Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Cơ Thập Nhất khó chịu mà quay đầu sang chỗ khác. Quả thật là cái tên Tô Minh Nhạc này khiến người ta không tài nào thích nổi, nhất là câu nói đó, cô chỉ muốn đánh người mà thôi.
Có điều, cô nhanh chóng quay người lại, lạnh lùng mà cứng rắn nói: “Không nhọc anh phí tâm, Tô thiếu gia vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân mình đi.”
Tô Minh Nhạc bị mắng như vậy, nhất thời không kịp phản ứng lại, chờ đến lúc hoàn hồn lại thì sắc mặt trở nên khó coi, hừ lạnh một tiếng, sải bước rời khỏi nhà để xe.
Người phụ nữ này rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt. Không phải cũng dựa vào gương mặt để bám víu đàn ông rồi leo lên trên sao, còn dám nói anh ta? Một ngày nào đó, cô sẽ phải hối hận bởi quyết định của cô ngày hôm nay.
Có điều, mới mấy ngày không gặp mà có vẻ cô đã xinh đẹp hơn một chút, nếu như để anh ta chơi đùa một lần thì tốt rồi.
Bên này, chờ bóng anh ta khuất dạng, Tô Minh Châu quay đầu lại nói: “Đừng để ý tới anh ta, anh ta bị bệnh.”
Nói lời nặng như vậy là bởi vì anh đang vô cùng tức giận. Tô Minh Nhạc biết rõ quan hệ của hai người mà còn nói như vậy, hành vi này khiến anh thấy rất buồn nôn.
Cơ Thập Nhất lắc đầu: “Không sao đâu.”
Tâm trạng Tô Minh Châu cũng trầm xuống, trong lòng tràn đầy tức giận, kéo cô về phía nhà cũ. Trước việc Tô Minh Nhạc rời đi cũng không nói gì, chỉ cười lạnh một tiếng.
Sau khi vào cửa vẫn là cái sân như mọi khi. Cơ Thập Nhất đưa mắt nhìn về phía cây hòe già rậm rạp, hít một hơi thật sâu. Không lâu sau cô sẽ vạch trần một vài bí mật, không biết sẽ liên quan đến chuyện gì nữa.
Cây hòe trồng trong nhà, dựa vào nhân khí mà sống, không phải là nói có linh thức, mà là nơi sinh sống của loài cây này cần phải có nhân khẩu thịnh vượng. Nếu vô duyên vô cớ bị chặt thì gia đình cũng sẽ gặp tổn thất.
Tính đặc thù của nó dẫn đến việc có một số người sử dụng để làm vật dụng, cũng có quan tài bằng gỗ cây hòe, công dụng của nó thì nhiều vô số kể.
Thấy cô nhìn chằm chằm cây hòe, Tô Minh Châu cũng tò mò nhìn qua: “Trước đây em cũng nhìn mãi, bên đó có gì sao?”
Cây hòe già này đã tồn tại rất lâu, nhưng anh thấy không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, người trong nhà cũng quen rồi, theo ông nội kể lại, hồi nhỏ anh thường thích trèo lên cây ngồi chơi.
Tất nhiên là anh chẳng nhớ chút gì về chuyện này.
Cơ Thập Nhất mím môi: “Không có gì, em chỉ nhìn một chút thôi.”
Từ trong sân đã có thể nhìn thấy đèn đuốc bên trong sáng trưng, còn có thể nghe thấy tiếng người thấp thoáng. Lần trước bọn họ tham gia là khi bọn họ mới vài tuổi, giờ đây, sau mười năm, họ lại tham gia một lần nữa, cảm giác cũng hoàn toàn khác biệt.
Hiển nhiên là đại thọ của ông cụ Tô có rất nhiều người đến dự, bao gồm cả doanh nhân và thân nhân. Số người tham dự lên đến hàng trăm, cộng thêm nữ đồng hành, nhìn thoáng qua mà đã thấy cả phòng khách chật cứng người.
Tô Minh Châu đưa cô đi bên rìa, trước tiên là đến chỗ ông nội.
Người bên cạnh thấy hai người, đặc biệt là Cơ Thập Nhất bên cạnh, đều kinh ngạc đến chẳng thể thốt nên thành lời. Có người đầu óc nhanh nhạy bắt đầu nghe ngóng vài tin tức.
Ông cụ Tô đang nói chuyện với một thành viên ban giám đốc trong công ty. Đào mừng thọ lấp lánh ánh vàng do người này đưa, hình như người nọ rất lòng ông cụ, hai người trò chuyện nom rất vui vẻ.
Chờ người đó rời đi, Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu mới đi tới.
“Ông nội, sinh nhật vui vẻ, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.” Tô Minh Châu cười đưa chiếc hộp qua.
Cơ Thập Nhất cũng đưa chiếc hộp nhỏ của mình: “Ông nội Tô, cháu chúc ông sáng suốt như mặt trời mặt trăng, sống lâu như cây tùng, chim hạc.”
Ông cụ Tô hiếm khi nở nụ cười, nhận lấy hai hộp quà: “Minh Châu và Thập Nhất dẻo miệng thật, ông nội nghe mà cũng thấy vui vẻ, đến thì đến, còn tặng quà làm gì.”
Tuy ông nói như vậy nhưng sao bọn họ có thể đến tay không được chứ.
Tô Minh Nhạc đứng bên cạnh thấy bất mãn, lúc nãy ông nội không hề có thái độ này. Rõ ràng là hai người này sinh ra để chống đối anh ta, anh ta cũng rất dụng tâm chuẩn bị quà cáp, nhưng lại không khoe khoang như vậy cơ mà.
Nghĩ đến đây, Tô Minh Nhạc đột nhiên cười nói: “Ông nội, nhất định Minh Châu tặng cho ông món quà tốt nhất, cho cháu nhìn thử xem.”
Tô Minh Tuệ nghe thấy lời này thì cũng chen miệng vào: “Đúng vậy. Chi bằng ông nội mở ra xem sao, cháu rất rất muốn nhìn xem Minh Châu chuẩn bị thứ gì.”
Cô ta không vừa mắt hai người này lâu lắm rồi, đặc biệt là Cơ Thập Nhất. Một đứa ở trong cô nhi viện mà lại dám xem mình là công chúa, được nhà họ Tô giúp đỡ, mà không coi cô ta ra gì.
Lần này còn mặc lễ phục lấn át chủ, là sợ người khác không biết mình là diễn viên sao?
Tô Minh Tuệ đỏ mắt nhìn chằm chằm chiếc váy trên người Cơ Thập Nhất, lại nghĩ đến bản thân mình, cô ta chỉ thấy sự xinh đẹp thuở đầu của mình đã biến thành bùn đất, sự không cam lòng điên cuồng trỗi dậy tựa loài cỏ hoang sinh trưởng mạnh mẽ.
Hai người một người xướng một người họa, mắt Tô Minh Châu nhìn thẳng, vẻ mặt không thay đổi, dù sao thì anh cũng không thẹn với lương tâm.
Ông cụ Tô cũng rất tò mò trong lòng, dứt khoát chiều theo ý của hai người kia, chậm rãi mở hộp ra, một cuốn sách cổ đập vào mắt mọi người.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng không có gì, nhưng chờ đến khi nhìn thấy hàng chữ trên trang bìa, sắc mặt của bọn họ thay đổi ngay tắp lự. Đây không phải là quyển sách mà lúc trước ông cụ Tô luôn tâm tâm niệm niệm muốn có hay sao, sao Tô Minh Châu lại có được nó?
Cơ Thập Nhất cũng sửng sốt khi nhìn thấy cuốn sách này. Cô có thể nhìn ra cuốn sách này có niên đại rất lâu rồi. Dù là ở đại lục mộng cảnh – nơi cô sống, e rằng đây cũng là một món quà quý giá.
Mấy người xung quanh bắt đầu khen ngợi Tô Minh Châu có lòng, ông cụ Tô có người nối nghiệp,…
Tô Minh Tuệ thấy ông nội rất thích món quà này thì cả người đều khó chịu, nhìn thấy Cơ Thập Nhất trầm mặc đứng bên cạnh, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nói: “Đến cùng Minh Châu, vậy chắc là quà của Thập Nhất nhất định cũng sẽ được ông nội yêu thích.”
Cơ Thập Nhất mỉm cười với cô ta, sau đó chậm rãi nói: “Ông nội Tô thích là tốt.”
Cảm giác như đánh một quyền vào bông này khiến Tô Minh Tuệ nghiến răng nghiến lợi.
Ông cụ Tô đã mở cái hộp nhỏ ra, bên trong có một khối gỗ chạm khắc nhỏ, xưa cũ đơn giản, nhưng ánh mắt ông sáng lên, đưa tay sờ song. Quả nhiên còn tốt hơn so với ông tưởng tượng.
Tô Minh Tuệ nhìn thấy vậy, gần như bật cười thành tiếng: “Thập Nhất, sao cô lại tặng một thứ đơn giản như vậy… Đại thọ tám mươi tuổi của ông nội, mà cô…”
Cô ta che miệng cười thầm.
Ai ngờ cô ta vừa nói xong, ông cụ Tô đã mở miệng: “Thập Nhất, con thật có tâm. Ông già ta thích lắm, con tốn kém rồi.”
Ông đã từng nhận vô số quà tặng, quý giá, cổ xưa hay đơn giản, quà gì cũng có, nhưng chỉ có duy nhất hai món quà này làm ông yêu thích nhất. Ông không phải là người không hiểu biết gì. Đồ vật nhìn thì đơn giản, vừa chạm vào thì không cảm nhận được gì, nhưng một lúc lâu sẽ có cảm giác thoải mái truyền đến da thịt.
Đó thực sự là một vật quý hiếm có.
Mặc dù người xung quanh không thể chạm vào nhưng đều có ánh mắt tinh tường, đoán chừng khối gỗ này không hề đơn giản. Trong lòng có chút tò mò không biết lễ vật gì mà lại khiến ông cụ vui vẻ tán thưởng như vậy.
Cơ Thập Nhất ngước mắt lên nhìn Tô Minh Tuệ đang nổi giận, khẽ cười nói: “Ông nội Tô khen trật rồi, không tốn kém. Đây là điều vãn bối nên làm.”
Thái độ khiêm nhường của cô khiến thiện cảm của người xung quanh tăng lên không ít, xem ra cô không phải là bình hoa, chẳng trách Tô Minh Châu xem cô như bảo bối vậy.
Ông cụ Tô quyến luyến sờ sờ mấy lần rồi mới đặt lại vào trong hộp.
Sau đó có người đến, Tô Minh Châu và Cơ Thập Nhất lùi sang một bên, đúng lúc làm quen với một số người, dù sao thì năm đó Cơ Thập Nhất còn rất nhỏ tuổi.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mập mạp bưng ly rượu đi tới, mặt mũi hiền lành, cực kỳ ấm áp, dường như nụ cười luôn treo trên mặt, khiến người ta không tài nào chán ghét được.
Tô Minh Châu chủ động giới thiệu: “Đây là chú họ của anh. Chú họ, đây là Thập Nhất.”
Người đàn ông trung niên được anh gọi là “chú họ” nâng ly: “Có người đẹp làm bạn đồng hành nhé. Chú biết Thập Nhất, chuyện của hai cháu cả Tô gia đều biết, lúc nào thì về chung nhà đây?”
Bị trêu chọc, Tô Minh Châu liếc nhìn Cơ Thập Nhất, sau đó úp úp mở mở: “Sắp rồi.”
“Vậy thì cháu phải cố gắng lên.” Ông vỗ vỗ vai Tô Minh Châu: “Nếu bị người khác cướp đi thì coi như là muộn rồi.”
Trùng hợp thay, bên cạnh có người gọi ông, ông nhấp một ngụm rượu rồi sải bước rời đi.
Cơ Thập Nhất vẫn không nói gì, cô luôn cảm thấy ánh mắt người chú họ này nhìn cô có gì đó không đúng lắm, nhưng suy nghĩ một lúc thì cô lại thấy có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Sau khi chú họ rời đi thì có mấy người nhà Tô đến, sau đó Tô Minh Châu thấy cô có chút mệt mỏi thì không giới thiệu nữa, dẫn cô đến phòng nhỏ bên cạnh, Tô Bảo đang nằm ngủ trên bàn.
Bởi vì trước đó mang nó về nhà cũ, lúc đầu còn sợ chỗ lạ, nhưng sau đó thì vui vẻ hơn ai hết, tự tìm chỗ có thể làm tổ.
“Lại ngủ nữa.” Tô Minh Châu nói.
Nghe thấy động tĩnh, Tô Bảo mở mắt ra nhìn, nhìn thấy cô chủ đã lâu không gặp, nó hơi kinh ngạc, nhưng vẫn dè dặt từ từ đi xuống, sau đó lắc lư quanh chân Cơ Thập Nhất, lượn quanh làn váy của cô.
Cơ Thập Nhất cúi xuống gãi cằm nó: “Lại tăng cân nữa rồi.”
Tô Minh Châu đang định nói gì đó, thì bên ngoài truyền đến một giọng nói gọi anh, anh đành phải dặn dò một câu, sau đó rời khỏi phòng.
Cơ Thập Nhất bế Tô Bảo lên, cả người nó sạch sẽ nên không cần lo lắng sẽ bị bẩn váy. Mà Tô Bảo rất có linh tính, nó thu móng vuốt lại, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cô.
Thật dễ thương.
Cơ Thập Nhất ôm nó ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng khách, gió hiu hiu man mát thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn khá nhiều. Mặc dù rượu đã được Tô Minh Châu đổi thành loại có nồng độ cồn không cao nhưng uống nhiều thì vẫn thấy khó chịu.
Tô Bảo hơi động đậy.
Nhìn thấy Tô Bảo từ một con mèo lông lá bẩn thỉu trở thành một con mèo béo múp sạch sẽ, Cơ Thập Nhất không biết cảm giác trong cô là gì, nhưng cảm thấy sau khi mập lên thì sờ vào rất dễ chịu. Có điều, sau này phải khống chế lượng thức ăn, lỡ như quá béo rồi sinh bệnh thì không tốt.
“Meo meo ~” Tô Bảo nhảy khỏi vòng tay cô.
Cơ Thập Nhất nhấc váy ngồi xuống, vuốt lưng cho nó, dịu dàng hỏi: “Em muốn xuống đi chơi hả?”
Tô Bảo lim tay cô, chậm rãi luồn dưới tay cô rồi đi ra ngoài, có lẽ là muốn đi dạo trong sân, hẳn là do ở đây nhiều người quá nên không thích.
Nó rất quen thuộc với nhà họ Tô, Cơ Thập Nhất cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, thấy nó chạy ra ngoài thì xoay người trở về phòng khách. Hành vi cô trốn ra ngoài như vậy là không tốt.
Không biết qua bao lâu sau, cô đi ra ngoài hít thở không khí trong lành lần nữa. Cơ Thập Nhất uống một ngụm nước, cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Loại chuyện không ngừng uống rượu này thật khó chịu.
Lần này, trong sân có nhiều thêm hai người.
Hai đứa trẻ đang ngồi ở đó, mặc bộ vest nhỏ và váy công chúa. Lúc hai đứa nhỏ xoay người trông cứ như là một đôi ngọc tuyết dễ thương, nhưng chúng đưa lưng về phía cô, không biết đang làm gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích.
Đúng lúc này, Tô Minh Châu đi đến, Cơ Thập Nhất nghiêng đầu hỏi: “Đây là con nhà ai vậy?”
“Của nhà chú họ, cách xa một chút.” Tô Minh Châu nghĩ ngợi, lại nói: “Vị chú họ này thường xuyên ở nước ngoài. Cũng là vì đại thọ của ông nội nên mới về.”
Cơ Thập Nhất suy nghĩ, hình như là người đàn ông trung niên mà cô vừa gặp trong bữa tiệc, không ngờ con ông ấy lại nhỏ như vậy.
Cô lại đưa mắt nhìn bọn chúng: “Bọn chúng đang làm gì vậy, có vẻ chơi rất vui.”
“Chắc là nghịch đá?” Tô Minh Châu cũng không rõ, bọn chúng đưa lưng về phía bọn họ nên không nhìn thấy được.
Cơ Thập Nhất cũng cảm thấy anh đoán đúng, đột nhiên nhớ đến Tô Bảo, bèn hỏi: “Anh có nhìn thấy Tô Bảo không? Nó vừa mới chạy ra ngoài.”
Tô Minh Châu nghi ngờ, nói: “Không thấy, có phải là lại chạy đến góc nào để ngủ rồi không?”
Tô Bảo bây giờ quá lười, ở công ty cũng như thế này, thường xuyên tìm một chỗ không có người rồi ngủ suốt cả buổi chiều.
Đúng lúc này, hai đứa trẻ đột nhiên đứng lên, chừa ra một khoảng nhỏ, thứ mà bọn chúng muốn che đậy cũng lộ ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đầu óc Cơ Thập Nhất muốn nổ tung. Cô không chút nghĩ ngợi bèn hét lên: “Hai đứa đang làm gì vậy?!”
Cô không ngờ hai đứa trẻ có vẻ ngoài dễ thương này lại có thể làm ra chuyện như vậy, cỗ tức giận xông lên đầu, cô chạy nhanh tới, dùng lực đẩy hai đứa trẻ kia ra, toàn bộ sự tình cũng bị bại lộ.
Tô Bảo nằm trên mặt đất như đang hấp hối, lông trên người cũng bị vặt trụi đi nhiều chỗ, nhiều chỗ còn rỉ máu ra nữa.
Thấy cô đi tới, Tô Bảo cử động một cách khó nhọc, yếu ớt kêu lên một tiếng.
Nuôi nấng nó lâu như vậy, vất vả lắm mới nuôi thành dáng vẻ này, ấy thế mà lại bị hành hạ như thế, Cơ Thập Nhất không thể tưởng tượng được nó đau đớn nhường nào.
Hai đứa trẻ bị đẩy ngã xuống đất, xây xát da, lập tức gào khóc, không ngừng dùng tay đánh vào lưng của Cơ Thập Nhất. Bộ lễ phục vốn tinh xảo lại bị kéo rách.
“Bố mẹ huhu ——”
“Có người đánh con! Cô là đồ phụ nữ xấu xa, xấu xa!”
Tô Minh Châu nhìn cảnh đó nhưng chân lại lùi ra sau một bước, trước mắt là một mảng đỏ rực, hình như có một tiếng thét thê lương vang vọng bên tai, hoảng hốt và mơ hồ, nhưng lại sinh sôi bén rễ vào trong lòng anh.
Trước mắt anh trở nên mờ ảo, thế giới bắt đầu xoay chuyển, cuối cùng, trở về bóng tối.
- -----oOo------