1.
Nhấn lên số 6 trong thang máy rồi, tôi lùi lại đôi bước và nhường vị trí.
Tôi thầm thắc mắc, đã gần nửa đêm, vì đâu trong thang máy lại có nhiều người đến vậy?
Nhân viên giao đồ ăn bên trái đằng trước đang nghe điện thoại: “Xin chào, bạn có thể nhấn nút đã giao đúng giờ được không? Vừa rồi tôi bị xe tông bị thương ở chân, trễ hơn tí mới giao tới được.”
Tôi vô thức nhìn xuống, thấy cậu ta đứng thẳng người, quần áo sạch sẽ nguyên vẹn.
Bất thình lình thang máy chùng xuống, có một người đàn ông nặng hơn hai trăm cân chen vào, những người khác đành rúc người ở đằng sau, thậm chí còn có người bật ra tiếng bất mãn.
Cuối cùng cửa thang máy cũng đóng lại.
Thang máy bắt đầu chạy.
“Này? Sao mãi chưa tới vậy? Có chỗ sai sai?” Một bà cụ đứng cạnh cửa lẩm bẩm.
“Cái bà này thiếu kiên nhẫn quá, chỉ có một tầng mà bà vội cái gì.” Ông cụ bên cạnh thờ ơ.
Có vẻ hai người họ muốn đi lên tầng hai.
Thang máy đã chạy ít nhất mười giây, sao còn chưa tới tầng hai?
Tôi nhìn lên, màn hình hiển thị số tầng vẫn là [1].
Khốn nỗi thang máy thực sự đang di chuyển.
Những người khác không nói gì, có điều đều đồng loạt nhìn vào màn hình.
“Không đúng,” Một người đàn ông mặc âu phục, mang kính gọng vàng mở lời, “mỗi tầng 3 giây, đoán chừng giờ này chúng ta ở đâu đó giữa tầng 4 đến tầng 5.”
Anh chàng giao đồ ăn nghe xong mà lo lắng: “Tôi lên tầng 4. Tôi nhấn nút tầng 4 đấy. Đơn hàng này sắp hết hạn giao đúng giờ rồi.”
“Đã đến lúc nào rồi mà cậu còn lo lố giờ!”
“Trời ơi, không có việc gì mà đúng không?”
“Anh mập kia, bấm nút báo động đi!”
Bên cạnh tôi, một người đàn ông trung niên dẫn theo một cô nhóc đã nghểnh cổ, la lên với người đàn ông mập mạp trước bảng nút bấm.
“Còn nữa, nhấn hết lên nút tất cả các tầng, trên mạng bảo như vậy.” Một giọng nữ run rẩy bổ sung.
Tôi căng thẳng đến mức toàn thân tê dại, hai tay siết chặt. Cách đây vài phút tôi còn bước vào cư xá lạ lẫm này với một niềm hân hoan, đâu ngờ được có hiểm cảnh nhường này đang chờ đợi mình!
Nhấn nút kêu cứu không có ai phản hồi, thang máy tiếp tục di chuyển lên trên.
“Làm gì bây giờ?”
“Cứu tôi với, điện thoại của tôi không có tín hiệu!”
“Tôi không muốn chết...”
Mập Mạp vừa nhấn nút báo động không ngớt vừa cho hay: “Không sao đâu. Tháng trước xảy ra trục trặc, đến tầng 9 thì nó đã dừng lại rồi mở cửa.”
Những lời này thoáng xoa dịu mọi người đôi phần.
Gã đàn ông đeo kính hỏi: “Anh đã báo cáo với ban quản lý tòa nhà để bảo trì chưa?”
“Báo rồi.” Mập Mạp quay đầu đáp lại, cứ thế thô lỗ nhìn ngó nghiêng, “Không phải Tiểu Đinh ở đây à? Hỏi cậu ta xem có phải tôi đã báo cho cậu ta không?”
Người quản lý tòa nhà tên Tiểu Đinh gật đầu: “Chúng tôi cũng cho người đến xem xét, theo lý mà nói…”
Có người ngắt lời: “Theo lý không theo lý gì chứ, đừng nói cái này lại hỏng nữa đấy? Uổng tiền đóng phí tòa nhà của chúng tôi!”
Những người khác phụ họa.
Tôi thầm đếm từng giây trong đầu, cũng nhìn bọn họ, không biết có nên cho họ hay rằng: xét theo thời gian thì thang máy nên tới nơi.
Tới được cả tầng 14.
Mà tòa nhà này chỉ có 9 tầng.
2.
Mọi người dần dà nhận ra có chỗ quái đản, song đồng thời nào giải thích được tình huống hiện tại, chỉ đành nhìn nhau đầy khó hiểu.
“Bố ơi, thang máy không di chuyển sao? Tại sao chúng ta vẫn ở tầng một?” Cô bé ngước đầu nhìn màn hình và hỏi.
Bố cô bé, một người đàn ông trung niên hói đầu, như thể được nhắc nhở đã giật mình mà rằng: “Chẳng lẽ thang máy không hề chuyển động? Tất cả chỉ là ảo giác, chúng ta vẫn còn ở tầng 1? Vậy cứ mở cửa thang máy ra là được.”
Đây có vẻ là suy đoán hợp lý nhất.
Mập Mạp đứng cạnh cửa nghe vậy bèn muốn ra tay.
“Khoan đã!” Tôi ngăn gã lại, “Thang máy đang di chuyển, cố mở cửa rất nguy hiểm.”
Tôi rất ấn tượng với cảm giác quá cân lúc đầu, sau đó nó đi lên đầy ổn định đâu hề chậm lại.
“Đã bao lâu rồi? Sao có thể được, chả lẽ muốn lên trời luôn?” Gã Đeo Kính cười gằn.
Bà cụ phía trước quay lại nhìn tôi, nheo mắt: “Sao trông cô lạ thế? Cô sống ở đây à?”
Ai nấy đều nhìn tôi.
Tôi toan trả lời, bỗng nhiên thang máy dừng lại.
Mọi người không chú ý, thoáng cái đã ngã trái ngã phải. Sự thật chứng minh vừa rồi thang máy vẫn đang di chuyển thật.
Kế đó đèn tắt.
Bóng tối tràn ngập tiếng la hét đầy muộn màng.
Đèn đỏ.
Có ánh đèn đỏ phát ra từ bên kia cửa thang máy.
Chực như b ắn ra dòng máu, bỗng đâu tạt lên mặt mọi người.
Tôi bị những người phía trước cản trở, chỉ đành thông qua khe hở miễn cưỡng thấy những hàng chữ màu đỏ đang sáng lên từng hàng trên lớp cửa buồng.
Giọng của Mập Mạp vang lên mang theo tiếng khóc nứt nở.
[Giới hạn 10 người, nghiêm cấm quá tải.]
Càng đọc, giọng gã càng bớt run, đến cuối chỉ còn nỗi bối rối.
“Tiểu Đinh, tại sao công ty quản lý tòa nhà của cậu lại đưa ra cảnh báo an toàn đáng sợ như vậy?”
Tiểu Đinh gầy gò lại hứng chịu làn sóng chỉ trích một lần nữa.
Đột nhiên một tiếng kêu bén nhọn phát ra từ loa phóng thanh, cắt đứt sự sợ hãi và tức giận của mọi người.
“Xin các bạn hãy tuân thủ các quy tắc. Người vi phạm tự gánh hậu quả.”
Ai nấy ngớ người.
Lẽ ra đầu bên kia của loa phát thanh là phòng trực nhận tín hiệu cầu cứu, duy có điều lời này mang ý gì? Chẳng lẽ không phải nhằm an tủi chúng ta, để chúng ta chờ cứu viện à?
“Đây không phải là giọng nói của nhân viên trực ban bên chúng tôi.” Tiểu Đinh yếu ớt cho hay.
Không cần cậu ta nói, giọng nói nó là tiếng máy móc trờ trờ, đâu phải tiếng người.
“Có khi nào ai đó đang chơi khăm không...”
Lời còn chưa dứt, thang máy bắt đầu rơi với tốc độ chóng vánh. Giữa cảm giác không trọng lượng mãnh liệt, lần đầu tiên tôi cảm thấy cái chết đã đến gần kề.