Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
“Dù sao cậu và Lý Tuệ Tuệ cũng là chị em ruột, sao lại làm loại chuyện tàn nhẫn chặt đầu, luộc đầu như vậy?”
Đối mặt với câu hỏi của Phạm Dương, Lý Tân im lặng rất lâu.
Qua một lúc sau, cuối cùng cậu ta cũng mở miệng, nói: “Tôi không muốn như vậy.”
Ngay khi câu trả lời vừa thốt ra thành lời, Phạm Dương đã muốn bật cười. Rõ ràng đây là một hành động mất cả mấy tiếng đồng hồ, nếu không muốn làm thì sẽ không thể nào làm được, nếu nói không có suy nghĩ này là không thể.
“Sau khi tôi vô tình giết cô ta, thấy cô ta vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn tôi, làm thế nào cũng không nhắm lại được!” Lý Tân nhớ lại cảnh tượng này, giọng nói run rẩy.
Lúc đó cậu ta và Lý Tuệ Tuệ đang cãi nhau bên cạnh nhà vệ sinh, phòng bếp cũng ở bên cạnh, thấy cậu ta cầm dao thái thịt, Lý Tuệ Tuệ chỉ có thể lùi về nhà vệ sinh.
Sau một cuộc cãi vã gay gắt khác, trong cơn tức giận, cậu ta đã dùng dao làm bếp đâm chết Lý Tuệ Tuệ, máu từ cổ trực tiếp phun ra, bắn tung tóe trên mặt đất.
Lúc đó cậu ta ngã nằm trên mặt đất. Đây là lần đầu tiên cậu ta giết người, trong lòng vô cùng hoảng loạn, trước tình cảnh máu chảy vương vãi khắp nơi và gương mặt không nhắm mắt của chị gái mình, cả người cậu ta như rơi xuống hầm băng.
Cổ của Lý Tuệ Tuệ rách ra tạo thành một lỗ vết thương, máu từ miệng vết thương chảy ra cho đến khi khô lại. Cậu ta vuốt mắt chị gái để cô ấy nhắm lại, nhưng mãi vẫn không sao làm được, cuối cùng, cậu ta không thể chịu đựng được nữa, cầm cây dao làm bếp chặt đầu cô ấy ra.
Cái đầu bị đứt lìa lăn long lóc trên mặt đất được một đoạn rồi dừng lại, mắt cứ nhìn cậu ta chằm chằm, tràn đầy oán hận, sợ hãi. Lý Tân giết người lần đầu tiên trong cuộc đời, trong đầu đều chỉ toàn là hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Cậu ta là một sinh viên đại học, nếu người khác biết cậu ta đã từng giết người, mà người đó còn là chị gái ruột của mình, chắc chắn cậu ta sẽ bị ngồi tù, mất hết mọi danh tiếng.
Thế nên, tuyệt đối không được để người khác biết cậu ta đã giết người!
Sau khi đưa ra kết luận này, Lý Tân chuẩn bị tâm lý thật tốt, đi một vòng quanh căn nhà cho thuê nhỏ hẹp này, dùng vòi nước và cây lau nhà trong phòng tắm lau sạch sẽ hết tất cả vết máu trên mặt đất, bao gồm cả máu bắn lên tường.
Phần thi thể còn lại, cậu ta bí mật ném nó vào công viên bên ngoài.
Nhưng mà cái đầu của Lý Tuệ Tuệ, cậu ta lại không dám ném ra ngoài. Một khi ném ra ngoài thì rất có thể bị phát hiện ra thân phận. Cậu ta tìm kiếm trên mạng, thấy phương pháp tốt nhất là mua axit sunfuric ngâm về để ăn mòn cái đầu, nhưng axit sunfuric rất khó mua, có quy định nghiêm ngặt.
Sau khi suy nghĩ rất nhiều lần, cậu ta vào Tieba, trên đó có rất nhiều phương thức phạm tội, tình cờ thay, cậu ta lướt thấy một bài đăng nổi tiến trên trang chủ, trong đó có nói đến việc luộc thi thể người.
Cậu ta suy nghĩ, làm như vậy quả thực sẽ khiến người khác khó lòng xác định được thân phận người chết. Hơn nữa, thi thể trước và sau khi luộc cũng rất khó phát hiện là cùng một người, đối với cậu ta mà nói, đây chính là biện pháp tốt nhất.
Để không cho mọi người biết thứ cậu ta ném là đầu người, Lý Tân đặc biệt tìm một chiếc bình hoa từ một quầy nhỏ, nhét đầu người đã teo lại sau khi bị luộc chín vào, sau đó nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt khóa chặt vào địa điểm mang tên, phố đi bộ.
Dưới sự che chở của dòng người, cậu ta sẽ ném chiếc bình vào thùng rác, rồi nghênh ngang rời đi.
Sau đó, cậu ta tìm thấy chiếc iPhone mới trong phòng của Lý Tuệ Tuệ. Lý Tuệ Tuệ bị cậu ta giết rồi, mấy nghìn tệ cô ấy trộm từ nhà cũng không còn tung tích gì. Chiếc điện thoại này coi như là bồi thường.
Nhưng sau khi trở lại trường học, để tránh bị người khác phát hiện, cậu ta không hề lấy điện thoại di động ra. Sau đó cậu ta trở về huyện trước một ngày, tìm tên côn đồ Vương Hào.
Hai người từng là bạn học cấp ba, Vương Hào bây giờ không có việc gì, cứ để hắn ta đi bán lại chiếc điện thoại di động, chắc chắn này sẽ không bị ai phát hiện. Đây là cách tốt nhất.
Nhưng cậu ta lại quên mất rằng, một khi Vương Hào nói đó là điện thoại di động của cậu ta, vậy thì cậu ta chính là mục tiêu trong tầm ngắm của cảnh sát, giống y như đúc quy trình hiện giờ, cậu ta đã quá sơ suất rồi.
“Đáng lẽ tôi không nên bán điện thoại.” Lý Tân tức giận nói.
Đến bây giờ, cậu ta vẫn không hề hối cải. Trước suy nghĩ của con người này, Phạm Dương không muốn nói gì nhiều.
Lý Tân lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, rất coi thường sự tồn tại của Lý Tuệ Tuệ, muốn lợi dụng cuộc hôn nhân của cô ấy để đạt được mục đích của mình. Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng, bọn họ là chị em ruột thịt, một khi bố mẹ qua đời, hai người chỉ có thể nương tựa vào nhau.
Từ khi còn nhỏ, người nhà họ Lý đã vun vén tư tưởng Lý Tuệ Tuệ tồn tại vì Lý Tân, mà chuyện Lý Tuệ bỏ trốn chạy đến thủ đô, khiến bọn họ khó lòng chịu đựng được, đến nỗi, công việc gội đầu của cô ấy cũng khiến người nhà họ Lý cảm thấy bị sỉ nhục.
Phạm Dương và cảnh sát Lý đã thực hiện việc bàn giao.
Lý Tân giết người ở thủ đô, vụ án cũng do đồn cảnh sát khu Uyển Tân phụ trách, vì vậy phải đưa Lý Tân về thủ đô, tiến hành ghi chép hỏi cung và thú tội, cuối cùng là kết án.
Hơn nữa, liên quan đến thông tin về vụ án không đầu ở trên mạng, đồn cảnh sát khu Uyển Tân cũng phải nhanh chóng công bố kết quả. Nếu không thì tin đồn về chuyện việc này sẽ tiếp tục lan rộng, đến lúc đó sẽ rất khó xử lý.
…
Sau khi trở về đồn cảnh sát đã là buổi chiều, nhưng Phạm Dương không hề cảm thấy mệt mỏi, trong đầu anh ta đều là kết án, kết án.
Đội trưởng Liên cho anh ta hai ngày. Mới một ngày mà anh ta đã bắt được hung thủ, trở về hẳn là sẽ nhận được lời khen ngợi.
Sau khi đưa Lý Tân đi xác nhận hiện trường và hung khí. Lại thêm một khoảng thời gian nữa, cuối cùng thì vụ án cũng được giải quyết. Vụ án không đầu đã được phá.
Khi danh tính của Lý Tân được tiết lộ, cả Weibo đã bùng nổ.
Trên mạng có rất nhiều người lợi hại. Đồn cảnh sát khu Uyển Tân chỉ công bố hung thủ là em trai của Lý Tuệ Tuệ, nhưng bọn họ lại điều tra ra được nhà họ Lý và thân phận sinh viên đại học của Lý Tân, sau đó nhanh chóng được chia sẻ lên mạng.
“Trên đời này sao lại có người nhà như vậy cơ chứ, em trai thế mà có thể ra tay nặng đến vậy với chị ruột của mình, thế này có còn là người thân không?”
“Không ngờ hung thủ lại là em trai của Lý Tuệ Tuệ. Trời ơi, người nhà giết mình, còn làm ra chuyện kinh khủng như vậy nữa. Thật là điên rồ!”
“Tất cả đều là lỗi của việc trọng nam khinh nữ. Tôi nghĩ, từ nhỏ Lý Tân đã cảm thấy Lý Tuệ Tuệ vô dụng, vậy nên mới không coi cô ấy như một con người. Suy nghĩ lạc hậu quá đáng sợ.”
“Tôi luôn nghĩ hung thủ là một kẻ bin thái hay gì đó, bây giờ mới biết, thì ra là em trai của cô ấy, còn là sinh viên đại học nữa chứ. Trường học nào có loại sinh viên như thế này vậy?”
Đối với vụ án không đầu này, lúc đầu có rất nhiều người quan tâm, còn có rất nhiều suy đoán do đám phú nhị đại [] làm nên phía chính phủ đè ép. Bây giờ kết quả lại như thế này, thật sự là vả mặt bôm bốp, mặt của mấy tài khoản marketing bị vả đến nỗi sưng vù lên.
[] Phú nhị đại: là thế hệ giàu có đời thứ hai. Thuật ngữ này thường được dùng để chỉ đến con cái của giới nhà giàu, các tài phiệt hay tỷ phú,…
Rất nhiều tài khoản marketing đều lập tức xóa tất cả các bài đăng chứa đầy căm phẫn trên Weibo, bắt đầu tiến vào trạng thái nằm cứng đơ, coi như bản thân chưa từng tham gia vào chuyện này.
Nhưng cư dân mạng vẫn nhớ rõ, nên lượng người hâm mộ của các tài khoản marketing này giảm xuống, thậm chí có người mất cả mấy trăm nghìn người hâm mộ.
Trên mạng có rất nhiều cuộc thảo luận hot.
…
Phía bên kia, bên ngoài hội trường lớn.
Số thứ tự của Triệu Nghiên và Cơ Thập Nhất được xếp cuối cùng, chờ đến chạng vạng mới đến lượt bọn họ biểu diễn, hơn nữa, thẻ rút ra còn giống nhau: Vì chuyện mặc váy mà cãi nhau với người nhà.
Triệu Nghiên biểu diễn dựa theo cách thức cô ấy thường cãi nhau với bố, cuối cùng bị đạo diễn Dương Phiến bảo dừng lại, bởi vì nó thật sự không có bầu không khí của bộ phim.
Lúc Cơ Thập Nhất lên sân khấu biểu diễn, trước tiên cô nghĩ đến hình ảnh một cô gái trẻ đang cãi nhau với người nhà. Bản thân cô chưa từng trải qua chuyện này, chỉ có thể dựa vào hiểu biết của bản thân trên những gì cô đã nhìn thấy.
Kết quả là cũng không đạt yêu cầu.
Mặc dù kết quả cuối cùng nhận được lời khẳng định của giáo viên, nhưng cũng bị phê bình. Đặc biệt là cuối cùng đạo diễn Dương Phiến không nói được, khiến cho cô cũng suy nghĩ không ra, có lẽ cô không lấy được vai diễn này rồi.
Nhưng mà cô coi đây như là một lần trải nghiệm, để cho cô biết những khuyết thiếu của bản thân mình.
Nghĩ như vậy, Cơ Thập Nhất không còn phiền não nữa.
Hai người diễn xong thì đi ra ngoài uống trà sữa, đi dạo một vòng quanh khuôn viên, đến tận khi trời tối mới chia tay. Cô vừa mới khôi phục quan hệ với Tô Minh Châu một chút, ngồi xe của anh trở về căn hộ.
Trong xe, điện thoại di động đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện lên hai chữ “Ngũ Thanh“.
“Chị Thanh, sao vậy ạ?”
“Báo cho em một tin vui!” Giọng nói của Ngũ Thanh mang theo sự phấn khích: “Em đoán xem chị vừa mới nhận được tin tức gì, phim mới của đạo diễn Dương, em dành được một vai!”
Cơ Thập không nghĩ đến lại có một sự ngạc nhiên như vậy, tò mò hỏi: “Vai gì vậy ạ?”
“Vai con gái trong bộ phim, nhân vật nữ chính. Bộ phim này có hai nhân vật nữ chính. Em cũng biết đấy, con gái và mẹ. Nếu cuối cùng nhận được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, vậy thì em cũng sẽ nhận được.”
Những tin tức này đều công khai rồi.
Cơ Thập Nhất cũng theo đó “A“ một tiếng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Nhưng chị Thanh, biểu hiện hôm nay của em hình như không được tốt lắm…”
Ngũ Thanh cười nói: “Là cảm thấy hay là có lời phê bình? Lúc nãy chị và đạo diễn Dương có gọi điện thoại với nhau, ông ấy cảm thấy em rất có linh khí, kỹ năng diễn xuất không tồi, không gian thăng tiến rất lớn. Điều quan trọng là khi ông ấy nhìn em, ông ấy cảm thấy thoải mái.”
Ngừng một chút, cô ấy nói tiếp: “Em biết không, hiện giờ đoàn phim xảy ra rất nhiều chuyện thị phi, đạo diễn Dương thích có quyền phát biểu tuyệt đối trong đoàn phim. Cho nên, về cơ bản thì trong phim của ông ấy không có tên tuổi lớn nào, nhân phẩm của các diễn viên cũng rất tốt. Vậy nên tính tình này của em đã lọt vào mắt xanh của ông ấy.”
Nói về điều này, Ngũ Thanh thực sự cảm thấy nghệ sĩ nhà mình quá may mắn rồi.
Tô Minh Châu nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cô trong gương chiếu hậu, đây cũng coi nhe là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, anh cũng cảm thấy vui vẻ theo, nhưng không biết nguyên do là gì, chờ cô cúp máy, anh hỏi: “Tin tức gì mà vui vậy chị?”
Cơ Thập Nhất đang vui vẻ, ríu rít như chim sẻ, nói: “Bộ phim mới của đạo diễn Dương Phiến, chị được chọn rồi.”
Cuối cùng lại nói thêm một câu: “Nữ chính.”
“Vậy thì quá tốt rồi.” Tô Minh Châu thử thăm dò, nói: “Tin tức tốt như vậy, không bằng đi ăn mừng đi. Em vừa mới phát hiện một nhà hàng mới ăn rất ngon.”
Nhắc tới đồ ăn, tối nay Cơ Thập Nhất chỉ mới uống một ly trà sữa, thực sự cảm thấy đói bụng, do dự vài giây, cuối cùng cũng đồng ý: “Được, có điều không được về quá trễ.”
Trong lòng Tô Minh Châu vui mừng, lập tức quay đầu xe nói: “Muộn thì em đưa chị về.”
Lại nói, nhà họ Tô cũng không thiếu phòng.
Cơ Thập Nhất gật đầu, không làm phiền anh lái xe nữa, mở điện thoại lướt Weibo. Kể từ khi cô thường xuyên lên Weibo, nếu một ngày không lướt xem tin tức mới, cô sẽ cảm thấy bản thân lạc hậu.
Rõ ràng là trước đây cô không lên Weibo.
Weibo vẫn đẩy tin tức mới hằng ngày lên. Đầu tiên là vụ án không đầu mấy ngày trước. Mà kết quả lần này khiến cô vô cùng kinh ngạc, hung thủ thế mà lại là em trai của người nằm mơ.
Cô còn cho rằng người này có thù hận rất lớn với Lý Tuệ Tuệ, hẳn là kẻ thù nhiều năm, cô không ngờ lại là người nhà. Sao lại có thể xảy ra chuyện đáng sợ như vậy…
Sau khi đọc hết toàn bộ tin tức, cuối cùng cô cũng có một cái nhìn tổng thể về vấn đề này, không khỏi thổn thức.
Lúc đầu, khi cô ở trong nhà họ Cơ chưa bộc lộ thiên phú giải mộng, người được yêu thương nhất, cưng chiều nhất chính là anh trai, ngoài ra, tất cả những đứa trẻ khác đều được đối đãi như người bình thường, chỉ tốt hơn người thường một chút mà thôi.
Sau khi cô giải mộng và trở nên nổi tiếng, địa vị của cô trong nhà cũng tăng lên. Bố vốn là người không quan tâm con cái cũng bắt đầu quan tm đến cô, mời người đến giải giấc mơ của cô, thậm chí còn đưa bội ngọc cổ của gia tộc cho cô để phòng ngừa tai họa.
Lại nói, gia đình bọn họ coi trọng thiên phú chứ không phải tình thân.
Hồi tưởng lại tận nửa ngày, Cơ Thập Nhất lấy khối ngọc cổ hình chìa khóa trong áo ra, cảm xúc ấm áp khiến lòng bàn tay cô ấm áp.
Cô thở dài, ánh mắt nhìn xuống tin tức thứ hai.
Tin tức này thực sự rất kỳ lạ.
- -----oOo------