Dịch: LTLT
Trải qua mấy lần lên voi xuống chó của cuộc đời, cộng thêm mấy hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác đột ngột xảy ra, với sự rèn luyện có cường độ cao hơn tàu cao tốc, Hứa Thịnh đã gần như thích ứng rồi.
Chuyện giả vờ là “Thiệu Trạm” của mình hiện nay, Hứa Thịnh đã diễn rất thuận buồm xuôi gió.
Cậu ra vẻ bình tĩnh lật cuốn sổ tay từ vựng.
Thiệu Trạm vào lớp muộn hơn cậu mười phút.
Hắn bước vào cửa sau, còn chưa lộ mặt thì trong lớp đã yên tĩnh lại rồi, bàn trước cúi đầu làm ra dáng vẻ say sưa học tập không có lòng dạ hóng hớt, buổi thảo luận liên quan đến “không có lửa sao có khói” cũng kết thúc.
Thiệu Trạm kéo ghế ra, câu nói đầu tiên là: “Trang này hôm trước cậu đọc rồi.”
Hứa Thịnh đang xoay bút trong tay, nghe thế nghiêng đầu nhìn hắn, lật cuốn sổ từ vựng tới lui, xác nhận nhiều lần, cuối cùng vẫn không có ấn tượng: “Tôi từng đọc rồi à?”
Thiệu Trạm đưa tay, chỉ lên trên từ “blame”.
Hứa Thịnh: “Không thể nào, từ này tôi chưa bao giờ nhìn thấy.”
“Blame.” Khi Thiệu Trạm phát âm tiếng Anh nghe rất hay, chí ít Hứa Thịnh chưa bao giờ nghe thấy phát âm nào tiêu chuẩn đến thế từ trong miệng của mình phát ra, âm cuối kết rất dứt khoát. Hắn nói xong rút tay về, dựa vào ghế lại, nói tiếp: “Trang này cậu nhìn chằm chằm hơn hai mươi phút, cậu nói với tôi là chưa từng nhìn thấy.”
Hứa Thịnh: “…”
Nói như thế thì hình như cậu có chút ấn tượng với từ này thật.
“Trang này, tôi tưởng rằng tôi đã thuộc rồi.” Hứa Thịnh lại lật một lần, nói, “Nhưng hôm nay đọc lại lần nữa, phát hiện trở nên rất lạ lẫm.”
Thiệu Trạm tuyệt vọng với tên học ngu đẳng cấp đang ở trong cơ thể của mình.
Hứa Thịnh cũng thấy lạ, mức độ quen thuộc đối với mấy từ vựng đã đọc của người trong cuộc là cậu đây còn không bằng hắn ngồi bên cạnh lúc đọc truyện thỉnh thoảng nhìn cậu mấy cái.
Học bá rốt cuộc là loại sinh vật gì vậy?
Không ngờ trong lòng Thiệu Trạm cũng nghĩ: Trong não tên học ngu này đựng cái gì thế?
Hôm nay là thứ sáu.
Lịch học hôm thứ sáu được sắp xếp khá đặc biệt, tiết cuối cùng là họp lớp. Trước khi họp, lớp trưởng đã thông báo, đi lên bục giảng nói: “Các bạn, nói chút chuyện nào. Lát nữa họp lớp, lão Mạnh dự định chọn lại ban cán sự lớp, nếu ai có ý muốn tranh cử làm ban cán sự có thể nói để chuẩn bị trước.”
“Anh Hầu, ông không làm lớp trưởng lớp chúng ta nữa sao?”
Hầu Tuấn nói: “Mấy người không biết ngượng còn nói à, hôm đó sao mấy người lại đối xử như vậy với tui…”
Anh Hầu tên thật là Hầu Tuấn, ngoại trừ tướng mạo ra thì biệt danh này còn liên quan rất nhiều với tên họ. Tính cách cậu ta thẳng thắn, trượng nghĩa, không phải kiểu ban cán sự chỉ làm theo lời của giáo viên, mà là kiểu dám lên tiếng cho các bạn trong lớp.
Lần bị cướp tiết thế dục đó, cậu ta bị đẩy ra ngoài thương lượng với giáo viên tiếng Anh: “Được, vì mọi người, tôi chẳng ngại.” Sau đó cậu ta đứng lên nói với giáo viên tiếng Anh: “Thưa cô, em cảm thấy so với trí thức thì cơ thể khỏe mạnh cũng rất quan trọng!”
Kết quả là cậu ta làm hai mươi cái hít đất ở trong lớp.
Giáo viên tiếng Anh vừa đếm vừa hỏi cậu ta: “Đủ khỏe mạnh chưa, còn muốn khỏe mạnh hơn không, thêm mười cái nữa?” Giáo viên tiếng Anh lại chuyển xuống dưới bục giảng, “Còn ai muốn có cơ thể khỏe mạnh nữa không?”
Cả lớp trăm miệng một lời, phản bội tại chỗ: “Tụi em không giống lớp trưởng, tụi em cảm thấy trí thức quan trọng hơn!”
Hứa Thịnh xem mà vui vẻ, cậu nhân lúc nghỉ giữa tiết hý hoáy điện thoại một hồi, lại duỗi tay gõ bàn Thiệu Trạm: “Lát nữa chọn ban cán sự, cán sự môn Văn của cậu muốn tôi giữ lại giùm cậu không?”
Nói là chính thức chọn ban cán sự, thật ra chỉ là điều chỉnh ban cán sự.
Trước hôm nhập học một ngày, Lục Trung Lâm Giang vô cùng biến thái, sắp xếp ngay một buổi kiểm tra, tự giới thiệu của các học sinh và phân công ban cán sự lớp đều làm trước khi kiểm tra, thời gian vô cùng ngắn.
Ai muốn làm thì giơ tay, không ai giơ tay thì trực tiếp gọi tên, làm tạm hết một tuần, qua mấy ngày nữa sẽ nói sau.
Thế là chưa kịp nhớ tên nhớ mặt nhau, các bạn học sinh lớp đã bị kiểm tra đánh đến mức trong đầu chỉ còn lại câu hỏi và nỗi sợ hãi với thành tích cuối cùng.
Thiệu Trạm là bị Mạnh Quốc Vĩ điểm danh làm cán sự bộ môn. Hắn nói với Hứa Thịnh: “Không cần, phiền lắm.”
Thiệu Trạm nói xong hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”
Hứa Thịnh ngẩn người một hồi mới phản ứng lại là đang hỏi cậu có muốn làm cán sự lớp không. Bây giờ cậu và Thiệu Trạm thật sự là làm cái gì cũng phải suy nghĩ cho đối phương, cậu nói: “Tôi cũng không cần, không phải chuyện này có phiền hay không, tôi mà làm ban cán sự thì không cần hết buổi họp lớp, chắc là cả khối đều nghĩ rằng lớp điên rồi.”
Thiệu Trạm không nói nữa, cúi đầu xem đề. Hắn trải qua mấy ngày nay, kiên nhẫn đã khô cạn, không muốn lãng phí thời gian, đã rút ra một quyển đề mẫu đặt ở dưới sách ngoại khóa: “Tôi giải đề, có biến thì gọi tôi.”
Hứa Thịnh bảo đảm cho hắn yên tâm: “Cán sự môn, tôi chắc chắn gỡ cho cậu, ngày nào cũng đến văn phòng lão Mạnh nộp bài tập nguy hiểm quá lớn. Tôi sợ hôm nào đó thầy ấy nổi hứng hỏi đề với tôi.”
Chuông vào lớp reo lên.
Mạnh Quốc Vĩ mang theo một xấp giấy đã cắt xong vào lớp: “Chuyện đầu tiên, ban cán sự tạm thời của lớp chúng ta đã làm việc sắp tròn một tuần rồi, có ai muốn từ chức không, bây giờ có thể nói, chúng ta bỏ phiếu lại lần nữa.”
Hứa Thịnh ở bàn cuối là người đầu tiên giơ tay.
Vốn dĩ những người khác còn có hơi ngại ngùng, thấy học thần quyết đoán từ chức đến như thế, cũng nhao nhao giơ tay.
Mạnh Quốc Vĩ nói là điểm danh, thật ra muốn Thiệu Trạm giành lấy, không ngờ rằng học sinh anh đắc ý nhất lại là người đầu tiên không làm: “Thiệu Trạm, em nói xem, vì sao không muốn làm cán sự bộ môn nữa.”
Hứa Thịnh đứng dậy, đã chuẩn bị xong lý do từ lâu, một tay cậu chống lên bàn, nghiêm túc nói: “Thưa thầy, vì em muốn tập trung sinh mạng có hạn vào trong việc học vô hạn ạ.”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Thiệu Trạm: “…”
Câu tiếp theo Hứa Thịnh vừa nói ra được một chữ: “Tôi…”
Có điều Hứa Thịnh ngay lập tức im lặng, vì Thiệu Trạm nắm lấy cổ tay mà cậu đang thả bên hông, nhiệt độ lòng bàn tay của thiếu niên đốt người, lúc này kéo cậu ngồi xuống ghế lại.
Hứa Thịnh: “Tôi còn chưa nói xong.”
Thiệu Trạm: “Cậu không cần nói nữa.”
Mạnh Quốc Vĩ bị “Thiệu Trạm” nói cho ngơ ngác, sau khi ngơ xong không biết nên nói gì: “Em ngồi xuống đi, nếu bạn Thiệu Trạm đã muốn tập trung sinh mạng vào việc học vô hạn… Lớp ta còn ai muốn làm không?”
Một nam sinh ở bàn phía sau Hầu Tuấn đứng lên trong tiếng ồn ào và thúc giục của vài người, nhóm của bọn họ dường như trở thành nhóm ủng hộ: “Thưa thầy, Văn Hào ạ!”
“Cho Văn Hào một cơ hội đi thầy, cậu ấy muốn làm cán sự môn lâu lắm rồi!”
Nam sinh ấy trông hơi yếu đuối, đeo gọng kính mỏng màu vàng, giọng nói chuyện không lớn nhưng cũng có thể nghe ra được lúc này là cậu ta lấy hết dũng khí mới đứng lên. Cậu ta đưa hai ngón tay đẩy mắt kính trượt xuống mũi nói: “Thưa thầy, em muốn thử ạ.”
Thẩm Văn Hào mặc dù yếu đuối, nhưng rất có cá tính, vừa đứng lên bục giảng đã lấy một tờ giấy xếp thành cục đậu hũ từ trong túi quần ra, sau khi mở ra hắng giọng nói: “Em có viết một bài thơ cho buổi họp lớp lần này của lớp chúng ta.”
Đặc sắc.
Còn ngâm thơ.
Tiếng vỗ tay phía dưới như sấm.
“Hồi ức thời thanh xuân, tôi bước vào hành trình…”
Hứa Thịnh cũng vỗ tay theo mấy cái, cậu không ghét chương trình học không chính thức kiểu này, thậm chí nghe rất nhập tâm: “Có phải cậu ta họ Thẩm không?”
Thiệu Trạm vừa giải đề, vừa thể hiện sự kinh ngạc với chuyện cậu qua loa như vậy mà vẫn còn nhớ tên của bạn học trong lớp: “Hôm kiểm tra cậu dùng gáy để nhớ tên à?”
Mặc dù trước đây hắn không biết tên và mặt mũi của Hứa Thịnh, dù sao chỉ cách một lối đi nhỏ, cộng thêm hôm kiểm tra Hứa Thịnh gục xuống bàn ngủ cả buổi, tóc rối che kín mặt, ngón tay để nhẹ lên trên gáy, phách lối một cách rất khiêm tốn, thật sự khiến người ta không thể nào bỏ qua được.
“Không phải, trên tập san của trường từng đăng tác phẩm của cậu ta, lúc tôi ở văn phòng Cố Diêm Vương nghe dạy dỗ có nhìn thấy.” Hứa Thịnh nhớ lại, nhớ đến mấy đoạn vụn vặt, “Còn rất thú vị, viết giống như tiểu thuyết vậy.”
Hứa Thịnh nói xong tiếp tục nghe Thẩm Văn Hào đọc thơ.
Bài thơ này của Thẩm Văn Hào bắt đầu từ câu hồi ức thời thanh xuân, đại khái nói về quá trình trái tim từ ngại ngừng đến cuối cùng lấy hết dũng khí đứng lên trên bục. Cậu ta cúi đầu: “Giống một đóa hoa hồng… Rụt rè nở rộ bên Bordeaux.” (là một thành phố cảng quan trọng của Pháp, toạ lạc ở hạ nguồn sông Garonne.)
“…”
Mạnh Quốc Vĩ vừa mới nhận lớp, không am hiểu các kỹ năng của học sinh các lớp, hoàn toàn không nghĩ rằng trong lớp mình ngoại trừ Hứa Thịnh lúc thi cử lén viết mấy câu thơ tào lao cho đủ số chữ, còn có nhân tài như này.
Sau đó lại có mấy bạn lên trên bục giảng.
Thiệu Trạm giải xong đề, phát hiện bên tai đã yên lặng không ít.
Nghiêng đầu nhìn thấy giữa bàn và ghế của Hứa Thịnh đã kéo ra một khoảng, cậu đang dựa vào ghế, vẫn là dáng vẻ tùy ý đó, đang cụp mắt nghe phát biểu của nữ sinh để tóc ngắn ngang tai ở trên bục giảng: “Chào mọi người, mình là Khưu Thu, mình muốn tranh cửa cán sự văn nghệ của lớp chúng ta, lớp mình đã dẫn đầu lớp giành được hạng hai cuộc thi trang trí bảng đen. Hy vọng mọi người có thể cho mình một cơ hội.”
Mạnh Quốc Vĩ bảo mọi người vỗ tay: “Được, vậy thì tiết họp lớp của chúng ta đến đây thôi. Mọi người nếu như còn có vấn đề gì có thể đến gặp thầy lúc giữa giờ. Học sinh ở ký túc xá nhớ chú ý an toàn, tuân thủ theo nội quy…”
Kỳ nghỉ của Lục Trung Lâm Giang được sắp xếp vô cùng hà khắc, nhất là học sinh nội trú, hoàn toàn là quản lý khép kín, cơ bản một tháng mới về nhà được một lần.
Hứa Thịnh không nghĩ rằng trước khi nhập học đã cãi nhau với Hứa Nhã Bình một trận, dứt khoát từ nhà chuyển đến trường luôn, lại khiến tình huống bây giờ trở nên đơn giản hơn nhiều.
Hứa Thịnh không dám nghĩ, nếu như Thiệu Trạm trưng khuôn mặt lạnh băng thay cậu về nhà thì sẽ xảy ra những chuyện gì.
Nghĩ đến đây, Hứa Thịnh hỏi: “Cuối tuần cậu có về không?”
Thiệu Trạm không ngẩng đầu, hỏi ngược lại: “Cậu muốn về nhà tôi?”
… Đương nhiên không muốn.
Thiệu Trạm sắp làm xong đề rồi, tốc đồ làm đề của hắn rất nhanh, xem lướt xong liền xé ra một tờ giấy, tính hai ba hàng trên giấy nháp xong thì viết đáp án ra.
Hứa Thịnh chờ Mạnh Quốc Vĩ tổng kết tiết họp lớp này xong, cậu tranh thủ về lại phòng ngủ. Kết quả Mạnh Quốc Vĩ nói một hồi vẫn không có ý muốn kết thúc.
Hứa Thịnh đang nghe không nhịn được nhìn sang vết thương ở khóe miệng của Thiệu Trạm thế nào rồi. Vốn dĩ vết sẹo cũng không xước sâu, qua một đêm, mơ hồ có dấu hiệu kết vảy.
Dù sau cũng là mặt của mình.
Hứa Thịnh nhìn một chút, lo lắng nói: “Tuyệt đối đừng móc ra, đến lúc đó tôi lại mua thêm thuốc trị sẹo cho cậu.”
Cậu lại nhìn lần nữa: “Mặc dù bây giờ như này cũng đẹp trai… Tôi không phải khen cậu, tôi đang khen tôi.”
“…”
Thiệu Trạm đặt bút xuống, bình thường làm gì có người nào dám lải nhải không ngừng bên tai hắn. Hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên, lúc lật đề, ấn đầu Hứa Thịnh ép cậu quay về lại: “Yên lặng chút.”
Có lẽ là do đổi thân phận với nhau, không thể không cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Hứa Thịnh phát hiện con người Thiệu Trạm có đôi khi thật sự rất vô tình, cuộc sống cấp đối với hắn mà nói ngoại trừ sách giáo khoa thì là đề thi. Lúc hắn nhìn chằm chằm hai thứ này còn có nhiệt độ hơn so với nhìn người khác rất nhiều.
Còn Thiệu Trạm mặc dù không có lòng dạ quan tâm những tin đồn kia của Hứa Thịnh rốt cuộc là thế nào. Trải qua chuyện ở quán net, xuyên qua những sương mù tin đồn “một chọi năm”, “đại ca”, hắn lại nhìn thấy một con người khác, Hứa Thịnh có đôi khi cố làm ra vẻ, sẽ ra mặt cho người khác, cũng là một người không nghiêm túc thật.