Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Từ thông tin tiết lộ từ hai đoạn tin nhắn của “Có thời gian đi đâu shopping”, nếu là sự thật, vậy thì rõ ràng chuyện này đã rất nghiêm trọng rồi.
Dựa theo những gì anh ta nói thì anh ta mơ tổng cộng ba giấc mơ. Không tính giấc mơ đêm qua thì hai người kia đã thật sự chết rồi. Mà người thứ ba, sợ là cũng không còn xa nữa.
Cơ Thập Nhất không nghi ngờ loại giấc mơ mơ thấy người chết và trong thực tế thì người đó chết thật. Điều cô nghi ngờ là có thể người này đang bịa đặt thông tin.
Lúc cô đang suy nghĩ, thì người kia lại gửi đến câu này: “Cô không phải là kẻ lừa đảo đó chứ?”
Cơ Thập Nhất không quan tâm câu hỏi của anh ta mà hỏi ngược lại: “Anh báo cảnh sát chưa?”
Không có hồi âm từ đối phương. Xuất hiện tình huống như vậy, Cơ Thập Nhất cũng hiểu rõ, nhất định sẽ không ai lựa chọn gọi cảnh sát.
Nhưng mà thực hư chuyện này còn phải xem xét thêm. Cô không biết người này, cũng không thể lỗ mng đi báo cảnh sát được.
Không bao lâu, cuối cùng trên Weibo cũng xuất hiện câu trả lời: “Tôi có bị ngốc đâu. Tôi không giết người, tôi chỉ mơ thấy bọn họ đã chết. Lỡ như cảnh sát nói tôi là hung thủ giết người rồi bắt tôi thì sao?”
Nhìn thấy câu trả lời này, Cơ Thập Nhất thở dài.
Dù là giả hay là thật thì cô vẫn muốn thử một chút. Khi anh ta kể xong giấc mơ, nếu miếng ngọc bội cổ phát ra hơi lạnh thì có nghĩa giấc mơ đó là giả, vì vậy Cơ Thập Nhất cũng sẽ an tâm đôi phần.
Cô trả lời: “Kể giấc mơ của anh đi.”
Người kia vẫn cố chấp như cũ: “Cô chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết chứ? Cô không phải là kẻ lừa gạt sao?”
Nhìn thấy anh ta vẫn chưa đi vào chủ đề chính, Cơ Thập Nhất vốn luôn rất kiên nhẫn cũng không nhịn được. Người này nhìn thế nào cũng không thấy có bộ dạng sợ hãi như lúc trước.
Nghĩ đến đây, cô nói thẳng: “Trong vòng mười phút không nói ra thì tôi sẽ kéo vào danh sách đen.”
Người này đúng là muốn bị ăn mắng mà, thái độ với người khác còn kém như thế kia nữa chứ.
Đoán chừng là giọng điệu của cô càng ngày càng trầm, bên kia cuối cùng cũng không còn nói nhảm nữa, nhanh chóng trả lời: “Đừng, tôi chỉ lo lắng mà thôi. Cô chờ chút, tôi lập tức nói!”
Cơ Thập Nhất coi như khôi phục lại một chút kiên nhẫn: “Trước tiên nói về giấc mơ đầu tiên của anh đi.”
Không lâu sau bên kia gửi đến một tin nhắn thoại, không còn nói nhảm nữa.
Ấn mở để nghe, bên kia yên tĩnh đến quỷ dị, có thể nghe rõ rành rành hơi thở của đối phương, giọng nói đè thấp xuống, nhưng có thể phân biệt được tuổi của người đàn ông này không lớn.
“Tôi, tôi vừa rồi nằm mơ thấy người chết, không giống với phương thức trước đó, nhưng đều rất kỳ quái! Lần trước tôi mơ thấy nhân viên văn phòng chết, tôi còn nhớ giấc mơ đó xảy ra vào ban đêm!”
Tiếp sau đó, anh ta bắt đầu thuật lại một cách ngắt quãng.
Bắt đầu là buổi tối, anh ta mơ thấy một nam nhân viên văn phòng đang làm việc trong công ty, anh ta không nhìn thấy rõ công ty này tên là gì, dù sao cũng là một công ty thường xuyên phải thức đêm tăng ca.
Nhân viên văn phòng này đang làm thêm vào ban đêm cùng với một nhóm phụ nữ. Bởi vì tính tình người này tương đối ôn hòa nên mấy cô gái kia để cho anh ta đi mua đồ ăn khuya. Tất nhiên là anh ta đồng ý, cầm theo điện thoại rồi rời khỏi công ty.
Bên ngoài công ty rất tối, nhưng anh nhân viên văn phòng này bước đi rất nhanh, không hề có cảm giác mò mẫm đường đi trong bóng tối một chút nào cả, thậm chí còn ngâm nga một bản nhạc đang thịnh hành nữa.
Chẳng mấy chốc, một tiệm thức ăn nhanh xuất hiện trước mặt anh nhân viên văn phòng. Anh nhân viên văn phòng đã từng đến tiệm ăn này, vì vậy rất quen thuộc, quen đường quen nẻo đi vào, bắt chuyện với ông chủ. Còn anh ta [] thì đứng bên cạnh quan sát.
[] Anh ta ở đây là người nằm mơ, là người có tài khoản “Có thời gian đi đâu shopping”.
Anh ta nhìn thấy rất rõ ràng gương mặt của anh nhân viên văn phòng này, bên khóe miệng có một nốt ruồi, là đặc điểm nhận dạng rất rõ ràng, dáng người của anh nhân viên văn phòng này gầy tong teo, cảm giác như không hề có chút thịt nào.
Điểm kỳ quái đó chính là, anh ta cảm nhận được bản thân đang đứng bên cạnh anh nhân viên văn phòng này. Nhưng cho dù là ông chủ, anh nhân viên văn phòng này hay là những người trong tiệm, tất cả đều không biết đến sự tồn tại của anh ta.
Trong giấc mơ, dường như anh ta không có cảm giác của một thực thể, là kiểu vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn thế giới này, giống như góc nhìn của Thượng Đế được viết trong những cuốn tiểu thuyết vậy.
Chẳng mấy chốc, ông chủ đã chuẩn bị xong mấy hộp thức ăn nhanh, anh nhân viên văn phòng xách theo rồi rời khỏi đó.
Bên ngoài trời vẫn tối đen như mực, còn đèn đường không biết đã đi đâu mà chẳng thấy bóng dáng, trông rất quái lạ mà cũng không kém phần dọa người. Mặc dù anh ta không có thực thể, nhưng anh ta cũng có chút sợ hãi, cũng không biết anh nhân viên văn phòng này sẽ đi bằng cách nào nữa.
Tiệm thức ăn nhanh này cách công ty chừng một trăm mét, tốc độ đi đường của anh nhân viên văn phòng này cũng không tính là chậm. Mà lúc này đây, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thứ gì đó, trực tiếp kéo anh nhân viên văn phòng đi.
Tất nhiên là anh nhân viên văn phòng đó sẽ giãy giụa. Mấy hộp thức ăn dùng một lần rớt xuống đất phát ra âm thanh rõ ràng.
Mặc dù anh ta không nhìn thấy cảnh tượng trong bóng tối, nhưng cũng biết hai người này đang đối chọi nhau, hoặc là kẻ vô danh kia lợi hại hơn, sau cùng, âm thanh dần dần nhỏ lại.
Không biết đã qua bao lâu, lúc anh ta không nhịn được nữa, một tia sáng từ đâu đó chiếu tới, cho anh ta nhìn thấy cảnh tượng đằng kia.
Vừa nhìn thấy cảnh này anh ta đã mất hồn mất vía, da đầu tê dại.
Ở cái nơi xó xỉnh cách đó không xa, anh nhân viên văn phòng đã nghiêng sang một bên, cổ họng bị rạch ra, còn đang rỉ máu. Một bàn tay khác đang cầm một ly thủy tinh trong suốt hứng từng giọt máu chảy xuống, chẳng mấy chốc máu đã rót đầy một ly.
Máu đặc quánh khẽ lay động trong ly, nhìn vừa rực rỡ vừa thần bí.
Người hứng máu mặc đồ đen, chỉ để lộ đôi tay ra bên ngoài, không nhìn rõ dáng người. Ngay sau đó ngẩng đầu lên mới phát hiện người này còn đang đeo một chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ này cũng giống như những chiếc mặt nạ thường xuất hiện trong các bộ phim kinh dị, điểm khác biệt nằm ở chỗ, chiếc mặt nạ này là gương mặt của Thần Chết phương Tây.
Anh ta rất có hứng thú với mấy bộ phim điện ảnh nước ngoài, cũng biết rõ đôi ba phần về Thần Chết. Cái mặt nạ này giống y như trong mấy bộ truyện tranh ấy.
Gần đây có một bộ phim điện ảnh ma cà rồng tên là “Bí ẩn của ma cà rồng” đang khởi chiếu. Vừa hay anh ta đã đi xem, chiếc mặt nạ này hình như giống hệt cái xuất hiện trong bộ phim đó.
Sau đó, chuyện khiến cho anh ta suýt thì nôn mửa xuất hiện, người đeo mặt nạ đó trực tiếp uống cạn cả một ly đựng đầy máu kia, một ly đầy gần ba trăm mililit!
Cảnh tượng bất thình lình này đã khiến anh ta từ trong mơ tỉnh dậy.
[Có thời gian đi đâu shopping: Người đeo mặt nạ kia thật sự đã uống hết cả ly máu, cuối cùng cái ly trống rỗng! Tôi đã tận mắt chứng kiến!]
Trong tin nhắn thoại, lúc đầu giọng điệu của anh ta vẫn còn bình tĩnh nhưng càng về sau càng run rẩy, đặc biệt là tới đoạn người chết.
Cơ Thập Nhất suy nghĩ, chỉ sợ chuyện này là thật.
Đối phương nhanh chóng gửi một đoạn tin nhắn đến: “Kết quả là cái người mà tôi mơ thấy ấy, anh ta thực sự chết ngay ngày hôm sau luôn! Chính là ở ngay chỗ căn phòng tôi thuê! Tôi ở trong một con hẻm nhỏ cạnh công ty của anh ta. Gương mặt của anh ta và anh nhân viên văn phòng trong giấc mơ hoàn toàn giống hệt nhau!”
[Có thời gian đi đâu shopping: Anh nhân viên văn phòng đó quả thực đã chết, giống hệt như trong giấc mơ của tôi, bị rạch cổ họng, máu chảy lênh láng khắp sàn! Nếu thực sự giống như vậy, nhất định là hung thủ đã uống máu của anh ta!]
Có lẽ là quá hoảng sợ, giọng điệu của người này dần trở nên rất “gợi đòn”, bắt đầu là dùng dấu chấm than, sau đó thì gần như là thét ầm lên.
Có lẽ là nhớ lại giấc mơ, người này sợ hãi, lời nói trực tiếp mang theo sự cầu khẩn: “Cô nhất định phải nói cho tôi biết giấc mơ này có ý nghĩa gì. Hung thủ kia vẫn còn đang tiếp tục giết người!”
Nghe xong nội dung anh ta miêu tả, phản ứng đầu tiên của Cơ Thập Nhất chính là, đây đúng là giấc mơ trực nghiệp.
Sách có chép rằng: “Trực nghiệp là gì? Mơ quân thấy quân, mơ giáp thấy giáp, mơ hưu được hưu, mơ kê được kê, mơ thích khách gặp thích khách, mơ bị ngựa kéo thì bị ngựa kéo. Những thứ này gọi là giấc mơ trực nghiệp. Những thứ tương tự khác cũng có thể suy ra giấc mơ này.”
Đúng như tên gọi, được gọi bằng cái tên giấc mơ trực nghiệp cũng bởi vì mơ thấy cái gì thì chính cái đó sẽ xuất hiện.
Mà sự chênh lệch thời gian ở giữa có thể là ngày hôm sau, cũng có thể là một khoảng thời gian sau đó. Quả thật là một giấc mơ báo trước.
Theo như lời kể của anh ta, giấc mơ này linh nghiệm vào ngày hôm sau.
Tất nhiên, có phải là giấc mơ trực nghiệp hay không còn là vấn đề. Cô cần biết nội dung của giấc mơ thứ hai. Ba giấc mơ nhất định có điểm giống nhau.
Nghĩ đến điều này, Cơ Thập Nhất trả lời: “Kể giấc mơ thứ hai của anh đi.”
Đối phương gửi tin nhắn thoại thứ hai rất nhanh chóng. Tin nhắn này dài hơn tin nhắn trước mười mấy giây, sợ là phức tạp hơn một chút.
Giấc mơ thứ hai cũng gần giống như giấc mơ thứ nhất, đều xảy ra vào ban đêm, mà bên ngoài, sắc trời cũng là tối đen như mực.
Nhưng địa điểm đã thay đổi, trở thành một lớp học bổ túc.
Anh ta cũng biết lớp học bổ túc này, đối diện căn nhà anh ta thuê, cách khoảng một trăm mét. Bởi vì đây là lớp học bổ túc cấp ba cho nên chủ yếu đến đêm khuya mới tan học.
Cảnh trong mơ lần này và lần trước giống nhau, cũng là anh ta đi phía một cậu học sinh cấp ba. Lần này là một nam sinh ấm áp và tỏa nắng, rất vui vẻ nói chuyện với bạn học bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, đám người tạm biệt nhau rồi về nhà.
Cậu học sinh cấp ba này trở về nhà một mình, đi trên con đường tối đen như mực. Anh ta đi phía sau nhìn cậu học sinh cấp ba, nhìn cậu học sinh cấp ba khẽ ngâm nga bài hát, đá cục đá trên đường, rồi bày ra một vài tư thế.
Điểm kỳ quái là anh ta có thể nhìn rõ từng động tác của cậu học sinh cấp ba trong bóng tối, còn cùng lắc lư với cậu ta nữa.
Chỉ là, không lâu sau, chuyện xảy ra lần trước lại lặp lại.
Sau khi đi qua một nơi nào đó, cậu học sinh cấp ba đột nhiên bị kéo đi, chắc là bị bịt miệng lại, anh ta chỉ nghe thấy tiếng “ưm ưm” và tiếng giày bị kéo lê trên mặt đất.
Anh chẳng khác người đứng xem là bao, không có bất kỳ động tác nào cả.
Giống như là chuẩn bị trước cho anh ta, anh ta thay đổi phương hướng, một nơi mờ tối đập vào mắt anh ta.
Cậu học sinh trung học lặng lẽ nằm trên mặt đất. Gương mặt hoạt bát trở nên dữ tợn, cổ họng vẫn bị rạch ra, dòng máu chảy ra như suối. Mà người đàn ông nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối để lộ ra một bàn tay đeo găng.
Trên tay hắn ta cầm một ly thủy tinh chứa đầy máu. Nhìn lên thì thấy mặt hắn ta vẫn đeo mặt nạ. Lần này hắn ta đã thay đổi mặt nạ. Quả nhiên vẫn giống hệt như trong bộ phim kia, là gương mặt của một ma cà rồng khác.
Hắn ta cầm ly thủy tinh, trên mặt vẫn đeo mặt nạ, không tháo ra, cũng chẳng biết hắn ta uống bằng cách nào nữa.
Người đàn ông đeo mặt nạ ngẩng đầu uống cạn chiếc ly đựng đầy máu, tiếng ừng ực phát ra rất rõ ràng trong đêm tối, hắn ta uống liền tù tì một hơi không ngừng nghỉ, cứ như một người đang trong trạng thái rất khát nước vậy.
Cuối cùng, chiếc ly thủy tinh bị ném xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ tung tóe trên áo của cậu học sinh cấp ba.
Một lần nữa, anh ta thức tỉnh.
Ngày hôm sau, quả nhiên tiếng còi xe cảnh sát lại vang lên bên ngoài.
Ở một nơi khác cách đó không xa phát hiện thi thể. Nạn nhân là học sinh cấp ba, trên mặt đất bên cạnh thi thể có mảnh thủy tinh, trừ cái đó ra thì không có bất kỳ dấu vết nào nữa.
Hung thủ chẳng khác gì ma cà rồng trong phim, lúc đến chẳng thấy bóng dáng, khi đi chẳng rõ tung tích.
- -----oOo------