Dịch: LTLT
Câu nói thầm trong bụng hồi sáng của Hứa Thịnh “chẳng phải chỉ là học quân sự thôi sao, đổi cũng không có gì cả, chỉ cần đừng kiểm tra thì đều là chuyện nhỏ” dường như biến thành một bàn tay vả thật mạnh lên mặt cậu.
Cái này đâu phải chuyện nhỏ.
Đối diện với năm sáu tên, ai nấy đều trông như mấy thằng giang hồ, cởi quân phục bước ra khỏi căn cứ Lục Châu, đứng ở đường cái có thể ra phố thu phí bảo kê luôn.
Khí thế của bọn họ trông không giống mấy tên nhóc tóc vàng nhỏ tuổi tự xưng lăn lộn trong giới ở quán net lần trước.
Trong ánh mắt bọn họ mang theo sự tàn ác không che giấu được… Mấy tên này mới là “lăn lộn” thật.
Tuy Hứa Thịnh không thể nào đánh nhau với người khác thật, biệt danh “anh đại” của Lục trung Lâm Giang cũng bắt nguồn từ tin đồn. Cậu trốn học trèo tường ra ngoài, ngoại trừ đi quán net với Trương Phong thì những lúc còn lại hầu như đều ở trong nhà kho bỏ hoang kia đối diện với giá vẽ và xấp tranh đó, lần đầu tiên là bị đồn đánh nhau ở ngoài trường, khi bị giáo viên chủ nhiệm lớp gọi đến văn phòng, cậu không có giải thích.
“Có học sinh nói nhìn thấy em tự ý ra khỏi trường, rốt cuộc em có đánh nhau hay không?”
“Không có ạ.”
“Không có, em nói không có thì thầy tin sao? Vậy em nói xem tối qua em ở đâu?”
Hứa Thịnh im lặng.
Chuyện tối hôm qua ở bên ngoài vẽ tranh không thể nói, truyền đến chỗ Hứa Nhã Bình lại phải ồn ào không thể hòa giải.
Hứa Thịnh chỉ nói mình không có đánh nhau, không có nói rốt cuộc tối qua đi đâu, làm gì. Cuối cùng cậu dứt khoát cụp mắt xuống, tỏ thái độ “tùy thầy muốn nói gì thì nói”, ở trong mắt giáo viên thì đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận, thế là tin đồn trèo tường ra ngoài đánh nhau càng ngày càng chân thật, bởi vì chưa bắt được tại chỗ nên giáo viên cũng chỉ có thể dạy dỗ bằng miệng.
Dù danh hiệu “anh đại” của Hứa Thịnh có hơi hữu danh vô thực, nhưng không có nghĩa cậu không am hiểu những chuyện này.
Thiếu niên, tuổi trẻ ngông cuồng, không thích đánh nhau không có nghĩa người khác quơ nắm đấm đến trước mặt cũng không vung trả lại.
Hứa Thịnh chuyển trọ khắp nơi cùng Hứa Nhã Bình, đã nhìn thấy rất nhiều người, hoàn cảnh sinh sống trước đây không tốt, rất nhiều chuyện cậu không muốn nói với Hứa Nhã Bình, biết bà bận rộn, vì để sinh tồn đã bận đến mức kiệt sức: “Tay con bị sao thế?”
Hứa Thịnh cúi đầu nhìn, không nói đánh nhau với người khác chỉ thuận miệng nói: “Té ạ.”
Hứa Nhã Bình nhíu mày: “Té mà thành như này được sao?” Bà không nghĩ nhiều, mệt mỏi nói, “Con đem hòm thuốc đến đây, mấy ngày này đứng có đụng nước.”
Sau đó, sau khi đến phòng vẽ trong trường của Khang Khải cũng có một đám giang hồ, vùng đất kia của bọn họ vốn đã không yên bình lắm rồi. Có một đợt trên người Khang Khải luôn mang vết thương về phòng vẽ, giấu vết bầm tím giấu trong tay áo, chỉ đến khi Hứa Thịnh sửa tranh cho cậu ta, cậu mới vô tình nhìn thấy.
“Đừng nói là té ngã gì đó.” Hứa Thịnh nói, “Cái cớ này tao dùng muốn dư rồi, nếu mày có thể té thành thế này thì ra ngoài té lại lần nữa cho tao coi. Đánh ai hả?”
“Thứ tự ngược rồi, em là đứa bị đánh.” Khang Khải mặt mày ủ rũ, “Anh đừng nói cho mẹ em… là đầu gấu trường tụi em, gần đây ra ngoài thu phí bảo kê.”
Đôi tay kia của Khang Khải vẽ tranh thì lợi hại nhưng kỹ năng đánh nhau lại bằng không.
Khang Khải chỉ thuận miệng kể một chút, dù sao trông Hứa Thịnh cũng không giống người có thể đánh nhau, khi không vẽ tranh thì tìm một chỗ nằm ngủ. Nhưng mà Khang Khải thật sự không ngờ rằng hôm sau tan học, đại ca trường học túm lấy ba lô cậu ta lôi vào trong hẻm, đúng lúc này, cách cổng trường không xa có một bóng người đi đến.
“Tao chỉ nói một lần.” Hứa Thịnh đứng ngược sáng nói, “Buông ra.”
Nhân sinh quan của Khang Khải – người cho rằng học sinh Mỹ thuật chỉ biết cầm bút vẽ đã chịu đả kích vào hôm nay.
Mấy tên “đại ca” đó bị tốc độ quật ngã nhanh của Hứa Thịnh làm cho líu lưỡi.
Rất lâu sau đó, Khang Khải vẫn không quên được ngày hôm ấy. Trong lòng cậu, Hứa Thịnh đã hoàn toàn trở thành “bố” rồi.
Mấy tên học sinh trường Tứ trung Hồng Hải ở trước mặt bước đến, bao vây xung quanh Hứa Thịnh.
Cái kẻ vừa rồi gọi tên Thiệu Trạm rõ ràng là thằng cầm đầu, những đứa còn lại tự giác nhường đường cho hắn ta, cách rất gần, Hứa Thịnh có thể ngửi thấy mùi thuốc lá rõ rệt trên người hắn ta: “Lúc nãy mày phát biểu ở trên sân khấu, tao đã nhìn thấy mày rồi. Vốn dĩ muốn tìm mày nhưng không ngờ trùng hợp như thế…” Hắn ta nói đến đây thì cười, “Duyên phận mà.”
Đầu Hứa Thịnh nhanh chóng xoay mấy vòng: Quen biết à?
Có quan hệ gì? Bạn bè hay là kẻ thù?
Hứa Thịnh thầm nói, chắc sẽ không có liên quan gì lớn lắm đâu nhỉ, có thể chỉ là bạn học cũ quen biết trước đây mà thôi. Nhưng mà cậu nghĩ lại, nhớ đến hình xăm chỗ xương bả vai của Thiệu Trạm, dáng vẻ sau khi đánh nhau, và cả lịch sử trò chuyện vô tình thoáng nhìn thấy trước đó, cậu lập tức bác bỏ kết luật vừa rồi: Cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Hứa Thịnh lựa một câu mở đầu không có sai lầm nào: “Có chuyện gì sao?”
Tên kia bỏ bốn chữ này vào miệng nhai, nói: “Không có chuyện gì, chỉ là thấy mày sống ở Nhị trung Lâm Giang rất tốt, đại diện học sinh đúng không? Không biết đám bạn học bây giờ của mày…”
“Lục trung Lâm Giang.” Hứa Thịnh ngắt lời.
Tên kia khựng lại: “…”
“Mày tiếp tục đi.” Hứa Thịnh nói.
Hứa Thịnh mơ hồ cảm nhận được nửa câu sau chắc chắn có liên quan đến hình xăm trên người mà Thiệu Trạm giấu đi.
Tên kia bị Hứa Thịnh ngắt lời bất chợt như vậy, bầu không khí vốn đang giương cung bạt kiếm đã tan đi một chút, nhưng hắn ta vẫn cố gắng đổi tình thế, giọng nói bỗng nhiên cố ý đè thấp, nhỏ giọng nói: “Đám bạn học của mày có biết chuyện trước đây của mày không?”
Hứa Thịnh khẳng định, chắc chắn không phải bạn, tên này có thù với Thiệu Trạm.
“Mày với ba mày giống nhau.” Giọng nói của tên kia nghênh ngang, không có ý tốt, “Con cái giống ba mẹ mà, giả vờ làm học sinh ba tốt cái gì chứ.”
Ba của Thiệu Trạm?
Cảm giác ở trong cơ thể của Thiệu Trạm nghe thấy người khác nói chuyện này thật kỳ lạ.
Sau khi thấy lạ, so với việc tò mò rốt cuộc trước đây Thiệu Trạm có chuyện gì, Thiệu Trạm với ba cậu ta lại xảy ra chuyện gì thì cảm xúc mãnh liệt nhất của Hứa Thịnh lại là khó chịu.
Cái lời phát biểu áp đặt lưu manh chó chết gì đây?
Nói con khỉ ấy.
Điều Hứa Thịnh muốn nói nhất vẫn là: Đm, bạn cùng bàn của tao là người mày nói được à?
Tiếc là bây giờ không ở trong cơ thể của mình, câu này không thể nói thẳng ra miệng được.
Hứa Thịnh không kiên nhẫn đứng ở đây đối phó với đám ngu ngốc này, cậu thu lại dáng vẻ không có gì quan trọng trên người lại, khi ngước mắt nhìn qua bên đó, lại loáng thoáng hiện ra ý lạnh lùng giống như Thiệu Trạm: “Nói xong chưa?”
Tên kia mới khiêu khích được một nửa, bị Hứa Thịnh ngắt lời.
“Tao không có thời gian nghe mày nói nhảm.” Hứa Thịnh nói, “Cút…”
Từ “cút đi” này quá thô bạo, không giống câu nói Thiệu Trạm sẽ nói, cuối cùng Hứa Thịnh tạm đổi thành: “Tránh ra.”
Hai câu nói không chút khách sáo này của cậu khiến bầu không khí vốn căng thẳng đạt đến đỉnh điểm, đối diện có người lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, chửi một tiếng “đậu má”.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, giáo viên chủ nhiệm của lớp Hồng Hải đi dọc theo con đường có bóng râm tìm người, từ đằng xa nhìn thấy mấy tên học sinh hư trong lớp mình đang vây lại một chỗ, hét lớn: “… Dương Thế Uy, mấy đứa các em ở đó làm gì?”
Tuy bình thường đám người này không nghe lời dạy dỗ của giáo viên nhưng bản lĩnh bên ngoài vẫn phải làm theo, lập tức giải tán.
Cái kẻ gọi là Dương Thế Uy chính là tên cầm đầu, hắn ta bình tĩnh nhìn Hứa Thịnh, lùi về sau mấy bước, cuối cùng để lại một câu: “Mày chờ đó.”
Sợ mày chắc?
Bước chân của Hứa Thịnh không ngừng lại, cũng không để ý đến hắn ta, canh đủ phút về lại phòng ký túc.
Thầy Vương vừa vặn gấp xong một cái chăn: “Thời gian còn lại giao cho các em, lồng vỏ chăn xong thì gấp chăn ngay ngắn theo như yêu cầu, lát nữa tôi đến kiểm tra.”
Hứa Thịnh ngủ ở giường dưới, ngồi ở mép giường bắt đầu lồng vỏ chăn vào cùng bọn họ. Hầu Tuấn ngủ ở giường bên trên cậu, lồng thành một cục, một khúc chăn dài rũ xuống dưới, đụng vào đầu của Hứa Thịnh: “…”
Hầu Tuấn: “Xin lỗi, kỹ thuật không quen.”
Đàm Khải ở giường đối diện Hầu Tuấn thì cả người chui hết vào trong vỏ chăn, sau khi cậu ta chui vào trong vỏ chăn mới phát ra tiếng kêu gào: “Đm, khóa kéo của vỏ chăn hình như bị khóa rồi! Ai đến cứu tui với.”
“…”
Hứa Thịnh thở dài phát hiện cả phòng ký túc này, người biết lồng vỏ chăn lại là Thiệu Trạm.
Vào lúc bọn họ đang luống cuống tay chân thì Thiệu Trạm đang cách cậu một lối đi nhỏ rộng bằng cánh tay đã gấp xong chăn rồi, gấp vô cùng ngay ngắn vuông vức, gần như giống y hệt với mẫu mà thầy Vương làm.
Học bá học cái gì cũng đều nhanh vậy sao?
Sau khi Thiệu Trạm gấp xong, nhìn Hứa Thịnh: “Biết làm không?”
“Không biết lắm.” Hứa Thịnh không có nghe giảng, lúc đó đi mất. Cậu gãi đầu, cuối cùng dứt khoát chơi xấu, duỗi tay kéo góc áo của Thiệu Trạm nói: “Thầy ơi, hay là thầy dạy em đi?”
Thiệu Trạm dựa vào cây cột chống ở bên giường, cụp mắt nhìn tay Hứa Thịnh đang cầm góc áo của mình.
Một lúc sau, hắn ngước mắt nói ra sáu chữ: “Được thôi, năn nỉ tôi đi.”
Lời nói này nghe như có ý trêu ghẹo.
Thiệu Trạm cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ rằng Hứa Thịnh co được giãn được, vì không để bản thân tự ra tay mà cái gì cũng có thể nói được, sau khi đã quen thì càng không có chút gánh nặng. Cậu đè thấp giọng điệu vốn hơi ngông nghênh, nhỏ giọng nói: “… Năn nỉ đó.”
Thiệu Trạm hiếm khi muốn chửi thề ở trong lòng.
Rốt cuộc là ai đang chơi ai đây?
Thiệu Trạm im lặng mấy giây, cuối cùng bước đến chỗ Hứa Thịnh: “Đứng lên.”
Hứa Thịnh nhích qua bên cạnh, không có đứng dậy, cứ thế ngồi co chân lên nhìn Thiệu Trạm lồng vỏ chăn, trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên mấy tên đến gây chuyện hồi nãy.
Có nên nói cho hắn không?
Hứa Thịnh chần chừ.
Chờ gần gấp xong rồi, Hứa Thịnh cuối cùng vẫn “khụ” một tiếng, dù có nói thế nào đi nữa thì hai câu nói vừa rồi của cậu cũng đã coi như là đổ thêm dầu vào lửa rồi, không chừng đổ ra chuyện gì đó: “Vừa rồi lúc tôi đi ra ngoài đụng phải mấy người bên Hồng Hải.”
“Đưa giấy sao?”
“Không phải.” Hứa Thịnh nói, “Mấy thằng con trai, đang hút thuốc, hình như là bạn học trước đây của cậu, nói một đống.”
Hứa Thịnh ậm ờ bỏ qua nội dung cụ thể, nói tiếp: “Tên Dương Thế Uy gì đó.”
Động tác của Thiệu Trạm ngừng lại.
Hoạt động ngày đầu tiên tổ chức không nhiều, buổi tối ở phòng xem phim sắp xếp một bộ phim có liên quan đến giáo dục quốc phòng.
“Trung đội , đứng dậy đứng!”
“Ngồi!”
Trước khi phim bắt đầu, thầy Vương dẫn bọn họ đi luyện tập mấy lần, đứng thẳng sống lưng, tràn đầy sức lực hô, hô cho đến khi động tác đứng lên ngồi xuống của bọn họ đều nhịp mới ngừng lại.
Thầy Vương: “Tháo mũ, lát nữa duy trì im lặng, chú ý kỷ luật.”
Sau khi Thiệu Trạm tháo mũ xuống, vô thức muốn cởi cúc áo, khi tay hắn đụng vào mới phát hiện những cúc áo có thể cởi Hứa Thịnh đã cởi hết từ lâu.
Tám giờ đúng, phim bắt đầu.
Sau khi đèn tắt, phòng xem phim rơi vào bóng tối, Thiệu Trạm nhìn mảnh đen trước mặt, đến khi cái màn khổng lồ trước mặt từ từ sáng lên, chậm rãi chiếu ra một dòng tên phim, lúc này phòng xem phim mới miễn cưỡng có chút ánh sáng, ampli đặt ở hai bên, chất lượng âm thanh không tốt, khi âm lượng đột ngột tăng lên sẽ có tạp âm rõ ràng.
Chữ trên màn hình là gì, Thiệu Trạm không nhìn rõ.
Phòng xem chật ních tối tăm này đúng lúc là vỏ bọc che giấu cảm xúc tốt nhất, ba chữ Dương Thế Uy không ngừng quanh quẩn bên tai hắn.
Hứa Thịnh nghe thấy bên cạnh có tiếng động, ánh mắt từ màn hình rời đi, quay đầu nhìn thấy vị trí của Thiệu Trạm đã trống không.
Hầu Tuấn cũng chú ý đến tiếng động bên này, chủ yếu là phim quá nhàm chán, lực chú ý bị phân tán: “Không hổ là anh Thịnh, xem phim cũng chuồn. Tui cũng muốn chuồn nhưng tui không dám. Bộ phim này chán quá đi mà… Có phải phim đâu đây là phim giáo dục mà.”
Hầu Tuấn vừa nói xong lại nghe thấy tiếng động.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy hóa thân của tuân thủ kỷ luật – học thần Thiệu Trạm cũng đứng lên, khom người vô cùng thành thạo, không làm cho người khác chú ý, dọc theo lối nhỏ đi ra ngoài: “…”
Hình như mình lại gặp phải bí mật lớn gì đó.
Hứa Thịnh men theo lối đi, đẩy cửa bước ra, bên ngoài phòng xem phim là ba tòa nhà lớn, cậu không biết rốt cuộc Thiệu Trạm đi về phía nào, chỉ có thể đi vòng vòng xung quanh.
Chỗ nào cũng không có nơi để núp, cuối cùng Hứa Thịnh tiện tay đẩy một cánh cửa không biết thông đến đâu. Đèn trong hành lang không tốt lắm, ánh đèn rất tối, nhưng dù cho như thế cậu cũng vẫn nhìn thấy bóng dáng một thiếu niên đang ngồi trên bệ cửa sổ ở cuối hành lang. Cửa sổ sau lưng Thiệu Trạm mở ra một khe hở, có gió từ bên ngoài thổi vào, hắn hống tay lên trên mép bệ cửa sổ, thấy có người mở cửa nên ngước mắt nhìn qua.
Thiệu Trạm: “Cậu đến đây làm gì?”
Hứa Thịnh đóng cửa, thuận miệng nói: “Bạn cùng bạn học thần của tôi cũng đã biết trốn học rồi, tôi không thể ra ngoài cho thoáng khí sao?”
Cậu dựa vào tường lại hỏi: “Bây giờ có phải có thể nói cái thứ trên người cậu không? Với cả cái tên Dương gì đó nữa, chuyện là thế nào?”
Thật ra nói chính xác cái tên Dương Thế Uy này cũng không có ý nghĩa gì, ân oán của Thiệu Trạm với tên đó cũng chẳng sâu đậm. Nhưng mà cái tên này lại mở ra quá khứ, tập hợp lại vô số mảnh vỡ kí ức muốn nhớ đến nhưng đều dừng lại đột ngột.
Mảnh vỡ đầu tiên ghép ra được là xe cảnh sát, ngày mưa mùa đông, cùng với tin tức trên ti vi đưa tin.
“… Cảnh sát đã thành công bắt giữ nghi phạm Thiệu Duệ Minh.”
Bối cảnh trong ti vi là cổng bán vé của bến xe Nam Bình, nữ MC bên ngoài khoác áo mưa, tốc độ nói bình thường, không mang theo bất cứ tình cảm nào tiến hành đưa tin.
Khu Nam Bình là một nơi nhỏ.
Con trai con dâu nhà nào đó cãi nhau cũng đều có thể ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, trong trí nhớ của Thiệu Trạm, sau khi Thiệu Duệ Minh bị kết tội thì lời đồn đại truyền đi điên cuồng, dần dần, xưng hô của mọi người với cậu biến thành con trai của tội phạm.
Địa phương nhỏ vẫn luôn dễ sinh ra rất nhiều chuyện ngu muội.
Ví dụ như có vài người lớn không cho con mình tiếp xúc với hắn, ví dụ như đi đến đâu cũng sẽ có người bàn tán khắp nơi.
Khi ấy Thiệu Trạm còn nhỏ nóng tính, vì đối phương nói chuyện quá quắt, lần đầu tiên đánh nhau với người khác, thế là bọn họ nói: Quả nhiên là con trai của xxx.
Cũng thật sự từng quậy phá, không ai dạy dỗ.
Nhưng mà một phần ý thức tỉnh táo nào đó vẫn đang không ngừng giãy giụa.
Mãi cho đến hơn một trăm ngày trước kỳ thi cấp , một người giáo viên trong trường vẫn luôn không từ bỏ hắn gọi hắn đến: “Người khác nói em thế nào không quan trọng, quan trọng là em muốn trở thành người như thế nào.”
Hắn kéo bản thân mình lên, kéo bản thân thoát khỏi nơi này.
Kỳ thi cấp năm ấy, Thiệu Trạm thi được hạng nhất toàn huyện.
Ký ức hỗn loạn, cuối cùng Thiệu Trạm nhìn Hứa Thịnh nói: “Bạn học cấp .”
Hứa Thịnh ra hiệu hắn tiếp tục.
Thiệu Trạm lời ít ý nhiều, dùng ba chữ để kể lại ân oán với Dương Thế Uy: “Từng đánh nhau.”