Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
“Mơ thấy ác mộng?” Vương Hạo vô thức lặp lại.
Không quá vài giây, anh đột nhiên phản ứng lại, đây là nguyên nhân Dương Dương không dám đi ngủ sao?
Động tác vỗ lưng của Cơ Thập Nhất nhịp nhịp đều đặn, hơn nữa còn đặt tay lên cổ cậu bé, xúc cảm lạnh lẽo lại mang theo hơi thở ôn hoà, thân thể Dương Dương giống như loài động vật khô cạn gặp được nước, dần bình tĩnh trở lại.
Thấy cậu bé chìm vào giấc ngủ, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, cô ngẩng đầu hỏi: “Anh có biết Dương Dương mơ thấy gì không?”
Vương Hạo lắc đầu “Không biết, từ lúc thằng bé tới chỗ tôi vẫn chưa mở miệng lần nào.”
Bà nội của Dương Dương không thể làm cậu bé mở miệng, dù anh có bản lĩnh thượng thừa cũng chẳng thể khiến cậu bé nói chuyện, huống hồ chi anh còn không có bản lĩnh đó nữa kìa.
Cơ Thập Nhất rơi vào trầm tư.
Theo như lời anh nói, muốn Dương Dương mở miệng đoán chừng là không có khả năng, bởi vì thông qua dáng vẻ sợ hãi tới mức không dám đi ngủ này của Dương Dương, ắt hẳn chuyện này có ảnh hưởng rất lớn tới cậu bé.
“Dương Dương vẫn luôn sống cùng bà nội sao?”
Vương Hạo nói: “Đúng vậy, bố mẹ thằng bé đều làm việc ở bên ngoài, chỉ đến khi nghỉ hè mới đón thằng bé tới sống một khoảng thời gian, nhưng mà…”
Nhìn dáng vẻ ấp úng của anh, Cơ Thập Nhất hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
“… Nhưng kỳ nghỉ hè này đã xảy ra chuyện không may.”
Nghĩ đến đây, Vương Hạo hơi thở dài, “Theo bà nội thằng bé nói, mẹ và bố thằng bé cãi nhau một trận, sau đó bỏ trốn theo người khác, không cần Dương Dương nữa, tôi nghĩ có lẽ cú đả kích đó đã khiến Dương Dương không muốn nói chuyện.”
Dù sao, với một đứa trẻ bốn tuổi mà nói, chứng kiến bố mẹ cãi nhau trước mặt mình, hơn nữa còn vứt bỏ mình rồi chạy theo người khác, chuyện như vậy chắc chắn là khó lòng chấp nhận nổi.
Cơ Thập Nhất khẽ nhíu mày.
Trực giác của cô cho thấy, chuyện không chì đơn giản như vậy, nhưng dường như không có cách giải thích nào tốt hơn nữa, có lẽ việc bị mẹ vứt bỏ đã để lại bóng ma quá lớn, dẫn đến những cơn ác mộng mà cậu bé gặp phải của bây giờ.
Vương Hạo bổ sung: “Thật ra Dương Dương rất thích mẹ, thỉnh thoảng bố thằng bé sẽ uống rượu, trước kia tôi từng nghe mẹ nói, sau khi uống rượu thì bố thằng bé sẽ đánh người, thế nên Dương Dương chẳng hề thích bố.”
Người mẹ mà mình ỷ lại nhất lại không cần mình, mơ thấy ác mộng cũng là lẽ thường tình.
Cơ Thập Nhất hơi khựng lại.
Theo cách nói này, bố của Dương Dương thật sự không phải người, ngay cả phụ nữ và trẻ con mà cũng xuống tay được, khó trách mẹ thằng bé lại bỏ đi với người khác, chẳng ai chịu đựng được người như vậy cả mà.
Cô cúi đầu, Dương Dương cuộn tròn người nằm trong vòng tay cô, sự run rẩy khi nãy đã không còn nữa, nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cũng cho rằng mọi chuyện vẫn bình thường.
Rốt cuộc là loại sợ hãi gì đã khiến thằng bé run rẩy ngay cả trong giấc ngủ, Cơ Thập Nhất suy nghĩ.
…
Thấy cô không hỏi nữa, Dương Dương thì ngủ rất yên ổn, gương mặt Vương Hạo cũng thả lỏng, đi đến góc tường gọi điện về nhà, “Mẹ, Dương Dương ngủ ở đoàn phim rồi.”
Người ở đầu dây bên kia kích động hỏi: “Ngủ rồi?! Ngủ như thế nào?”
“Không phải con đang quay phim sao, nữ chính là một cô gái rất dịu dàng, có lẽ Dương Dương cảm thấy an toàn, bây giờ đang ngủ rất yên ổn…” Vương Hạo nói, rồi lại bổ sung: “Nhưng thằng bé vừa mới run rẩy dữ dội, dọa con sợ chết khiếp.”
“Mẹ cũng biết chuyện này, bà nội của Dương Dương cũng vì chuyện đó mà đưa thằng bé đến bệnh viện, nhưng vẫn không có tác dụng, nếu ở chỗ con hữu dụng thì để thằng bé ở lại một khoảng thời gian đi, đợi tốt lên rồi hẵng dẫn nó về.”
Vương Hạo đồng ý, sau đó chợt nhớ tới chuyện gì đó, anh lại hỏi: “Mẹ, mẹ của Dương Dương thật sự bỏ trốn với người khác sao?”
“Chuyện này sao có thể là giả được, bà nội Dương Dương nói là đồ đạc của cô ấy cũng biến mất.” Người phụ nữ bên kia thở dài, “Nhưng sống với một người mẹ chồng không nói lý, cộng thêm người chồng vũ phu, bỏ trốn cũng là chuyện bình thường mà, ngày đó, khi mẹ đến đón Dương Dương, mẹ phát hiện trong nhà có chút bừa bộn, không ai dọn dẹp, có một mùi hương rất kỳ lạ…”
Nghe thấy mẹ sắp nói dong nói dài không dứt, Vương Hạo vội vàng nói lảng sang chuyện khác, tùy tiện nói thêm vài câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhưng những lời nói vừa rồi vẫn còn in hằn trong tâm trí.
Gia đình anh thường xuyên lui tới với gia đình Dương Dương, thế nên anh cũng biết dăm ba chuyện nhà họ.
Thực ra năm đó bà nội Dương Dương không hài lòng với việc lấy một cô con dâu như vậy, đặc biệt là sau khi kết hôn mấy năm vẫn không có con, bà ta lại càng ghét bỏ, gần như lúc nào miệng cũng treo trên người con dâu, mãi cho đến cách đây bốn năm mới sinh được Dương Dương, một cậu nhóc mập mạp mới khiến bà ta vừa lòng.
Nhưng dù là như thế, anh cũng thường xuyên nghe thấy mẹ mình nói bà nội Dương Dương hết ghét bỏ lại quở trách con dâu, trong nhà không có ngày nào là yên ổn.
Rất lâu trước kia, khi mẹ của Dương Dương bị đánh, bà nội Dương Dương dù phải đánh chết cũng không cho cô ấy báo cảnh sát, cuối cùng mọi chuyện cũng chẳng giải quyết được gì, nghe nói sau đó lại vui vẻ sống bên nhau, bây giờ có lẽ vẫn tiếp tục lời qua tiếng lại, thật sự nhịn không được nữa nên mới bỏ trốn.
Chỉ khổ thân Dương Dương, còn nhỏ như vậy mà đã không có mẹ.
Vương Hạo thở dài, gia đình đơn thân vốn đã không mấy dễ chịu, chưa kể đến việc bố của Dương Dương lại là người như vậy nữa, chính anh cũng cảm thấy nguy hiểm.
Ai biết được khi uống rượu vào, con người ta sẽ làm ra những điều khủng khiếp gì.
Anh nhìn hai người cách đó không xa.
Lúc này ánh mặt trời rất vừa phải, thời tiết không quá nóng, Dương Dương cuộn tròn người nằm bất động trong vòng tay của Cơ Thập Nhất, mà người ôm ấp vỗ về cậu bé lại mang vẻ mặt dịu dàng, dung mạo có phần lộng lẫy căn bản không thể ngăn cản được khí chất của cô.
Thật sự là tìm đúng nữ chính rồi! Trong lòng Vương Hạo lại vỗ tay một lần nữa.
…
Dương Dương ngủ trong lòng, Cơ Thập Nhất sợ đánh thức cậu bé nên không cử động nhiều, chỉ thỉnh thoảng đưa tay xoa xoa lưng cậu bé.
Vô cùng nhàm chán.
Cô lấy di động ra, cũng không bất ngờ khi nhận được tin nhắn của Ngũ Thanh, thế nhưng lại có thêm vài dấu chấm than.
[Ngũ Thanh: Cơ Thập Nhất!! Quả thực là em muốn lật trời rồi!!]
Cơ Thập Nhất mím môi cười khẽ, gần như cô có thể đoán được biểu cảm của người phụ nữ ở đầu dây bên kia, chắc hẳn lại hận rèn sắt không thành thép.
Cô không vào Weibo, mà tới trang web video tìm kiếm clip cánh hoa mười giây mà “Sơn hà cẩm tú” mới đăng tải ngày hôm qua, sau đó lại tìm một bộ phim để xem, giết thời gian.
…
Ngũ Thanh cảm thấy mình sắp già thêm vài tuổi rồi.
Kể từ khi tiếp quản Cơ Thập Nhất, cô ấy luôn cho rằng chắc chắn mình không cần phải lo nghĩ điều gì cả, ông chủ sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, nhưng không ngờ ——
Tuyệt đối không ngờ tới, chuyện khiến cô ấy tức chết lại do ông chủ và nghệ sĩ nhà mình gây ra, cả hai người đều đứng đầu các chủ đề, mục tiêu của lần loại bỏ này quá lớn, cũng quá rõ ràng.
Nhìn thấy toàn là mấy tin tức: Tình yêu của người mới thuộc Giải trí Hoàng Thiên bị bại lộ Bạn gái của cậu chủ nhỏ nhà họ Tô lộ diện Người mới sắp được gả vào giới nhà giàu
Cô ấy sắp cắn vỡ cả răng rồi, đây không phải là đang tìm phiền phức hay sao, các tài khoản truyền thông thích nhất là đón bóng bắt gió thế này, đoán chừng bọn họ sẽ còn túm lấy chuyện này một thời gian nữa.
Ngón tay cô ấy vội vàng đổi mới trang web, tròng mắt muốn rơi ra đến nơi rồi —— lại đăng Weibo.
…
Tin tức Tô Minh Châu tiếp tục đăng Weibo lại lần nữa lên đầu đề khi bị lan truyền trên mạng.
Lần này có lẽ đã theo kịp thời đại, không viết chữ nào, chỉ đăng một biểu tượng cảm xúc ——
[Tô Minh Châu V: [Hãy nhìn vào đôi mắt chờ mong của tôi.jpg]]
Gói biểu cảm này có nguồn gốc từ một nữ diễn viên nước ngoài, được người trong nước sửa thành những đường cong trắng đen đơn giản, trông càng thêm phần đáng yêu ngộ nghĩnh, đặc biệt là cái mím môi vô cùng hài hước.
Nhìn thấy biểu tượng cảm xúc quen thuộc, cư dân mạng gần như không thể kìm nén được nữa, sôi nổi bình luận, khoe gói biểu cảm của mình.
“Tổng giám đốc Tô, anh nên đăng cái này [Tới đây, anh chàng đẹp trai, sung sướng nào.jpg]”
“Điều này hoàn toàn không thể hiện được sự thẹn thùng của anh! Hãy xem vũ khí bí mật của ta đây [Có muốn tới đây ngủ cùng tôi không.jpg]”
“Tôi cảm thấy anh nên đăng cái này ha ha [Anh ở đây chờ em.jpg]”
“Ha ha ha tôi tặng anh gói biểu cảm trêu chọc nam thần của tôi [Đừng nói nữa, tôi yêu anh.jpg]”
Có lẽ tất cả mọi người đều không ngờ tới kết quả cuối cùng lại thành ra như thế này, dưới Weibo với hơn năm mươi nghìn lượt bình luận đều tràn ngập biểu tượng cảm xúc, những người nghe tin tìm đến cuối cùng lại chìm đắm vào công cuộc lưu trữ hình ảnh.
Mà trong tòa cao ốc, Tô Minh Châu im lặng nhìn những hình ảnh kỳ lạ.
—— Hình như đều rất hữu ích.
Anh lưu xuống từng tấm một, khi nhìn thấy bức hình ngượng ngùng nào đó, tai anh không khỏi nóng lên, vô thức lim môi, đến lúc phản ứng lại, anh bỗng nhiên ngây người tại chỗ.
Tô Bảo nằm trên sách, nhìn thấy dáng vẻ vò đầu, thở dài đỏ mặt của người đàn ông, sâu sắc cảm thấy làm người thật sự rất mệt mỏi.
Giống như nó đây này, chỉ cần một biểu cảm là có thể đi khắp thiên hạ.
Tô Minh Châu không hề hay biết mình vừa bị một con mèo khinh bỉ, chỉ mải ngắm nghía album đầy ắp, lướt từ trên xuống dưới, rơi vào trầm tư.
Rất lâu sau, anh lặng lẽ lấy một tấm rồi đăng tải lên WeChat.
…
Buổi tối, khi mặt trời dần khuất núi, cuối cùng Dương Dương cũng tỉnh lại.
Rặng mây đo đỏ rơi vào khoảng không, Dương Dương tỉnh lại trong vòng tay của Cơ Thập Nhất thì có chút mờ mịt, dáng vẻ ngốc nghếch trông vô cùng đáng yêu, sẽ tuyệt biết bao nếu không có quầng thâm rõ ràng dưới bọng mắt.
Cậu bé thở dồn dập trong chốc lát, nhìn thấy chị gái không quen biết thì có chút sửng sốt.
“Dương Dương, có phải em mơ thấy điều gì đáng sợ hay không?” Cơ Thập Nhất hỏi với chất giọng ấm áp.
Khi hỏi, cô luôn chú ý đến biểu cảm của Dương Dương, không quá bất ngờ khi phát hiện Dương Dương lập tức sợ hãi, suýt nữa thì bật khóc, thân mình cũng bắt đầu run rẩy.
Cơ Thập Nhất vội vàng vỗ về sau lưng cậu bé để trấn an, không tiếp tục hỏi nữa.
Xem ra giấc mơ này có ảnh hưởng rất lớn đến Dương Dương, nếu không cũng chẳng tới mức vừa nhắc đến đã sợ hãi, điều cô muốn biết chính là, rốt cuộc giấc mơ đó là gì?
Mặc dù không biết rõ cảnh tượng trong mơ, nhưng cô có thể suy đoán được phần nào.
Trước mắt không biết giấc mơ này thuộc loại nào, nhưng hiển nhiên nó chính là ác mộng, có thể máu me, cũng có thể kéo theo quỷ hồn, tóm lại laf sẽ khiến trẻ con sợ hãi, tuy nhiên, đó không phải là một nỗi sợ hãi bình thường.
Không biết mình có thể cởi bỏ hay không.
Ở đại lục mộng cảnh, khi còn chưa bắt đầu giải mộng, cô từng theo chân bố để quan sát, có một lần, bố cô gặp phải giấc mơ chưa thể giải mã, phải đến một tháng sau, người đó tiếp tục nằm mơ mới có manh mối.
Giấc mơ của Dương Dương, chắc hẳn sẽ không khó như vậy chứ?
Nghe thấy động tĩnh, Vương Hạo nhìn Dương Dương lại cúi đầu nghịch món đồ chơi, biết là vô dụng, nhưng anh vẫn rất cảm ơn Cơ Thập Nhất, dù sao thì có thể khiến Dương Dương ngủ một buổi chiều là đã tuyệt lắm rồi.
Thức đêm nhiều ngày như vậy, nếu Dương Dương còn không ngủ, chỉ sợ sẽ phải nhập viện vì kiệt sức, cũng may là hôm nay có tiến triển.
“Thập Nhất, hôm nay cảm ơn cô, Dương Dương ngủ một giấc dài như vậy nên cuối cùng cũng khá hơn.” Vương Hạo cười nói “Buổi tối tôi và ——”
“… Em… nằm mơ…” Một giọng nói nhỏ bé cắt ngang lời nói của Vương Hạo.
Giọng nói còn vương lại hơi sữa này gần như khiến hai người kinh sợ ngay tức khắc, đúng là Dương Dương mở miệng nói chuyện.
Cơ Thập Nhất hít thở sâu, nhìn chằm chằm vào Dương Dương, muốn biết cậu bé đã mơ thấy gì.
- -----oOo------