Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Cơ Thập Nhất nhìn bà ấy, hỏi: “Vì sao cô lại có giấc mơ này, lặp đi lặp lại trong suốt khoảng thời gian dài như vậy, cô không đoán được sao?”
Dư Tri Thu yên lặng hỏi lại: “Là bởi vì, vì lo, sợ sao?”
Cơ Thập Nhất cười lắc đầu, “Là vì sự kiên trì trong suy nghĩ.”
“Ngọn núi giống như nơi toạ lạc của thôn Thanh Thuỷ, đối với cô, nó đã trở thành ký ức không thể xóa nhòa, vậy nên nó chiếm tỉ lệ rất lớn trong giấc mơ. Trên thực tế, cô vẫn luôn muốn rời khỏi ngôi làng miền núi này, trong mơ cũng không ngoại lệ, luôn nghĩ tới việc rời khỏi ngọn núi hoang.”
Cô nhìn dãy núi phía xa, giọng nhẹ bẫng nói tiếp: “Sở dĩ ngọn núi hoang vu, hiển nhiên là có liên quan đến thái độ của cô.”
Dư Tri Thu chán ghét nơi này, ngọn núi trong mơ cũng hoang tàn.
Trong lòng người bình thường, cáo tượng trưng cho ý nghĩa không tốt, dù là tâm lý học hay thông tục, thì cáo đều đại diện cho thói đạo đức giả, gian dối và xảo quyệt.
Tất nhiên, con cáo trong giấc mơ cũng không phải là ngoại lệ, một mặt, nó đại diện cho kẻ tiểu nhân, xảo quyệt như cáo, mặt khác, cảnh tượng trong mơ cũng đang đưa ra lời nhắc nhở.
“Trong giấc mơ đầu tiên, cô mơ thấy con cáo uể oải nằm trên mặt đất, dáng vẻ này khiến cô sinh lòng tiếc thương mà giúp đỡ nó, nhưng trên thực tế, con cáo đó chỉ giả vờ mà thôi.”
“Cô mất cảnh giác, khi tỉnh lại lần nữa đã bị nhốt ở trong động cáo rồi, bởi vậy có thể thấy được, ở hiện thực cô cũng bị lừa như thế, cuối cùng bị nhốt trong nhà, đối với cô mà nói, người trông giữ kia chẳng khác gì con cáo.”
Dư Tri Thu im lặng nhìn chằm chằm Cơ Thập Nhất, trái tim như thắt lại.
Bà ấy căn bản không thể nhớ chi tiết vụ bắt cóc, từ miệng người khác nói ra chuyện như vậy vẫn khiến bà ấy giật mình phát hoảng, thật sự không thể tin được bản thân mình đã từng trải qua, nhưng cảm giác quen thuộc mơ hồ nói cho bà ấy biết, cô nói đúng.
Cơ Thập Nhất tiếp tục: “Cô muốn chạy trốn, nhưng lại bị đám cáo cắn về, nghĩa là cô đã bị bắt trở lại, mà cô nói rằng mình đã trưởng thành trong những ngày giam giữ như vậy, cho thấy trước khi bị bắt cóc cô vẫn chưa lớn lắm, mà dần trưởng thành ở nơi đó.”
Có vài lời nói Cơ Thập Nhất không nói ra.
Mơ thấy mình đang đếm răng không phải là chuyện tốt, trong hầu hết các tình huống, điều đó có nghĩa là bị vũ nhục, mà Dư Tri Thu mơ thấy cảnh tượng này, e rằng khả năng rất lớn là bà ấy đã bị vấy bẩn.
Sau khi bị lừa bán, nhất định bà ấy đã rất nỗ lực chạy trốn, nhưng kết quả là mọi thứ đều vô ích, cùng lúc đó, trong giấc mơ, bà ấy mơ thấy người phụ nữ có đôi mắt lấp lánh nhìn từ đầu đến đuôi.
Cơ Thập Nhất nhìn Dư Tri Thu, gần như bà ấy đã quên hết những việc này, hoặc cũng có thể nhớ kỹ, cô không cần thiết phải chọc vào cái chân đau một lần nữa.
Nghĩ đến đây, cô khẽ mỉm cười sáng ngời, “Đừng lo lắng, thông tin về nhà của cô đã được đưa ra, cháu sẽ giúp cô.”
Dư Tri Thu ngẩng đầu, nhìn đôi mắt cười như hồ trăng non của cô, dung mạo diễm lệ dung hợp cùng bối cảnh non xanh nước biếc hài hòa đến lạ, khiến người ta tin phục từ tận đáy lòng.
“Cô tiếp, tục nói đi… Tôi, nghe.” Bà ấy nói lắp.
Cơ Thập Nhất gật đầu, nhưng lại nhân lúc bà ấy cúi đầu mà nắm lấy bội ngọc cổ xưa trên cổ.
Chuyện này liên quan đến việc Dư Tri Thu có thể về nhà được không, thế nên cô phải xác định xem có đúng hay không.
Cô thầm đọc những thông tin trong giấc mơ của Dư Tri Thu ở trong lòng, ngay sau đó, một khung cảnh mơ hồ xuất hiện trước mắt, thay thế cho cảnh sắc của thôn Thanh Thuỷ.
Cảnh tượng vui vẻ tại địa điểm phồn hoa, một đứa trẻ đang chơi đùa dưới gốc cây lớn, từ đường nét có thể nhìn ra dáng vẻ hiện giờ của Dư Tri Thu, đặc biệt là hai nốt ruồi bên má phải. Cảnh tượng nhanh chóng thay đổi, hai cụ già với gương mặt mơ hồ đang cầm ảnh chụp khóc lóc, mà xung quanh họ là những cánh đồng hoa.
Chẳng mấy chốc, trước mắt cô lại khôi phục về cảnh non xanh nước biếc.
Dư Tri Thu không hề nhận thấy sự thay đổi của Cơ Thập Nhất, điều này cũng khiến cô nhẹ nhõm hơn, dù sao, đối với bọn họ, hành động như vậy vẫn rất kỳ quặc.
Không thể nghi ngờ gì nữa, giấc mơ của Dư Tri Thu là một giấc mơ sáng suốt.
Giấc mơ minh mẫn cũng tức là giấc mơ sáng suốt, rất hay gặp trong cuộc sống, sau khi hầu hết mọi người đều mơ rất nhiều lần, thỉnh thoảng sẽ phát hiện ra đó là giấc mơ khi họ đang nằm mơ, biết phải làm thế nào mới có thể trở về hiện thực.
Mà gặp loại giấc mơ này quá nhiều, người nằm mơ có thể khống chế giấc mơ của mình qua thời gian dài rèn luyện, ví dụ như muốn trong mơ xuất hiện thứ gì thứ đó có thể xuất hiện, muốn bay cũng có thể bay, cho dù bị thương cũng có thể lành lại.
Nhưng có một điểm cần lưu ý, việc thường xuyên kiểm soát giấc mơ trong thời gian dài như vậy rất hao tổn tinh thần, thời gian lâu dần sẽ xuất hiện tình trạng đau đầu, trong trường hợp nghiêm trọng hơn, thậm chí còn có thể dẫn tới suy nhược tinh thần.
Dư Tri Thu đã bị giam cầm vô số ngày trong giấc mơ, cuối cùng lựa chọn phóng hỏa đốt động cáo, nhận thấy làm cách này có thể chạy thoát, tương ứng như vậy, cảnh tượng trên thực tế cũng tương tự, e rằng người nhà kia cũng bị lửa thiêu chết.
Sau khi sắp xếp lại, Cơ Thập Nhất mở miệng nói: “Trong giấc mơ, tiềm thức luôn mách bảo cô rằng nhà ở bên ngoài núi, nhưng chắc hẳn lúc ấy cô còn quá nhỏ, hiện giờ trưởng thành rồi, ký ức không sâu, thế nên mới xuất hiện tình trạng lúc nào cũng nhìn không rõ cảnh tượng bên ngoài. Nhưng cô khẳng định nhà ở phía nam, có cây cao, thì trong thực tế, cây cối xung quanh nhà cô chắc chắn phải rất cao, cao hơn những cây thường thấy.”
“Mặt khác, mơ thấy cây cối cao lớn sum sê cũng tượng trưng cho sự may mắn, được xem là điềm tốt.”
Dư Tri Thu tưởng tượng ra một con sông, mà cảnh tượng bên kia sông lại có rất nhiều người rất nhiều nhà ở, mọi người vây quanh một gốc cây sum xuê bái thần, điều này cũng hoàn toàn liên quan tới trước kia.
Trong tiềm thức, bà ấy luôn nhớ phía bên kia nhà mình có một con sông, mà tất nhiên cái cây gần nhà cũng có ảnh hưởng khá lớn đến những người xung quanh, có thể là danh lam thắng cảnh hay gì đó, dù sao thì danh tiếng của cái cây đó cũng không nhỏ chút nào.
Cơ Thập Nhất tạm dừng một lát, rồi ngập ngừng: “Cô đột nhiên bị ngã xuống sông, điều này ngụ ý rằng có lẽ cô từng gặp khó khăn khi ở nhà, cháu nghĩ có thể việc cô mất tích đã khiến bố mẹ đau lòng, dưới sự đả kích đã xuất hiện tình huống nào đó.”
“Cô bơi trên sông nhưng lại không tới bờ, trong mơ thường tượng trưng cho những khó khăn thử thách từ giai đoạn này sang giai đoạn khác, nhưng cô vượt sông không thành công, tất nhiên nó cũng nói lên việc cô không thành công vượt qua giai đoạn trước mắt.”
Mặt khác, dòng sông cũng đại diện cho sự sống và cái chết, nghiêm túc mà nói, nó đại diện cho ranh giới giữa sống và chết.
Dư Tri Thu giãy giụa dưới sông, tượng trưng cho cuộc đấu tranh của bà ấy trước ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Có một câu cổ ngữ: Sông là nhà cửa (). Điều này trùng khớp với cảnh tượng trong mơ của Dư Tri Thu.
() Sông là nhà cửa: Mơ thấy sông hồ thì sông là nói về gia đình nhà cửa.
Dư Tri Thu khiến con sông trong tưởng tượng biến mất, lại lần nữa xuất hiện ở núi hoang, cho thấy bà ấy căn bản chưa từng thoát khỏi tình huống lúc đó.
“Tiếp theo, cô lại gặp phải vách đá.” Cơ Thập Nhất tiếp tục nói, “Vách đá là chướng ngại trong lòng hầu hết mọi người, nó thường đại diện cho tâm trạng căng thẳng khi đó, cháu nghĩ đó là tâm trạng của cô lúc ấy.”
“Cô tưởng tượng ra một cây cầu dây, mà cầu dây thì chật hẹp đong đưa, rất không an toàn, nó phản ánh thực tế rằng, cô muốn làm một việc gì đó, mà việc này là một việc mạo hiểm, một việc rất không an toàn.”
“Sương mù dày đặc thường tượng trưng cho sự mê hoặc, cũng có thể đó là quá trình chuyển đổi ở cấp độ ý thức, về việc tại sao bên dưới lại xuất hiện mặt cáo, cháu nghĩ đó là bóng ma trong lòng cô, con cáo bị cô thiêu chết đã gây ra ảnh hưởng rất lớn với cô, trên thực tế, đấy cũng là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy, do đó mà nó trở thành một sự tồn tại giống như tâm ma.”
Nghe đến đây, Dư Tri Thu mím chặt đôi môi.
Ngay khi nhắc tới chuyện này, gần như bà ấy lập tức nghĩ đến cảnh tượng ngày đó.
Nhân lúc mọi người không để ý, bà ấy phóng hoả đốt nhà, thiêu chết tất cả mọi người, đó là cơ hội để bà ấy trốn chạy.
Đối với bà ấy, giết người là một điều vô cùng khủng khiếp, không chỉ một lần bà ấy mơ thấy bọn họ tới tìm mình đòi mạng, nhưng bà ấy cũng tự thuyết phục bản thân mình rằng, nếu họ không lừa bán mình thì sao mình lại làm ra chuyện như vậy.
Cơ Thập Nhất tiếp tục chải vuốt giấc mơ của bà ấy.
“Trong giấc mơ, cô nhìn thấy cảnh tượng phía bên kia vách đá, hoa thường chỉ những điều tốt lành, tất nhiên cũng tương tự cây cối trước đó, đều may mắn, điều này cũng nói lên ấn tượng về ngôi nhà ở trong lòng cô. Rất nhiều người thưởng thức cánh đồng hoa, hiển nhiên đó phải là nơi có cánh đồng hoa rất nổi tiếng, trong nước có nhiều địa điểm nổi danh như vậy, kết hợp với thông tin trước đó, chắc hẳn có thể tìm thấy tin tức ở trên mạng.”
Nghe thấy câu cuối cùng, Dư Tri Thu lộ ra một nụ cười.
Bà ấy nói: “Tôi thật sự, có thể nhanh chóng, trở về nhà sao?”
Cơ Thập Nhất trấn an: “Đương nhiên ạ, hiện giờ không giống ba mươi năm về trước, mạng lưới khoa học công nghệ phát triển, một số danh lam thắng cảnh nổi tiếng được rất nhiều người đánh dấu trên mạng, chưa kể đến ký ức về quê hương của cô đã được nhìn thấy rất nhiều cách đây ba mươi năm, chắc hẳn bây giờ sẽ càng có nhiều người biết đến hơn.”
Dư Tri Thu gật đầu, bỗng nhiên lo lắng hỏi: “Vậy tại sao tôi, lại rơi xuống vách đá?”
Cơ Thập Nhất dừng lại, thở dài: “Cây cầu là hy vọng trong cuộc sống, cầu bị đứt gãy đã nói lên hy vọng vỡ tan, thế nên đến bây giờ cô vẫn chưa thể về tới nhà, đây là thông tin giấc mơ mang lại cho cô.”
“Sau cùng, mặc dù cô đã hóa ra một đôi cánh muốn bay ra khỏi nơi này, nhưng lại bị lạc lối trong làn sương mù dày đặc, không chỉ trong giấc mơ, mà hiện thực tinh thần hỗn loạn mê man đã ảnh hưởng tới cô, thế nên mới dẫn tới việc cuối cùng cô vẫn không thể thoát ra được.”
Dư Tri Thu đột nhiên nghĩ tới lúc trước mình đã thử rất nhiều lần mà không thể chạy thoát, cuối cùng phải cam chịu ở lại thôn làng nhỏ trên núi này.
Trong thôn vẫn tiếp tục mua vợ, bà ấy giả ngây giả dại mới không bị bọn họ báo cảnh sát bắt đi, cũng nhân cơ hội đi cứu người, nhưng cuối cùng, không một ai thành công cả, những người phụ nữ ở lại đều trở thành đồng lõa, cũng bắt đầu mua con dâu trở về.
Trong đó không thiếu phần tử trí thức biết chữ.
“Cảm ơn, cô.” Dư Tri Thu rưng rưng nước mắt, vết nước trên mặt đã khô, chỉ còn lại những vết tích, khiến lòng người vô cùng chua xót.
Cơ Thập Nhất yên lặng lắc đầu, “Đừng nói cảm ơn, cháu hy vọng cô có thể trở về nhà, đoàn tụ cùng bố mẹ.”
Cô đến thế giới này hơn một tháng, dù mỗi ngày cô đều dùng nụ cười để đối mặt với mọi người, nhưng cũng rất nhớ đại lục mộng cảnh, nhưng có lẽ, cô không thể trở về được nữa.
Dư Tri Thu không biết vì sao tâm trạng của cô đột nhiên xuống dốc, nên cũng không biết an ủi, chỉ đành ở bên cạnh lo lắng suông.
Bà ấy bỗng nhiên mở miệng: “Nếu có thể gặp lại bố mẹ, dù tôi có phải ngồi tù cũng không sao.”
Cơ Thập Nhất không can thiệp vào lựa chọn của bà ấy, đang định nói gì nữa, bên kia thôn đột nhiên truyền ra tiếng ồn ào, cùng những tiếng mắng chửi giận dữ.
“Hình như trong thôn có chuyện, cháu trở về trước, cô đừng chạy lung tung!”
Cơ Thập Nhất để lại những lời này rồi đứng dậy, dẫn theo Tiểu Nhất ở bên cạnh, nhanh chóng chạy về thôn.
- -----oOo------