Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Weibo gần như bùng nổ ngay lập tức.

Lúc trước, khi vai diễn Văn Cẩm Chi được ấn định, có người nói cô có hậu trường (), nếu không thì một người mới sao có thể nhận được vai diễn tốt như vậy được, nhưng hiện giờ, tất cả đều đã sáng tỏ.

() Hậu trường: Chỉ người đứng sau, người chống lưng và nâng đỡ cho một ai đó

“Đây chính là người đứng sau nè!! Tôi nói rồi mà, chắc chắn cô ta có hậu trường! Nếu không thì làm sao có cơ hội diễn vai Văn Cẩm Chi cơ chứ!”

“Tôi không quan tâm đến hậu trường, tôi chỉ muốn biết con mèo này ở đâu ra thôi, thật đáng yêu!”

“Nhưng hậu trường này… mẹ nó thật xứng đôi, nếu cho tôi tôi cũng nguyện ý ấy chứ, ôi chao gương mặt này!”

“Tô Bảo là con mèo sao?”

“Nhưng nhớ chị! Tô Bảo nhớ người, chủ nhân làm sao mà biết được!”

Trên Weibo, hàng loạt các suy đoán được đưa ra, không ngờ là chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một Weibo khác lại leo lên đứng đầu bảng hot search.

[Tiểu Điềm Điềm đáng yêu nhất V: Tôi biết con mèo này nè! Cách đây vài ngày, khi tôi và bố đến nhà hàng Nam Sơn để ăn tối, có một con mèo bẩn thỉu chạy vào, phục vụ nói là mèo hoang, sau đó tôi nhìn thấy nó được một cô gái ôm lên và lau rửa sạch sẽ. Người ngồi đối diện cô ấy chính là giám đốc Tô của Giải trí Hoàng Thiên, cuối cùng hai người cùng nhau rời đi, mèo cũng được mang đi, hình dạng ban đầu như thế này hình ảnh hình ảnh]

Blogger này cũng khá quen thuộc với cư dân mạng, bố cô ấy là tổng giám đốc của một công ty điện máy, còn cô ấy là người nổi tiếng trên mạng.

Trong ảnh là một con mèo bẩn thỉu, chỗ xám chỗ đen, gần như không liên quan gì đến chú mèo dễ thương màu vàng ấm áp trên Weibo của Tô Minh Châu, chỉ có vết thương bị băng bó bên tai trái mới có thể khiến người ta liên hệ chúng với nhau.

Khi đặt hai bức ảnh cạnh nhau, có một sự đối lập hoàn toàn.

Bởi vì hiện tại có rất nhiều người thích nuôi mèo, nên bọn họ cũng đối xử khoan dung với những người nổi tiếng nhận nuôi thú cưng, chứ chưa nói tới cô còn nhận nuôi mèo hoang.

Hơn nữa, nếu nói Cơ Thập Nhất làm màu khoe khoang, không có khả năng hôm nay mới xuất hiện, nếu không phải blogger kia giải thích nguyên do, căn bản sẽ không có ai biết cả.

“A a a Thập Nhất nhà ta có lòng yêu thương như vậy, tôi phải gửi thức ăn mèo cho Thập Nhất mới được!”

“Quả nhiên đã hiện nguyên hình… chỉ vì một con sen hốt phân mà phải thay đổi gương mặt, hiện tại làm mèo cũng vất vả quá đi thôi.”

“Mười con mèo vàng thì tới chín con béo, con còn lại thì cực kỳ béo. Tôi đang nghĩ, liệu con mèo này có trở nên siêu cấp béo ú, sau đó không còn đáng yêu rồi cũng không thể nâng bằng một tay như bây giờ hay không.”

“Thật đáng yêu, nhưng mèo hoang thì vẫn nên đưa tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng một chút, mèo cũng có khả năng mắc bệnh dại.”

“Chỉ có tôi quan tâm đến việc hai người họ cùng ăn cơm ở đó sao…”

Bình luận cuối cùng này đã thu hút không ít người chú ý.

Nhà hàng Nam Sơn rất nổi tiếng tại thủ đô, đồ ăn ngon, phục vụ chu đáo, hơn nữa, chi phí cũng không hề nhỏ, người bình thường sẽ không đến đó, phần lớn đều là những người có tiền mới có thể đi vào.

Không có gì ngạc nhiên khi Tô Minh Châu đến đó, nhưng một diễn viên nhỏ như Cơ Thập Nhất mà cũng vào?

Rõ ràng là hai người đi cùng nhau, hơn nữa, chắc chắn mối quan hệ không hề nông cạn, câu “Tô Bảo nhớ chị” kia, hiển nhiên mang theo hàm ý.

Chuyện giữa Lục Hành Vân và Cơ Thập Nhất vừa được làm sáng tỏ, Weibo này đột nhiên xuất hiện, cư dân mạng có ánh mắt tinh tường tỏ vẻ —— Thất Tịch ngược đãi hó độc thân hay sao?

Tô Bảo nhớ chị? Là chủ nhân nhớ người đó mà!

Cư dân mạng không chê náo nhiệt, sôi nổi bình luận dưới Weibo của Tô Minh Châu, còn có những người xếp hàng dài.

“Tôi cảm thấy chú mèo Tô Bảo kia thật đáng thương, không có người yêu còn bị coi là cái cớ!”

“Trong lòng Tô Bảo không hề dao động: Nhớ thì nhớ đi, chụp tôi làm gì, tôi biết tôi đẹp hơn anh rồi.”

“Có lẽ Cơ Thập Nhất thích Tô Bảo hơn, cho nên mới lấy Tô Bảo làm cái cớ?”

“A, tôi thông não rồi, chẳng lẽ là không theo đuổi được? Có Tô Bảo trợ giúp, còn không nhanh chóng cố lên!”

Cùng lúc đó, chủ đề Người muốn thể hiện tình cảm, xin hãy buông tha cho mèo chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi đã leo lên hot search, chủ đề về Lục Hành Vân và Cơ Thập Nhất đã biến mất khỏi vị trí đầu tiên.

Hơn nữa, mọi người còn sôi nổi chạy đến trang chủ của Cơ Thập Nhất, bắt đầu bình luận dưới Weibo của bức ảnh selfie đó, @ Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu.

Mà bên kia, tắt điện thoại sau khi đăng Weibo, Tô Minh Châu tỏ vẻ bản thân mình rất không vui.

Còn không phải vì Lục Hành Vân nhiều fans hơn anh hay sao, anh ta có điểm nào tốt hơn anh cơ chứ, anh đẹp trai hơn anh ta, đã vậy Tô Bảo lại thích anh.

Đã đến lúc đi thị sát rồi.

Vì thế, thư ký nhìn thấy tổng giám đốc Tô vốn đang bị mây mù vây quanh, bỗng nhiên được ánh mặt trời chiếu rọi, vui vẻ hào hứng, ngay cả chú mèo sữa vừa bày ra vô số tư thế cũng phấn chấn tinh thần.

Chú mèo sữa này mới lưu trú tại Giải trí Hoàng Thiên hai ngày qua thôi, chỉ mới lộ diện một lần đã lấy đi trái tim của tất cả các nhân viên nữ trong công ty, tìm đủ mọi cách hòng lên được tầng cao, đáng tiếc thay, những người bình thường thì không thể lên được tầng này.

Không thể không nói, nó rất hợp với tổng giám đốc Tô nhà mình, đặc biệt là đôi mắt kia, quả thực cứ như được khắc ra từ một khuôn mẫu vậy, đôi mắt màu lam biếc biển sâu, cho dù nhìn thấy thường xuyên thì vẫn sẽ cảm thấy nó vô cùng xuất sắc.

“Gửi tài liệu xuống.” Tô Minh Châu nói, “Nói với đoàn phim bên kia, tôi muốn đi thị sát.”

Thư ký thắc mắc: “Đoàn phim nào?” Trong kế hoạch, công ty có rất nhiều đoàn phim đang ghi hình.

Nhìn thấy ánh mắt đảo qua, thư ký lập tức nói: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ thông báo cho đạo diễn Văn của “Sơn hà cẩm tú” ngay đây.”

Mình không nên lắm miệng hỏi câu này mới phải.

Tô Minh Châu hài lòng gật đầu, nhét Tô Bảo vào trong túi, nghênh ngang ra khỏi cổng, không chút lo lắng về chuyện của công ty.

“Meo ~ meo ~”Tô Bảo nằm trong túi anh, hai chân trước đặt lên miệng túi, nhô đầu ra nhìn chăm chú vào thế giới bên ngoài, đôi mắt xoay tròn long lanh như quả cầu pha lê.

“Vâng.” Thư ký đáp.

Đợi tổng giám đốc Tô biến mất trước cửa, anh ta mới bắt đầu thu dọn tài liệu sắp gửi đi ở trên bàn, đột nhiên khóe mắt liếc thấy hình như màn hình máy tính vẫn còn sáng đên, sắc màu nhạt nhòa trên đó khiến tinh thần anh ta lập tức tỉnh táo lên hẳn.

Tuy nhiên, với sự chính trực trong nghề nghiệp, anh ta vẫn thu dọn đồ đạc chạy lấy người ngay tắp lự, không dám liếc mắt nhìn thêm lần nào nữa, nhưng như thế cũng đủ để anh ta biết được một số chuyện.

Dù sao thì trên bàn vẫn có một bức ảnh đấy.

Có lẽ mối tình đầu của tổng giám đốc Tô nhà mình sắp chớm nở rồi.

Mấy ngày trước, anh ta nhìn thấy Tô tổng hôn trộm cô Cơ, sau đó lại thấy Tô tổng lén đổi bức ảnh trên bàn thành ảnh cô Cơ, không cần nói cũng biết, nhất định máy tính cũng là ảnh chụp của cô Cơ.

Thất Tịch sắp tới rồi, thư ký thở dài ôm tài liệu đi ra khỏi văn phòng.

Lúc bấy giờ, “Sơn hà cẩm tú” vẫn đang ghi hình tại Cố Cung.

Những du khách ở bên ngoài cách địa điểm ghi hình tầm mấy trăm mét, hoàn toàn không ảnh hưởng lịch trình quay phim, cũng như không hề ảnh hưởng đến những người đường xa đến du lịch.

Tin tức Tô Minh Châu muốn tới đoàn phim được thông báo trước cho mấy người đạo diễn, không lâu sau mới thông báo cho cả đoàn phim.

Mấy diễn viên quần chúng tụ tập thành vòng tròn, “Nhà đầu tư muốn tới thị sát?”

“Đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy nhà đầu tư nào, thị sát cũng là chuyện bình thường.”

Có người hiếu kỳ hỏi: “Tôi nghe nói đoàn phim lần này có mấy nhà đầu tư, không biết ai là người đến nữa.”

“Bất kể là người nào cũng không thể trêu vào được.”

Bên này đang thảo luận khí thế ngất trời, bên kia có vài cô gái đang trốn trong góc, nghiêm túc trang điểm, chỉ hận không thể thay đổi gương mặt, ánh mắt chạm đến những người có hành vi giống mình thì đều căm ghét trừng mắt nhìn chòng chọc đối phương.

Ai cũng muốn đi đường tắt cả.

Đường tắt trong giới giải trí tiết kiệm được khá nhiều công sức, nhà đầu tư có tiền, có đường, chỉ cần leo lên bám vào một người là có thể đổi lấy thứ phải nỗ lực mấy năm mới có được, ai lại không muốn?

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Cơ Thập Nhất đang nghiêm túc nhìn vào sân, trong lòng dâng lên cảm giác hâm mộ.

Bởi vì có một gương mặt xuất sắc, vừa mới ra mắt mà người ta đã có thể đóng nhân vật giống như Văn Cẩm Chi, bọn họ dốc sức làm việc ở giới giải trí đã nhiều năm, đến tận bây giờ mới nhận được một vai diễn nho nhỏ có nhiều lời thoại hơn một chút.

Nhà đầu tư lần này chính là Giải trí Hoàng Thiên, có thể xếp thứ ba trong bảng xếp hạng, hơn nữa lại trực thuộc Tô thị, nếu mình có thể lọt vào mắt xanh, cho dù chỉ vài ngày ngắn ngủi thôi thì cũng đã đủ để nổi tiếng rồi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng bên ngoài đoàn phim cũng truyền đến âm thanh.

Song song với sự xuất hiện của Tô Minh Châu trước cửa đoàn phim chính là loạt ánh mắt nóng bỏng như thiêu như đốt hướng về anh.

Anh khẽ nhíu mày, nhanh chóng liếc nhìn toàn bộ đoàn phim, khi thấy người bên kia vẫn đang cúi đầu, anh mím môi không nói một lời.

Phó đạo diễn tươi cười chào đón: “Đạo diễn Văn đang quay phim nên không thể rời đi, để tôi dẫn tổng giám đốc Tô đi một vòng.”

Tô Minh Châu ho nhẹ một tiếng: “Không cần, tôi tự xem được, anh đi làm việc của mình đi.”

“Con mèo này ——” Phó đạo diễn còn muốn nói gì đó, chạm phải ánh mắt của anh thì lập tức gật đầu.

Anh ta không có gan đắc tội với nhà đầu tư, quả nhiên là xuất thân quyết định tất cả, đoán chừng tên nhóc này còn chưa tới hai mươi tuổi đâu, hiện tại đã là tổng giám đốc của một công ty rồi.

Tô Minh Châu thay áo sơ mi trắng, trên tay ôm một con mèo, cộng thêm một gương mặt non nớt, so với Lục Hành Vân thì cũng không thua kém chút nào.

Mấy cô gái vốn tưởng rằng đó là một người đàn ông trung niên bụng phệ bỗng trở nên hưng phấn, hai mắt sáng ngời, đầu óc xoay chuyển tìm cách tốt nhất để tiếp cận đối phương.

Tô Bảo lim lim lòng bàn tay Tô Minh Châu, gọi sự chú ý của anh quay trở về.

Tô Minh Châu nâng Tô Bảo lên vị trí song song với mặt mình, sắc mặt chợt ửng đỏ, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một nụ cười, đôi mắt màu xanh lam bỗng nhiên nổi lên gợn sóng.

Anh chậm chạp ôm con mèo đi vào bên trong, thỉnh thoảng lại nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, tuyệt đối không dừng ở nơi nào quá một phút.

Mười phút trôi qua, Tô Minh Châu phát hiện rằng, cô vẫn chưa hề nhận ra anh!

Có người tinh mắt cảm thấy con mèo kia có phần quen thuộc, một tia sáng chợt lóe qua, lập tức mở Weibo, trong nháy mắt đã hiểu ra sự thật.

Vừa mới nói nhớ người ta, bây giờ đã trực tiếp chạy qua, hơn nữa còn lấy danh nghĩa việc công sử dụng cho mục đích cá nhân nữa cơ!

Cô ta lén chụp một tấm ảnh, chuyển sang tài khoản phụ của mình, bấy giờ mới cảm thấy mỹ mãn.

Tại khu vực nghỉ ngơi, Cơ Thập Nhất vừa mở Weibo, âm báo vang lên không ngừng, cô chuyển tới mục tin nhắn, phát hiện hơn mấy chục tin nhắn đều do một người gửi.

Mà khung thoại, kéo nhanh xuống dưới chỉ có một câu.

[Cầu xin cô! Cứu cứu con của tôi! Cứu cứu con bé đi!]

Câu nói đau thấu tim gan này gần như muốn tràn ra khỏi màn hình, khiến người ta rợn tóc gáy từ tận đáy lòng, giống như phim kinh dị vậy.

Cô chỉ là một người bình thường, sao lại đến chỗ cô mà cầu cứu?

Cơ Thập Nhất đang định hỏi thăm tình hình, lại cảm giác bả vai nặng hơn không ít, có thứ gì đó lông xù quét qua cổ mình, ngứa ngáy.

“Meo ~”

Âm thanh quen thuộc khiến cô không nhịn được mà cong môi, tay phải kéo Tô Bảo ôm vào trong lòng, cẩn thận vut ve, sau đó mới ngửa mặt xoay lại hỏi: “Sao em lại tới đây?”

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio