Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Linqq
Địch Dã nằm lẳng lặng dưới nước, giống như một pho tượng không có sinh mệnh
Hiểu Hạ nhìn anh, vươn tay vào trong nước nắm chặt tay anh, từ đầu ngón tay của anh nhìn lên mặt, tóc mái xuề xòa rủ xuống trán, che khuất mắt của anh. Hiểu Hạ đưa tay vuốt tóc về sau tai cho anh, hai tháng ngắn ngủi, tóc anh đã mọc dài tới đầu vai rồi.
Hiểu Hạ cười cười: “Tóc của anh còn dài hơn tóc em trước kia.”
Đột nhiên Địch Dã mở mắt ra, Hiểu Hạ không kịp vui mừng, bỗng nhiên anh ngồi dậy, nắm chặt lấy cổ tay cô, hai con ngươi màu đỏ tươi khóa cô lại, nhếch môi cười lạnh một tiếng, âm trầm nói: “Là em…”
Cúi người há miệng cắn vào cổ cô, Hiểu Hạ chịu đựng đau đớn kịch liệt, gian nan kêu lên: “Địch Dã, là em, Hiểu Hạ, Triệu Hiểu Hạ, anh muốn hút máu có thể hút ngón tay em, như thế này, như thế này sẽ giết em mất, Địch Dã, đau, đừng cắn em…”
Trong đôi mắt Địch Dã hiện lên một tia hoang mang, dừng lại liếc nhìn cô một cái, cười quái dị nói: “Chính là em.” Lập tức lại ép người tới gần, máu thuận theo cổ Hiểu Hạ chảy xuống, Hiểu Hạ nhắm mắt chịu đau, đấm vào anh mấy cái, giãy dụa lớn tiếng kêu lên: “Đại Mao Tiểu Nhung, cứu mạng, Địch Dã điên rồi, anh ấy muốn cắn chết tôi.”
Đại Mao và Tiểu Nhung chạy vào, bên trong chậu hoa trong lòng Đại Mao, cây cỏ kia cao lớn, phát ra ánh sáng màu đỏ hồng.
Đại Mao nhìn thấy tình hình trong nước, ném chậu hoa cho Tiểu Nhung, chạy tới dùng sức đẩy Địch Dã ra, bảo vệ Hiểu Hạ trong lòng, Địch Dã nhào tới công kích cậu ấy, Đại Mao liền che mặt ngăn cản lại.
Tiểu Nhung nhìn cây cỏ kia cắn răng nói: “Là mày giở trò quỷ đúng không? Tao nhổ mày tận gốc.”
Cây cỏ kia bỗng nhúc nhích né tránh, đột nhiên ánh sáng màu đỏ biến mất, lại trở về một gốc cây cỏ màu xanh nhạt.
Hai mắt Địch Dã lập tức trở nên trong sáng, kinh ngạc nhìn về phía ba người trước mặt, lại nhìn suối nước nóng, giọng khàn khàn hỏi: “Đại Mao, có phải ta gặp rắc rối gì không?” Đại Mao chỉ vết máu trên cổ Hiểu Hạ: “Đây là bố làm…” Đôi mắt Địch Dã co rút lại: “Sao lại không nghe lời ta? Tại sao lại đưa cô ấy tới đây?”
Hiểu Hạ nghe xong liền tức giận, một tay che cổ một tay chỉ anh: “Anh cho rằng em đồng ý đi theo sao? Em vì anh mà khổ cực như vậy, cho anh uống nhiều máu như vậy, không xấu hổ tắm rửa cho anh, ôm anh ngủ chung, cái này anh tính sao? Thật vất vả mới tỉnh lại, định đóng vai mất trí nhớ với em có đúng không? Còn cắn em, nhào lên cắn cổ, anh không muốn làm yêu quái nữa hả? Muốn làm chó dại có đúng không?”
Đại Mao có chút kinh ngạc đến ngẩn người: “Hiểu Hạ, cô cũng quá ngang ngược rồi.” Hiểu Hạ chỉ về phía Địch Dã: “Cậu xem anh ấy đi, một chút áy náy hay xin lỗi đều không có.” Địch Dã mím môi: “May mà anh vừa tỉnh lại, khí lực yếu kém, nếu không em đã sớm chết rồi.”
Hiểu Hạ càng thêm tức giận: “Anh mong em chết sao?” Tiểu Nhung nhìn thấy càng nói càng loạn, vội vàng quay lại điểm quan trọng: “Bố, không phải bọn con không nghe lời, tiểu yêu bị yêu sách ăn, ngài lại hôn mê bất tỉnh, con và Đại Mao không kiềm chế được, nhờ có Hiểu Hạ trấn tĩnh, chỉ huy hai chúng con tới Ba Đông. Nếu không phải cô ấy, có lẽ hai chúng con bây giờ cũng bị yêu sách nuốt vào bụng rồi.”
Hiểu Hạ chỉ vào Địch Dã: “Đúng rồi, nói đến yêu sách, không phải anh nói yêu sách bị tiêu diệt rồi sao? Sao anh lừa em? Không phải anh nói sẽ nói hết tất cả mọi thứ cho em sao?”
Địch Dã trầm mặc một lúc, đứng dậy từ trong nước, đi tới bên cạnh Hiểu Hạ, tay vỗ lên cổ cô, vết máu biến mất, cổ lại trắng như tuyết giống ban đầu, Địch Dã cũng rất giật mình, ôm cô trong lòng nhẹ nói: “Đừng giận, anh xin lỗi.”
Mắt Hiểu Hạ ươn ướt, dựa vào anh xụt xịt: “Cái này còn tạm được.”
Địch Dã chỉ vào chậu hoa, nói với Đại Mao và Tiểu Nhung: “Nó không phải là tiểu yêu, hai bọn con nhìn nó mà xem.”
Cỏ trong chậu hoa nhẹ nhàng co rúm người lại, nhan sắc càng thêm xanh nhạt, giả làm dáng vẻ đáng thương.
Đại Mao ôm lấy chậu hoa: “Đây là mọc ra từ gốc rễ của tiểu yêu, nhất định là tiểu yêu.”
Tiểu Nhung cướp lấy: “Chị cũng không tin nó, để chị nhìn cho.”
Địch Dã nhìn cỏ xanh bên trong chậu hoa, mím môi: “Tiểu yêu bảo vệ bố vài chục năm, vậy mà bố lại không bảo vệ được nó, khiến nó bị yêu sách ăn mất. Nó là sau khi bố thề độc mới mọc ra, là bố cho nó ma tính, bởi vì có ma tính, nó thích nói dối, cũng thích mê hoặc chúng ta đi làm chuyện xấu, trong lòng bố không quá thích nó, cũng có ý định khắc chế sinh trưởng của nó.”
Địch Dã cực kỳ chắc chắn: “Tiểu yêu đã không còn, bụi cỏ này ma tính càng nặng, các con nhất định phải chấp nhận hiện thực.”
Tiểu Nhung hỏi: “Bố, thề độc gì vậy, ma tính gì vậy?”
Địch Dã cười cười: “Trước đây bố có tâm sự với Hiểu Hạ, sau này sẽ cho các con biết.”
Hai người liền tiến vào lều vải, Địch Dã ôm cô chặt chẽ trong lòng, tỉ mỉ hôn lên mặt cô: “Bộ dáng vừa nãy của anh có đáng sợ không?”
Hiểu Hạ ừm một tiếng: “Cực kỳ đáng sợ, đôi mắt đỏ hồng, nhào tới liền cắn cổ em, còn cười quái dị với em, nói chính là em, dường như đã tìm được kẻ thù ngàn năm vậy.”
Hiểu Hạ học bộ dáng của anh, nở nụ cười, Địch Dã đưa tay che miệng cô, tay kia đặt lên cổ cô: “Còn đau không?” Hiểu Hạ lắc đầu: “Bây giờ anh lợi hại như vậy, vết thương nói không có liền không có, em cảm thấy cho dù em bị anh cắn chết, anh cũng có thể khiến em sống lại.”
Hiểu Hạ cười ngọt ngào, tay vuốt ve mái tóc dài của anh: “Cũng biết em bận rộn như vậy, Địch Dã, bộ dạng này của anh rất đẹp trai…”
Nhìn về phía thân thể chỉ mặc quần lót của anh, lè lưỡi: “Chỗ ấy cũng rất đẹp trai. Chuyện đêm đó anh hôn mê, anh còn nhớ rõ không?”
Địch Dã lắc đầu: “Lần cuối cùng chúng ta gặp mặt là trong đêm đầu tháng ba, anh mang theo em xuyên qua các cung điện thời xưa, lúc trời sắp sáng, anh đưa em về, sợ bác gái trách mắng, vậy mà bác gái chỉ mỉm cười.”
Hiểu Hạ gượng cười: “Không nhớ sao? Không nhớ cũng tốt.”
Địch Dã hỏi sao vậy, Hiểu Hạ cười nói: “Đêm mùng bốn em tới quán cà phê giúp anh, anh đã tạm thời tỉnh lại.” Địch Dã có chút không được tự nhiên, mặt ửng đỏ: “Trong giấc mộng của anh rất dài, đầu tiên là tại một bệnh viện, anh thấy em và Đàm Kỳ ở cùng một chỗ, phòng bên ngoài có một đứa bé trai, không chênh lệch lắm với Hiểu Đông. Anh nhìn thấy Đàm Kỳ ôm em, anh rất tức giận, về đến nhà thấy em đang ở đó, anh ghen ghét lột sạch em…”
Hiểu Hạ đập vào ngực anh một cái: “Nằm mơ cũng không đứng đắn như thế.”
Địch Dã liền cười: “Trong mơ cực kỳ đẹp đẽ, đẹp đến mức khiến anh không thở nổi.”
Hiểu Hạ cười đắc ý, ngon tay vẽ vòng tròn lên ngực anh, Địch Dã nắm chặt tay cô, giọng nói khàn khàn: “Anh mặc quần áo đã.”
Hiểu Hạ trêu đùa không cho, giở trò nửa ngày mới liếm môi nói: “Mặc đi.”
Mặc chỉnh tề xong mới có thể nói chuyện tiếp, Địch Dã ngồi đối diện Hiểu Hạ, khẩn thiết nhìn cô: “Tiểu yêu không còn nữa, nguyên khí của anh bị trọng thương, cần ở chỗ này thật lâu, có lẽ thỉnh thoảng ma tính sẽ phát tác, sẽ làm em bị thương. Em về Bắc Kinh đi, về đi làm, chờ anh, sau khi khỏi bệnh anh sẽ về tìm em.”
Hiểu Hạ liều mạng lắc đầu: “Bỏ bê công việc hơn hai tháng, em sớm bị đuổi việc rồi, không cần trở về, em phải chăm sóc anh, anh thích uống máu của em mà.”
“Đi đi.” Địch Dã xụ mặt, “Mặt trắng bệch giống như quỷ, anh sẽ không hút máu của em nữa.”
Hiểu Hạ xoa xoa mặt, vội vàng nói: “Nói đúng hơn là em xấu đi rồi?” Lại vuốt tóc: “Có phải tóc dài quá rồi không?”
Sấc mặt Địch Dã hòa hoãn lại, ngón tay sờ vào tóc cô: “Càng thêm dễ nhìn, rất đẹp.”
Lúc này Hiểu Hạ mới cười, Địch Dã khẩn thiết nhìn cô: “Yêu sách có thể tìm đến bất cứ lúc nào, nó có thể ăn tiểu yêu, cũng có thể giết chết anh, anh phải nhanh chóng tu luyện. Trước đó đúng là em đã giúp anh rât nhiều, bây giờ anh tỉnh lại rồi, không cần hút máu nữa, về sau em không những không giúp được gì thêm, mà còn thêm phiền, anh lo sẽ làm em bị thương, sau khi lo lắng, sẽ ảnh hưởng tới quyết tâm tu luyện của anh.”
Hiểu Hạ cúi thấp đầu, trong lòng Địch Dã không đành, cô rất hiếu thắng, nói cô gây phiền, cô nhất định sẽ rời đi.
Hiểu Hạ trầm mặc một lúc, cắn môi ngẩng đầu nhìn anh, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã chảy xuống: “Anh phải đồng ý với em, sau khi khỏi bệnh lập tức tới tìm em, nếu như quá lâu, em sẽ mắc bệnh tương tư đấy.”
Địch Dã trịnh trọng gật đầu: “Anh đồng ý với em.”
Hiểu Hạ ừ một tiếng, cúi đầu xuống, đột nhiên Địch Dã ép người tới gần, hung hăng hôn lên môi cô, trong mê loạn đầu lưỡi của cô bị cắn, đầu lưỡi truyền đến một chút máu, đồng thời nghe được tiếng Đại Mao ở bên ngoài hô: “Cây kia lại biến đỏ rồi.”
Địch Dã nhắm hai con ngươi đỏ hồng lại, cắn răng dùng sức đẩy Hiểu Hạ ra, trầm giọng quát: “Đi mau, ngay lập tức.”
Hiểu Hạ chui ra khỏi lều vải, nhịn không được quay đầu nhìn anh, anh co hai chân lại, hai tay ôm chặt đầu, thấy được cô chần chừ, năn nỉ nói: “Đi đi.”
Hiểu Hạ lau máu trên khóe miệng, xông ra khỏi sơn động, trong tay Đại Mao bưng chậu hoa, hoa lau phát ra ánh sáng đỏ bừng, lá cây hẹp liền trở nên to lớn, trên đó có tia máu đỏ uốn lượn, dường như muốn phá kén mà ra.
Tiểu Nhung cầm lấy chậu hoa chạy vào sơn động, bịch một tiếng, hoa lau bị ném vào suối nước nóng, liền nghe thấy tiếng Địch Dã gầm lên giận dữ, lâp tức truyền đến tiếng ầm ầm sụp đổ, Hiểu Hạ và Đại Mao vội vàng xông vào trong sơn động, Tiểu Nhung đeo túi lên lưng, đi ra nói: “Yên tâm, bố không sao. Bố bảo chị và Hiểu Hạ về Bắc Kinh, Đại Mao ở lại cùng ngài ấy.”
Hiểu Hạ trịnh trọng nhìn Đại Mao: “Nhờ vào cậu.” Đại Mao gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Đưa mắt nhìn hai người xuống núi, Đại Mao quay người tiến vào trong sơn động, trong sơn động vừa sụt lở, mấy khối đá lớn rơi tán loạn trên mặt đất, Đại Mao nhảy tới hướng Địch Dã: “Bố bảo con ở lại, con rất vui, thế nhưng con sợ mình trở thành trở ngại chứ không giúp gì được.”
Địch Dã nhắm mắt lại lắc đầu: “Giữ lại Tiểu Nhung, cho dù ta giết người như ngóe, nó vẫn chọn giữ lại ta. Đại Mao, con không như vậy, con có tâm tình lương thiện, sẽ không để cho ta làm chuyện ác. Một khi phát hiện ta có việc ác, con cứ dựa theo cách mà ta nói với con, lúc ta tỉnh táo cứ giết chết ta.”
Đại Mao gọi một tiếng bố, giọng nói nghẹn ngào nói không được…