký túc xá. Vừa nghĩ đến những chuyện kinh khủng kia thì đã thấy cả người bị doạ chết khiếp.

Tòa nhà ký túc xá vừa ở ngay trước mắt thì điện thoại di động của Lộ Minh Nguyệt đột nhiên vang lên.

Cô ấy lấy ra xem, tên hiển thị trên màn hình điện thoại chính là bạn học cấp ba, cũng là người đã giới thiệu cô đăng ký đoàn du lịch lần này – Lưu Nhạc Nhạc: “… Alo?”

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio