Băng cassette của bác sĩ Nghiêm () – Thằng bé trai
"Alo, alo!" Tiếng một người đàn ông trẻ tuổi truyền ra từ máy cassette.
Tôn Chính và Lộ Hà nhìn nhau, họ thấy ánh sáng kích động trong mắt đối phương. Nếu không nhầm thì, người đang nói chuyện chính là Nghiêm Ương.
"Anh chắc chắn thứ này có thể ghi âm được?" Nguồn âm thanh dường như cách khá xa, xem ra là người đàn ông kia đi qua nói chuyện với một người khác, "Băng từ mới tiếng Anh của tôi đó..."
"Cậu không có camera ghi hình, camera bình thường không có tác dụng, ghi chép tay không đáng tin, chỉ có thể dùng thứ này." Giọng người còn lại bình đạm, không có bất luận lên xuống thanh điệu nào.
Tôn Chính cảm thấy Lộ Hà nắm chặt tay hắn, toàn bộ thân thể khẽ run vì kích động, hắn lập tức đoán được, chủ nhân giọng nói này chính là anh trai Lộ Hà, Lộ Hiểu Vân.
"Nhưng mà..." Giọng Nghiêm Ương lộ vẻ do dự, "Tôi thật sự phải mang máy cassette này, nửa đêm đi theo anh khắp nơi trong bệnh viện sao?"
Dường như Lộ Hiểu Vân đã lờ câu hỏi này đi. Cùng với tiếng rè rè của băng cassette, tiếng bước chân của hai người bắt đầu vang lên. Một là tiếng bước chân vững vàng, cái còn lại là tiếng bước chân của Nghiêm Ương đang cầm máy ghi âm. Bởi vì di chuyển, hiệu quả ghi âm không tốt lắm, mà tiếng bước chân dồn dập của hắn cũng át hết các âm thanh khác.
Sau đó hắn không hài lòng, lẩm bẩm một câu: "Dù gì cũng chờ tôi giới thiệu xong đã chứ, người khác cứ vậy làm sao hiểu được?"
Vì thế, không đợi Lộ Hiểu Vân trả lời, liền nghe thấy tiếng Nghiêm Ương độc thoại với máy cassette, âm thanh lần này tương đối to, rõ.
"Ừm, đại khái là: Tôi tên là Nghiêm Ương, chính là người luôn cầm máy cassette, cũng là bác sĩ đang thực tập tại bệnh viện này, đang tích cực phấn đấu chuẩn bị học lên thạc sĩ... Người đi phía trước tôi tên là Lộ Hiểu Vân, ha ha, đừng tưởng nhầm thành cô gái nào nha..."
Tiếng 'nha' vừa phát âm được một nửa liền ngưng bặt, Lộ Hà đoán rằng bác sĩ Nghiêm đã bị anh hai anh trừng mắt một cái.
Giọng bác sĩ Nghiêm lại khôi phục bình thường: "Anh ấy, ừm, tự xưng là người thất nghiệp... nhưng tôi thấy anh ta rất giàu có, có khi đang lén lún làm chuyện gì đó trong tối. Được rồi, vấn đề mấu chốt chính là, hiện tại chúng tôi đang làm gì? Mọi chuyện phải bắt đầu từ..."
Tôn Chính không kiên nhẫn đẩy Lộ Hà một cái: "Có thể tua qua không?"
Lộ Hà lắc đầu, nói hết sức nghiêm túc: "Không được. Chúng ta chưa biết bác sĩ Nghiêm là người như thế nào, tại sao lại ở cạnh anh hai tôi? Sự mất tích của anh hai tôi có liên quan gì tới hắn? Trước khi biết rõ mọi chuyện, không thể xem nhẹ tác dụng của hắn."
Tôn Chính đành bất đắc dĩ tiếp tục nghe.
Tiếng bước chân vang vọng trong băng cassette, hơi khác tiếng bước chân nhanh lúc trước, hơn nữa, tiếng bước chân của hai người lúc này đã trùng tiết tấu, đang đạp lên thứ gì đó.
Lên tầng!
Trong băng cassette còn có thể nghe thấy tiếng Nghiêm Ương vừa bước nhanh lên tầng, vừa nói chuyện không thở dốc: "Trong khoảng thời gian gần đây, tôi phát hiện ra một người đàn ông trẻ tuổi luôn dựa vào ghế khám bệnh trước cửa phòng khám ngoại khoa chúng tôi mà ngủ, nhưng từ trước tới nay đều không vào khám, quần áo sạch sẽ không giống người ăn xin, cứ mười ngày liên tiếp như vậy, cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi mà tới bắt chuyện với anh ta... Suýt nữa thì tôi cho rằng anh ta là thần côn...
Sau đó y tá trưởng lại tìm tôi, tôi mới biết rằng người này là cao thủ ông ngoại cô ấy phái tới để điều tra những người đã mất tích trong bệnh viện này. Đương nhiên, tôi hoàn toàn không tin chuyện ma quỷ, nhưng y tá Lưu đã tận tình khuyên bảo, kiên nhẫn khuyên bảo, dặn tôi phải hành động cùng hắn, làm trợ thủ, yểm trợ sau lưng... Bởi vì tôi là người nhàn nhất bệnh viện này... Đương nhiên, tôi tuyệt đối không đồng ý bởi vì cảm thấy trò này chơi vui, mà hoàn toàn vì cảm thấy việc cứu những người bị mất tích đó là chuyện hết sức hệ trọng, ví dụ như Trần Quyên gì đó mà y tá Lưu luôn nhắc tới..."
"Vậy biết quan hệ của bọn họ rồi, chắc là Nghiêm Ương được Lưu Quần Phương giới thiệu với anh hai tôi, anh hai tôi căn bản không cần trợ thủ, đúng là làm chuyện thừa..."
"Nhưng anh hai anh đâu thể hành động một mình trong một bệnh viện xa lạ được, công việc trước kia của anh ấy thế nào?" Tôn Chính bắt đầu tò mò.
"Thật ra tôi cũng không rõ lắm, từ khi còn học đại học, anh ấy đã xuất quỷ nhập thần rồi, nghe nói có nhận công việc do người ta ủy thác."
Mắt Tôn Chính sáng rực lên: "Chẳng lẽ công việc của anh ấy chính là tới những nơi như vậy để cứu người mất tích sao? Nói vậy, có nghĩa là có thể thoát khỏi huyệt?"
Lộ Hà tựa hồ cũng không chắc chắn hoàn toàn, chần chờ nói: "Từ những điều tôi quan sát và nghe được, hẳn là vậy, anh hai tôi cũng có thể chất đặc thù bẩm sinh, có thể cảm giác được gì đó, thế nhưng tôi cũng không dám nói chắc, hơn nữa vấn đề là, cho dù đã từng có người may mắn thoát khỏi huyệt khác... nhưng bệnh viện này, tôi chưa từng nghe nói có người được tìm thấy sau khi mất tích."
Hy vọng vừa nhen nhóm của Tôn Chính lập tức bị dập tắt, hắn chỉ nhụt chí bổ sung một câu: "Chỉ mong thể chất đặc thù của anh hai anh có thể cứu được người."
"Tuy rằng tôi không hiểu lý luận về huyệt của anh ta, nhưng hôm nay vẫn hành động cùng anh ấy, ừm, hiện tại chúng tôi sắp tới tầng ba, bây giờ là giờ phút ngày tháng năm ..."
Lúc này, Tôn Chính lập tức giữ tay Lộ Hà: "Tua, tua ngược lại!"
"Sao vậy?"
Tôn Chính không kịp giải thích, trực tiếp bấm nút back.
"...nhưng hôm nay vẫn hành động cùng anh ấy... giờ phút..."
Hắn chỉ băng cassette, ý bảo Lộ Hà nghe cẩn thận.
Lộ Hà không hiểu ý Tôn Chính, kỳ quái hỏi: "Sao vậy, những lời hắn nói có vấn đề à?"
"Không phải những lời này có vấn đề, anh, anh nghe lại một chút, đó là âm thanh gì..." Tôn Chính lắc đầu, lại bấm nút back.
Câu này của Nghiêm Ương lặp lại rồi lại lặp lại, Lộ Hà vẫn không hiểu.
Tôn Chính nhìn anh một cái: "Chẳng lẽ anh bị lãng tai?"
Hắn một lần nữa tua lại câu này, cũng dựa vào tính năng của máy cassette, bấm nút chạy chậm.
Lộ Hà bất bình nói: "Tạp âm của máy cassette lớn như vậy, hiệu quả ghi âm trong bệnh viện vốn dĩ đã không tốt, làm sao tôi nghe ra được thứ gì, là tai cậu quá thính..."
"Hừ!"
"...nhưng...hôm... nay... vẫn...cộp... hành... động... cùng... anh... cộp cộp... ấy... cộp cộp... cộp cộp, cộp cộp... bây giờ là... giờ... cộp cộp, cộp cộp... phút..."
Nghe đến đó, Lộ Hà và Tôn Chính đều bất tri bất giác ngồi thẳng lại, cảm thấy hơi lạnh truyền dọc sống lưng mình.
Trong bối cảnh băng cassette này, có tiếng bước chân của người thứ ba.
Hơn nữa, tiếng bước chân này còn cách Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân một khoảng, nghe như tiếng ai đó đang chạy.
"Hắn, có phải hắn không nghe thấy không?" Lộ Hà chỉ chỉ băng cassette.
Tôn Chính gật đầu, lại không chắc chắn lắm mà lắc đầu, sau đó lại bấm nút chạy.
Chi tiết này khiến tinh thần bọn họ tập trung lực chú ý vào âm thanh hoàn cảnh, ngay cả một từ Nghiêm Ương nói bọn họ cũng không nghe thủng.
Nghe thấy tiếng Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân đi dọc theo cầu thang bệnh viện, ngoại trừ tạp âm và tiếng bước chân của hai người, xung quanh không còn âm thanh nào khác (ngoại trừ tiếng bước chân thứ ba vừa đột nhiên xuất hiện).
Tiếng bước chân của Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân vang vọng trong không gian cầu thang trống vắng.
Tôn Chính và Lộ Hà có thể tưởng tượng ra bóng dáng bọn họ từ tiếng bước chân này. Bọn họ cũng bước đi trên cầu thang của bệnh viện, từng bước, từng bước bước trên cầu thang trong không gian đen nhánh không một bóng người.
Không có ai, không có âm thanh khác, tại sao lại có tiếng bước chân đột nhiên xuất hiện?
"Ê, anh từ từ đã, rốt cuộc chúng ta phải lên tầng mấy?" Nghiêm Ương trong băng cassette hỏi.
Tiếng bước chân của người kia rõ ràng chậm lại một chút, sau đó giọng nói bình đạm của anh ấy vang lên: "Tầng bốn, WC mà Lưu Quần Phương bảo có vấn đề."
"Đó là WC... nữ mà?"
"Bây giờ là buổi tối."
"Buổi tối? Chẳng lẽ buổi tối là có thể tự do ra vào nhà vệ sinh nữ sao... Nữ quỷ cũng có tôn nghiêm chứ..." Những lời này tựa hồ là tiếng lầm bầm lầu bầu của Nghiêm Ương.
Tôn Chính lại bấm nút dừng.
Lộ Hà khó hiểu, quay đầu nhìn hắn, "Lại, lại sao vậy?"
"Anh cảm thấy bọn họ đang ở tầng mấy?" Tôn Chính hỏi.
Lộ Hà tính toán thời gian và tốc độ leo thang của bọn họ, đáp: "Tầng ba? Hoặc là sắp đến tầng ba?"
Tôn Chính đồng ý gật đầu, cũng không giải thích, trực tiếp tua băng ngược lại, nhanh nhẹn bấm nút chạy chậm.
"Tầng bốn... WC... cộp cộp... mà... Lưu... Quần... Phương... cộp cộp... bảo... có...cộp... vấn đề..."
Biểu tình trên mặt Lộ Hà dần trở nên khẩn trương.
"Không sai, tiếng bước chân lớn hơn, có nghĩa là thứ đó cách bọn họ rất gần." Tôn Chính phán đoán.
"Nhưng bọn họ cứ như không nghe thấy vậy, ngay cả anh hai tôi cũng không để ý..." Lộ Hà nhíu mày.
"Hơn nữa..." Tôn Chính dừng một chút, "Còn có chỗ kỳ quái hơn..."
Hắn lại bấm nút chạy.
"...Chẳng lẽ buổi tối... là... ông ơi... có thể... tự do ra vào... ông ơi... nhà vệ sinh nữ sao... Nữ quỷ... ông ơi cũng... ông..."
Băng cassette dừng ở đó. Tôn Chính và Lộ Hà nhìn nhau, dường như muốn nói lại thôi.
Chẳng cần nói gì cả, âm thanh này thực rõ ràng.
Tiếng một thằng bé. Hai người trong băng cassette hoàn toàn không chú ý tới âm thanh này.
"Âm thanh này, bọn họ không nghe thấy, nói cách khác..." Lộ Hà rốt cuộc mở miệng, "Đây không phải âm thanh do người sống phát ra... Nửa đêm, trẻ con nhà ai lại chạy chơi ở chỗ như vậy?"
"Thằng bé này ở bên cạnh bọn họ, anh hai anh không biết?"
Lộ Hà nhún vai: "Cậu nghĩ đây là phim à, anh hai tôi chỉ có cảm giác tương đối linh mẫn mà thôi, nhưng thằng bé này có phải cùng một người với tên vừa túm cậu không?"
Tôn Chính theo bản năng co rút cánh tay, lắc đầu tỏ vẻ không biết.
"Lúc đó tôi chỉ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, cho nên không thể xác định..."
Nói xong, bọn họ tiếp tục quay về máy cassette kia.
Tiếng bước chân của Lộ Hiểu Vân trong băng dừng lại. Nghiêm Ương vội vàng đi vài bước, hẳn là đứng cùng một chỗ với Lộ Hiểu Vân.
"Sao vậy?" Giọng Nghiêm Ương truyền ra từ băng cassette.
Lộ Hiểu Vân im lặng một lát, bỗng nhiên nói: "Trên tầng ba này, có phải đã từng có người chết hay không?"