Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

chương 116

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Translator: Bưởi

Beta: Thuỷ Tiên

Ở phía bên kia, trong căn hộ, Ngũ Thanh đang thảo luận với Cơ Thập Nhất một số vấn đề tiếp theo của “Sơn hà cẩm tú”.

Trước đó, “Sơn hà cẩm tú” đã được xuất hiện trên chương trình, sau này cũng không ít, trên mạng đang tiến hành tuyên truyền, đủ loại tuyên truyền đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ đến lúc phát sóng.

“Bên kia nói hậu kỳ đã xong, nửa tháng nữa sẽ phát sóng. Em nhớ chia sẻ trên Weibo.” Ngũ Thanh nói: “Đúng rồi, em đến công ty không?”

Cơ Thập Nhất lắc đầu: “… Không đến ạ, em định mấy ngày nữa rồi mới đến.”

Ngũ Thanh gật đầu: “Được rồi, nếu muốn đi thì em chỉ có thể tự gọi tài xế. Đúng rồi, chị nhớ là buổi tuyển chọn diễn viên của trường em bắt đầu rồi nhỉ?”

Kịch bản mới của đạo diễn Dương Phiến có tên là “Đối lập”, có nội dung liên quan đến thời kỳ mười mấy năm trước, kể về câu chuyện của hai mẹ con. Tất nhiên, công ty Giải trí Hoàng Thiên cũng có đầu tư vào đó, vậy nên mới có thể cầm được kịch bản trước.

Có điều, kịch bản này không phải là toàn bộ, các chi tiết cụ thể vẫn đang được sửa đổi, nhưng về cơ bản thì cốt truyện đã được công khai ở các công ty lớn. Mấy công ty muốn nhét người vào, người nào người nấy cũng đều thuộc phái thực lực.

“Vậy thì chờ tin tức của em.” Ngũ Thanh cười vỗ vai cô: “Đây là một cơ hội tốt.”

Cơ Thập Nhất mỉm cười: “Em sẽ cố gắng hết sức.”

Ngũ Thanh không nói gì nhiều. Gần đây cô ấy rất nhàn nhã. Chuyện của mấy nghệ sĩ không cần cô ấy căn dặn, công ty sẽ tự xử lý. Có thể nói là cô ấy mang một nghệ sĩ thoải mái nhất, tất nhiên, tiền đồ cũng đủ xán lạn.

Cô ấy nhanh chóng rời khỏi căn hộ. Cơ Thập Nhất thở dài, cất kịch bản và các tài liệu khác đi, trong lòng rối bời, không muốn đến công ty, nhưng cũng muốn nhìn thấy Tô Minh Châu.

Từ sau lời tạm biệt lần trước, Châu Châu đã làm giống như lời anh nói, không làm phiền cô, nhưng giữa đó lại mời cô đi ăn cơm. Cơ Thập Nhất ậm ừ đồng ý, cô có thể cảm nhận được tâm tình của anh sa sút, nhưng anh không muốn để cho cô biết.

Sau đó cũng không quấy rầy cô nữa, nhưng cái kiểu không có tin tức gì khiến cô không chắc chắn cho lắm.

Cơ Thập Nhất cầm điện thoại, khẽ nhíu mày, nếu không thì hôm nay đến công ty xem sao?

Cô lên Weibo rồi vào xem Weibo của Tô Minh Châu, trên trang chủ chỉ có mấy bài đăng ngắn ngủi, tất cả đều là ảnh của Tô Bảo, xem ra là cũng không có tinh thần gì cho cam.

Trong lòng Cơ Thập Nhất bất an, vẫn quyết định đi thử xem sao.

Đồn cảnh sát khu Uyển Tân.

“Tìm được chưa?”

“Chưa, đã kiểm tra tất cả camera giám sát, nhưng không tìm thấy người nào khả nghi.”

“Camera giám sát của mấy con đường xung quanh cũng tìm hết rồi?”

“Đang tìm.”

Phạm Dương xua tay, không tìm ra lời gì để nói với anh ta. Đầu Phạm Dương lúc này như muốn nổ tung, cảm tưởng trước mắt là mấy cái đầu đang bay tới bay lui.

Anh ta còn chưa kịp làm gì thì bên trên lại gọi điện thoại đến: “Tiểu Phạm, sao trên mạng lại ồn ào lớn như vậy? Sao mấy người không xử lý cẩn thận vậy hả?”

Phạm Dương không bình tĩnh được như đội trưởng Liên, nghe vậy thì trong lòng run rẩy, uất ức nói: “Đồn phó, tôi không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Đột nhiên có người tiết lộ thông tin ra ngoài. Diễn đàn này quá lớn, căn bản là không cách nào xóa sạch cho được. Hơn nữa, xóa quá lộ liễu sẽ khiến dân tình nói đồn cảnh sát chúng ta che giấu sự việc.”

“Tôi không quan tâm chuyện này ra sao. Các cậu phải nhanh nhanh tìm ra hung thủ, nếu không thì chờ đồn trưởng đến dạy dỗ đi. Nghe nói là bây giờ ngay cả danh tính người chết cũng không tìm ra được?”

Phạm Dương không ngừng kêu khổ: “Đúng vậy, hôm nay sẽ có kết quả kiểm tra, đến lúc đó rồi sẽ biết.”

“Vậy thì phải nhanh lên. Cậu cũng biết rồi đó, bây giờ Internet phát triển, mọi người đều đang theo dõi sát sao. Cậu cũng biết chuyện lần trước rồi đấy. Hiện giờ khắp nơi đều là bình luận cai trị Weibo, nhưng không thể tiết lộ nhiều hơn được. Nếu vụ án không đầu này đã bị công khai thì các cậu phải đẩy nhanh tiến độ phá án, đừng để người ta chỉ trích.”

Phạm Dương nghiêm túc trả lời: “Đồn phó, tôi sẽ nhanh chóng phá án!”

“Được, cứ như vậy đi. Liên Diệc trở về thì nói cậu ta gọi điện thoại cho tôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Phạm Dương lau trán.

Mặc dù đồn phó quan tâm đến điều đó, nhưng trong ngoài lời nói của ông ta đều thầm nói bọn họ xử lý mọi chuyện không thoả đáng. Nếu không phá án nhanh chóng, có lẽ chuyện bị trách tội sẽ tới nhanh thôi.

Cũng không biết trước đó đội trưởng Liên đối phó như thế nào nữa, tại sao lúc đó trông đội trưởng Liên ung dung như vậy mà sao khi đến phiên anh ta thì lại cảm thấy khó khăn tăng thêm một tầng vậy? Đối phó với người ta chi bằng đi phá án cho nhẹ nhõm.

Anh ta còn đang ngẩn người thì một cảnh sát vui vẻ cầm theo tài liệu, nói: “Đã tra ra kết quả rồi!”

Phạm Dương hoàn hồn lại thật nhanh: “Đưa cho tôi!”

Người kia nhanh chóng đưa qua, nói: “Sau khi khám nghiệm, người chết tên là Lý Tuệ Tuệ, giới tính nữ, năm nay hai mươi ba tuổi, không phải người địa phương, làm ca đêm tại một tiệm uốn tóc có tên “Thời Thượng”, sống trong một tiểu khu cũ nát cạnh tiệm uốn tóc. Nguyên nhân tử vong không rõ.”

Phạm Dương chụp ảnh tài liệu lại: “Cứ coi như là đã tìm được, đi đến tiệm uốn tóc.”

Tiệm uốn tóc này tọa lạc ở nơi được coi như là “khu đèn đỏ nhỏ”. Bình thường, vào buổi tối mới có nhiều người lui tới. Mấy nơi như phòng đánh bài đều chen chúc một đám người, là nơi nổi tiếng vì không có ai quản lý. Thường sẽ xuất hiện một vài nhóm đánh nhau, lúc đó cảnh sát nhân dân mới đến quản.

Một vài cảnh sát xuất hiện trên đường phố sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt, ai nhát gan thì sẽ nhanh chóng đóng cửa lại.

Phạm Dương mặc kệ những người đó, trực tiếp đi đến tiệm uốn tóc Thời Thượng. Dù ban ngày cũng có mở cửa nhưng căn bản là không có người.

Bà chủ là một phụ nữ trung niên, nhìn thấy cảnh sát đến, bà ta treo nụ cười trên gương mặt, nói: “Vị cảnh sát này, chúng tôi không phạm tội…”

Bà ta thầm hoài nghi ngờ, không phải là có người báo cảnh sát đấy chứ, chẳng lẽ là con quỷ nhỏ Lý Tuệ Tuệ hai ngày không tới làm việc, nhất định là cô ta gọi cảnh sát, mà bà ta lại không hề nợ cô ta tiền công, cô ta bị bệnh rồi hả?

“Tiệm của bà có một nhân viên tên là Lý Tuệ Tuệ đúng không?”

Lòng bà chủ vang lên mấy tiếng bộp bộp, quả nhiên là Lý Tuệ Tuệ. Bà ta cẩn thận nói: “Có, có, trong tiệm có một em gái gội đầu tên là Lý Tuệ Tuệ, nhưng cô ta đã không đến làm việc hai ngày nay rồi… Cảnh sát, cô ta phạm tội gì vậy?”

“Lý Tuệ Tuệ đã bị giết.” Phạm Dương nói, liếc nhìn vẻ mặt của bà chủ, không phát hiện điểm bất thường nào.

Bà chủ há to miệng: “Sao lại bị giết, không phải là có nhầm lẫn gì đó chứ?”

Phạm Dương nói: “Chúng tôi có thể nhầm lẫn được sao? Gần đây có ai quen biết Lý Tuệ Tuệ đến tìm cô ấy hay không? Tương đối đáng ngờ.”

“Không có. Lý Tuệ Tuệ thường ở một mình, rất đơn độc, mấy người gội đầu nói chuyện với cô ta, cô ta đều không để ý.” Bà chủ nói, mấy em gái gội đầu ở tiệm uốn tóc này đều mang ý kia, nếu không phải Lý Tuệ Tuệ có chút nhan sắc, thì ai lại nguyện ý để cho một người ít nói như vậy làm em gái gội đầu đâu.

Phạm Dương lại hỏi: “Cô ấy làm ở đây mấy năm rồi? Bà biết chỗ ở của Lý Tuệ Tuệ chứ?”

“Cô ta làm việc ở đây được khoảng ba tháng rồi, quê ở miền Nam. Nghe cô ta nói thì trong nhà trọng nam khinh nữ nên cô ta phải bỏ học ra ngoài làm việc.” Bà chủ gật đầu: “Chỗ cô ta ở là tôi cho cô ta thuê, cách đây không xa.”

Tất nhiên bà ta có thể kiếm tiền từ tiệm uốn tóc này, hơn nữa, chỗ này sắp bị phá bỏ, đến lúc đó, phòng ốc cũng có thể kiếm ra tiền. Có điều, bà ta không muốn ở trong căn phòng rách nát đó, cho nên bà ta cho Lý Tuệ Tuệ thuê để ở.

Sau đó, mấy người cùng nhau đi tới tiểu khu phía sau. Quả thực rất bình thường, cũ nát và cả tốt xấu lẫn lộn, khách thuê trọ dạng gì cũng có, điều kiện phòng ở cũng rất tồi tàn.

Bà chủ dẫn bọn họ đi vào bên trong một tòa nhà, vôi vữa bên ngoài đã rơi vãi sạch sẽ, cầu thang bám đầy bụi đất. Nhà của Lý Tuệ Tuệ ở tầng trên cùng, một căn phòng nhỏ tầm hai mươi mét vuông.

“Đây là nơi ở của Lý Tuệ Tuệ. Tôi đã để lại một chiếc chìa khóa.” Bà chủ mở cửa, nói.

Căn hộ rất nhỏ, chỉ có một phòng khách và phòng tắm lớn, còn là một căn phòng thô sơ, góc tường treo một tấm rèm, bị kéo ra một nửa, lộ ra một chiếc giường đơn bên trong, chăn bông để lộn xộn.

Bên ngoài cũng bày đầy đồ vật lộn xộn. Trên chiếc tủ đặt đầy những chai lọ, có cái thì mở nắp, có cái thì chưa khui, đều đặt lộn xộn với nhau.

Phạm Dương không nói chuyện với bà chủ nữa mà đích thân kiểm tra căn hộ.

Từ căn hộ này, có thể thấy rõ ràng rằng, chủ nhân không có ý định đi xa, chì là bình thường sẽ đi ra ngoài làm việc. Tất nhiên, cũng thể hiện được tính cách của chủ nhân, Lý Tuệ Tuệ dù bình thường ít nói nhưng thực chất lại là một người hấp tấp.

Phạm Dương đi vào phòng tắm trước, vậy mag phòng tắm lại khá sạch sẽ. Ngoại trừ một chậu quần áo chưa giặt đặt ở trong góc, chỗ khác đều được chùi dọn rất sạch sẽ, không lộn xộn như bên ngoài chút nào.

“Cái này… Tôi không ngờ nhà Lý Tuệ Tuệ lại bừa bộn như vậy.” Bà chủ hơi cạn lời.

Phạm Dương không để ý tới bà ta, hỏi viên cảnh sát đi cùng: “Có phát hiện điều gì khả nghi không?”

Người đó trả lời: “Không có, tôi không nhìn thấy vết máu nào. Đầu của Lý Tuệ Tuệ hẳn là không có ở đây, có lẽ hiện trường vụ án cũng không ở nơi này.”

Lúc bọn họ tìm thấy thi thể của Lý Tuệ Tuệ, vết máu trên cổ đã khô, trên mặt đất trong công viên cũng không có quá nhiều vết máu, vì vậy có thể loại trừ chỗ đó là hiện trường gây án đầu tiên.

Bởi vì trên cổ con người có động mạch, chém đầu như vậy thì nhất định sẽ khiến máu chảy ồ ạt ngay tại chỗ, cho dù có dọn sạch sẽ đến đâu cũng sẽ để lại một số dấu vết trên mặt đất. Không tìm thấy gì, vậy nên có thể trực tiếp loại trừ.

Đầu? Bà chủ nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, đầu của Lý Tuệ Tuệ không thấy sao?

Sắc mặt bà ta tái nhợt: “Lý Tuệ Tuệ chết như thế nào?”

Phạm Dương quay đầu lại, mặt không thay đổi, nói: “Có người chặt đầu cô ấy, bà có biết Lý Tuệ Tuệ ở đây có quen biết với ai không?”

Bà chủ run như cầy sấy, nào dám giấu giếm gì, trong lòng bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, lắp bắp: “Làm gì có người đến tìm cô ta, bình thường cô ta chỉ ở một mình…”

Nói rồi, bà ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Cảnh sát, tôi bỗng nhớ ra mấy ngày trước Lý Tuệ Tuệ cứ ngủ gà ngủ gật trong tiệm, cứ hay nói lải nhải, cứ như là bị quỷ nhập vậy. Tôi hỏi thì nói là nằm mơ, còn kể cho tôi nghe cả nửa ngày trời, tôi thấy kỳ lạ vô cùng.”

Bà ta có chút khinh thường, nghĩ đến vẻ mặt lúc đó của Lý Tuệ Tuệ, bà ta chỉ cảm thấy buồn cười.

Vốn dĩ Phạm Dương không coi trọng chuyện này, đây còn không phải là manh mối quan trọng, vừa định rời đi thì hai mắt đột nhiên sáng rỡ: “Bà còn nhớ giấc mơ kia không?”

Bà chủ gật đầu một cách khó hiểu: “Nhớ chứ. Lý Tuệ Tuệ đã nói tận mấy lần, tôi có trí nhớ tốt, chưa quên.”

“Tốt!” Phạm Dương vỗ tay, cảm thấy vụ án này có hy vọng rồi.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio