Ba ngày sau đó.
Cuối cùng William và Akari cũng đến được thành phố cảng Anc Gazetta.
Khung cảnh nên thơ dưới ánh chiều tà, các kiến trúc tiên tiến kỳ lạ cái cao chót vót cái thì bé tí, mọc lên ở khắp mọi nơi, không khí nhộn nhịp của thành phố bí ẩn được ví như một đóa hoa luôn nở rộ. Trên bầu trời những chiếc tàu bay như những con chim khổng lồ trôi nổi trên không trung, những người dân ở đây vô cùng ôn hòa nhưng cũng rất đáng sợ khi họ tức lên.
William sau khi lấy lý do anh có một quán café nhỏ ở thành phố này và bảo Akari đến đó thì lập tức chạy đi đâu mất dạng. Ngồi không trong quán chẳng biết làm gì, Akari dọn dẹp đồ đạc của cậu rồi bước ra ngoài bến cảng bất chấp rằng cậu đang trong tình cảnh nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào.
Sue – Một cô gái trẻ với mái tóc đen dài sải bước trên nhưng con đường gồ ghề của thành phố kỳ lạ mà cô bị đẩy tới. Chán nản, cô nhìn xuống bãi biển và muốn ngay lập tức nhảy xuống để ngâm mình trong dòng nước mát đó. Nghĩ lại thì cô còn không hiểu tại sao mình lại có mặt ở đây kia mà. Cô bị đưa tới đây trong lúc đang chơi đùa với vài người bạn ở giáo hội.
"Mình thật khổ mà. Mà sao tự nhiên ai mở cổng dịch chuyển làm cái gì kia chứ? Báo hại mình…" – Cô than thở.
Đang bối rối vì cái tính tò mò chết tiệt của cô, Sue vô tình mất hoàn toàn phương hướng. Cô không còn biết mình đang ở nơi nào nữa...
"Mà ngay từ đầu mình đã không biết mình ở đâu mà." Cô an ủi bản thân.
Nhưng xem ra số trời không phụ lòng cô, vô tình cô va phải cậu trai có mái tóc đen hơi dài, đeo kính và cặp mắt quyến rũ… Người thanh niên số nhọ không ai khác ngoài Akari.
"Tôi xin lỗi" – Cô cười nói.
(... Trời ơi, khuỷu tay cậu ta mới chạm vào ngực mình.... a... a... a mình có nên giết cậu ta để bịt miệng không?????) Cô mỉm cười trong khi nhưng suy nghĩ điên rồ bắt đầu xuất hiện trong đầu của cô.
"Tôi cũng... xin lỗi" – Akari nói lắp bắp.
(... Hờm, mình nên làm gì đây?) Cô đảo mắt nhìn toàn bộ "số đo ba vòng" của cậu trai trước mắt và bắt đầu suy nghĩ, mình có nên lôi anh ta về nhà làm pet không nhỉ?
"...................." – Akari nhìn cô với ánh mắt dè chừng - "Này, cô thật sự không sao chứ?"
" Tôi không sao, mà cậu tên gì vậy?"-Cô mỉm cười hỏi Akari.
“Huh! Tôi tên Akari."
Ngay khi trả lời xong anh lập tức cúi mặt để cô không thấy khuôn mặt anh lúc này. Cảm thấy có trò vui cô lặp tức giở trò, nở nụ cười đáng yêu đến mức lạnh gáy,cô đáp lại lời anh.
"Hân hạnh gặp anh Akari, tôi tên là Sue."
Có vẻ như bước khởi đầu khá suôn sẻ, nếu cứ tiếp tục cô chắc chắn sẽ dụ dỗ được chàng trai trước mặt về làm pet cho nhà thờ của mình. Nhắc đến nhà thờ, cô cũng muốn lập tức đến nhà thờ gần nhất nơi đây. Ấy nhưng…
(Thôi tính sau, đi chơi cái đã) Cô tự nhủ
"Chúng ta đi đâu ăn đi, tôi đãi!!"- Cô ôm lấy tay Akari kéo cậu tới quán ăn ở trước mắt.
Bị lôi đi khi chả hiểu đang xảy ra chuyện gì, cậu chỉ biết ở yên chịu trận. Đi gần hết cảng, đến một cái quán cafe. Akari nhận ra đó là quán café của William, cậu vừa mừng thầm vừa thấy không ổn chút nào.
Cô tung cước đạp bay cánh cửa quán, bên trong với cách bày trí không quá cầu kì thường thấy ở thành phố kì lạ này, lôi theo Akari tội nghiệp đằng sau đi vào quán, cô ngẩng cao đầu nhìn ngó xung quanh và gật gù. “Quán trông ổn đấy.”
Trong lúc cô đang mải tia hàng cô em phục vụ thì Akari của cô đã bám lấy anh da đen đẹp mã nào đó “ồ!” Cô tự nhủ “... trai đẹp kìa... nhưng không phải gu của mình, next đi.”
"Chào anh! Anh là phục vụ đúng không? Quán có gì anh gọi hết ra cho tôi. Tôi hôm nay bao cả quán." – Nói xong cô ghé miệng lại gần Akari.
"Có gì nếu thiếu cậu bù nhé."
Nói xong cô tiến tới cái bàn gần cửa sổ, để đôi giày đinh đeo ở cổ xuống sàn rồi vươn vai. (Không biết thứ gì đang đón chờ mình ở phía trước đây.)
"Vào buổi trời đẹp thế này thì nhâm nhi ly rượu thật là tuyệt, anh có thấy thế không, anh bạn?" – William bước xuống cầu thang và trò chuyện với các khách hàng.
Anh nhìn xung quanh trong quán trọ rồi giơ tay lên một chút ra dấu đã thấy Akari cùng với nụ cười đểu. Nhìn tình cảnh của Akari hiện tại, William buộc phải nhịn cười bởi có lẽ anh hiểu được phần nào câu chuyện rồi.
"Tôi thật sự thắc mắc là cậu bao giờ mới hết nhọ nhỉ Akari." – Anh suy nghĩ và nói nhỏ vào tai Akari khi anh đi ngang qua cậu.
"Coi nào....... À mà thôi.Có vẻ không tồi tí nào đâu " – Nói rồi anh bảo người của mình chạy vào bếp để chuẩn bị thức ăn cho cà người.
Lấy lại bình tĩnh, Akari bắt đầu trò chuyện với Sue.
Sau khi thức ăn được dọn ra, cô vui vẻ mời cậu ăn. Đứng trong quầy nhìn ra ngoài, William chỉ biết cười khi thấy Akari ăn hành toàn tập như thế dù cho khuôn mặt cậu ta lúc này có vẻ kha khá vui. Bước vào trong bếp, William sau khi nghe được vài tin tức từ khách hàng, anh bàn giao cửa hàng lại cho người khác trông chừng, rồi bước đi lên lầu để chuẩn bị vài thứ cho chuyến đi săn.
Thấy anh có dấu hiệu của bỏ đi, Sue túm lấy vạt áo anh ta.
"Ở lại đi! Chơi với tôi, anh tính đi đâu?" – Cô nhìn anh ta với đôi mắt to tròn của bé cún con.
“Phải đó William, chẳng phải anh bảo là ở đây nghỉ ngơi sao, giờ lại tính đi đâu thế?” – Akari hỏi.
(Ri?!)
Khựng lại vài giây, khuôn mặt William đanh lại, không phải vì công việc bị gián đoạn mà bởi anh không thể rời mắt khỏi Sue. Trong một thoáng, anh nhớ về gia đình mình, nhưng anh nhanh chóng ổn định lại.
(Mình đang nghĩ gì vậy, Ri đã qua đời lâu rồi mà)
"Được không? Nếu không thì ít nhất anh cũng nên cho tôi biết tên"
Sau khi nghe Sue nói vậy anh cũng không còn vội vàng nữa: "Tên của tôi là William Walford đồng thời là chủ tạm thời của quán trọ này. Cô có thể gọi tôi là Will. Vậy còn quý cô đây có thể cho tôi biết danh tính là chi không?"
-"Ah hah! Tên của tôi là Sue, hân hạnh biết anh Will, để tôi giới thiệu với anh luôn. Con pet nhà tôi tên Akari."-Nói rồi cô chỉ thẳng vào Akari với nụ cười
"Hô! Tôi không ngờ đó, Akari đây lại là –“
"Này, ai là Pet hả? Cả anh giờ cũng muốn trêu tôi sao Airlan?" – Akari gắt.
“Ha ha, tôi thấy cậu chấp nhận làm pet của cô ấy cũng đâu có sao đâu Akari.” – Anh nói tiếp: "Mà thôi, chắc vụ đi săn phải dời lại rồi. Tôi có thể ngồi cùng chứ?”
“Được mà, tôi mới đến thành phố này lần đầu thôi, có thêm người cùng trò chuyện thì tốt quá.” – Sue cười.
Cả ba người cứ thế trò chuyện một lúc, William cũng không còn nghĩ đến việc đi săn nữa, đã lâu rồi anh mới có thể nói chuyện vui vẻ thế này mà không phải lo lắng việc mình có đang bị lừa hay không.
“Nói chuyện với hai người rất vui nhưng tôi nên đi làm việc thôi, quán bắt đầu đông rồi. Chào nhé!"- Nói rồi anh lùi vào trong và bỏ các trang bị đi săn ra thay vào đó là chiếc áo phục vụ ban đầu.
Sue tiếp tục dùng bữa trong khi Akari mải mê suy nghĩ, nhìn thấy cậu không chịu ăn, cô dùng tay gõ nhẹ vào trán giúp cậu tỉnh dậy.
‘Này, cậu sao thế? Món ăn của cậu có vấn đề à?”
“Không… không phải. Tôi chỉ đang thắc mắc chút thôi.” – Akari cười.
“Um! Thắc mắc, thắc mắc gì thế.”
Sue nheo mắt lại nhìn cậu, một tay chống cằm, tay còn lại cầm chiếc muỗng chìa vào ngực cậu.
“Sue này, ban nãy cô nói mới đến đây lần đầu, vậy trước kia cô sống ở đâu thế, sao lại đến đây?” – Cậu hỏi.
“Hmm! Trước kia tôi sống ở toà thánh Savro vương quốc Arvane, còn lý do đến đây thì… Thật ra tôi bị người khác dịch chuyển đến. Mà chuyện đó không quan trọng, còn cậu thì sao?”
“Tôi… không có gì đặc sắc cả, chỉ là một người bình thường thôi.”
“Thật không vậy Akari?”
“Thật mà, có gì đâu mà tôi phải giấu chứ, hahah!”
Cảm thấy Akari tìm cách lảng tránh câu hỏi của mình về quá khứ, Sue thay vào đó cậu hỏi về những thứ ngoài lề khác. Sau bữa ăn thì trời cũng đã tối hẳn đi, vì không còn nơi nào để đi hay chính xác hơn là chẳng biết đi đâu, Sue đành thuê một phòng trong quán (cũng may mà William cho cô thuê với nửa giá do biết tình cảnh của cô).