15.
[Trích nhật ký của Trần Tử Tình]
Sau khi nhận được câu trả lời của Tiểu Vũ, tôi liên tục xác nhận đó đúng là số của cậu ấy.
Tôi vui đến phát khóc.
Không cần suy nghĩ, tôi trả lời cậu ấy: [Không được, tớ muốn cậu hạnh phúc!]
Vừa gửi đi, Lôi Trạch phát hiện ngay có gì đó bất thường bèn giật điện thoại lại.
Chỉ vào ngày này hàng năm tôi mới có thể dùng điện thoại di động để gửi tin nhắn cho Tiểu Vũ.
Tôi nói với Lôi Trạch nếu không cho tôi làm vậy, đoan chắc Tiểu Vũ nhất định sẽ nhận ra có chuyện không ổn và tìm đến tôi.
Thật ra tôi nào tin rằng cậu ấy còn quan tâm đ ến tôi, hên sao Lôi Trạch e dè tính tình tọc mạch của cậu ấy, thấy chúng tôi không nói chuyện thêm nên cũng đồng ý.
Tôi không nhớ rõ mình đã bị hắn cầm tù bao nhiêu năm, gần đây cứ thấy đầu óc mơ màng; có đôi khi thức dậy, tôi còn những tưởng mình là cô bé, đã đến lúc rời giường đi học.
Tôi từng biết hạnh phúc, ngặt nỗi Lôi Trạch có được tôi rồi, tính tình hắn thay đổi chóng mặt, tôi không thể tin được trước đây hắn ngụy trang giỏi đến vậy.
Tử Tình thuyết phục tôi chia tay, Lôi Trạch dấm dúi nhìn thấy tin nhắn đã giận tím mặt, bảo chia tay cũng được, tới lúc đó hắn sẽ giết tôi rồi giết Tiểu Vũ.
Tôi hãi hùng, có liên quan gì đến cậu ấy? Tôi mù quáng, tôi gặp trúng phường bất nhân, nhưng nhất quyết không thể để liên lụy tới cậu ấy.
Thành thử trong lúc đối phó với Lôi Trạch, tôi dần dà xa lánh Tiểu Vũ.
Tôi nghĩ mình có thể xử lý tốt việc này, chờ tới lúc tốt nghiệp là có thể thoát khỏi hắn.
Vậy mà tôi lại có thai, hắn gửi báo cáo xét nghiệm của tôi về cho gia đình tôi, bảo tôi muốn kết hôn.
Bị công kích cả trong lẫn ngoài, cuối cùng tôi đồng ý kết hôn, có lẽ tôi đã quá yếu đuối, cảm thấy con nít vô tội.
Tiểu Vũ ngàn dặm xa xôi chạy tới khuyên tôi để rồi bị tôi làm tức giận và quay đi.
Cũng tốt, tôi hoàn toàn không xứng đáng với lòng tốt của cậu ấy dành cho mình.
Sau khi kết hôn, Lôi Trạch càng tự tin hơn. Tôi vốn đã ốm nghén nặng, mùi khói thuốc lá càng làm tôi thêm phần khó chịu, thế là tôi yêu cầu hắn bỏ thuốc lá.
Nhưng điều đó lại đâm khiến hắn nổi đóa, hắn nói tôi dám kiểm soát hắn và tát tôi một cái bạt tai thật mạnh.
Cuối cùng đứa bé cũng mất vì dị dạng khi tôi sinh non, bác sĩ cho biết nguyên nhân là do hút thuốc thụ động.
Tôi hận lắm, không còn đứa con ràng buộc, tôi quyết tâm rời xa hắn.
Hắn cũng nhận thấy điều này bèn dùng xích khóa tôi lại qua đêm.
Tôi van nài, tỏ ra yếu đuối, để hắn lơ là, chờ cơ hội trốn thoát; tôi đã cố gắng thật nhiều lần.
Thậm chí có mấy bận còn chạy trốn khỏi cửa nhà.
Nhưng hắn đút lót tiền cho bên quản lý tòa nhà, lúc nào cũng thông qua camera giám sát để dễ dàng nhìn ra tung tích của tôi cho được. Tôi chưa kịp chạy ra khỏi cư xá đã bị đám bạn bài bạc của hắn giúp sức bắt lại.
Có người đàn ông mặc âu phục mang giày da đeo kính, trông nhã nhặn lịch sự thế thôi, nào ngờ gã lại mạnh mẽ đến vậy, chỉ một đòn đã ấn tôi xuống.
Ngoài ra còn có một chủ hộ tại tầng 9, người này cũng có con gái đấy. Vậy mà lúc ông ta tới nhà tôi uống rượu, tôi hét lên nhờ giúp đỡ qua cửa, song ông ta làm như không nghe thấy.
Lúc người giao đồ tới mang đồ ăn đi, tôi dùng hết sức kéo sợi dây xích bổ nhào tới cửa phòng, để rồi cậu ta nhìn thấy tôi và hỏi Lôi Trạch: “Có chuyện gì thế?”
Lôi Trạch thì thầm điều gì đó.
Thằng giao đồ ăn cười: “Chúc vui vẻ nhé người anh em.”
Tên béo ở lầu 4 chặn tôi ở lối vào cầu thang, nơi đó là điểm mù của camera mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Có một lần tôi đang trốn thoát có đi ngang qua tầng 2. Tôi thấy cửa mở nên chạy xổ vào cầu cứu, chỉ muốn ở lại thêm một lát để tránh sự truy lùng của Lôi Trạch.
Ông già ở đó trông hiền hòa là thế, an ủi tôi là thế, còn cho tôi uống nước nóng.
Vậy mà tỉnh lại sau cơn hôn mê, thứ tôi nhìn thấy chính là khuôn mặt của Lôi Trạch.
Hắn đưa tôi về nhà và đánh tôi tới nỗi máu me khắp người.
Tôi bỏ cuộc, sau đó sống trong cơn tê liệt một thời gian thật dài.
Tháng trước nghe nói có người thuê nhà mới chuyển xuống tầng dưới, tôi nghĩ mình nhìn thấy chút hy vọng. Lợi dụng lúc Lôi Trạch đi vắng, tôi gõ thật to vào ống nước trong phòng tắm, còn mơ hồ nghe thấy những lời chửi rủa không kham nổi của cô ta.
Quả nhiên ngày đó quản lý tòa nhà lại tìm tới cửa thật, Lôi Trạch biết được tình huống này bèn đi xuống lầu một chuyến.
Khi quay về, hắn vừa đánh tôi vừa bảo: “Tử Tình, tao yêu mày nhiều như vậy, sao mày luôn bỏ chạy? Tại sao?”
Tôi đau đớn gần như bất tỉnh, có lẽ chỉ có cái chết mới cứu được tôi.
Ngày hôm sau khi tôi bắt đầu nghĩ xem nên rời đi bằng cách nào, tôi sực nhớ rằng chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến sinh nhật của Tiểu Vũ.
Đợi cho đến khi tôi nói xong lời chúc mừng sinh nhật cậu ấy lần cuối đi.
Bây giờ tôi vô cùng vui mừng vì mình đã đưa ra quyết định này, Tiểu Vũ đã trả lời tôi thật rồi, cậu ấy không hoàn toàn từ bỏ tôi, thật tuyệt vời.
Dù điện thoại của tôi đã bị lấy đi nhưng không sao cả. Giờ tôi đã tràn đầy sức lực, tôi không muốn chết nữa, tại sao lại phải để kẻ ác tận hưởng thế giới này?
Tôi biết mình không cô đơn, đã lâu rồi tôi không có cảm giác như vậy.
Tiểu Vũ là cọng rơm cứu mạng của tôi, là cọng rơm cuối cùng và duy nhất.
Đến khi tôi thoát khỏi nguy hiểm, hay nói cách khác, đến khi tôi giải quyết được “mối nguy hiểm”, tôi muốn gặp cậu ấy càng sớm càng tốt.
Mong ngày đó sẽ đến sớm.
Mong ngày đó trời tươi sáng.
Cửa phòng mở, Lôi Trạch uống rượu xong đã quay lại, tôi viết tới đây thôi.
—Ngày 26 tháng 4
16.
Kết luận của cảnh sát được đưa ra.
Ngày 26, Lôi Trạch say rượu về nhà đánh Tử Tình, sẩy tay gi ết chết cậu ấy, kế đó chặt xác thành nhiều mảnh tại nhà rồi cho vào túi xách, suy đoán ban đầu là hắn định vứt xác.
Lúc này hắn thấy cuộc gọi nhỡ của tôi. Sợ tôi tiếp tục tìm người ắt việc sẽ bị lộ, hắn giả làm Tử Tình và nhắn tin mời tôi đến nhà.
Dây gai và dao rựa đã chuẩn bị sẵn ở cửa, nếu tôi bước vào là chết ngay.
Thấy tôi mãi vẫn chưa đến, cũng không liên lạc qua điện thoại được (lúc này tôi đang ở trong thang máy, điện thoại không có tín hiệu), hắn sợ có biến bèn định xuống lầu đón tôi. Đâu có ngờ hắn rơi thẳng xuống trục thang máy.
“Có lẽ có liên quan tới những vết thương trên cơ thể y khi y rơi từ trên cao xuống, khiến y suy yếu và sức chú ý rời rạc.”
“Hắn còn vết thương khác?”
“Đúng, toàn là vết thương mới, chính y tự mình băng bó đơn giản mà thôi. Theo phân tích, có thể do Trần Tử Tình ra tay.”
Khi cảnh sát nói điều này, anh ta có vẻ hơi bối rối.
“Theo câu trả lời lúc hỏi hàng xóm, đúng như cô nói, Lôi Trạch thường xuyên gọi gái bán hoa đến nhà. Hàng xóm cũng biết chuyện y bạo hành gia đình và cầm tù vợ mình. Có điều họ đều nói vợ y bị điên, còn y không những không rời bỏ mà còn quan tâm chăm sóc, lý do hợp lý tha thứ được.”
“Thật vớ vẩn!” Tôi tức giận.
“Đây chỉ là lý do chối bỏ của bọn họ. Chúng tôi đã điều tra được bọn họ đều bị Lôi Trạch dùng tiền mua chuộc ở các mức độ khác nhau, tất nhiên đã nhắm mắt làm ngơ.”
Tôi tức giận chửi thề vài câu rồi nhìn người cảnh sát, trông anh ta đang suy nghĩ gì đó.
“Vẫn còn có điểm đáng ngờ?” Tôi hỏi.
“À, không. Tôi chỉ đang nghĩ Lôi Trạch đã bạo hành Trần Tử Tình mấy năm nay mà cô ấy chưa từng chống cự quyết liệt như vậy. Vậy sao lần này… Cô không biết đâu, cô ấy ra tay rất tàn nhẫn, do số Lôi Trạch còn may nên không bị thương chỗ quan trọng, bằng không chỉ sợ chính y mới là người chết trong nhà.”
17.
Có điều này tôi chưa nói với ai.
Trong thang máy, sau khi tôi nhấn [7], cảnh báo an toàn trên cửa lại sáng lên.
Chẳng qua nét chữ đã thay đổi hình thức trông như đang run rẩy.
[Đừng dựa dẫm vào người khác, coi chừng té ngã.]
[Hãy độc lập tự chủ, cảnh giác với bạo lực.]
[Hãy từ chối người chồng tồi, chịu trách nhiệm với bản thân và con cái.]
Đây là lời nhắc nhở cuối cùng của Tử Tình với tôi về cuộc đời tan vỡ của mình.
Tuy nhiên mãi tới khi về nhà và nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng ba câu này tương ứng với hai lời cảnh báo cuối cùng.
Vậy điều 1 [Giới hạn 10 người, nghiêm cấm quá tải] là điều vô nghĩa sao?
Hay cậu ấy trách tôi, trách tôi không phản hồi sớm hơn, không phát hiện ra tình huống của cậu ấy sớm hơn để tới cứu cậu ấy.
Sau nhiều lần tuyệt vọng không được giúp đỡ, tôi lại phớt lờ cậu ấy, liệu tôi có phải là cọng rơm cuối cùng cho cậu ấy không?
Đêm tới tôi không ngủ được thường đến mộ Tử Tình để gặp cậu ấy, mỗi lần gặp là tôi ở đó hồi lâu.
Buổi chiều, có tiếng bước chân đến gần.
Cảnh sát trao nhật ký của Tử Tình vào tay tôi.
“Tôi nghĩ đây có thể là lý do khiến cô ấy phải chiến đấu hết mình vào phút cuối. Xin gửi lời chia buồn.”
Tôi đọc nhật ký nhưng cảm thấy chẳng khá hơn chút nào, đau đớn quá.
Tôi khóc lớn trước mộ.
Có chú bướm đậu trên ngón tay tôi, khi tôi cử động, nó bay lên, tôi đưa mắt nhìn theo nó và ngẩng đầu.
Ánh nắng đầy tươi sáng.
- -HẾT--