Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Linqq
Đêm đông giá rét tĩnh lặng như tờ, Địch Dã nhẹ nhàng xuống lầu nhìn một chút, đi lên cười nói với Hiểu Hạ: “Đều ngủ say rồi.”
Hiểu Hạ cực kỳ hưng phấn hiếu kỳ, nắm tay Địch Dã, đi chân trần xuống lầu, đèn pin trong tay có ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh sáng chậm rãi di chuyển, đã đến cửa phòng ngủ của Đại Mao, Địch Dã đưa tay đẩy cửa ra, Hiểu Hạ thăm dò nhìn vào, sau đó cười một tiếng, chính là thân thể một thiếu niên đang cuộn tròn, đỉnh đầu còn có hai cái bọc nhỏ, trên đó là hai đóa hoa lau run rẩy, miệng phồng lên ngáy khò khò, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng chẹp chẹp.
Hiểu Hạ lấy điện thoại di động ra, nhỏ giọng nói: “Chụp một bức ảnh, để xem về sau cậu ấy còn dám đắc tội với em không.”
Địch Dã đưa tay cản lại: “Em mà chụp, Đại Mao sẽ thắt cổ đó.”
Hiểu Hạ hậm hực hạ điện thoại xuống, muốn tới gần sờ một cái, lại phải gắng gượng nhịn xuống.
Lúc nhìn thấy Tiểu Nhung lại không nhịn được, khuôn mặt mập mạp trắng hồng, hai cây lau sậy giống như hai cái sừng, thừa dịp Địch Dã không chú ý, cô chạy tới, bóp trái bóp phải trên gương mặt, thấp giọng vui vẻ nói: “Mặt mập mạp, thật là một bé con đáng yêu.”
Địch Dã cầm cổ áo cô lôi ra ngoài, Hiểu Hạ giãy dụa, Địch Dã trầm giọng nói: “Đã nói rồi, chỉ được phép nhìn không được sờ.”
Hiểu Hạ phồng má: “Không nhịn được, lúc mẹ em mang thai Triệu Hiểu Đông, em vẫn luôn mong nó là một đứa em gái, ai ngờ nó lại là em trai, em trai cũng rất đáng yêu, thế nhưng trong lòng em vẫn mong có em gái. Mà Tiểu Nhung thật là đáng yêu, quá khác so với ban ngày.”
Địch Dã buông cổ áo cô ra, nắm tay cô lên lầu: “Hai đứa nó không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ nhất, càng không muốn để em thấy. Nhưng, nếu em là bạn gái anh, sẽ phải hiểu hết mọi thứ của anh, nói nghiêm túc thì Tiểu Nhung và Đại Mao là con anh.”
“Yêu quái trẻ con.” Hiểu Hạ thấp giọng lầm bầm.
Địch Dã cười cười: “Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Hiểu Hạ nằm trên giường suy nghĩ lung tung, yêu quái và con người vốn không giống nhau, yêu quái nam tự mình có thể sinh hai đứa bé, chẳng qua lớn lên rất chậm, nuôi mấy trăm năm mới được bộ dạng như bây giờ, Địch Dã làm bố quả thực không dễ dàng. Về sau có con với anh, không biết là giống người nhiều hơn hay giống yêu nhiều hơn, hoặc là nhân yêu?
Hiểu Hạ kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức lại cười, nghĩ linh tinh gì vậy, Thái Lan mới có nhân yêu, con của bọn cô cùng lắm thì là yêu nhân.
Nghĩ đi nghĩ lại lại ngượng ngùng, mới ngày đầu yêu nhau đã nghĩ đến chuyện sinh con?
Kéo chăn lên che mặt, trên chăn có mùi thơm của anh, khiến lòng người mê loạn, nghiêng người lắng nghe động tĩnh bên ngoài, yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có, anh ngủ rồi sao?
Lặng lẽ đứng dậy, rón rén đi ra bên ngoài nhìn lén anh, trong bóng tối, đột nhiên anh mở mắt ra, giống như hai ngôi sao chói sáng trong màn đêm.
Hiểu Hạ đáng thương nói: “Em không ngủ được.”
Địch Dã đứng dậy nắm tay cô về phòng ngủ: “Anh giúp em ngủ.”
Nằm xuống, Hiểu Hạ lại hỏi: “Yêu quái cũng cần ăn cơm, cần đi ngủ sao?”
Địch Dã cười nói: “Nói đúng ra là không cần, chỉ là niềm vui và thói quen, hơn nữa cũng cần nghỉ ngơi một chút, bổ sung năng lượng.”
Anh nằm cạnh Hiểu Hạ, duy trì khoảng cách một nắm đấm, Hiểu Hạ nhích lại gần anh một chút, được hương cỏ xanh của anh bao quanh, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Anh im lặng lên mái nhà tìm tiểu yêu: “Nó ăn hoa lau của mày, ta lại không thể truy lùng dấu vết, nó rất mạnh.”
Tiểu yêu uể oải: “Đương nhiên nó rất mạnh rồi, nó đến từ Đông Tấn, ngài đến từ thời Đường, nó còn xuất hiện sớm hơn ngài năm. Bây giờ nó còn đang trong bộ dáng của một đứa trẻ, khi nó lớn lên, ngài không phải đối thủ của nó.”
Địch Dã ôm cánh tay trầm tư một lát, xuống lầu cầm quyển “Sưu Thần Ký” lên: “Ta đã hỏi đạo trưởng, phải có Tam Vị Chân Hỏa mới có thể thiêu hủy cuốn sách này, cái gọi là Tam Vị Chân Hỏa chính là gỗ lửa, đá lửa, lửa trong không trung, gỗ lửa của mày, đá lửa thì bắt chước theo người xưa lấy đá đánh lửa, lửa trong không trung thì để ta.”
Tiểu yêu nở nụ cười ha ha: “Ngài muốn tùy ý lấy lửa trong không trung, thì ngài phải thống nhất ba giới là Nhân giới, Yêu giới, Quỷ giới.”
Địch Dã không để ý tới nó, nhíu mày nghiêm túc nghĩ đến núi Nga Mi, sau đó lẩm bẩm niệm thật lâu, xung quanh một mảnh cô liêu, tiểu yêu cười khanh khách nói: “Tư thế cực kỳ đúng, đáng tiếc là vô dụng. Nếu không, ngài cắn nát ngón tay rồi đặt tại ấn đường thử xem.”
Tiểu yêu cười nói: “Bây giờ đến lượt ngài.”
Địch Dã cắn nát ngón tay thúc giục ý niệm, lần này vẫn rất gian nan, lặp đi lặp lại mấy lần mới có ít ánh lửa, phảng phất giống như một que diêm, thả vào trong ngọn lửa trong chậu gốm, ầm một tiếng, một ngọn lửa đỏ vọt lên. Đặt quyển “Sưu thần ký” kia vào đống lửa, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, quyển sách kia rất nhanh đã hóa thành tro tàn.
Đàm Kỳ ở cùng mẹ nuôi qua đêm Giáng Sinh, ăn cơm xong liền lái xe về chung cư của mình.
Đến trước cửa chính thì vô cùng kinh hãi, Mắc Mặc cuộn mình trong góc nhìn anh ta, trên mặt có mấy vệt máu, Đàm Kỳ nhíu mày, Mặc Mặc quật cường ngẩng đầu lên: “Vừa rồi chạy nhanh quá, nên bị ngã.”
Dẫn thằng bé đi vào để xử lý vết thương, nó không chịu, cũng không tắm rửa, ngược lại nằm ngủ trên ghế salon, Đàm Kỳ đành phải kệ nó.
Nửa đêm đột nhiên nghe thấy tiếng kêu, Đàm Kỳ chạy đến phòng khách, liền thấy nó lăn lộn trên sàn nhà, hai tay ôm đầu đau đớn rít gào, giống như lúc anh ta bị đau đầu, cũng chật vật như vậy.
Chạy tới ôm thằng bé vào trong lòng, thân thể của nó nóng như lửa đốt, hai con ngươi đỏ thẫm nhìn anh ta: “Vật thể của tôi đã bị đốt, về sau tôi không thể hút linh hồn, càng không thể nuốt sinh hồn, kế hoạch của tôi đều uổng phí.”
Đàm Kỳ cho là nó đang mê sảng, ôm nó lên ghế salon, cố gắng giảm nhiệt độ cho nó, vừa bận rộn vừa nói: “Nửa tiếng sau mà không hạ nhiệt thì anh đưa em đến bệnh viện.”
Qua nửa tiếng, thằng bé đã mát như một cục băng, yên tĩnh ngủ say.
Sáng hôm sau lúc đi ra ngoài đi làm, nó vẫn còn ngủ, anh ta thử đo nhiệt độ thì thấy bình thường.
Tiến vào văn phòng, nhìn Hiểu Hạ cách một cái cửa sổ, cô tinh thần sảng khoái ngồi làm việc, Ngô Hồng nhiều lần hỏi nhà của người giàu thì thế nào, cho nên hôm qua anh ta mới mời Ngô Hồng và cô về nhà ăn cơm, vốn cho rằng cực kỳ chắc chắn, ai ngờ đầu tiên Ngô Hồng đồng ý, sau đó lại gọi điện hủy, nói là đột nhiên có việc.
Có liên quan đến Địch Dã sao?
Buổi chiều đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, liền thấy Địch Dã và Hiểu Hạ đi dạo dọc theo phố sau đến, vừa đi vừa cười đùa, đột nhiên Địch Dã đang cười lại cầm tay Hiểu Hạ, Hiểu Hạ không né tránh, ngược lại lại dựa sát vào người anh.
Lúc chia tay ở dưới lầu, đột nhiên Hiểu Hạ nhón chân thơm lên mặt Địch Dã một cái, sau đó nhanh chóng chạy vào sảnh công ty, Địch Dã vỗ vỗ lên mặt, nhìn bóng lưng của cô cười.
Nhanh chóng vào trạng thái làm việc, lại không nhịn được thất thần liên tiếp. Trong vòng một đêm, dường như quan hệ giữa cô và Địch Dã không giống nhau.
Sau khi tan việc cũng không nghe Hiểu Hạ báo cáo tiến triển công việc hôm nay, cũng không chào hỏi, trực tiếp rời đi.
Về đến nhà, Mặc Mặc đang dựa trên ghế salon xem tivi, tư thế co quắp, trên bàn trà bày một đống đồ ăn vặt.
Đàm Kỳ nhíu mày: “Lái xe không tới đón em à?”
Mặc Mặc không quan tâm cười cười: “Có tới, nhưng tôi không muốn đi.”
Đàm Kỳ vào trong nhà thay quần áo, nhìn những bức tranh trên tường thất thần, trên tường toàn là Hiểu Hạ, lúc giận lúc cười, tất cả mọi biểu cảm. Đó là lúc anh ta nhìn lén cô vẽ, cũng là lúc bệnh đau đầu phát tác.
Đang ngẩn người, đột nhiên có người cười sau lưng: “Anh thích cô ấy? Thầm mến sao?”
Đàm Kỳ tức giận quay đầu: “Ai cho em vào?”
Mặc Mặc cười nói: “Tôi tự vào, anh có khóa cửa cũng không ngăn được tôi. Không tin sao? Tôi xuyên tường cho anh xem.”
Trơ mắt nhìn đứa bé đi xuyên tường rồi lại nghênh ngang đi ra, nhìn cửa vẫn khóa, Đàm Kỳ khiếp sợ không thôi, Mặc Mặc ngồi trên ghế sofa nhỏ cạnh giường, thong thả nhìn anh ta: “Tôi là yêu quái, Địch Dã cũng thế, anh đấu không lại anh ta đâu. Anh hợp tác với tôi, tôi sẽ giúp anh cướp Triệu Hiểu Hạ từ tay Địch Dã.”
Đàm Kỳ trầm mặc, Mặc Mặc đứng dậy: “Biết là anh tạm thời khó tiếp nhận được, không sao. Coi như anh là quân tử muốn giúp người khác hoàn thành ước nguyện, anh cũng không thể để người con gái mình yêu mến đi theo yêu quái được. Yêu quái có thể khiến cho cô ấy hạnh phúc sao? Có thể sinh con dưỡng cái với cô ấy sao? Cho anh thời gian, suy nghĩ kỹ một chút.”
Đàm Kỳ khẽ quát một tiếng cút, Mặc Mặc cười chậm rãi rời đi.
Đàm Kỳ ôm đầu ngồi xuống, anh ta chưa bao giờ từ bỏ hoài nghi đối với Địch Dã, anh ta vận dụng mọi thứ để điều tra, ông nội Địch Dã, mẹ của Địch Dã, còn cả Đại Mao và Tiểu Nhung, rất nhiều điểm đáng ngờ khiến anh ta cảm thấy lẫn lộn.
Anh ta cũng cẩn thận hỏi Thư Văn, thậm chí bắt anh ấy chấp nhận thôi miên, trí nhớ của anh ấy rất có hạn, chẳng qua vẫn còn chút dấu vết để lại.
Nhưng những điểm đáng ngờ kia rất đứt quãng, làm sao cũng không thể xâu chuỗi được.
Nếu như giống Mặc Mặc nói, Địch Dã là yêu quái, vậy tất cả đều có thể giải thích.
Yêu quái? Đàm Kỳ cười lạnh, khi còn bé đọc truyện, cũng hy vọng trên thế giới này có yêu quái, hôm nay thật sự nhìn thấy rồi, lại cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Địch Dã là yêu quái, Hiểu Hạ biết không?
Nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, Mặc Mặc vẫn đang xem tivi, nhìn thấy anh ta ra ngoài liền nhếch môi cười một tiếng, loài người ngu ngốc.
Đàm Kỳ đến phố sau, trực tiếp bước vào quán cà phê.