Sau một lúc tâm tư chuyển biến ánh mắt Triệu Kiến An dần dần trở nên nóng bỏng.
Mọi người đều biết chất lượng học sinh Thị Trung so với Nhất Trung thì ngang nhau nhưng học sinh tốp đầu tương đối kém hơn.
Học sinh tốp đầu thường thường có thể mang về nhiều vinh dự hơn cho trường học, ví dụ như trạng nguyên thi đại học, ví dụ như đứng đầu các cuộc thi, những vinh dự đó mang ra làm gương cho học sinh noi theo sẽ tạo hiệu ứng rất lớn.
Nếu Sở Nhược Du tới Thị Trung nhất định có thể có thu hút được thật nhiều tài nguyên của sở giáo dục phân phối cho trường học.
Triệu Kiến An điều chỉnh một chút cảm xúc, tận lực để cho bản thân mình không biểu hiện ra cấp bách:“Nếu vậy em có nguyện ý đến Thị Trung không?”Sở Nhược Du ngẩng đầu, trong đáy mắt chỗ sâu mờ mịt không biết tên sự mong đợi và mong mỏi, nhưng giây tiếp theo cô lắc đầu cười khổ:“ Sẽ không có trường học nào nhận học sinh gian lận bị đuổi học.”Triệu Kiến An thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải không muốn liền tốt.
Ông suy nghĩ một lát tiếp theo trịnh trọng hứa hẹn:“Em yên tâm, thầy sẽ không để bất cứ điều gì không minh bạch ghi vào học bạ của em.”Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục bổ sung nói:“Nếu có bất cứ vấn đề gì thầy sẽ ra mặt giải quyết.
Việc của em là học tập thật tốt.”Nói đùa sao, mắt hiệu trưởng Nhất Trung bị mù nhưng mắt ông chả lẽ còn có thể mù sao?Sở Nhược Du vốn chính là cố tình chờ Triệu Kiến An đến nên đối phương đã nói đến mức này không thì không lẽ cô còn không đáp ứng:“Em sẽ học tập thật tốt.”Vì tránh cho đêm dài lắm mộng Triệu Kiến An nóng lòng không thể ngay lập tức đi Nhất Trung xử lý thủ tục chuyển trường.
Nhưng trước khi đi ông vẫn không quên tận tình khuyên bảo:“Trung y chữa bệnh phương pháp sơ sài kém cỏi, tây y chẩn đoán rõ ràng, chính xác bệnh, bệnh lý rành mạch rõ ràng, chỉ cần đúng thuốc uống thì bệnh lập tức có chuyển biến, hoàn toàn xứng đáng là chủ lưu.”Hiển nhiên ông không tán thành Sở Nhược Du lãng phí thời gian đi nghiên cứu trung y.
Phí phạm thiên phú Nhược Du cũng không tức giận khi nghe ngôn luận một khen một chê này.
Trên thực tế cô đã thành thói quen.
Rốt cuộc tranh chấp giữa trung y và tây y chưa bao giờ đình chỉ.
Cổ ngữ nói rằng mọi vật đều có sở đoản và sở trường.
Cho dù là cô cũng có đôi khi kết hợp những xét nghiệm, kiểm tra bệnh lý của tây y để tiến hành tổng hợp phán đoán phân tích, cho nên đối với tây y cô trước giờ đều có thái độ tôn trọng.
Nhưng tôn trọng Tây y cũng không có ý nghĩa để mặc cho người khác chửi bới Trung Nhược du nhìn chăm chú [Nội Kinh] trong tay, giọng nói hiền hòa:“Trung y trị liệu đầu tiên chính là bốn phương pháp khám bệnh: vọng, văn, vấn.
thiết (xem, nghe, ngửi, sờ) chú trọng trị liệu đúng bệnh.
Cùng một loại bệnh nhưng hai người khác nhau thì trị liệu phương pháp đều khác nhau rất lớn.
So sánh với Tây y chỉ có đơn thuần trị liệu bằng thuốc và giải phẫu thì Trung y thuốc có rất nhiều phương pháp trị liệu, ngoài ra còn có châm cứu và xoa bóp.”“Mặt khác, Trung y chữa bệnh tận gốc, Tây y chữa phần ngọn, một cái là từ căn nguyên của bệnh để trị liệu còn một cái khác chỉ là giải quyết những biểu hiện bên ngoài của bệnh trạng, hai cái khác nhau.
Đó là vấn đề tại sao Trung y thường thời gian chữa trị rất lâu, cho nên người bình thường dễ dàng từ bỏ chữa trị, thậm chí cảm thấy Trung y không đáng tin cậy.”Triệu Kiến An bị hù phải là do lời nói của Sở Nhược Du có bao nhiêu làm người tin phục mà là giờ phút này tư thái của cô phảng phất giống đứng ở đỉnh núi kiêu ngạo cười chúng sinh.
So sánh với bộ dạng đáng thương hề hề vừa rồi như cách biệt một trời một vực.
Suy xét đến văn hóa Trung y của thế giới này tương đối lạc hậu dẫn tới quẫn bách cảnh [Trung y không bằng Tây y] Sở Nhược Du đột nhiên cảm thấy về tình cảm có thể tha thứ, cô nghiêm túc bổ sung nói:“Còn có một chuyện quan trọng nhất.”Lỗ tai Triệu Kiến An không tự giác dựng lên.“Đó là do bọn họ không gặp được em.”Triệu Kiến An:”....”Thật đúng là một thiếu nữ mới lớn kiêu ngạo.
Nghĩ đến bản thân mình cũng từng trải qua là thiếu niên khinh cuồng, ông đơn giản không khuyên, cô đang hưng phấn phải trải qua khắc nghiệt của xã hội mới có thể trưởng Nhược Du sao lại có thể nhìn không ra ý nghĩ của Triệu Kiến An, nàng châm chước một lát quyết định đưa cho Triệu Kiến An một ân tình:“Không tin để em bắt mạch.”Triệu Kiến An bị chọc cười, ông không cần nghĩ ngợi mà vươn tay:“Thầy thật sự muốn nhìn xem hôm nay em có thể nói ra được cái gì?”Sở Nhược Du sáng sớm đã quan sát thấy rêu lưỡi của Triệu Kiến An khô, màu vàng, sau khi bắt mạch trong nháy mắt đã hiểu rõ.“Mạch tượng của thầy thường thấy ở thể chất thấp nhiệt.
Thường ngày ngoài việc đi tiểu rắt, đi ngoài vón cục, thỉnh thoảng nổi đốm đỏ trên mặt, tuy rằng miệng không bị khô có mùi hôi thối nhưng tính tình nóng nảy, trong lòng hay phiền muộn khó yên.”Triệu Kiến An vốn không để trong lòng nhưng đột nhiên lại nghe được đúng bệnh của chính mình thì không khỏi chấn động.“Em sao lại biết?”.