Dịch: LTLT
Quán net có khoảng năm mươi sáu mươi máy, ngoại trừ một bộ phận nhỏ là học sinh ra thì những người khác đều là đám dân anh chị vừa chơi game vừa hút thuốc.
Tuổi tác của đám người này thật sự không lớn mặc dù ăn mặc có hơi trưởng thành, chắc là đã hẹn cùng nhau nhuộm tóc ở cùng một tiệm, đầu đều màu vàng, trên cổ đeo mấy cọng dây chuyền bạc. Nhưng nếu như còn đang đi học, tuổi lớn nhất cũng chỉ là lớp , thôi.
Một tiếng kêu này tràn đầy khí thế, trong đấy còn mang theo sự phẫn nộ rất rõ ràng, trong tiếng gào thét “Đm mau buff tao coi, phóng to phóng to ra” của các thiếu niên nghiện net trong quán, vậy mà vẫn có thể bộc lộ ra hết tài năng.
Người nào không biết còn tưởng rằng Thiệu Trạm đã thật sự làm gì người ta rồi.
“Đại ca” được gọi đến bảo kê hỏi: “Chắc chắn là nó?”
“Đúng nó rồi, không sai đâu, hôm đó nó cũng mặc bộ đồ thế này, cái áo màu đen, bên trên còn vẽ mấy cây gậy!”
Cái người đứng đó nói chuyện vì quá tức giận nên nói xong câu này thì ngừng lại nghỉ hơi một lát mới nói: “Tao nói rồi, hôm nay tao không để yên cho mày đâu!”
Thiệu Trạm: “…”
Người kia lại hét: “Mày ra ngoài mau!”
Thiệu Trạm ngồi ở trong góc dãy cuối cùng, bên trên là cửa sổ, cửa sổ dùng rèm đen ngăn lại. Theo như lời Trương Phong nói thì đây là chỗ ngồi quen thuộc của “Hứa Thịnh”, nguyên nhân rất đơn giản: Có cửa sổ, quán net khói thuốc nồng nặc, người hút thuốc nhiều, mở một khe hở thì có thể miễn cưỡng thở ra một hơi, lại thêm Hứa Thịnh đi đâu cũng không thích ngồi ngay ngắn đàng hoàng, bên cạnh có bức tường thuận tiện chơi được một nửa lại dựa vào nghỉ ngơi.
Có thể là trùng hợp, quần áo hôm qua Hứa Thịnh ném cho hắn, đúng lúc là cái áo thun màu đen vẽ nguệch ngoạc mà hôm đó mặc đi quán net.
Mấy tên kia đứng nói hù dọa xong, thì thấy người ở đằng sau màn hình phía trong góc hơi nhúc nhích. Vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, thật ra ngoại trừ bộ quần áo giống với ngày hôm đó ra thì vẻ ngoài nổi bật cũng là lý do tại sao mấy tên kia có thể vừa liếc mắt một cái đã nhận ra hắn từ trong đám người ở quán net, sự lạnh lùng ở giữa chân mày của cậu được cái áo màu đen làm nổi bật, càng thêm lạnh lùng, giống như chê bọn họ quá ồn, hắn thả lỏng tay đang cầm chuột.
Thiệu Trạm lại cúi đầu xuống, gõ xong ba chữ đang gõ dở.
– Lăn đến đây.
Sau khi gõ xong liền gửi đi.
– Tôi đang ở quán net.
– Có mấy tên tóc vàng tìm cậu.
Chuyện ly kỳ sau khi hoán đổi cơ thể gặp phải đều không sánh bằng chuyện hiện tại.
Hắn bị một nhóm người kéo đến quán net.
Vừa ngồi xuống chưa đến hai phút thì một đám người đẩy cửa bước vào chỉ hắn kêu lên “hôm nay tao sẽ không để yên cho mày”.
Buổi sáng lúc hắn với Hứa Thịnh tiếp tục trao đổi những việc cần chú ý, quả thật Hứa Thịnh có nói sau khi tan học thỉnh thoảng sẽ cùng Trương Phong đến quán net chơi game: “Bình thường nếu như lên lớp thì căn bản chỉ có mấy nội dung này, nếu cậu không muốn đứng phạt thì ngẩn người với sách giáo khoa cũng được, đúng rồi Trương Phong có thể tìm cậu…”
Hứa Thịnh thậm chí còn giới thiệu kỹ càng bình thường cậu thích chơi anh hùng nào, với cách đánh của nhân vật đó như thế nào: “…Trình độ chơi game của tôi rất cao, đề nghị cậu sớm luyện đi.”
Thiệu Trạm bị ép hiểu rõ thói quen chơi game của Hứa Thịnh, nhưng hắn tin chắc là Hứa Thịnh chưa từng nói với hắn cậu có kẻ thù ở quán net.
Trương Phong với đám bạn xấu lớp kia của Hứa Thịnh cũng ngẩn người: “Xảy ra chuyện gì thế này?”
Thiệu Trạm khựng lại mấy giây, cuối cùng gửi đi một câu.
– Trong vòng ba phút cậu không đến đây, hậu quả tự mình gánh.
Nhưng mà cái tên “S” kia chắc là không xem điện thoại, mấy tin nhắn Thiệu Trạm gửi đi đều chưa trả lời lại.
Thật sự không ngờ vào lúc này, Hứa Thịnh đang đứng ở trong văn phòng nghe Mạnh Quốc Vĩ chửi mình: “Thằng nhóc Hứa Thịnh này lại không nộp bài tập.”
Mạnh Quốc Vĩ gọi cậu đến đây để giao chồng bài tập đã sửa xong cho cậu, giao xong lại không nhịn được lại nói linh tinh với cậu: “Em nói xem em ấy cứ như này, rốt cuộc là nghĩ thế nào? Em ấy còn muốn tham gia thi đại học không vậy, con đường sau này còn dài như thế, em ấy muốn làm thế nào?”
Dùng góc độ này nghe thầy giáo mắng mình, cảm thấy ít nhiều có chút khó chịu.
Với lại vì sao dù cậu là Hứa Thịnh hay là Thiệu Trạm đều không tránh khỏi nạn này?
Hứa Thịnh không biết đây là lời nguyền gì, cậu thuận miệng nói: “Chắc… Chắc cậu ấy có suy nghĩ riêng ạ.”
“Em ấy có suy nghĩ con khỉ á!”
“…”
“Hôm qua tôi gọi điện thoại cho mẹ em ấy.” Nhắc đến chuyện này, âm lượng của Mạnh Quốc Vĩ thấp xuống, có hơi không tưởng tượng nổi nói, “Cũng kỳ lạ, bà ấy chỉ hỏi thầy Hứa Thịnh gần đây có ở trường không, có làm chuyện gì không liên quan đến chuyện học không.”
Mạnh Quốc Vĩ rất ít khi gọi điện thoại cho phụ huynh học sinh, dù sao chuyện phạm tội trong trường gọi đến chỗ phụ huynh cũng không dễ kết thúc được, bình thường nếu như học sinh không có phạm tội quá lớn, anh đều cố gắng không gọi cho phụ huynh.
Khi gọi điện, mẹ Hứa Thịnh chắc đang bận công việc, nghe máy là một giọng phụ nữ vừa thương mại lại lịch sự: “Alo?”
“À, chào chị, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Hứa Thịnh.”
Sau đó đầu dây bên kia im lặng mấy giây, âm thanh xung quanh từ trong môi trường làm việc có hơi ồn ào chuyển ra ngoài: “Chào thầy.”
Mạnh Quốc Vĩ hiển nhiên có cách hiểu về câu “có làm chuyện gì không liên quan đến chuyện học không” khác với mẹ Hứa Thịnh: “Em ấy không có làm chuyện gì không liên quan đến chuyện học, đi học không làm việc riêng thì cũng ngủ.”
Câu này nói xong, mẹ Hứa Thịnh lại giống như nhẹ nhõm trong lòng, không hỏi những chuyện khác.
Mạnh Quốc Vĩ nghĩ đến đây, xua tay: “Thôi bỏ đi, không nhắc nữa, tóm lại em cố gắng giúp đỡ em ấy nhiều hơn.”
Hứa Thịnh cụp mắt, không có trả lời, cho đến khi Mạnh Quốc Vĩ kêu tiếng thứ hai, cậu mới nhếch khóe miệng, hoàn hồn nói: “Em biết rồi ạ.”
Mạnh Quốc Vĩ lờ mờ cảm thấy tâm trạng của “Thiệu Trạm” bất thường, nhưng anh chưa kịp nghĩ cẩn thận, Hứa Thịnh đã nói: “Thưa thầy, nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi đây ạ.”
Vừa rồi Hứa Thịnh không có thời gian xem điện thoại, bây giờ thì không có tâm trạng xem.
Đến khi cậu ra khỏi văn phòng, phát xong bài tập, trên hành lang trống trải lạ thường, ngoại trừ học sinh trực nhật cơ bản không còn ai khác.
Cậu tạm thời không muốn trở về phòng ký túc, thế là ra ngoài phòng học rẽ một cái, ngồi trên bậc cầu thang ở góc cầu thang một hồi.
Trên đất còn rất mát mẻ.
Hứa Thịnh ngồi ở cửa thông gió, đồng phục đều bị thổi bay lên, lúc này mới cúi đầu lấy điện thoại ra.
Bốn tin nhắn chưa đọc.
Thiệu Trạm.
Hứa Thịnh nghĩ không ra có thể có chuyện gì, cậu tiện tay ấn mở, sau đó tâm trạng lộn xộn không biết gì hết cũng biến mất, cậu đứng phắt dây, trong đầu chỉ còn lại một câu: Đm.
Quán nét, tóc vàng.
Hệ thống hai từ khóa này, chính là hôm có kết quả thi chất lượng đầu năm, sau khi Trương Phong đi, cậu mua một cây kẹo bạc hà ta ngoài hít thở một chút, tiện tay xử lý mấy tên thiếu niên xấu xa.
Vốn dĩ chuyện này rất dễ giải quyết, thậm chí không tính là chuyện gì lớn, nhưng Hứa Thịnh nhớ lại hôm đó cậu “xử lý” người ta…
Hứa Thịnh vừa gõ chữ vừa chạy xuống lầu.
Cậu thật sự rất gấp, ngón tay bấm có hơi nhanh, tốc độ gõ chữ lại chậm hơn bình thường, một chữ nhập sai mấy lần.
S: Đm.
S: Chuyện này nói ra có hơi phức tạp, nhưng chắc chắn không như cậu nghĩ, trong chốc lát không nói rõ được.
S: Cậu ổn định tình hình trước đi, tôi đến ngay.
Tình hình bây giờ, nói những lời này cũng phí công, Hứa Thịnh cuối cùng gửi một ý kiến khá có ý nghĩa thực tế: Cậu tìm cơ hội chạy đi, không có cơ hội thì tự mình tạo cơ hội.
Thiệu Trạm hiển nhiên không có nhìn thấy nhắc nhở thân thiện này.
Hắn đang dựa vào ghế của quán net, cửa sổ phía trên mở ra một khe hở, cơn gió mùa hè khô nóng từ cửa sổ thổi vào, trước mặt có năm thanh niên bụi đời chợ lớn bao vây.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Nhưng khí thế Thiệu Trạm bên này cũng không yếu, dù sao nhân số bọn hắn đến quán net cũng không ít. Trương Phong xông pha đi đầu, ăn nói ngông cuồng: “Chúng ta năm chọi năm, còn chưa biết ai thua đâu.”
Thiệu Trạm ngồi ở trong góc không lên tiếng.
Mặc dù hắn không nói, chỉ ngồi ở đó phe kia đã cảm thấy bị khiêu khích. Vẻ mặt của thiếu niên thật sự là coi trời bằng vung, thậm chí còn chậm rãi tắt máy vi tính, giống như chuyện xảy ra trước mắt không liên quan gì đến hắn vậy.
Thiệu Trạm không muốn quan tâm, nhưng tình thế trước mặt này cứ đẩy hắn ra ngoài, không phải do hắn.
Hắn thấy Trương Phong gào khẩu hiệu rất sung sức, tính mặc kệ thế nào cũng phải làm rõ ràng chuyện này trước đã.
Thiệu Trạm tắt máy xong, nhẫn nại hỏi: “Mấy người này, biết chuyện gì không?”
Trương Phong tỏ ý: “Tao không biết, nhưng tao biết một đạo lý, thua người không thua trận, mà bản thân mày không biết đây là chuyện gì sao?”
Thiệu Trạm nhớ rõ nhãn hiệu đại ca của Hứa Thịnh, cùng với câu “một chọi năm” trong tin đồn kia, lạnh giọng nói: “Chọc quá nhiều người, quên rồi.”
“…” Trương Phong thật lòng khen, “Trâu bò.”
Thiệu Trạm vừa nói ra câu này, “đại ca” bên kia mời đến lập tức bùng nổ: “Thằng nhóc này ngông cuồng nhỉ!” Tên cầm đầu nói xong, vươn tay muốn túm cổ áo Thiệu Trạm lôi ra ngoài.
Thiệu Trạm rõ ràng trưng ra vẻ không muốn để ý đến, ngay cả nhìn thẳng cũng chẳng buồn nhìn, lúc này lại cụp mắt xuống, trước khi tên kia chạm đến cổ áo, đưa tay đè cổ tay của tên kia lại, sau đó tăng thêm lực, cuối cùng ép tên kia không thể động đậy.
Sau khi Thiệu Trạm đứng dậy mới buông tay ra, tên kia bỗng nhiên mất đi thăng bằng ngã về sau nửa bước, lúc này hắn mới ngước mắt lên, tháo tai nghe đang đeo ở cổ xuống: “Ra ngoài nói.”
Trương Phong đang định đứng lên theo, bị Thiệu Trạm ấn xuống lại: “Tụi mày ở đây.”
Hắn vẫn không rõ rốt cuộc là chuyện gì, người nhiều thì không dễ khống chế tình hình.
Với lại, bây giờ hắn là Hứa Thịnh.
Trương Phong: “Tụi tao… Ở đây? Ở đây làm cái gì?”
Sau mấy giây suy nghĩ, Trương Phong tỉnh ngộ: “Tao hiểu ý mày rồi, là ở đây chờ lát nữa mà ra hiệu rồi xông ra đúng không.”
Thiệu Trạm: “Ở đây chơi game.”
Trương Phong: “…”
“Lạch cạch.”
Trương Phong nhìn “Hứa Thịnh” đẩy cửa ra khỏi quán net, trong mắt cậu ta, bóng lưng Hứa Thịnh sắp ra ngoài một chọi năm lúc này bình tĩnh, lạnh nhạt, lại trâu bò quá trời.
Hoàn mỹ chồng lên Hứa Thịnh trong truyền thuyết.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trương Phong đứng ngồi không yên.
Thật ra Trương Phong biết những tin liên quan đến Hứa Thịnh đều là tin đồn, Hứa Thịnh chưa từng dẫn bọn cậu đi đánh nhau trận nào, bình thường đến quán net chơi game cũng vô cùng hiền lành.
Cậu ta không rõ ràng sức chiến đấu của Hứa Thịnh, nhưng dù sức chiến đấu thế nào, một mình đánh với năm người thì dù có tin đồn từng một chọi năm, lần này cũng không chắc có thể đánh thắng được.
Trương Phong càng nghĩ càng sốt ruột.
Rốt cuộc tình huống bên ngoài bây giờ thế nào rồi, có cần ra ngoài hỗ trợ không?
Cậu ta vừa rồi muốn hăng hái tham gia hoàn toàn là lời nói trẻ con không có nghĩ kỹ, nhiệt huyết phun lên đầu, chờ thời cơ qua đi, bây giờ bảo cậu ta xông ra ngoài lại là chuyện khó.
Trương Phong đâu còn tâm tình chơi game, cậu ta tốn cả buổi trời mới thuyết phục bản thân: Mày phải dũng cảm đối diện bản thân! Mày phải lấy dũng khí! Vì anh em tốt nhất của mày, bây giờ xông ra ngoài!
Trương Phong cuối cùng đứng phắt dậy, nhìn xung quanh, từ trong góc phòng tìm thấy một cái chổi bị dùng cùi rồi cầm chặt trong tay, cậu ta hít sâu một hơi mới nói với những người khác: “Tụi mày chơi tiếp đi, tap đi ra ngoài xem thử.”
Hứa Thịnh chưa bao giờ chạy nhanh đến như vậy.
Bên tai ngoại trừ tiếng tim đập của bản thân thì còn lại đều là tiếng gió.
Cậu không biết tình hình Thiệu Trạm bây giờ thế nào rồi, bảo hắn tìm cơ hội chạy, cái người này có thành công tạo ra cơ hội không.
May mà khoảng cách giữa quán net với trường học không xa, cửa hàng tiện lợi bên đường chắc là vừa mới nhập hàng, rương hàng nằm ngang ở đầu con ngõ vốn đã chật hẹp, Hứa Thịnh chống một tay phóng qua. Cậu rẽ vào ngõ, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa hàng dưới lầu quán net, theo cầu thang đi lên.
Hứa Thịnh leo được một nửa, nghe thấy cửa ra vào của quán net vang lên tiếng “lạch cạch”!
Còn lại mấy bậc cầu thang, Hứa Thịnh chạy hai ba bước lên, đối diện nhìn thấy Trương Phong mở cửa quán net ra, giơ cao cây chổi chắm hai mắt lao ra, Trương Phong giống như thanh niên nhiệt huyết xông pha chiến đấu ở chiến trường, Trương Phong hét to một tiếng: “Thả anh em tao ——”
Hứa Thịnh: “…”
Cậu vịn lan can, ngừng bước chân lại ở đầu cầu thang.
Bởi vì ngoại trừ Trương Phong, cậu còn nhìn thấy nhóm năm người tóc vàng đang nằm co người rên rỉ trên mặt đất.
Trương Phong xông ra được một nửa cũng thấy không đúng, nguyên nhân của sự không đúng này chủ yếu là sai khi xông ra ngoài, cậu ta không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, cậu ta mở mắt ra, ở đầu cầu thang làm gì có hỗn chiến một chọi năm, căn bản là không ai đánh nhau: “Người… Người đâu rồi?”
Ánh sáng đầu hành lang không tốt, hàng hóa chồng chất ngăn trở hơn phân nửa ánh sáng.
Đến khi “Hứa Thịnh” ngồi trên đống hàng hóa nhúc nhích, một nửa người hắn ẩn trong tia sáng u ám, chân dài giẫm trên mặt đất, khóe mắt Hứa Thịnh hơi nhướng lên mang theo mấy phần ý cười trước đây lúc này không có nhiệt độ, cả người không biết ở đâu ra xuất hiện một cảm giác áp bách khiếp người. Hắn hơi cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy sóng mũi thẳng tắp và tóc mái che ở trước mắt hắn.