Dịch: LTLT
Hứa Thịnh thật sự cả thấy xấu hổ khi vừa mở giọng của bạn trai trong tai nghe vừa làm mẫu cho người khác, hiếm khi cậu cảm thấy ngại ngùng, chủ động đuổi người: “Tôi chỉ tạm vẽ đến đây thôi, mọi người tự về vẽ đi.”
Người bên cạnh gật đầu, vẫn có vài thắc mắc, muốn nhìn sâu hơn các bước sau của cậu: “Cậu không vẽ tiếp sao?”
Hứa Thịnh cầm dây tai nghe, kéo xuống nói: “Mạch suy nghĩ bị đứt rồi.”
Bây giờ không thể nghĩ về bức tranh nữa, đều là nghĩ về người nào đó.
Giáo viên phác họa đúng lúc sửa xong cho một học sinh, nhắc học sinh đó nhất định phải chú ý đến kết cấu, dành nhiều thời gian vào việc phác khung, chú ý đến bên Hứa Thịnh: “Mấy em đứng xung quanh Hứa Thịnh làm gì? Để thầy xem mấy em vẽ thành thế nào.”
Giáo viên phòng vẽ thiết kế riêng bài tập và mục tiêu khác nhau cho từng học sinh, dạy theo trình độ. Hằng năm, thành tích thi năng khiếu của phòng vẽ này đều không tầm thường cũng là vì nguyên nhân này. Không giống các phòng vẽ khác, tất cả mọi người đều được dạy đồng bộ.
Nhưng mà năm nay giáo viên phòng vẽ cũng gặp một vấn đề nan giải: Nên dạy Hứa Thịnh thế nào?
Phong cách cá nhân của cậu quá mạnh, mọi người còn đang ở trình độ sao chép tranh mẫu thì Hứa Thịnh đã thể hiện ra cá tính riêng biệt đáng kinh ngạc.
Hứa Thịnh không cần ký tên, vừa nhìn cũng đã biết được là cậu.
Sau khi người bên cạnh đi, Hứa Thịnh ngừng lại, gọt bút chì để điều chỉnh cảm xúc.
Sau khi gọt bút chì dài ra rồi, cậu không kìm được gửi tin nhắn cho hắn.
– Anh, anh cố ý đúng không?
Bên kia trả lời:
– Cái gì?
Thôi bỏ đi, Hứa Thịnh bỏ qua chủ đề này: Tối gọi video không?
Hứa Thịnh lại bổ sung thêm một câu: Tên nhóc Khang Khải không có ở phòng. Cậu ta xin nghỉ tối nay, phải về nhà một chuyến, sáng ngày mai mới về.
Giáo viên phòng vẽ sẽ không theo bọn họ ở trong phòng vẽ cả ngày, buổi tối coi như tiết tự học. Khang Khải giờ hơn đã xin về rồi, Hứa Thịnh ở trong phòng vẽ đến rạng sáng mới rửa khay pha màu về lại phòng ký túc.
Bên ngoài gió to, lạnh thấu xương, ập thẳng đến, chui từ cổ Hứa Thịnh ra ngoài.
Tuy đã đến giờ này rồi nhưng Hứa Thịnh về phòng vẫn chuẩn bị làm một đề xong mới ngủ, vừa lật đề vừa gọi điện thoại video cho Thiệu Trạm.
Giữa hai người cũng không phải chưa từng gọi video.
Chẳng qua có Khang Khải ở đây, rất nhiều lời không thể nói trắng trợn ra được.
Đang mở video thì Khang Khải cũng gia nhập: “Thực ra tui cũng có mấy câu muốn hỏi…”
Kết quả cuối cùng là một mình Thiệu Trạm dạy hai người, cái tên học ké Khang Khải này cũng không thể không thừa nhận: Cao thủ ở đối diện chỉ tiện tay dạy kèm cậu ta vài cái mà độ nắm vững kiến thức của cậu ta dường như đã tốt lên rất nhiều so với trước kỳ luyện tập.
“Cảm giác được kéo bay này…” Một lần lúc kết thúc cuộc gọi, Khang Khải nằm trên giường cảm thán nói, “Giống như chơi game chỉ nằm thôi cũng thắng. Mỗi ngày anh đã sống cuộc sống thần tiên gì ở trường vậy?”
Hứa Thịnh mở cửa bước vào phòng.
“Quần áo lại không kéo rồi.” Lúc video kết nối, Hứa Thịnh vẫn chưa chỉnh xong góc độ, vừa vặn chiếu đến khớp xương bị gió lạnh thổi cóng đến đỏ ửng, và cả một vùng lớn xương quai xanh lộ ra bên ngoài, khóa kéo áo khoác vất vả kẹt ở trước ngực, cổ áo lên bên trong lại thấp vô cùng.
Thiệu Trạm ngừng bút, nói tiếp: “… Phải lưu lại thêm mấy dấu cậu mới nhớ kỹ đúng không?”
Hứa Thịnh cúi đầu, bật cười nói: “Từ phòng vẽ về đây có mấy bước…”
Thiệu Trạm: “Mấy bước cũng không được.”
Trong phòng có hơi ấm, Hứa Thịnh kéo khóa kéo ra luôn, cởi áo khoác nói: “Biết rồi.”
Biết khoảng thời gian này Thiệu Trạm còn bận hơn mình, Hứa Thịnh không nói nhiều nữa. Trước khi mở video, cậu cho rằng mình sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà nhìn thấy người thật rồi thì trong lòng lại chợt yên tĩnh.
Ánh mắt của cậu khẽ lướt qua đốt ngón tay đang cầm bút mực màu đen của Thiệu Trạm và cả con chữ sắc bén trên bài thi.
Hôm nay Thiệu Trạm mặc áo len màu đen, làm cho cả người lạnh lùng đến mức có cảm giác không chân thực.
Hứa Thịnh cứ thế làm hai đề, nhìn bạn trai một hồi, lần thứ hai cậu xoay bút ngước mắt lên thì đúng lúc gặp Thiệu Trạm đang ngẩng đầu nhìn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau: “…”
Hứa Thịnh đặt bút xuống, trộm nhìn nhau bị phát hiện, hai người cùng phì cười: “Đệt.”
“Gần đây có hơi mệt, nhìn cậu thêm mấy lần.” Thiệu Trạm nói, “Sạc pin một hồi.”
Hứa Thịnh ít nhiều biết chuyện của đợt thi này, trước khi quen biết Thiệu Trạm, cậu với rất nhiều người đều cảm thấy Thiệu Trạm giành được hạng nhất gần như là chuyện đương nhiên. Nhưng mà trong thời gian trở thành Thiệu Trạm, cậu biết đằng sau đó hắn đã bỏ ra rất nhiều.
Hứa Thịnh làm xong một đề, tự đối chiếu đáp án, so đáp xong rồi lật lai những nội dung quan trọng cần củng cố, làm xong hết đã là giờ rưỡi sáng. Trong lòng cậu chợt nảy ra ý, hơi cúi người lại gần ống kính: “Sạc pin xong chưa?”
“Nếu chưa sạc xong có muốn thử đổi một cách khác không?” Hứa Thịnh nói, “Có thể sẽ nhanh hơn một chút.”
Hứa Thịnh vừa nói vừa vươn tay, di chuyển ống kính xuống dưới, chuyển đến vạt áo len bị vén lên một đoạn, lúc này Thiệu Trạm mới phát hiện cậu thật sự không sợ lạnh, bên dưới mặc một cái quần jean màu đen sẫm, hình dáng của chân được ôm gọn trông càng thon hơn.
Hầu kết Thiệu Trạm khẽ nhúc nhích, biết rõ còn hỏi: “Cách nào?”
“Ví dụ…”
Ngón tay Hứa Thịnh cầm vạt áo, Thiệu Trạm nhìn cậu vén áo lên trên, khung xương của cậu gầy, thon dài nhưng vẫn có chút cảm giác ngây ngô. Cậu đeo một cái thắt lưng ở eo, giống như cố ý chơi hắn, sau khi vén lên, ngón tay trượt xuống, đặt lên khóa ở giữa eo làm bộ muốn mở ra, khóe mắt nhướng lên: “Cách này?”
“…”
Hứa Thịnh làm thật không được.
Nhưng cái chuyện không chạm được, không sờ được, không chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả thì cậu làm rất được.
Hứa Thịnh làm đến đây, làm tiếp nữa cũng khá xấu hổ, chờ Thiệu Trạm đầu hàng.
Nhưng mà Thiệu Trạm giống như cố ý muốn xem rốt cuộc cậu có thể làm đến bước nào. Giới hạn của Hứa Thịnh lại hạ xuống, thế là tiếp tục thật, ba giây sau, Thiệu Trạm ngắt video.
Bạn trai: Cậu chờ đó.
Hứa Thịnh không có chút lương tâm, buông tay ra, vạt áo rủ xuống che khuất tất cả cảnh vật, chống cằm cười một hồi.
Khoảng thời gian sau đó vẫn là luyện tập không ngày đêm.
Hôm kết thúc giải thi là cuối tuần, trùng hợp là phòng vẽ của Hứa Thịnh cũng tổ cức kiểm tra giai đoạn cuối, nội dung lần kiểm tra này không chỉ có ba môn phác họa, kí họa, lên màu mà còn thêm nội dung sẽ thi ở học viện.
Nội dung thi ở học viện chiếm phần lớn, thi đầu vào là cơ bản và quan trọng nhưng đối với bọn họ mà nói thì độ khó không cao, trong kỳ thi của học viện có rất nhiều chủ đề kiểu “sáng tạo thiết kế”, độ khó cách xa phần thi năng khiếu. (Kỳ thi đầu vào là bài kiểm tra trình độ, chủ yếu kiểm tra sự hiểu biết và nắm chắc kiến thức cơ bản của học sinh, độ khó của đề thi sẽ không lớn lắm. Kỳ thi của học viện là bài kiểm tra ở cấp độ cao hơn, là bài kiểm tra chọn lọc, nội dung bài kiểm tra sẽ phong phú và đa dạng hơn, độ khó tăng dần.)
Địa vị của Hứa Thịnh đứng sừng sững ở trong phòng vẽ cũng là vì cậu không chỉ có nền tảng mạnh mà cảm giác thiết kế cũng giỏi hơn người khác.
Sau khi kết thúc kiểm tra, các giáo viên cần về văn phòng chấm bài. Thu bài xong, có người nằm sấp lên cửa sổ la lên: “Tuyết rơi rồi!”
Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
“Mau nhìn kìa, tuyết rơi rồi.”
Trên xe buýt chở học sinh đi thi của trường Lục trung về, Thiệu Trạm vốn đang ngồi ở hàng cuối ngủ bù thì bị một tiếng hét đánh thức, hắn nghiêng đầu qua, xuyên qua cửa sổ thủy tinh hắn nhìn thấy hoa tuyết nhỏ bé đang rơi xuống giống như lông tơ, rơi xuống vật thể thì nhanh chóng hóa thành vệt nước vô hình.
Hắn nhìn một hồi, sau đó mới nhìn thấy tấm ảnh Hứa Thịnh gửi đến.
S: [ảnh]
S: Tuyết rơi rồi.
Góc ảnh được chọn rất đặc biệt, là một vùng trời chụp từ dưới lên trên, chắc là Hứa Thịnh vươn tay ra ngoài cửa sổ chụp.
Tuy không ở cạnh nhau nhưng cùng nhìn thấy một trận tuyết.
Thiệu Trạm nhìn tấm ảnh này bỗng nhiên rất muốn gặp cậu.
Bây giờ, ngay lúc này.
– Giờ cậu đang ở phòng vẽ à?
Hứa Thịnh chụp xong tấm ảnh kia thì về lại chỗ của mình, chân gác lên trên thanh ngang trả lời: Ừ.
– Sao vậy?
– Vừa mới kiểm tra xong, bây giờ đang tự luyện, bài tập hôm nay còn phải vẽ một tấm màu với năm tấm kí họa.
Phòng vẽ sau khi kiểm tra xong rất ồn ào, có thể những học sinh thi Mỹ thuật đang dùng cách này để giải tỏa áp lực, bài tập giáo viên giao cho chưa vẽ gì hết nhưng lại nói chuyện rất nhiều.
Chủ đề nhanh chóng chuyển đến Hứa Thịnh: “Hứa thần, ông học trường nào vậy, Lập Dương à? Thật sự thì có nghe nói năm nay Lập Dương có một người rất là lợi hại. Năm ngoái hiệu trưởng trường Lập Dương khiêu chiến nói rằng hạng nhất kỳ thi năng khiếu chắc chắn là ở trường bọn họ.”
Hứa Thịnh đang dán băng dính ở bốn phía giấy vẽ, nói: “Không phải.”
“Tôi ở Lâm Giang.”
“…”
Lục trung Lâm Giang?
Người hỏi câu này nhìn ngu người luôn rồi.
Hai từ “Mỹ thuật” với “Lục trung Lâm Giang” dù có nghĩ thế nào cũng không thể liên quan với nhau! Lâm Giang từng có học sinh thi Mỹ thuật à?
Cả phòng vẽ chịu đả kích, cuối cùng chỉ có thể cảm thán: “Học… học bá.”
Câu này Hứa Thịnh không có mặt mũi nhận rồi.
Không phải học bá thật.
Sau khi kiểm tra xong, bọn họ có một tiếng nghỉ ngơi để ăn cơm.
Lúc Hứa Thịnh ăn xong về lại thì thời gian nghỉ ngơi vẫn chưa qua phân nửa, trong phòng vẽ không có mấy người, cậu định vẽ bài tập lên màu mà giáo viên đã giao.
Kiểm tra xong, khay pha màu đã vẽ đủ màu từ lâu rồi, thuốc màu dùng còn lại bên trên cũng đã khô sạch, Hứa Thịnh cúi đầu nghiêm túc thêm màu vào trong hộp đựng màu, định thêm xong rồi ra ngoài rửa khay.
Hộp đựng màu:
Cậu không thích rửa khay pha màu lắm, sau khi màu khô đi rất khó rửa, mùa đông nước lại lạnh. Rửa khay pha màu là chuyện cực khổ.
Hứa Thịnh thêm xong một màu thì đóng nắp lại, sau đó lấy một bình màu khác thêm vào trong hộp đựng màu, đang thêm được một nửa thì điện thoại rung lên.
– Gọi đồ ăn ngoài cho cậu, ra ngoài lấy.
–? Em ăn rồi anh ơi.
Nhưng mà dù đã ăn rồi thì đồ ăn đưa đến cũng không thể trả lại. Bên ngoài tuyết rơi, sợ nhân viên giao hàng chờ quá lâu, Hứa Thịnh vẫn khoác áo khoác đi ra khỏi phòng vẽ.
Phòng vẽ ở lầu hai, ánh sáng trên hành lang dài lờ mờ, cậu đi được một nửa mới nhớ ra lần trước Thiệu Trạm có dặn dò trong video, thế là đưa tay kéo khóa lên, tiện thể kéo mũ đằng sau của áo lên luôn.
Nhưng mà vừa đi đến đầu cầu thang thì lại bị một bàn tay kéo qua.
Lúc này cậu mới phát hiện góc tường bên cạnh có một người đang dựa. Đến khi cậu hoàn hồn lại thì đã bị người đó ôm vào lòng, giọng nói vang lên bên tai còn chân thật hơn trong audio, giọng nói ấy bảo rằng: “… Bạn Hứa Thịnh, đồ ăn đến rồi.”
Thiệu Trạm cúi đầu kiểm tra quần áo của cậu, thấy lần này cậu không có kéo khóa lên được một nửa đã chạy ra ngoài, thế là hôn một cái lên môi cậu: “Phần thưởng.”
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, tuyết rơi lớn hơn vừa rồi không ít, trên người Thiệu Trạm toàn là hơi lạnh, ngón tay Hứa Thịnh đặt trên cánh tay hắn sờ thấy một chút nước tuyết lạnh buốt.
May là giờ ăn, trong hành lang không có ai.
Hứa Thịnh: “Sao cậu lại đến đây?”
“Kết thúc cuộc thi.” Thiệu Trạm nói, “Chủ nhiệm Cố cho học sinh đi thi nghỉ một ngày.”
Đến khi Thiệu Trạm về phòng vẽ cùng với mình, Hứa Thịnh vẫn chưa bình tĩnh lại.
Lúc Thiệu Trạm bước vào, bạn học về phòng vẽ sớm đang nói chuyện thì khựng lại: “…”
“Sau đó thì sao, sau đó xảy ra chuyện gì?”
“Tui quên rồi.” Học sinh đó nói, “Đm, tôi bị sự đẹp trai này làm cho đầu óc trống rỗng rồi. Người vừa vào là bạn của Hứa thần à?”
Ghế ngồi ở hàng cuối rộng rãi, Thiệu Trạm ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hứa Thịnh, lần đầu tiên đánh giá phòng vẽ này. Không khác mấy so với phòng vẽ của nhà họ Khang mà trước đó hắn từng đến, trên tường dán tranh mẫu, trên bảng viết giải thích kết cấu, bên phải giải thích nguồn sáng với vòng màu cơ bản.
“Bốn tiếng tự học buổi tối, nếu như cậu cảm thấy chán thì có thể về phòng ký túc chờ.” Hứa Thịnh vừa nói vừa dùng xong hộp đựng màu, đành phải đi qua bên kia rửa khay pha màu. Cậu rụt tay lại vào trong ống tay áo, lúc xúc màu ra, tay chỉ lộ có một nửa, “Tôi đi rửa …” Khay pha màu.
Thiệu Trạm tiến lên một bước cầm lấy khay pha màu trước mặt cậu, dù sao cũng từng làm “Hứa Thịnh” ở trong phòng vẽ nhà Khang Khải một tiếng, hắn biết còn phải thay nước trong xô: “Tay đã co lại thành như này. Tôi đi rửa.”
Hứa Thịnh đặt miếng bọt biển dơ ở bên cạnh lên khay pha màu đưa cho hắn, không chút khách sáo: “Còn cái này nữa.”
Cậu làm xong một loạt hành động, không có chút gánh nặng nào, nói xong lại rất vô lương tâm nói: “Cảm ơn anh nhé.”
Cậu nói câu này không lớn, nhưng mà không ngăn nổi những người khác đang dỏng tai nghe.
Trong phòng vẽ của bọn họ, có một Hứa Thịnh đã đủ chấn động rồi, có đôi khi nghĩ giữa tiết sẽ có người của phòng vẽ khác cố ý đến nhìn, bây giờ lại có thêm một người, hiệu quả thị giác lên gấp bội.
Ồ, thì ra là anh trai.
Những bạn học khác im lặng theo dõi, sau khi có được kết luận thì quay đầu về lại, nói thầm: Anh trai nhà người ta tốt như vậy sao?
Mùa đông lạnh lẽo vậy mà sẵn lòng rửa khay pha màu giùm.
Đây là anh trai tốt vô song gì đây?
_______________________
Lảm nhảm: Do lúc trước tìm hiểu “nửa mùa” nên tui dịch sai tên kỳ thi đầu vào thành kỳ thi năng khiếu (nhục quá ;__;), chờ bộ này kết thúc tui sẽ sửa ở mấy chương trước nha