Mười tám năm sau sự kiện vương triều Ra bị huỷ diệt.
[Học viện Lothar]
Ngày tháng năm RC
:
Học viện pháp thuật Lothar, nằm trong khu vực vương quốc Vahalla – thành phố lai của khoa học và phép thuật và là một trong số ba học viện phép thuật lớn nhất vương quốc Vahalla. Được xây dựng bởi ba vị pháp sư hùng mạnh nhất thế giới năm trước. Học viện còn được biết như một nhánh lớn và là biểu tượng cho sức mạnh của Hội đồng pháp thuật (gọi tắt là Tháp). Nằm tách biệt khỏi vương quốc và toạ lạc sâu trong rừng gần thành phố Cảng Gazetta trứ danh. Khuôn viên học viện Lothar trải dài hơn ha đất được chia làm khu vực tách biệt với nhau bởi các cổng dịch chuyển.
-Khu Đại sảnh chỉ dành cho các giáo viên hoặc các pháp sư thực thụ,cũng là nơi diễn ra các giờ học đặc biệt hoặc nơi làm các bài thi.
-Sảnh Chính dùng để tất cả các học viên đến nghỉ ngơi trao đổi sau những giờ học,thư viện của trường cũng được đặt tại đây.
-Tháp Mederith,là nơi các học viên năm cuối hoạt động và học tập.
-Tháp Bnevirch,khu nhà chung và là nơi học tập của các học viên năm đầu và năm .
-Tháp Rune,nơi đào tạo các pháp sư thực tập sau khi họ tốt nghiệp khoá cuối
Vào một đêm không trăng, khi mà các học sinh ở học viện Lothar đã yên giấc. Nhưng thay vì cả khuôn viên trường chìm trong sự tĩnh lặng,vẫn còn một căn phòng ở Đại sảnh sáng đèn,bên trong căn phòng đựơc thắp sáng bởi không chỉ một mà có hơn hàng chục chiếc đèn lồng khổng lồ bằng pha lê, những dãy bàn được sắp xếp thành vòng tròn lồng vào nhau.Giữa căn phòng là một chiếc ngai lớn bằng vàng và các giáo viên của học viện cùng những ma thuật sư cấp cao của Tháp cũng đang hiện diện tại nơi đây.Tiếng ồn vang vọng khắp căn phòng,chủ yếu là về những tin tức xung quanh học viện và thành phố.Nhưng những tiếng ồn chợt dịu xuống một chút khi một ông lão xuất hiện từ trong làn sương trắng ngồi vào chiếc ngai.
Oraer Collium bây giờ đã trở thành Chánh tổng tối cao của Hội đồng và đồng thời cũng là Chủ tịch của học viện Lothar, nhìn xung quanh ông ra hiệu cho mọi người tiếp tục, nhưng không ai nói gì thêm nữa,căn phòng chỉ còn vài tiếng thì thầm vừa đủ nghe.
Trong số những người đang hiện diện bỗng có người lên tiếng hỏi: "Thưa ngài Chủ tịch, liệu chúng ta có nên cho người đi điều tra các hoạt động xảy ra ngày một thường xuyên của quỷ tộc dạo gần đây không ạ?"
Cúi người một chút. Ngoại hình của Oraer ốm, cao, mái tóc và chòm râu ông bạc phơ dài đến ngực.Ông ta mặc chiếc áo thụng dài màu xanh đỏ đặc trưng của Tháp cùng cái áo khoác trùm đầu che mất nửa khuông mặt, đôi mắt màu nước biển của ông đảo quanh căn phòng sau cặp kính gọng đen. Ông bước ra khỏi ghế của mình và bắt đầu lên tiếng.Ngay khi ông mở lời,cả căn phòng trở nên yên lặng lạ thường.
“Điều đầu tiên rất cảm ơn các giáo sư đã dành chút thời gian quý báu của mình để đến đây lúc này. Ta thật sự rất cảm kích điều đó.
Thứ hai, hiện tại cả bên học viện chúng ta lẫn Tháp đều không rõ lý do của các hoạt động gần đây của chúng. Nếu ta cử người đi điều tra mà không rõ chuyện gì đang diễn ra thì chẳng khác gì đâm đầu vào bẫy. Cái ta cần lúc này là nhân lực, càng nhiều càng tốt."
“Vậy là đã đến lúc rồi nhỉ,có cần tôi gọi các học viên dậy không, ngài Chủ Tịch?”
"Vẫn chưa,cứ để chúng nghỉ ngơi hết đêm nay. Sáng sớm ngày mai, cô Velver Merin đây có tiết dạy các học viên năm cuối mà nhỉ?"
Khi được hỏi,một người phụ nữ khoác áo dài màu xám tro đứng dậy,thân hình mảnh khảnh,mái tóc màu xanh lục dài đến eo,trông cô vẫn có đôi chút hấp dẫn của người phụ nữ trung niên, với thái độ lễ phép kèm chút e sợ.Cô nói:“Vâng thưa ngài! Ngài có việc gì cần đến giờ học của tôi sao?”
Nghe thấy vậy, Oraer mỉm cười và đáp lại:
“Ngày mai,hãy tổ chức một buổi thi cho bọn chúng.Nếu vượt qua chúng sẽ được thăng cấp thành Ma thuật sư hạng . Cô Velver và thầy Gordon đây sẽ là giám khảo, những thầy cô khác,ai ngày mai không bận giảng dạy đều có nhiệm vụ canh giữ các cổng dịch chuyển của trường.Còn về các học viên,ai có thể vượt qua bài thi này sẽ tham gia vào chuyến đi thực tế để nghiên cứu về các hiện tượng xảy ra gần đây này với các thầy cô ở đây.Đã rõ cả rồi chứ?”
Nghe rõ mệnh lệnh cần thực hiện,tất cả đồng loạt đáp lại
“Vâng thưa ngài,tất cả sẽ diễn ra theo ý ngài muốn.”
“Vậy thì tốt rồi,mọi người có thể về nghỉ ngơi được rồi.”
Sau câu nói đó,cơ thể ông hoá thành ngọn lửa rồi tan biến đi như làn khói.Các thầy cô cũng từ từ ra khỏi phòng.
..................
Sáng sớm hôm sau,tất cả các học viên năm cuối được thông báo nghỉ các tiết học và buộc tập trung ở đại sảnh chờ lệnh.
Akari (Udirmu) Hiiro, đứa con nuôi của gia đình quý tộc Udirmu thuộc vương quốc Vahalla. Trước khi nhập học vào đây năm trước. Cha nuôi của cậu kể cho cậu nghe về quá khứ của mình và buộc cậu phải rời khỏi đó, nhưng đổi lại cậu sẽ vẫn được ông ta chu cấp cho tiền bạc để lo cho việc học của mình.
Tự hào mà nói đó là một thanh niên lúc nào cũng đứng đầu các khoá học nhưng đồng thời cũng lười biếng có hạng, hiển nhiên cậu cũng rất nổi tiếng vì những trò quậy phá của mình. Tuy vậy, cậu lại có một cơ thể không mấy khoẻ mạnh và thường xuyên mắc bệnh. Mỗi khi rảnh, cậu luôn tìm hiểu về nguồn gốc của mình, manh mối duy nhất cậu biết được cũng do cha nuôi nói cho cậu nghe, đó là cậu là người sống sót trong cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa các gia tộc cách đây năm nhưng lại không nói ra sao ông lại tìm được cậu.
Đêm qua cũng vậy, cậu thức đến tận giờ sáng chỉ để lục tung mớ ghi chép của Tháp về cuộc tranh giành quyền lực năm xưa. Nhưng vô vọng, trở về phòng khi trời gần sáng, cậu vừa kịp chợp mắt thì nghe thấy thông báo tập trung để chuẩn bị cho bài thì.
Giật mình tỉnh giấc, Akari chạy cắm đầu ra khỏi dãy phòng hướng đến đại sảnh khi nghe thông báo cuối. Trong lúc chạy như bay qua khoảng sân trống, cậu vô tình đụng trúng một người đàn ông mặc chiếc áo màu đen sẫm che kín thân người chỉ để lộ đôi mắt ánh màu vàng kim. Người đàn ông không nói gì cũng không tỏ vẻ tức giận mà chỉ nhẹ nhàng đỡ cậu đứng dậy. Quay đầu lại xin lỗi,cậu tiếp tục chạy đi như tên bắn ……..
Ở phía bên kia, các học viên đã bắt đầu làm bài thi thăng hạng của mình.
“…..…..….…Hở!?”-Cô Velver vừa đi vừa điểm qua số lượng các học viên của mình rồi cô dừng lại ở ghế trống.Đang mãi suy nghĩ,cô không để ý có người vừa tiến vào đại sảnh.Thấy cô đăm chiêu nhìn vào ghế trống,người đàn ông nói vọng ra hỏi
“Có việc gì thế cô Velver!?”
“Ah! Đại giáo sư Gordon, có vẻ chúng ta thiếu học viên!”
Người đàn ông mang danh hiệu Đại giáo sư bước vội về phía cô.Ông ta mang một vẻ kì lạ,thân hình cao ráo,mặc chiếc áo khoác màu nâu dài đến chân,khuôn mặt ông ta có một vết sẹo dài chẻ ngang mắt trái, đôi mắt đen tựa màn đêm, râu ria lởm chởm nhưng dù vậy vẫn không giấu đi được vẻ thanh lịch trên khuôn mặt ấy.
“Để tôi đi tìm chúng,cô ở lại canh chừng những học viên đi!”
Nói nhanh gọn, ông ta rời khỏi đại sảnh với vẻ mặt cau có.
Trở lại với Akari, sau khi chạm trán với kẻ lạ mặt mà cậu chắc chắn chưa từng nhìn thấy trước đây, cậu dừng lại để quan sát xung quanh một chút cũng như để tìm kiếm một lí do cho việc đến trễ.
Ruỳnh ……………..
Mãi mê suy nghĩ,một tiếng nổ lớn phát ra ở đầu bên kia lôi cậu trở về thực tại.Ngước nhìn lên,cậu thấy một cột khói xám bốc lên tận trời xanh.Linh cảm mách bảo cậu không nên đi tiếp mà hãy đi tìm thầy cô đến giúp.Nhưng bản tính tò mò đã khiến cậu tiếp tục hướng về phía trước.
Chạy thật nhanh đến Tháp Bnevirch, nơi xảy ra vụ nổ. Đầu óc cậu quay cuồng vì một nỗi sợ không tên. Tuy vậy, Akari không dừng lại mà tiếp tục chạy.
“………….!!!”
Con đường trước mặt cậu chìm vào trong một màu xanh đen kì lạ, kèm theo sau là tiếng nổ đinh tai, một cơn sóng chấn động cùng hàng tấn cát vụng bay đến đẩy cậu lùi về phía sau. Theo phản xạ, cậu sử dụng phép thuật dựng nên một rào chắn tạm. Dụi mắt, cậu nhìn quanh.
“Cái quái gì vậy?“
Khói lửa, cát bụi bốc lên nghi ngút che phủ toàn bộ khu vực Tháp Bnevirch. Một phần của Tháp đã biến mất, thay vào đó là một miệng hố khổng lồ sâu thăm thẳm. Rất nhiều các học viên năm và một vài học viên năm nhất cũng ở đây khi vụ nổ xảy ra nên chẳng thể biết được chính xác còn bao nhiêu người sống sót.
Akari đứng chôn chân nhìn vào bãi chiến trường, nói lắp bắp không thành câu. Chiến tranh hay thảm sát, cậu đều đã từng nhìn thấy qua, nhưng cái thể loại thảm sát cả một khu vực toàn học sinh mà không chút thương tiếc này thì quả thật cậu mới nhìn thấy lần đầu. Với tất cả sự can đảm, cậu bước lại gần hơn.
“………….!!!!”
Lại thêm một tiếng nổ, nhưng lần này âm thanh phát ra ở phía trên đầu của cậu. Ngước nhìn lên, cậu sững sờ khi nhìn thấy một cuộc chiến.
Một con rồng khổng lồ với lớp vảy hắc tinh, đôi cánh nó trải dài che phủ cả cơ thể, đôi mắt hoàng kim đảo quanh bầu trời tìm kiếm con mồi.Sinh vật đó đang giao chiến với một người, cậu thanh niên khoác trên mình một chiếc áo choàng rách rưới màu bạc, nước da hơi ngâm đen lộ rõ, trên tay cậu ta lúc này đang cầm một quyển sách dày cộm. Không cần nói nhiều cũng biết bên nào đang thắng thế. Nhưng ngay khi cậu thanh niên đó rơi xuống mặt đất, con rồng kia cũng bay đi hay đúng hơn là nó cảm nhận được một sức ép cực lớn nên bỏ đi. Chờ con rồng bay đi hẳn, cậu ta liếc nhìn xung quanh rồi giơ tay lên ra hiệu bảo Akari lại gần mình.
“Này anh bạn, cậu tên gì?”-Nằm bất động dưới đất, cậu ta cất tiếng hỏi.
“T-Tôi tên Akari... Akari Udirmu Hiiro. Còn anh là ai, tên gì? Anh ổn chứ, đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy!?” -Bước lại gần người thanh niên kỳ lạ và dừng lại khi thấy bản thân mình đến đủ gần rồi, cậu bắt đầu nói trong khi cố giấu cảm giác khó chịu trong người.
Nhìn sơ qua cũng biết cậu ta bị thương không nhẹ nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường. Đứng phắc dậy, cậu ta bước đến nơi Akari đang đứng. Về phần Akari thì cậu vẫn đứng yên, không phải vì không muốn đi mà là cậu đã bị khoá lại nên không thể di chuyển.
Khi người thanh niên đứng sát bên cậu, khuôn mặt Akari lúc này vẫn tỏ ra bình thường nhưng bên trong cậu lại vô cùng hoảng sợ, những giọt mồ hôi lăn dài xuống má cậu. Dù cậu thanh niên này hẳn đã dùng đến thuật che giấu nhưng phải nói rằng pháp lực cậu ta là quá khủng, nhìn lại thì mỗi bước chân của cậu ta đều khiến mặt đất nát cả ra, chú ý một chút cậu nhận ra cuốn sách ban nãy đã biến mất. Cậu thanh niên cúi người, dúi vào túi áo Akari một cuộn giấy nhỏ kèm theo một lời thì thầm vừa đủ lọt tai.
“Thứ lỗi cho tôi vì không tiện giải thích cho cậu tất cả. Nghe đây Akari, nếu cậu còn quý trọng mạng sống của mình và những người xung quanh. Đem nó đến cho ông già mù trên sườn núi Thánh. Ông ta sẽ cho cậu biết mình là ai và nên làm những gì. “
"Hở? Khoan đã, ai cơ, chính xác tôi phải gặp ai?'
"Cậu sẽ sớm biết thôi -"
Để lại mấy lời đó, cậu ta biến vào trong một luồng ánh sáng nhạt rồi vụt tan như chưa từng có mặt.
Sau khi người thanh niên đó rời khỏi, cơ thể Akari trở lại bình thường, quỵ gối xuống nên đất, cậu chăm chăm vào khung cảnh hiện tại cho đến khi các giáo sư được giao nhiệm vụ canh gác chạy đến.
“Này cậu kia, đã có chuyện gì xảy ra ở đây!?”
“Này, cậu ổn chứ……có nghe tôi nói gì không!”
Đủ các câu hỏi han từ đầu đến cuối nhưng Akari vẫn bất động, trông cậu hoàn toàn không có chút thương tích nào.Các giáo sư rốt cuộc cũng đưa cậu về Đại sảnh để có thể dự thi và tiện đường quan sát.
Cuộc thi viết thuật chú không có quy định thời gian lại thêm cậu vừa có một cái cớ hoàn hảo nên vẫn được cho vào làm. Cách làm bài thi viết rất đơn giản, chỉ việc điền các câu phép vào ô, nếu đúng câu hỏi sẽ biến mất và các câu sau lần lượt xuất hiện. Có hơn câu hỏi từ dễ đến khó và cũng không khỏi có vài câu hỏi mẹo.
Làm bài thi viết thuật chú một cách thần tốc, cậu là người đến sau cùng nhưng lại là người nộp bài thứ tư.
Sau khi ra khỏi phòng thi, cậu nằm dài ra ở dưới một gốc cây lớn nơi vườn hoa của Sảnh để nghỉ ngơi và đợi bài thi kế tiếp, mệt mỏi vì phải chạy từ sáng đến giờ ngoài ra còn gặp cảnh đó, cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
[{Trong giấc mơ ấy, cậu nhìn thấy mình đang ở giữa một đồng cỏ xanh biếc, cây cỏ hoa lá mọc đầy và trải dài đến chân trời, các dòng suối kêu róc rách, những cơn gió nhẹ thổi qua cánh đồng cùng ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, ánh sáng dịu nhẹ kết hợp với cả nơi này khiến đồng cỏ này trở nên hết sức thơ mộng. Lúc này, cậu đang nằm dài ra bãi cỏ và bên cạnh cậu là một bóng hình một người con gái có vẻ như cũng cùng tuổi với cậu, tuy không thể nhìn thấy được khuôn mặt ấy nhưng cậu chắc chắn rằng mình có quen biết cô ấy. Cả ở đó một lúc lâu nhưng không ai nói gì. Và rồi, cậu nghe thấy tiếng hét, những tiếng kêu cứu thất thanh vọng ra, đứng hẳn dậy cậu tìm kiếm xung quanh nhưng không có ai. Cậu để cô gái đó ở lại một mình và chạy đi tìm ngọn nguồn của âm thanh nhưng lại không tìm thấy bất cứ thứ gì. Rồi cậu nhìn lại, ở bên kia, cô gái đã biến mất, thế là cậu cũng phải đi tìm cô ấy. Được một lúc, bất giác cậu dừng lại và nhìn xuống đất, một cái bóng khổng lồ che phủ toàn bộ mọi thứ trong tầm mắt đang lặng lẽ nhìn vào cậu. Cậu biết nó và nó cũng biết cậu? Cái bóng đen đó chính là của----}]
“Ê này Hiiro! Cậu đang làm gì vậy, tỉnh dậy mau đi, bài thi thứ hai sắp bắt đầu rồi kìa.”
Giọng nói đó đã kéo cậu trở về thực tại, trước mặt cậu lúc này là hình dáng của người bạn thân của cậu. Jenkin D Vlad, con cả của một gia đình quý tộc Vampire nhưng ủng hộ con người.
Jenkin tuy có một nửa dòng máu Vampire trong người nhưng cậu hoàn toàn không có tí nào gọi là giỏi trong việc điều khiển phép thuật, thậm chí cả bay, lướt đi hay thôi miên cậu ta cũng khó có thể làm được. Năm nay chỉ mới tuổi đồng tuổi với Akari, nhưng với chiều cao kì lạ cộng với việc lúc nào cậu cũng trông cực đáng sợ, mái tóc dài màu xám đen che đi một bên mắt, cặp mắt màu đỏ ngọc với hai con ngươi chẻ dọc lúc nào cũng xuất hiện cùng một nụ cười quái dị và vì vẻ ngoài cũng như lai lịch của mình nên Jenkin hầu như không có ai làm bạn, trừ Akari.
Khó chịu vì bị gọi bằng tên chứ không phải họ của mình, Akari búng nhẹ vào giữa trán cậu ta. Liếc sang một bên mặc cho Jenkin đang than thở, cậu dừng lại và hỏi
“Ê Jenky, nãy giờ cậu có nghe gì về rắc rối bên Tháp Bnevirch không?
“Hở! Hỏi gì lạ thế? Đương nhiên là có nghe rồi, phá huỷ cả một khu vực như thế thì không bàn ầm lên mới lạ. Cả tớ lúc mới vào phòng thi, tớ cũng đã nghe thấy âm thanh của ba vụ nổ liên tiếp rồi. “
“Họ đã giải quyết xong hết rồi chứ? Có ai bị thương hay đại loại vậy không?”
“Sao tự nhiên muốn biết thế!? “
“Cứ nói cho tui biết đi.”
“Ờ thì, có vài người chết, chủ yếu là các giáo sư, có vẻ như họ đã hứng chịu thay cho các học viên, còn đám học viên thì chúng ổn cả chỉ bị chấn động tâm lý tí thôi. Đó là tất cả những gì tớ nghe được. “
“Không còn gì khác ư? Ví dụ như người nào đã gây ra vụ nổ đó. “
“Không chỉ là do mấy đứa nhóc pha chế thần dược nhảm nên gây ra chuỗi các vụ nổ thôi. “
Ngơ ngác nhìn Jenkin, Akari thầm nghĩ (Vậy là thông tin đã được thay đổi sao? Sao phải làm vậy, còn cậu thanh niên đó, những lời nói đó là thế nào... Lai lịch của mình...)
Cảm thấy mình bị bơ đi, Jenkin nắm cổ áo Akari lại và bảo:
“Này!! Đừng có ngó lơ tui nhá, hơn nữa lo mà chuẩn bị làm bài thi thứ hai kìa, suy nghĩ chi mấy chuyện không liên quan đến mình.”
“Ờ xin lỗi, mà bài thi thứ hai là gì thế?”
“Vượt mê cung bằng phép thuật, ở giữa mê cung là viên đá lửa, chạm vào nó là thắng cuộc. Chỉ lấy năm người về đích đầu tiên thôi, những người đó sẽ được thăng cấp lên Ma thuật sư hạng . Đám còn lại tiếp tục đợi sang năm. "
"Chỉ vậy thôi à, không còn gì khác sao?"
"Không."
TẤT CẢ CÁC HỌC VIÊN KHOÁ CUỐI NHANH CHÓNG TRỞ VỀ ĐẠI SẢNH CHUẨN BỊ CHO BÀI THI CUỐI CÙNG!!!
Cả hai nhanh chóng tiến về phía mê cung sau thông báo điểm danh. Cô Velver, một trong hai giám khảo cuộc thi bước ra trước thông báo với chỉ người vượt qua bài thi đầu tiên:
“Sau đây sẽ là bài thi cuối cùng, ai cảm thấy mình không làm được có thể rút lui ngay, còn một khi đã vào trong, chúng tôi không cho phép cô cậu bỏ cuộc, dù năm người đầu tiên đã có thì các em vẫn phải hoàn thành hết bài thi này. Tôi cũng xin nói trước bài thi này rất khó, có rất nhiều cạm bẫy được đặt rải rác khắp mê cung, thậm chí là cả các loài quái vật.” - Giáo sư Velver thông báo
“Được rồi, ai bỏ cuộc mời bước bên trái của tôi, những người khác chuẩn bị dụng cụ để tiến vào trong đi. “
Sau hiệu lệnh của thầy Gordon, hơn người lập tức rút lui. Hiện tại nhóm muốn hoàn thành bài thi mê cung chỉ còn khoảng hơn người kể cả Akari và Jenkin.
“Gì đây, cậu mà cũng tham gia sao, không phải cậu mù phép thuật tầm trung à. “
"Nhất thiết phải nói thế à!?” - Jenkin cau mày lại, bực dọc trả lời.
Cậu ta đang tập trung chuẩn bị, cảm thấy điều đó, Akari cũng không lơi là nữa mà tập trung vào mục tiêu trước mặt của mình.
(Nếu có thể thắng cuộc và rời khỏi học viện để đến được núi Thánh. Biết đâu mình sẽ có được câu trả lời cho những câu hỏi đó.)