Edit: Linqq
Sáng sớm hôm sau, Đàm Kỳ cùng quản lý các chi nhánh mở một cuộc họp, tuyên bố các hạng mục thu thập thông tin chính thức khởi động.
Sau khi tan họp, Đàm Kỳ gọi Triệu Hiểu Hạ ở lại, những người khác rất nhanh đều rời khỏi phòng họp, chỉ còn lại Hiểu Hạ và anh ta. Hiểu Hạ xoa tay một chút: “Sếp, chuyện ngày hôm qua tôi rời đi, tôi sợ sếp mệt, thực ra đi tàu điện ngầm rất an toàn.” Đàm Kỳ không tiếp lời cô: “Vừa nãy có nghe rõ không? Sau này mỗi ngay tan làm phải báo cáo tiến triển công việc cho tôi, tôi sẽ căn cứ vào báo cáo để sắp xếp việc tiếp theo.”
Hiểu Hạ nói rằng sau khi tan làm, cô còn phải đến quán cà phê ở phố sau học tiếng Anh. Đàm Kỳ không để cho cô nói tiếp: “Hạng mục này thành công hay thất bại đều quan trọng, nếu như thất bại, tôi sẽ phải rời đi, cô cũng sẽ như vậy.” Hiểu Hạ liền vội vàng nói vâng.
Ra khỏi phòng họp liền thở phào một hơi, không đề cập tới chuyện hôm qua là tốt rồi.
Hiểu Hạ vừa đi, tổng giám đốc Tiêu Nam vào hỏi Đàm Kỳ: “Vì sao lại để Triệu Hiểu Hạ quản lý?” Đàm Kỳ nhìn Hiểu Hạ qua cửa sổ: “Sinh viên vừa tốt nghiệp, có chút bốc đồng, vừa vào công ty nửa năm, không gia nhập bất kỳ phe phái nào, vì việc làm mà không sợ đắc tội người khác, có nguyên tắc, một là một, hai là hai, cô cảm thấy những lý do này có đủ không?”
Tiêu Nam gật đầu: “Vậy cứ để cô ấy làm đi, chẳng qua anh đừng căng thẳng như vậy, hơn nữa, một năm sau hạng mục thất bại, anh đừng hy vọng sẽ bắt cô ấy đỡ đạn.” Đàm Kỳ cười cười: “Cô yên tâm, nếu như không thành, tôi sẽ chủ động đỡ đạn cho cô.”
Tiêu Nam chỉ vào anh ta: “Đừng suy bụng ta ra bụng người.” Đàm Kỳ nhún nhún vai không nói chuyện.
Ra khỏi phòng họp, nhìn Hiểu Hạ tiến vào văn phòng tổng giám đốc tiêu thụ, trong lòng ừ một tiếng, công ty khởi công hệ thống quản lý, sẽ trói buộc tay chân của bộ phận tiêu thụ, cho nên bộ phận tiêu thụ sẽ không muốn phối hợp nhất, quả nhiên Triệu Hiểu Hạ làm nửa năm rất có tâm, cô lựa chọn cửa ải khó khăn nhất để vượt qua, mà không phải đặt ở cuối cùng, rất tốt.
Tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ trả lời qua loa vài câu của Hiểu Hạ, sau đó liền nói muốn họp hội nghị qua điện thoại, Hiểu Hạ đi ra âm thầm nắm tay, tôi sẽ trở lại, cho đến khi cô có thái độ đúng đắn, một tuần trôi qua, nếu vẫn là thái độ không ủng hộ, tôi tìm Đàm Kỳ, Đàm Kỳ không được thì tìm Tiêu Nam.
Lúc ăn trưa, Hiểu Hạ đến quán cà phê phố sau, Đại Mao cười ra đón, Tiểu Nhung ở trong quầy bar bận rộn, nghe thấy tiếng nói chuyện của cô, Hiểu Hạ nói bên ngoài quầy bar: “Nhảy nhót tưng bừng như vậy, nếu không biết thì còn tưởng rằng hôm qua cậu giả bệnh.” Tiểu Nhung không nói lời nào, Đại Mao chỉ vào phòng bếp: “Hiểu Hạ, trưa hôm nay bố tôi tự mình xuống bếp.”
Hiểu Hạ nhìn cửa phòng bếp đóng chặt, La Hổ đi đến: “Vậy thì tốt, tay nghề Địch Dã là giỏi nhất.” Trực tiếp tìm vị trí vắng người ngồi xuống, gọi Hiểu Hạ tới, Hiểu Hạ chạy tới: “Tìm tôi có chuyện gì?”
La Hổ chỉ về phía đối diện: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.” Hiểu Hạ ngồi xuống: “Sự việc Ngọc Họa mất tích không liên quan tới tôi.”
La Hổ cười nói: “Ai nói là có liên quan tới cô? Là như thế này, có một việc muốn nhờ cô. Chính là sau khi Ngọc Họa mất tích, Địch Dã hơi lạ, tôi hỏi anh ta, anh ta cũng không chịu nói thật, tôi nghĩ là, cũng câu hỏi như hôm trước, nếu cô hỏi anh ta, có lẽ anh ta sẽ nói.”
Hiểu Hạ xoa tay: “Câu hỏi gì vậy?”
Không nghĩ rằng cô gái này sẽ dễ dàng như vậy, La Hổ nghĩ nghĩ: “Đêm qua anh ta tiến vào cửa hàng thư pháp, tìm kiếm trong phòng ngủ của Ngọc Họa, hỏi xem anh ta tìm kiếm cái gì. Cô hãy nói rằng là nghe tôi kể lại.”
Hiểu Hạ chớp mắt suy nghĩ: “Anh ấy thật sự đến đó?”
“Đương nhiên là thật.” La Hổ khẩn thiết nhìn cô: “Ngọc Họa này rất thần bí, chúng tôi điều tra một ngày một đêm, chỉ tra ra cô ấy học tại học viện mỹ thuật, cũng không tra ra được trước khi học đại học cô ấy làm gì, bên học viện mỹ thuật nói rằng có một giáo sư họ Tống giới thiệu cô ấy đến học, nhưng giáo sư đó đã đi Châu Phi bảy năm trước, không ai liên lạc được. Tôi cũng đến bước đường cùng rồi, xin cô hãy giúp tôi.”
Địch Dã đi ra từ phòng bếp, cười cười nói: “Được rồi, có thể ăn cơm rồi.” Nói xong liền đi lên lầu, Tiểu Nhung nhíu mày: “Lại tắm rửa thay quần áo, phiền phức.” Đại Mao cười nói: “Bố có bệnh thích sạch sẽ, ai cũng biết mà.”
Lúc Địch Dã từ trên lầu đi xuống, La Hổ đang kể về những nguy hiểm thời anh ta làm bộ đội đặc chủng cho Đại Mao nghe, Tiểu Nhung ở trong quầy bar mắt trợn trừng, anh nghe tiếng nước ở trong phòng bếp thì liền nhíu mày: “Đại Mao, sao lại để Hiểu Hạ rửa bát một mình?” La Hổ cười nói: “Là Hiểu Hạ không đồng ý hỗ trợ, cô ấy muốn ở một mình, muốn nói chuyện với anh một chút.”
Địch Dã đẩy cửa phòng bếp, chỉ thấy Hiểu Hạ đang buộc lại tạp dề, gật gù đắc ý ngâm nga bài hát, trong tay bận rộn, dưới chân còn giẫm theo nhịp trống, lẳng lặng đứng đấy nhìn trong chốc lát, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Không có.” Hiểu Hạ quay đầu nhìn anh, anh vừa tắm xong, đổi sang quần máu khói xám cùng với áo lông màu nâu nhạt, tóc hơi ướt, có mấy sợi rủ xuống phía trước, tùy ý lười biếng, Hiểu Hạ nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu không thì anh giúp tôi rửa bát đi?”
Địch Dã nói được, đến bên cạnh cô, cầm một tấm vải màu trắng, lau bát mà Hiểu Hạ vừa rửa sạch xong, cười nói: “La Hổ nói em có chuyện muốn nói với tôi.”
Hiểu Hạ a một tiếng, vỗ vào sau gáy: “Chỉ mải ca hát, là thế này, chính là muốn hỏi một chút, Ngọc Họa…”
Địch Dã chiếu đèn kiểm tra bát pha lê trong tay: “La Hổ bảo em hỏi?”
Đúng vậy, La Hổ nói, anh không muốn trả lời, tại sao mình cứ hết lần này tới lần khác hỏi vậy? Anh không nói cho La Hổ thì sao lại nói cho cô biết? Dựa vào điều gì? Hiểu Hạ trầm mặc một lúc, cúi đầu không nhìn Địch Dã: “La Hổ bảo lai lịch của cô ấy khả nghi, tôi hiếu kỳ, mọi người đều có lòng hóng chuyện, tôi cảm thấy Ngọc Họa xinh đẹp như vậy, bị mất tích thật đáng tiếc.”
“Không xinh đẹp bằng em.” Địch Dã lau bát.
Hiểu Hạ coi như là nghe lầm, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía Địch Dã, Địch Dã nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi cảm thấy, em còn xinh hơn Ngọc Họa.”
Hiểu Hạ lắc đầu cười: “Bảo sao nhiều phụ nữ thích anh như vậy, vẻ ngoài đẹp trai lại biết nói chuyện.”
Địch Dã cực kỳ nghiêm túc: “Tôi đang nói thật.”
Hiểu Hạ thở dài: “Không nói đùa nữa, nói nghiêm túc này, về sau mỗi buổi tối tôi đều phải tăng ca, không thể tới học tiếng Anh nữa.”
Địch Dã dừng tay một chút: “Nghe Đại Mao nói, mấy tháng nay em tiến bộ rất nhanh, tôi thử kiểm tra một chút.”
Anh phát âm trôi chảy thuần khiết, cố ý nói chậm, mỗi âm tiết đều rất rõ ràng, tùy ý nói chuyện với Hiểu Hạ, sau mười lăm phút anh nói với cô: “Nghe hiểu năm mươi phần trăm, còn cần cố gắng, buổi trưa kiên trì đến đây, buổi tối rảnh có thể gọi điện cho tôi nói tiếng Anh, nhưng không thể vượt quá mười một giờ.”
Hiểu Hạ vui vẻ nhảy dựng lên, liên tục nói được, Địch Dã nhìn cô: “Chuyện của Ngọc Họa, tôi sẽ nói cho em biết, chỉ là bây giờ chưa phải lúc.”
Hiểu Hạ a một tiếng: “La Hổ nói rằng anh ta cùng đường rồi, vụ án đã tiến vào ngõ cụt.”
Địch Dã cười nói: “Vụ án của Ruth lần trước, tôi cũng giúp anh ta mà.”
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Tịch Thư Văn đang nói chuyện với La Hổ, anh ta rất kích động, giọng nói cũng có chút lớn: “Hàng xóm đều đang nghi ngờ tôi, đều nói hôm trước còn thấy bà chủ Ngọc buổi tối, ngày hôm sau tôi mời đạo sĩ tới thì cô ấy liền mất tích. Điều này không thể trách tôi, tôi oan quá, bà chủ Ngọc cũng không phải yêu quái, tại sao đạo sĩ mới đến một lần đã không thấy tăm hơi của cô ấy đâu? Cảnh sát La, anh phải tin tôi, đêm hôm qua thật sự có người vào cửa hàng thư pháp, hơn nữa còn to gan lớn mật bật đèn, tôi thấy rất rõ ràng, anh nói hơn nửa đêm, chẳng lẽ lại là quỷ?”
La Hổ rất bất đắc dĩ: “Anh đã học đại học rồi mà vẫn còn tin có yêu quái ma quỷ à, đó là tôi, tôi ở trong Cục điều tra manh mối thì phát hiện có điểm đáng ngờ, cho nên mới đến hiện trường nhìn xem.”
“Không đúng.” Giọng nói của Tịch Thư Văn lớn hơn, “Tôi nhìn thấy hai người.”
“Đúng, còn có ông chủ Địch nữa.” La Hổ nhìn Địch Dã một chút: “Anh ta đến lấy lại cái đĩa, trước đó Ngọc Họa đã mượn anh ta. Không có tôi, anh ta cũng không vào được.”
Tịch Thư Văn đẩy đẩy kính mắt: “Đúng rồi, ông chủ Địch, tôi đã gọi điện thoại cho đạo sĩ kia, hỏi vì sao ông ta lại bỏ chạy, ông ta nói cái chuông đồng của ông ta là bảo vật, dù đá có đập xuống cũng không nát, ông chủ Địch chỉ mới đá nó vào tường gạch, nó liền vỡ tung, đạo sĩ còn nói, quán cà phê có chút kỳ lạ.”
Tịch Thư Văn nói xong, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Địch Dã chờ anh giải thích, Địch Dã như không nghe thấy: “Ông chủ Tịch vẫn khỏe chứ?” Tịch Thư Văn cúi thấp đầu: “Sắp điên rồi, tôi cũng không nhận ra mình nữa.”
La Hổ cười nhìn Hiểu Hạ: “Vụ án của Ruth lần trước, cô nói tình nhân của cô ta là người có vợ, suy luận rất tốt, lần này Ngọc Họa mất tích, cô có suy nghĩ gì không?”
Hiểu Hạ kích động: “Tôi còn thực sự suy nghĩ chuyện như vậy, cửa hàng thư pháp không mất tranh, chứng tỏ không phải để cướp tài sản, có khả năng có người thù ghét Ngọc Họa, lừa cô ấy đi để trả thù, còn có một khả năng khác, Ngọc Họa xinh đẹp như vậy, có thể là cướp sắc, chẳng qua dù là một trong hai khả năng đó, thì hung thủ cũng không thể để cô ấy có thời gian để lưu lại chữ viết trên rèm cửa, còn khả năng cuối cùng, đó chính là cô ấy tự chơi trò mất tích.”
Tất cả mọi người đều nhìn cô, Hiểu Hạ xoa cằm: “Nghe nói có người tạo hiện trường giả, trong phòng còn có mùi nấm mốc, khắp nơi đều toàn tro bụi, nếu như là hung thủ, việc làm hiện trường giả như vậy thật không có ý nghĩa gì, nếu như do Ngọc Họa tự tạo nên thì có thể giải thích được, cô ấy đang muốn để lại tin tức cho một người nào đó.”
La Hổ sờ cằm: “Trước đó từng có một vụ án mất tích, có cô gái âm thầm mến một người đàn ông, vì muốn thăm dò xem người đàn ông kia có thích mình hay không, cô ấy giả vờ mất tích, xem người đàn ông có quan tâm không.”
Tịch Thư Văn nhìn về phía Địch Dã: “Không phải Ngọc Họa vẫn thầm mến ông chủ Địch sao?”
Địch Dã nhìn giờ: “Hiểu Hạ, đã đến hai giờ rồi.”
Hiểu Hạ vội vàng cầm lấy túi, chào tạm biệt mọi người. Địch Dã theo cô ra ngoài: “Tôi đi dạo, thuận tiện đưa em về công ty luôn.”
Đưa Hiểu Hạ đến dưới lầu công ty, sau khi nhìn cô bước vào thang máy, anh quay người bước nhanh về phố sau. Ban đêm phiền phức, không bằng hoạt động vào ban ngày, anh vừa nháy mắt với Đại Mao, cậu ta và Tiểu Nhung sẽ lôi kéo La Hổ và Tịch Thư Văn đánh bài, lúc đó anh sẽ nhân cơ hội, Địch Dã nhanh chóng quan sát xung quanh, không có bóng người, nhảy từ cửa sau vào cửa hàng thư pháp.
Anh trực tiếp đi lên tầng hai, lúc đi ngang qua bàn đọc sách trên hành lang, anh dừng lại, mở hộp ngọc ra lần nữa, vẫn trống rỗng, dưới đáy chỉ có một viên ngọc càng thêm cô độc, hoa văn cuồn cuộn, giống như cơn bão tới trước khi bắt đầu mưa, mây đen như mực.
Địch Dã thở dài một hơi, khép hộp ngọc lại, Ngọc Họa Ngọc Họa, cô tự giấu mình đi đâu rồi?