Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Trông dáng vẻ của Dương Dương, không biết cậu bé đã nhìn bao lâu rồi, gương mặt vương đầy nước mắt, nước mũi và nước mắt đầm đìa.
Bà nội Dương Dương căng thẳng nhìn cậu bé vài lần, cảm thấy nhịp tim đập rất nhanh, nhưng con trai còn đang nằm dưới đất ngáy khò khò.
Bà ta thích nhất là đứa cháu nội này, ngày thường có thứ gì tốt thì đều dùng cho cậu bé, nhưng biến cố đêm nay thật sự khiến bà ta không hoàn hồn được, cũng không biết nên nói thế nào với cậu bé.
Từ đầu đến cuối Dương Dương chỉ im lặng đứng ở đó.
Bà ta đi xuống thật cẩn thận, chậm rãi, chột dạ nhỏ giọng hỏi: “Dương Dương, cháu về từ bao giờ vậy? Vừa rồi sao không lên tiếng?”
Dương Dương không đáp lại nửa lời.
Chờ đến qua nửa đêm, cuối cùng bà nội Dương Dương cũng ý thức được —— cháu trai bà ta không còn nói chuyện nữa, đã thế, cậu bé cũng không ngủ được, cứ mở to mắt mà ngồi ở đó, ngủ rồi lại khóc đến tỉnh giấc, cứ lặp lại liên tục như thế.
Bà ta biết, chắc chắn cháu trai đã nhìn thấy gì đó.
Nhưng mà bây giờ có thấy được thì đã sao, Lý Tú Hồng cũng chết rồi, cậu bé có khóc thế nào cũng vô dụng thôi, Dương Dương còn nhỏ như vậy, đoán chừng qua hai ngày sẽ quên ngay thôi, bà ta không cần suy nghĩ quá nhiều.
Về phần thằng con trai tỉnh lại vào ngày hôm sau, anh ta đã quên hết sạch bách chuyện tối qua, vết máu cũng bị bà ta mua con gà về lấp lim, mặc dù có phần nghi ngờ, nhưng trước việc chính miệng mẹ mình nói vợ đã bỏ trốn cùng người khác, anh ta phẫn nộ nhiều hơn là quan tâm.
Không lâu sau, mẹ Vương Hạo tới lấy một thứ, nhìn thấy dáng vẻ của Dương Dương thì hơi lo lắng, đề nghị đưa Dương Dương đến bệnh viện, sau khi kiểm tra thì cũng vô ích, dự định đưa Dương Dương đến nội thành náo nhiệt, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Hai ngày nay bà nội Dương Dương luôn bị ánh mắt của cậu bé nhìn đến nỗi chột dạ, vì mắt không thấy tâm không phiền, bà nội Dương Dương thấy mẹ Vương Hạo rất quan tâm cậu bé, bà ta trực tiếp dẫn bé tới, dù sao thì cậu bé cũng không mở miệng cơ mà.
Không ngờ vài ngày sau, bà ta lại biết được tin Dương Dương đã mở miệng, hồn phách cũng bị dọa bay, vội vội vàng vàng hỏi địa chỉ của Vương Hạo, sau đó vội vã chạy tới, cũng may là đến đúng lúc Dương Dương chưa nói gì cả.
Bị dọa sợ như vậy, cuối cùng bà nội Dương Dương cũng cảm thấy bất mãn với đứa cháu đã trở nên ngốc nghếch này.
Cho nên dù ở trên đường hay ở trong nhà, vừa thấy Dương Dương khóc, bà ta lại sợ cậu bé nói ra mọi chuyện, đành phải hung dữ, thậm chí còn khẽ đe dọa, hiệu quả khá tốt.
Ai ngờ đâu, chỉ một lát sau cảnh sát lại ập tới.
…
Liên Diệc nhanh chóng nắm được thông tin từ chỗ bố của Dương Dương, anh ta uống say, gần như biết gì nói nấy, không giấu giếm nửa lời, nhưng lại không có bao nhiêu ký ức về chuyện ngày hôm đó, chỉ biết mình dạy dỗ Lý Tú Hồng một trận rồi lăn ra ngủ.
Những chuyện phía sau đều do mẹ anh ta kể lại, chẳng có ích gì cả.
Cuối cùng bà nội Dương Dương cũng nhìn thấy người tiến vào phòng thẩm vấn.
Đối với một bà lão ở nông thôn, cảnh sát là một thứ gì đó rất đáng sợ, họ giống như sự tồn tại của bầu trời vậy.
Mặc dù tối nay nổi giận với bọn họ, nhưng hiện giờ đã bị đưa về đồn cảnh sát, trong lòng không tránh khỏi sự bồn chồn thấp thỏm.
Hơn nữa, bà ta bị bỏ lại một mình trong phòng thẩm vấn trong khoảng thời gian khá dài, tâm lý cũng rạn nứt, đã vậy, đây còn là lần đầu tiên giết người, con trai cũng bị bắt theo, gần như không cần hỏi gì nhiều bà ta đã khai ra mọi chuyện.
Theo bản năng thì nội Dương Dương vẫn cho rằng bà ta không nhiều sai bao nhiêu cả, còn cầu xin thay con trai.
Liên Diệc có được tin tức mà mình muốn, cắt ngang lời lải nhải của bà ta: “Được rồi, con trai bà không giết người, bà mới là người giết người, vậy cây búa kia đang ở đâu?”
Bà nội Dương Dương bị khí thế của anh ta dọa sợ, co người về phía sau, nhỏ giọng nói: “Bị tôi ném xuống hành lang tầng một.”
Tầng một của tòa nhà có rất nhiều thứ, bà ta trực tiếp ném vào trong, không có ai lục lọi thì sẽ không biết được.
Bởi vì gần như tất cả mọi chuyện đều do một tay bà ta làm ra, thế nên thông tin rất đầy đủ, người được phái đi cũng nhanh chóng tìm ra cây búa kia, bên trên vẫn còn vết máu không dễ dàng lau sạch.
Thật khó để tưởng tượng, chính cây búa này đã đập nát các khớp xương của Lý Tú Hồng.
Báo cáo của pháp y vẫn chưa được gửi tới, vậy nên hiện tại không thể kết án được, lúc đi ngang qua, Liên Diệc nhìn thấy Dương Dương được Vương Hạo ôm trong lòng, dáng vẻ đáng thương khiến nữ cảnh sát duy nhất trong đồn cũng phải tiếc thương, đang trêu chọc cậu bé nhưng không có ích gì.
Nhớ tới bà nội Dương Dương vô tình tiết lộ về em gái của Lý Tú Hồng, anh ta ngẫm nghĩ, sau đó xoay người đi điều tra thông tin về cô ấy, chẳng mấy chốc đã lấy được phương thức liên lạc.
Em gái của Lý Tú Hồng tên là Lý Tú Bình, ngày thường cô ấy không hay liên lạc với chị gái mình, khuyên chị gái ly hôn cũng không thành công, không ngờ là lần này lại nhận được tin chị gái bị giết, gương mặt đỏ bừng bừng vì phẫn nộ.
“Cái gì, chị tôi bị giết?”
“Tôi biết ngay cái bà già chết tiệt đó không có gì tốt lành rồi mà! Cảnh sát, tôi sẽ mau chóng về nước, sau này tôi sẽ chăm sóc Dương Dương, xin các anh nhất định phải trừng trị hung thủ thật nghiêm khắc vào!”
“Tới giờ tôi vẫn chưa có con, nếu Dương Dương đến nhà tôi, tôi sẽ đối xử với thằng bé như con ruột của tôi, sẽ không để thằng bé phải chịu thiệt thòi!”
Đó là người thân duy nhất của Dương Dương, mấy người Vương Hạo căn bản là không có tư cách nuôi dưỡng, Lý Tú Bình là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng tình huống cụ thể vẫn phải đợi Lý Tú Bình trở về, xem xét hoàn cảnh gia đình cô ấy, phán đoán không thể gây hại cho Dương Dương mới được.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Liên Diệc mở nhật ký cuộc gọi, tạm dừng hồi lâu rồi rồi mới bấm gọi.
…
Sau khi tạm biệt Tô Minh Châu dưới chân tòa nhà, Cơ Thập Nhất nhận được cuộc gọi từ Liên Diệc.
Mặc dù anh ta chỉ nói với cô hai người kia đã bị bắt, không nói bất cứ tình tiết liên quan nào khác, nhưng cô hoàn toàn đoán được, chắc hẳn mọi chuyện đều giống như trong giấc mơ.
“Dương Dương đâu?” Cô hỏi.
Liên Diệc đáp: “Vương Hạo đang trông, dì của thằng bé sẽ mau chóng về nước.”
Có Vương Hạo ở đó, Cơ Thập Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm, Dương Dương còn nhỏ đã phải trải qua chuyện như vậy, cô thật sự có phần lo lắng.
Chuyện được giải quyết xong xuôi, trong lòng cô không còn bận tâm quá nhiều, nhàm chán đứng trong thang máy mở Weibo ra.
Từ lúc chiều vào Weibo, cô vẫn chưa mở lại, bây giờ mở ra hầu như tất cả đều là tag và bình luận, con số khiến cô lắp bắp kinh hãi.
Sau khi về đến nhà, cô đã đọc rất nhiều bình luận, thuận tiện ghé mắt nhìn qua bảng hot search, không ngờ lại phát hiện mình vẫn nằm ở vị trí thứ chín.
Chủ đề được tìm kiếm nhiều thứ ba trên Weibo khiến cô phải dừng lại.
Đã mấy ngày kể từ khi xảy ra vụ việc đó, đây là lần đầu tiên Cơ Thập Nhất biết được tin tức liên quan —— Dượng của Lương Ninh Ninh và chủ nhiệm lớp đã khai nhận toàn bộ, không sót bất cứ gì.
Theo lý mà nói, chuyện như vậy không có khả năng bị tiết lộ, thế nên trên Weibo chỉ tiết lộ một nửa, nhưng chút tin tức đó cũng đã đủ khiến cộng đồng mạng kích động.
Mà Cơ Thập Nhất biết được nguyên nhân cũng như là kết quả đều nhờ vào cuộc điện thoại của mẹ Lương.
Nhiều ngày không gặp, từ giọng nói của mẹ Lương, có thể nghe ra nhiều chuyển biến tốt đẹp, không còn dáng vẻ tuyệt vọng muốn chết như trước kia nữa, cô thầm nghĩ như vậy.
Có lẽ bởi vì cô là người đầu tiên giúp đỡ bà, thế nên mẹ Lương rất tin tưởng cô, biết được chuyện gì đều sẽ nói ra hết, trong lời nói cũng pht tiết ra nỗi căm hận gắt gỏng.
Cơ Thập Nhất im lặng lắng nghe.
Ở trường học, Lương Ninh Ninh thường xuyên bị bạo lực học đường, cô bé mang theo vết thương trở về nhà trong kỳ nghỉ cuối tháng, lúc trốn trong phòng bôi thuốc bị dượng rình trộm phát hiện, mọi chuyện không cần nói cũng biết, thú tính nổi lên.
Càng bất hạnh hơn nữa chính là, không biết vì lý do gì mà chủ nhiệm lớp lại tới thăm nhà, vừa liếc mắt ông ta đã nhìn ra mọi chuyện, hai kẻ này lại cùng một loại người, nghiễm nhiên Lương Ninh Ninh trở thành đối tượng để bọn họ xuống tay.
“Hai kẻ khốn kiếp đó! Tôi nhất định phải khiến bọn chúng ngồi tù!” Mẹ Lương mắng.
Cơ Thập Nhất thở dài trong lòng, Lương Ninh Ninh không may mắn, thế giới này không đối xử tốt với cô bé, mà tất nhiên mẹ Lương cũng có lỗi, bà không hề nghĩ tới con gái đã gặp phải chuyện gì khi ở trường, con gái nói gì bà cũng tin.
Bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn màng rồi.
“Phiên toà sẽ sớm mở, cô Cơ, cảm ơn cô.” Mẹ Lương lại cảm ơn lần nữa, “Cảm ơn cô khi ấy đã cứu tôi…”
Cơ Thập Nhất ấm áp trả lời: “Sống thật tốt, Ninh Ninh sẽ không hy vọng chị sống không vui.”
Mẹ Lương đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Cơ Thập Nhất xoa thái dương, gần đây mải lo chuyện này chuyện kia, cô phát hiện mình có chút mệt mỏi, sau này vẫn nên cách thời gian dài một chút hoặc là giải những giấc mộng đẹp, như vậy thì tinh thần cũng có thể thả lỏng hơn.
Nghĩ đến đây, cô lại vào Weibo.
Sau đó ngón tay thon dài gõ vài chữ, nhấn nút gửi, trang chủ nằm chết từ lâu cuối cùng cũng sáng lên.
[Cơ Thập Nhất V: Ngày mai giải ba giấc mộng.]
Weibo ngắn ngủi này vừa đăng lên, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trên trang chủ của vô số người, khiến nhịp tim của bọn họ đập nhanh hơn nhiều.
Qua chuyện của Vương Ninh, lại đọc các câu trả lời trên Weibo, bây giờ, về cơ bản thì những ai từng dạo qua Weibo của Cơ Thập Nhất đều biết cô giải mộng rất chuẩn, không lệch chút nào, so với mấy gã thầy bói đường phố thì quả đúng là một trên trời một dưới đất.
Chuyện của Vương Ninh đã lan truyền khắp Weibo, đặc biệt là video phỏng vấn trước đó, đủ để nói lên tất cả, không tin thì cũng phải tin, thử nói xem, nào có ai đoán mò chuẩn xác như vậy đâu?
Mà Weibo này có ý gì, hôm nay là giải mộng thuần túy, hơn nữa chỉ có ba giấc mộng, nhưng tiêu chí lựa chọn thì sao? Ai đến trước thì được? Hay là nhìn thuận mắt?
Trong nháy mắt, hầu như tất cả những người nhìn thấy đều mang suy nghĩ này trong lòng, bàn tay không ngừng mở ra, dùng tốc độ chơi game gõ nhanh vài dòng rồi gửi đi, sau đó lại đổi mới, sợ mình trở thành người cuối cùng.
Không lâu sau, những bình luận bên dưới tăng lên với tốc độ phi thường.
“A, tôi đến muộn, có lẽ không kịp rồi, mặc kệ, tôi phải thử xem sao, hy vọng sẽ không bị flop! hình ảnh”
“Hôm nay tâm trạng đại sư không tốt sao? Một câu chỉ có vài chữ này không phù hợp với hình tượng lắm, chắc chắn là tâm trạng không tốt, hôm nay là Thất Tịch mà, chẳng lẽ bị thất tình rồi sao?”
“Tôi chỉ đến đây xem thôi, cuối cùng cũng có một lần tôi tận mắt nhìn thấy giải mộng ha ha ha, tôi đã lôi kéo tất cả bạn cùng phòng nhìn chằm chằm Weibo này rồi.”
“Cười chết tôi rồi, nhiều người đăng nhanh quá vậy, tôi vừa đi ra ngoài có vài phút mà đã tăng nhiều như vậy rồi sao, đây là vội vàng lên trời í hả?”
“Nghe nói chủ thớt giải mộng rất hay, không khoác lác đó chứ?”
Weibo phân hoá thành hai thái cực, hoặc là viết một đoạn văn thật dài, nói không nổi thì chuyển sang dùng hình ảnh, hoặc là chỉ có vài chữ khiến người xem tò mò, nói tóm lại, số lượng người đang không ngừng tăng lên.
Công việc thường ngày của các tài khoản giải trí là chụp màn hình Weibo do những người nổi tiếng đăng lên, suy đoán ý tứ, sau đó cài cắm thêm suy đoán của mình, cuối cùng ném chủ đề đó ra ngoài để tăng độ hot.
Lần này, mục tiêu của bọn là một người mới – Cơ Thập Nhất, lý do đương nhiên là vì tính cách độc đáo của cô rồi.
Gần như cùng lúc đó, tài khoản công chúng đã đưa ra một thông cáo báo chí.
Ngũ Thanh biết được hành động của bọn họ cũng không có ngăn cản, lựa chọn quạt gió thêm củi, khiến chủ đề giải mộng này leo lên hot search.
Ở một góc nào đó không xác định, ảnh chụp Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu ăn tối cùng nhau cũng được đăng tải.
- -----oOo------