Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

chương 140

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Nhận được đáp án của Cơ Thập Nhất, Liên Diệc nhanh chóng nói với những người khác.

Ở đây, màu vàng thì dễ kiếm, trong lẫn ngoài chùa đều có, nhưng màu nud thì khó kiếm hơn, nhất là nơi giao nhau của ba màu này.

Phạm Dương hỏi: “Thật sự có thể tìm được từ nơi này sao?”

Trước đây bọn họ xem camera giám sát thì không đặt chùa Thanh Sơn vào phạm vi theo dõi. Dù sao, bọn trẻ trên đường đi ngang qua đây cũng là chuyện bình thường. Khăn trải phát hiện phía sau ngọn núi chưa được khai phá, mặc dù dấu chân khó tìm, nhưng vẫn tìm được một đến hai dấu vết, là của bọn trẻ, có nghĩa là bọn trẻ đã thành công đến được nơi đó.

Nhưng vẫn tuân thủ nguyên tắc không để lọt một góc nào, cuối cùng lục soát một phen, không tìm thấy bất kỳ thứ gì.

Chùa Thanh Sơn không lớn, có hai cổng vào, một cái cổng chính, một cái cổng nhỏ ở phía sau. Cổng nhỏ phía sau ở trong sân. Sân sau là nơi bọn họ sinh hoạt, không cho phép người ngoài đi vào.

Rất nhiều cảnh sát đến đây, lại đứng ở trước cổng chùa, tất nhiên có tiểu hòa thượng chạy đi báo với trụ trì.

Thật ra, mấy ngày nay bọn họ cũng đã quen có rất nhiều người đến chùa, có đủ loại người hỏi thăm tin tức, hơn nữa, lần trước cảnh sát cũng tới, vì vậy họ cực kỳ bình tĩnh.

“Thí chủ.” Vị trụ trì trẻ tuổi chắp hai tay trước ngực, nói.

Nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng vui vẻ của anh ta, Phạm Dương đứng phía sau hơi hoài nghi. Câu nói ra vẻ đạo mạo, nói không chừng có thể dùng với người vị trụ trì này, nhưng mà vẫn phải có chứng cứ mới được.

Cơ Thập Nhất đứng sau lưng Tô Minh Châu, anh chắn gần hết tầm nhìn, cho nên không ai nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn ở phía sau.

Cô nhìn đánh giá vị sư trụ trì này, trông dáng vẻ cực kỳ ổn trọng, so với những nhà sư trẻ khác ở xung quanh thì có ưu thế hơn hẳn. Có lẽ đây chính là lý do tại sao vị trụ trì cũ đã truyền lại vị trí này cho anh ta.

Cô đã từng đến chùa trong đại lục mộng cảnh, các sư trụ trì đều lớn tuổi, lại có tướng mạo nghiêm trang, mặt mày hiền hậu, trên người lại nhiễm đàn hương phật khí. Có lẽ vị trụ trì này còn quá trẻ nên phật trí trên người không quá nhiều.

Không biết vị trụ trì này là người như thế nào, Cơ Thập Nhất không nhịn được mà nghĩ.

Vàng ròng bạch ngọc không là quý, chỉ có cà sa khó khoác vai.

“Cô ở lại bên ngoài.” Liên Diệc quay đầu lại, nói.

Mặc dù không nói rõ đó là ai, nhưng Cơ Thập Nhất biết nhất định anh ta đang nói cô, cô khẽ lắc đầu: “Có lẽ tôi sẽ dễ dàng tìm ra hơn. Tôi sẽ giả làm khách hành hương. Có em ấy ở đây rồi, không cần lo lắng.”

Tô Minh Châu ưỡn ngực.

Liên Diệc liếc mắt nhìn, lại căn dặn đơn giản: “Đừng làm loạn, ở đây có thể không đơn giản đâu.”

Cơ Thập Nhất thận trọng gật đầu. Đương nhiên cô biết điều này. Từ lúc đi lên núi, trong lòng cô đã mơ hồ có loại cảm giác này.

Bởi vì bị che chắn, trụ trì chỉ cho rằng Liên Diệc đang dặn dò người dưới trướng, nên nhường đường.

Lần này khám xét nghiêm ngặt hơn mấy lần trước, tượng Phật trong đại sảnh và các nơi khác đều bị lục soát cẩn thận, ngay cả một vài nơi khả nghi cũng tìm.

Phạm Dương còn ghê gớm hơn, bây giờ anh ta chỉ muốn tìm ra mấy đứa trẻ. Ngay cả tượng Phật cũng thấy nghi ngờ, nếu không phải không sao dời đi được, có lẽ anh ta cũng sẽ muốn xem xem phía dưới tượng Phật có giấu người giống như trong phim ảnh hay không.

Một vài người lên phía trước, một vài người đi đi về về phía sân sau, Liên Diệc cũng đi ra sân sau.

Chính xác mà nói, sân sau lớn hơn đại sảnh rất nhiều. Phía bắc là phòng ốc, khoảng chừng mười gian phòng. Ngoại trừ cái này ra thì còn lại đều trống không. Phía nam có một cây cổ thụ, phía dưới cây có một cái bàn đá và mấy cái ghế đá.

Lần trước đến bọn họ không tra ra được gì, lần này, e là vẫn giống vậy.

Đại sảnh không thu hoạch được gì, Phạm Dương chỉ có thể cầm điện thoại đi ra sân sau, đối chiếu màu sắc, chỉ sợ mình sẽ tìm sai.

Anh ta không biết màu nud là màu gì, nhưng Internet biết, tìm kiếm ra được hình ảnh một chiếc váy dài màu nud. Màu sắc trông không khác gì những màu nâu nhạt bình thường khác. Quả nhiên là phụ nữ thích chia màu sắc thành nhiều màu khác biệt hơn.

Có rất nhiều cảnh sát giống như anh ta, đều lấy điện thoại di động ra để so sánh đối chiếu. Mắt liếc nhìn điện thoại di động, sau đó nhìn kỹ những thứ trước mặt, vì sợ mình tìm sai.

Thật ra bọn họ cũng không biết tại sao đội trưởng Liên lại kêu bọn họ tìm màu sắc, không phải nói tìm bọn trẻ hay sao? Sao lại tìm mấy thứ màu sắc này?

Vị trụ trì trẻ tuổi đứng dưới mái hiên nhìn mọi người trong sân, khẽ mỉm cười.

Hòa thượng đứng bên cạnh không hiểu gì cả, hỏi: “Trụ trì, bọn họ đang tìm gì vậy?”

“Tìm những thứ bọn họ muốn tìm.” Vị trụ trì trẻ tuổi đáp.

Liên Diệc đứng cách không xa, nghe thấy câu này không khỏi nhìn vị trụ trì nhiều hơn hai lần.

Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu lẫn trong đám đông, không trao đổi với Liên Diệc. Nhưng thực tế là ghi âm trên điện thoại di động trong người cô đã bật lên, đóng vai khách hành hương cùng đến dâng hương.

Tô Minh Châu nhìn toàn bộ đại sảnh, cuối cùng nói: “Ở đây nhìn rất bình thường.”

“Đúng vậy, rất bình thường.” Cơ Thập Nhất thở dài.

Quả thực rất bình thường. Một ngôi chùa nhỏ, nhưng nào ai ngờ, địa điểm cuối cùng sẽ là ở đây, hẳn là cảnh sát cũng không ngờ đến. Người xuất gia từ bi, làm ra chuyện này, nói không chừng là chuyện cười.

Cô có thể nghi ngờ năng lực giải mộng của chính mình, nhưng không thể nghi ngờ lời gợi ý của linh lực được. Bản đồ dừng ở lại nơi này, tất nhiên là có điều mờ ám, chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra mà thôi.

Hòa thượng phía trước đi đến đưa cho hai người nén hương.

Cơ Thập Nhất xua tay: “Tôi chỉ tham quan thôi.” Cô không muốn bái lạy nơi bẩn thỉu này, cũng không biết rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì.

Vị hoà thượng đó tỏ vẻ đã hiểu. Gần đây có rất nhiều người đến đây, đều giống như bọn họ, còn không ngừng vọng tưởng sẽ xông vào sân sau.

Cơ Thập Nhất xoay người đi một vòng với Tô Minh Châu. Phía trước đại sảnh này không có manh mối nào, không có nơi nào có màu trắng, ngược lại, có rất nhiều màu vàng.

Không phát hiện được điều gì, cô chỉ có thể kéo Tô Minh Châu đi vòng qua tượng Phật, đến cửa sau viện phía sau.

Vị trụ trì trẻ tuổi đang đứng dưới mái hiên, nhìn thấy cô đi đến thì cất bước nhanh tới, nói: “Vị nữ thí chủ này, người ngoài không được phép đi vào sân sau.”

Sau đó, vị đại sư bên cạnh anh ta nói thêm vào: “Nếu muốn ăn cơm chay, mời đến chờ ở bàn đá đại sảnh.”

Quả thực, phía trước đại sảnh có ba cái bàn đá, ai đi mệt có thể ngồi đó nghỉ ngơi, trên bàn còn có bánh mì, sữa tươi.

Liên Diệc nhìn thấy vậy thì giải thích: “Cô ấy đi cùng chúng tôi.”

Đã nói như vậy rồi, bọn họ còn có thể nói thêm gì nữa đây, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi, Một nữ thí chủ đi vào thì có ích lợi gì, nhưng bây giờ nhất định phải nghe lời cảnh sát.

Vị trụ trì trẻ tuổi nhìn cô đi thẳng đến nơi đó, sắc mặt hơi trầm xuống. Người phụ nữ này mang đến cho anh ta một cảm giác nguy hiểm, dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện.

Cơ Thập Nhất đi đến bên cạnh Liên Diệc, nhỏ giọng hỏi: “Tìm được gì chưa?”

“Không có manh mối gì.” Liên Diệc nặng nề nói.

Cơ Thập Nhất chậm rãi đi mấy vòng ở sân sau. Tô Minh Châu đi theo phía sau, suy trì khoảng cách một bước, không làm phiền đến cô.

Trong chùa đều là vàng. Dựa vào Ngũ hành, thổ sinh kim, kim sinh thủy, vì vậy kim sẽ ẩn ở dưới lớp đất đá, dựa vào núi mà tồn tại. Đất nhiều hình thành núi, như vậy mới sinh ra kim.

Vì vậy, ở đây cực kỳ phù hợp.

Nước có tác dụng tưới ẩm, nếu kim đã sinh ra thủy, vậy thì bên cạnh tất nhiên phải có nước. Thủy sinh mộc, vậy nơi này có cây cối nữa mới đúng.

Có thể nói, muốn tìm thấy vị trí của bọn trẻ, thì phải tìm nơi phù hợp với hai đặc điểm: Thứ nhất, có sông, có núi, có cây, có kim. Thứ hai, phải là nơi giao nhau của ba màu vàng, trắng, nud.

Lúc này, cô đã đi đến nơi cửa sau, định trực tiếp lấy điện thoại ra khẽ giải thích với Liên Diệc.

Sau đó, cô đi thẳng ra khỏi sân.

Bên ngoài cửa sân dẫn ra sau núi. Trước tiên là một khu đất bằng phẳng nhỏ hơn đại sảnh, phía sau có một con đường lát đá nhỏ dẫn xuống phía dưới. Lúc đầu, khi mới khai phá, nơi này đã có một hàng rào bằng dây kẽm nhưng chỉ là đồ trang trí, con đường đá chỉ dẫn đến hàng rào.

Cô liếc nhìn xuống thì nhìn thấy có người đi đến cây thông thưa thớt lá đối diện hàng rào. Vừa hay bây giờ đương lúc mùa thu không có lá xanh và cây cỏ cao bằng đầu người che.

Một cái giếng nằm ở rìa, thùng nước buộc vào giá gỗ, phía trên quấn mấy vòng dây thừng, có mấy sợi đã bị ma sát thành màu vàng, nhưng những chỗ xoắn lại có màu trắng.

Cơ Thập Nhất hơi nheo mắt, cẩn thận bước đến.

Cô đưa tay nắm lấy sợi dây thừng, thấy màu trắng bên trong vẫn chưa bị mài mòn, thùng nước làm bằng sắt, còn rất mới, không dính lấy một giọt nước nào.

Tô Minh Châu cũng đi tới, đi một vòng quanh giếng nói: “Cái giếng này chắc là mới khoan. Em nhớ lúc nãy trong sân có một cái giếng, tồi tàn hơn cái này.”

Miệng giếng rộng khoảng một mét, phía dưới có nước, mặt nước cách miệng giếng có chút xa, vì vậy mà dây thừng cột vào cái thùng nước rất dài.

Sau khi nhìn xung quanh, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, vị trí của cái giếng này thực sự rất giống những gì cô suy đoán lúc nãy.

Bởi vì cái giếng ở ngay rìa vùng đất bằng phẳng, bên cạnh là rừng cây, trong giếng có nước, hai màu sắc đều tề tụ đủ. Mà màu nud còn lại ở ngay dưới mắt bọn họ, mặt trái của miếng ngói trong chùa vừa vặn chính là màu nud.

Vách tường không cao, Tô Minh Châu và Liên Diệc gần như cao bằng vách tường, căn bản là không nhìn thấy gì. Nhưng lúc nãy cô đứng bên cạnh miệng giếng, đột nhiên nhìn thấy màu sắc dưới ngói, khác hẳn màu sắc mặt phải của ngói. Màu sắc ở dưới rất nhạt, đúng là màu nud.

Đối chiếu như vậy, xem ra đúng là vị trí ở đây.

Cái giếng này thực sự có rất nhiều bí mật.

Vẻ mặt Cơ Thập Nhất nghiêm túc: “Cảnh sát Liên, các anh đã kiểm tra cái giếng ngoài sân sau chưa?”

Giọng nói đè nén của Liên Diệc truyền đến: “Giếng nước có điều khác thường?”

Ngay sau đó, anh ta bổ sung: “Chúng tôi đã nhìn qua, nhưng chưa xuống phía dưới xem. Trong giếng có nước, lúc đó không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ. Tôi lập tức qua ngay, hai người chớ hành động lộn xộn.”

Cơ Thập Nhất đồng ý.

Mấy giây sau, Liên Diệc đi từ cửa sau ra, bước mấy bước lớn về phía đó, theo sát phía sau còn có Phạm Dương. Mà theo sau bọn họ, vị trụ trì trẻ tuổi và vị đại hoà thượng cũng nhanh chóng bước tới.

Liên Diệc quan sát cảnh vật xung quanh một chút, quả nhiên giống hệt như những gì Cơ Thập Nhất miêu tả lúc nãy. Vốn dĩ bởi vì chưa từng tìm được nơi tương ứng nên trong lòng anh ta có chút nghi ngờ, hiện giờ đều đã xóa tan toàn bộ.

Anh ta liếc mắt nhìn xuống, quay đầu lại rồi nói: “Phạm Dương, cậu ở trên đó, tôi sẽ đi xuống.”

“Thí chủ, cái này… Giếng này chúng tôi dùng để lấy nước, đi xuống không thích hợp cho lắm.” Vị đại hoà thượng đứng phía sau đột nhiên hét lên.

Vị trụ trì trẻ tuổi cũng mang vẻ mặt khó xử: “Thí chủ, giếng trong sân sắp khô. Bây giờ, cái giếng này là nơi để chúng tôi lấy nước uống, vì vậy…”

Cơ Thập Nhất không nhịn được mà nói: “Cái thùng nước này không có vệt nước. Tôi thấy mấy người không có lu nước. Hơn nữa, mọi người cũng phải lấy nước dưới giếng lên, vậy tại sao không có vệt nước nào, dây thừng cũng khô ráo?”

Đại sư đang định nói gì đó thì bị trụ trì đưa tay ra ngăn cản. Vị trụ trì trẻ tuổi chắp hai tay trước ngực, khom lưng, ôn hòa nói: “Nếu đã như vậy, bần tăng cũng không biết phải nói gì thêm nữa.”

Liên Diệc cười mà như không cười liếc mắt nhìn xuống dưới, trực tiếp cầm lấy thùng nước và dây thừng. Điều này càng thêm phần khẳng định, thùng nước này có thể đưa anh ta xuống dưới.

Phạm Dương vội vàng nói: “Đội trưởng Liên, hay là để em đi xuống nhé?”

Liên Diệc xua tay: “Thả tôi xuống.”

Phạm Dương không ngăn được, đành phải cùng với vị cảnh sát bên cạnh ném dây thừng, từ từ thả xuống, nhìn đội trưởng nhà mình dần dần biến mất ở miệng giếng, càng xuống sâu hơn, lòng anh ta càng trĩu nặng.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio