Chuyện Này Quá Sức Rồi

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: LTLT

“Bây giờ có thể nhìn thấy, tuyển thủ dự thi của Lục trung Lâm Giang đã vào sân khấu, chúng ta cùng vỗ tay nhiệt liệt chào mừng bọn họ!” Nhà thi đấu không chỉ dựng sân khấu mà cách đó không xa còn có chỗ ngồi cho bình luận viên, “… Chào mọi người, tôi là bình luận viên lão Diệp đến từ Lục trung Lâm Giang.”

Bởi vì khán đài cách quá xa không nhìn rõ, mà thời gian giải đề trong quá trình thi đấu lại dài, vì để nâng cao tính tích cực cho khán giả, thi đấu hằng năm đều sẽ tìm hai giáo viên để tiến hành giải thích tại chỗ.

Lão Diệp là giáo viên môn Toán khối , một trong những giáo viên xuất sắc của Lục trung Lâm Giang, ngồi bên cạnh thầy là chủ nhiệm Dương đến từ trường trung học thực nghiệm Anh Hoa.

Chủ nhiệm Dương khẽ vuốt cằm: “Chào mọi người, tôi là lão Dương của trường trung học thực nghiệm Anh Hoa.”

Khán giả đã vào khán đài từ lâu rồi, chiếm hết tầng một, tầng hai của khán đài, lầu khán đài có một đống học sinh dựa vào lan can, nhìn thấy “Thiệu Trạm” ra sân liền cùng hét lên: “Aaaaaaa học thần!”

“Hôm nay học thần cũng ngầu, học thần cố lên!”

“Học thần vô địch liên tiếp!”

“Giữ chức vô địch ở Lâm Giang!”

Lâm Giang vào sân đầu tiên, năm nay lại là chủ nhà, tâm trạng của khán giả đạt đến cực đỉnh.

Tuy Hứa Thịnh rất căng thẳng, nhưng có lẽ vì động tác vừa rồi của Thiệu Trạm hoặc có lẽ là câu nói kia có tác dụng, căng thẳng đến đỉnh điểm ngược lại không còn căng thẳng như thế nữa. Cậu không chỉ không căng thẳng mà còn tính tìm mặt mũi cho Thiệu Trạm.

Hứa Thịnh uể oải đi ở cuối cùng, một tay đút túi quần, thay đổi dáng vẻ lạnh lùng không gần gũi người khác của “Thiệu Trạm” lúc thường, cả người bước từng bước ra khỏi lối đi hơi tối, giống như không phải ánh sáng ở trên người cậu mà là ánh sáng di chuyển theo từng động tác của cậu vậy, đến khi cậu xuất hiện hoàn toàn trong ánh mắt của mọi người, tiếng hoan hô càng to thêm, lúc này cậu mới ngẩng đầu.

Sau đó Hứa Thịnh nheo mắt, đưa tay về phía khán đài, ngón tay thẳng băng, làm một động tác “bắn súng” với bọn họ, ngông cuồng vô cùng, khí thế kiêu ngạo tùy ý vốn có trên người cậu hoàn toàn không ép xuống được.

“Á!!!” Âm thanh của khán đài lập tức vượt qua tiếng của bình luận viên.

“Đm, trước đây sao tôi không phát hiện học thần kiêu ngạo như thế chứ?”

“Mấy chị em, tui toang rồi, tui bị bắn trúng rồi.”

“…”

Thiệu Trạm: “…”

Hắn đè thấp giọng hỏi Hứa Thịnh: “Cậu không sợ không kết thúc được sao?”

“Sợ chứ.” Hứa Thịnh buông tay xuống, nói, “Sợ thì sợ nhưng khí thế thì không thể thua được.”

Hứa Thịnh cong môi cười, nói tiếp: “Với lại, tôi cảm thấy cậu nói rất đúng, căng thẳng gì chứ, chẳng phải còn có cậu sao?”

Một học thần đã đủ bùng nổ rồi chứ chưa nói đến anh đại xuất hiện cùng học thần.

Tuy chuyện anh đại tham gia cuộc thi đã truyền đi trên tieba từ lâu, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến mọi người chấn động, phía cuối đội ngũ, trong một nhóm học sinh mặc đồng phục, áo thun màu đen rất bắt mắt.

Anh đại mặt lạnh lùng, không ai có tự tin với thực lực của người này, nhưng không thể không phủ nhận, tác dụng ra oai ở sân của người này đúng là tuyệt vời.

Khí thế đoàn học sinh dự thi của trường Lục trung Lâm Giang bay thẳng lên cao.

Bình luận viên lão Diệp: “Khụ, các em học sinh Lâm Giang yên lặng chút nào, duy trì trật tự…” Giọng nói Lão Diệp cất lên, nói tiếp, “Vào sân khấu tiếp theo là các thí sinh dự thi của trung học thực nghiệp Anh Hoa!”

Cuối cùng đến lượt trường của mình, lão Dương nói tiếp: “Trường trung học thực nghiệp Anh Hoa, lấy yêu nước mà học làm khẩu hiệu, thí sinh của Anh Hoa không sợ nguy hiểm, dũng cảm trèo lên đỉnh cao, khiến chúng ta mong chờ biểu hiện xuất sắc hôm nay của bọn họ.”

Nói xong, thí sinh dự thi của Anh Hoa xếp thành một hàng dài, một đội sáu người từ lối đi bước vào sân khấu.

Học sinh dẫn đầu có dáng người rất cao, nhìn từ xa trông như hạc giữa bầy gà.

Lúc Anh Hoa xuất hiện, phản ứng của khán giả cũng khá sôi nổi, học sinh của Anh Hoa cùng hô khẩu hiệu, gân cổ hét “Anh Đoàn anh Đoàn, đánh đâu thắng đó”, thất bại năm ngoái khiến năm nay bọn họ vô cùng xem trọng trận đấu này, chỉ chờ hôm nay để rửa sạch nỗi nhục.

“Anh Đoàn của chúng ta vô địch!”

“Đoàn Diệu Thắng, anh Đoàn tất thắng!”

Người đi đầu chính là người từng để lại danh tính ở tieba Lục trung Lâm Giang – Đoàn Diệu Thắng, cậu ta nhìn không chớp mắt, bước thẳng lên trên sân khấu.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt ngừng lại trên người “Thiệu Trạm”, chưa từng dời đi.

Hứa Thịnh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cậu ta: “…” Nhìn sai người rồi anh em.

Đến khi Hứa Thịnh nghiêng đầu hỏi Thiệu Trạm: “Người này chính là đối thủ năm ngoái của cậu à?”

Thiệu Trạm làm gì nhớ được những người không quan trọng này: “Không ấn tượng, có thể là vậy.”

Lúc này Đoàn Diệu Thắng mới chú ý đến trong đội ngũ thí sinh của Lục trung Lâm Giang năm này có kèm một gương mặt lạ lẫm, nhìn dáng vẻ trông rất thân với đối thủ Thiệu Trạm của cậu ta, năm ngoái chưa từng gặp, vì sao cậu ta không mặc đồng phục, chẳng lẽ là nhân vật hung ác nào?

Biết người biết ta mới có thể bách chiến bánh thắng.

Đoàn Diệu Thắng hất cằm, hỏi bạn học bên cạnh: “Mấy cậu có biết cậu ta không? Người không mặc đồng phục ấy.”

Bạn học nhao nhao lắc đầu: “Không biết, năm ngoái hình như không có người này, học sinh mới à?”

Sau đó, học sinh của hai trường Tung Diệp, Tinh Kiếm cũng lần lượt vào sân khấu.

Trên sân khấu đặt bốn cái bàn dài, nửa trận đầu là thi tập thể, mỗi trường học có sáu người, ngồi xung quanh cái bàn dài của trường mình.

Lần đầu tiên Hứa Thịnh tham gia thi đấu thế này, lộ ra vẻ cứng ngắc rõ ràng trong một nhóm học sinh đang ngồi nghiêm chỉnh.

Trọng tài bấm giờ, bắt đầu phát giấy nháp xuống.

Tất cả thí sinh đều cầm bút, đè lên giấy, thủ thế chờ đợi.

Đây là một trận đấu giữa các học bá thật sự.

Lâm Giang, Anh Hoa, Tung Diệp, Tinh Kiếm.

Bốn ngôi trường này, trường nào nói ra đều chẳng là trường trọng điểm có đủ phân đủ lượng chứ.

Nếu không phải Hứa Thịnh gặp vận may lúc thi cấp , ôm trong lòng ý chí thề sống thề chết muốn vào Nhị trung Lập Dương, cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi, vừa điên cuồng học bổ túc vừa phát huy vượt xa bình thường mới miễn cưỡng đủ điểm đậu vào Lâm Giang.

Nếu như cho cậu thi lại lần nữa, chưa chắc có vận may đậu được Lâm Giang.

Giữa học sinh bốn trường, bầu không khí khó hiểu quẩn quanh, trận đấu của học bá hết sức căng thẳng.

Một học sinh ngu như cậu đục nước béo cò trộn lẫn trên sân khấu dưới sự uy hiếp này vẫn có hơi hoảng sợ.

Bình luận viên lão Diệp: “Tiếp theo sẽ bước vào vòng thi đấu tập thể, quy tắc của thi tập thể là giành trả lời để kiếm điểm, học sinh nhấn chuông đầu tiên sẽ trả lời trước, trả lời đúng cộng điểm, trả lời sau trừ điểm, hy vọng các thí sinh suy nghĩ kỹ càng trước khi giành trả lời, một khi trả lời sai thì phải nhận kết quả trừ điểm.”

Vòng thi tập thể này trông thì nhẹ nhàng, có đồng đội nhưng mà quy tắc trả lời sai trừ điểm này cũng làm chùn bước tất cả thí sinh, dù lấy tốc độ nhanh nhất tính ra đáp án, nhưng có dám đảm bảo đáp án của mình chắc chắn đúng không?

Dù là . giây chần chừ hoặc do dự thì đều sẽ bị đối thủ giành được cơ hội.

Một màn hình chiếu khổng lồ được dựng trên bức tường màu trắng gần sân khấu nhất, đều là ánh sáng xanh.

Hai bình luận viên đồng thanh nói: “Các thí sinh đã chuẩn bị xong, xin xem câu hỏi thứ nhất.”

Vừa dứt lời, trên bức tường ánh sáng xanh lập tức hiện ra hai dòng chữ.

Câu hỏi đầu tiên: Cho một hình vuông ma trận × bị thiếu như hình, tổng của ba số trong mỗi hàng, mỗi cột, mỗi đường chéo có cùng giá trị, thì giá trị của X là….

Trên đề có một bảng ×.

Hàng đầu tiên để trống, , . Hàng thứ hai là , x-, . Hàng thứ ba là , , x.

Câu hỏi đầu tiên giống như biến thành tiếng súng đầu tiên vang lên trên sàn thi đấu!

Tất cả mọi người đều cầm bút bắt đầu múa bút thành văn.

Nếu mà so sánh câu hỏi này với những câu hỏi trong cuộc thi chính quy bình thường thật sự không tính là đề khó gì, chỉ là món khai vị thôi, nhưng để giải cũng phải tốn chút thời gian, mà giành trả lời thì vừa vặn là liều thời gian.

“Bây giờ bầu không khí trong hội trường khá căng thẳng, có thể nói là giành giật từng giây.” Bình luận viên lão Diệp nói, “… Câu hỏi này rất thử thách cách tư duy, chỉ cần nghĩ thông suốt thì không khó, bầu không khí căng thẳng này khiến tôi cũng bắt đầu căng thẳng, chúng ta có thể nhìn thấy bây giờ tất cả thí sinh đều…”

Thầy Diệp định nói tất cả thí sinh đều đang chạy cùng thời gian, không biết ai sẽ nhấn chuông đầu tiên.

Nhưng thầy không thể nói tiếp được.

Nguyên nhân không thể nói tiếp là vì trên sân thi đấu có một người ngay cả bút cũng không thèm cầm.

Thế là lời đến bên miệng lập tức đổi thành: “Chúng ta có thể nhìn thấy, học sinh Thiệu Trạm của Lục trung Lâm Giang, em ấy, em ấy không hề di chuyển.” Vì sao cậu không di chuyển?!

Vốn dĩ học sinh trên khán đài cũng chú ý đến cảnh tượng này, cộng thêm bình luận viên đặc biệt điểm danh, cả trường xôn xao.

“Học thần sao thế?”

“Sao học thần không giải?”

Hứa Thịnh cũng rất muốn giải, nhưng mà cậu không đọc hiểu đề.

Hình vuông ma trận là cái giống gì?

Mấy cái hàng của bảng này lại có ý nghĩa gì?

Cách giải đề ở chỗ nào?

Với lại thi đấu không giống với việc chép bài làm bài bình thường, kết thúc vòng thi giấy nháp sẽ phải nộp lại, cộng thêm trọng tài không ngừng vòng đến vòng lui trước bốn bàn thí sinh, nếu như cậu miễn cưỡng vẽ bậy trên giấy nháp thì rất khó giải thích với trọng tài.

Vì không gây thêm phiền phức cho Thiệu Trạm, cách tốt nhất hiện tại chính là không di chuyển.

Nhưng dáng vẻ vẫn phải bình tĩnh, phải xem thường tất cả, phải tỏa ra cảm giác câu hỏi này đơn giản, thật sự đơn giản.

Thời gian cấp bách, Thiệu Trạm cũng không còn thời gian quan tâm chuyện Hứa Thịnh ngồi yên không di chuyển, hắn ngồi bên cạnh Hứa Thịnh, cầm bút tính.

Lúc Thiệu Trạm giải đề trông rất lạnh lùng, thậm chí còn lạnh hơn bình thường. Hắn cụp mắt, dù mặc quần áo của Hứa Thịnh vẫn lộ ra một khí chất hoàn toàn trái ngược.

Đoạn Diệu Thắng quả thực là một đối thủ mạnh, hạng nhất khối của Anh Hoa không phải chém gió, một năm trôi qua, cậu ta còn mạnh hơn năm ngoái, cậu ta với Thiệu Trạm người trước người sau đặt bút xuống.

Bình luận viên lão Dương kích động đến mức không kiềm chế được: “Thí sinh Đoạn Diệu Thắng ngẩng đầu rồi! Em ấy đã đặt bút xuống, đã giải ra đáp án rồi sao? Em ấy sẽ là thí sinh ấn chuông đầu tiên chứ?”

“Đinh.”

Chuông vang lên.

Nhưng người ấn chuông không phải Đoàn Diệu Thắng, cũng không phải thí sinh của Tung Diệp và Tinh Kiếm mà là Lục trung Lâm Giang.

Nhiệt huyết ở chỗ ngồi của người xem bùng lên lại, bầu không khí lại nổ tung: “Đm, là học thần!”

“Học thần nhấn chuông rồi!”

“Tui nói mà, chắc chắn học thần không sao cả, vừa rồi tuy cậu ấy không cầm bút nhưng trong lòng chắc chắn đã tính ra được rồi.”

Đoàn Diệu Thắng không tin nổi, nghe thấy tiếng chuông reo, bản thân cậu ta cho rằng với tốc độ này sẽ không có ai hơn được cậu ta không ngờ rằng còn chậm hai giây.

Lực chú ý của mọi người đều bị “Thiệu Trạm” hấp dẫn, không ai chú ý đến tốc độ “Hứa Thịnh” đặt bút nhanh hơn Đoàn Diệu Thắng, sau khi “Hứa Thịnh” đặt bút xuống, thậm chí còn có thời gian cong ngón tay khẽ gõ hai cái lên mặt bàn, đây là ám hiệu mà hắn đã bàn bạc trước với Hứa Thịnh: “Nhấn chuông.”

Tốc độ tay của Hứa Thịnh cũng nhanh, cậu lập tức nhấn sáng nút trả lời trước mặt.

Bình luận viên lão Diệp: “Học sinh Thiệu Trạm của Lục trung Lâm Giang là người nhấn chuông đầu tiên, mời học sinh Thiệu Trạm trả lời trong vòng giây.”

Hứa Thịnh chỉ hơi nghiêng đầu thì có thể nhìn thấy con số Thiệu Trạm khoanh lại trên giấy nháp.

Hứa Thịnh: “.”

Hội trường rơi vào im lặng, người trên khán đài cũng không biết đáp án này có đúng hay không, ngừng thở chờ trọng tài ra lệnh.

Hai giây sau, trọng tài giơ bảng.

Bình luận viên nói: “Đáp đúng, Lục trung Lâm Giang cộng điểm.”

Chiến thắng đầu tiên.

“Thiệu Trạm” giành được điểm này, không chỉ khiến quần chúng hoan hô mà còn khiến cho giáo viên hướng dẫn của Lục trung Lâm Giang nở nụ cười.

Bắt đầu từ lúc câu hỏi đầu tiên sáng lên trên màn hình, Cố chủ nhiệm đã không nhịn được chắp tay sau lưng đi đến đi lui, lúc này, tay Cố chủ nhiệm nắm lại, vung thật mạnh về phía trước, hét: “Tốt lắm! Hay!”

Không hổ là Thiệu Trạm! Không hổ là hy vọng giành quán quân của Lục trung Lâm Giang bọn họ!

Nhưng mà giọng nói của Cố chủ nhiệm nhanh chóng bị nhấn chìm trong sóng âm thanh tầng tầng lớp lớp truyền đến từ khán đài.

Còn Hứa Thịnh bị chiến thắng đến quá dễ dàng này đập cho choáng váng.

Dù trước khi thi đấu đã từng nghe qua vô số truyền kỳ của Thiệu Trạm, cũng biết năm ngoái Thiệu Trạm cho bọn họ ăn hành dã man, tự mình trải qua mới thật sự ngẫm ra được mấy chữ “cho ăn hành dã man” này.

Hứa Thịnh: “Câu hỏi đầu tiên, chúng ta thắng rồi?”

Vẻ mặt của Thiệu Trạm không có thay đổi: “Ừ.”

Hứa Thịnh: “Đơn giản như thế?”

Thiệu Trạm buông bút ra, bút rơi trên giấy: “Câu hỏi này không khó.”

Cái không khó mà Thiệu Trạm nói, Hứa Thịnh rất khó trải nghiệm.

Nhưng Hứa Thịnh xuyên qua cơ thể của mình, mơ hồ có thể nhìn thấy Đại Ma Vương của cuộc thi năm ngoái.

Chậc.

Hứa Thịnh thầm nói, bạn cùng bàn của mình sao lại đỉnh như thế chứ?

Chiến thắng đầu tiên này của “Thiệu Trạm” khiến đối thủ suy sụp tinh thần, bởi vì nếu như bạn gặp phải một thí sinh mà sau khi trận đấu bắt đầu, tất cả mọi người đều cắm cúi giải bài, chỉ có một mình người đó không di chuyển, giấy nháp cũng mẹ nó không đụng, sau đó còn nhấn chuông trước, bạn có tức không?

Dù là ai cũng sẽ suy sụp.

Đoàn Diệu Thắng ngồi trên chỗ ngồi, không nói lời nào.

Đồng đội của cậu ta vỗ vai cậu ta: “Không sao anh Đoàn, mới câu đầu tiên, vừa rồi chúng tôi nhìn thấy rồi, cậu là người đặt bút xuống đầu tiên, câu sau chúng ta chắc chắn làm được.”

Bình luận viên nói: “Hãy xem câu thứ hai.”

Nội dung trên màn hình chiếu lật qua một trang, bước vào câu hỏi thứ hai.

Câu hỏi thứ hai là một câu hỏi trắc nghiệp, kèm theo một đồ thị hàm số.

Hứa Thịnh tiếp tục buổi biểu diễn vòng trước của mình: Án binh bất động. (Tạm ngừng hoạt động quân sự để quan sát tình thế. Cũng có ý nói có nhiệm vụ nào đó nhưng không ra tay hành động.)

Có thắng lợi của câu đầu tiên làm chỗ dựa, lần này dáng vẻ mà cậu cố làm ra còn tùy ý hơn tự nhiên hơn, cơ thể không còn cứng ngắc, tùy tiện dựa ra sau, trong tay cầm bút xoay chơi.

Đoàn Diệu Thắng lập tức giải đề, giữa chừng ngẩng đầu nhìn bốn lựa chọn, bất ngờ đối diện với đối thủ “Thiệu Trạm”.

Hứa Thịnh thậm chí còn cong môi cười với cậu ta.

Đoàn Diệu Thắng giật giật thái dương: “…”

Cậu ta đang khiêu khích à?

“Câu hỏi này so với câu đầu tiên, tôi đoán thời gian giải sẽ dài hơn một chút, Lục trung Lâm Giang… Ồ, học sinh Thiệu Trạm vẫn không di chuyển.” Bình luận viên lão Diệp của Lục trung Lâm Giang thật sự không biết nên bình luận thí sinh này thế nào, cuối cùng cố gắng nói, “Hai câu liên tục, em Thiệu Trạm đều không viết một chữ trên giấy nháp. Chắc đây… có thể là câu hỏi này cũng không đáng cho em ấy động bút.”

Các học sinh đến nhà thi đấu xem thi đấu không thể dự đoán được giải đấu bốn trường năm nay còn có tính thường thức hơn năm ngoái.

Chỉ một mình học thần thôi đã kéo đầy tính thường thức cho trận đấu này rồi.

Đoàn Diệu Thắng lại cúi đầu, lấy tốc độ nhanh nhất giải đến bước cuối cùng. Thiệu Trạm đặt bút xuống, lại gõ lên bàn.

Hứa Thịnh nãy giờ đều đang xoay bút lập tức vươn tay nhấn chuông.

Đoàn Diệu Thắng: “…”

Những thí sinh còn lại của Anh Hoa: “…”

Thí sinh Tung Diệp, Tinh Kiếm: “…”

Tâm trạng của bình luận viên đến từ trường trung học thực nghiệm Anh Hoa cũng bắt đầu không ôn định rồi.

Thế là trọng trách lại giao cho bình luận viên lão Diệp: “Câu hỏi thứ hai vẫn là thí sinh Lục trung Lâm Giang nhấn chuông trước, mời thí sinh Lục trung trả lời trong giây.”

Sau khi nhấn chuông, Hứa Thịnh nhìn về phía tờ giấy nháp bên tay Thiệu Trạm, không nhìn thấy bên trên có đáp án được khoanh lại.

Hứa Thịnh hỏi: “Đáp án đâu?”

Thiệu Trạm lại không vội, hắn ngước mắt nhìn cậu, dùng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe thấy nói: “Đưa tay.”

Hứa Thịnh: “?”

Thiệu Trạm: “Chẳng phải muốn biết đáp án sao?”

Hứa Thịnh không hiểu lắm, trong tài ở trước mặt lặp lại “mời thí sinh Lục trung trả lời”, cậu không còn thời gian suy nghĩ Thiệu Trạm muốn làm gì, vươn tay ở dưới mặt bàn.

Có thể là vì cộng thêm tính trang trọng của cuộc thi mà các bàn dài được phủ một lớp vải nhung đỏ được lấy từ hội trường qua, vải nhung dài rủ xuống, làm mấy động tác nhỏ dưới bàn cũng sẽ không có ai chú ý.

Hứa Thịnh ngồi đó, không thể cúi đầu nhìn, vì thế bất cứ động tác nhỏ xíu nào cũng sẽ được phóng lớn vô cùng, cậu cảm nhận được mu bàn tay của mình đang chạm vào vải nhung, vải nhung khẽ lay động, cọ có hơi ngứa.

Ngay sau đó…

Trong lòng bàn tay có một thứ có chút độ ấm đè lên.

Sau đó là một cảm giác còn ngứa hơn khi chạm vào vải nhung, từ lòng bàn tay kéo dài đến đầu ngón tay, lại theo đầu ngón tay ngược trở về… cuối cùng cơn ngứa kia dường như cào vào trong lòng.

Là Thiệu Trạm viết một chữ “A” ở trong lòng bàn tay cậu.

Trọng tài chờ một hồi, thấy thời gian giây đã trôi qua một nửa, cuối cùng nhắc nhở lại: “Mời thí sinh Lục trung…”

“A.” Hứa Thịnh nói, “Em chọn A.”

“Chọn A đúng không?” Trọng tài nói.

Chọn A rốt cuộc có đúng không?

Dù Hứa Thịnh không đọc hiểu đề nhưng không hề nghi ngờ đáp án Thiệu Trạm viết trong lòng bàn tay cậu.

Trọng tài cố ý chần chừ mấy giây mới giơ bảng: “Chúc mừng, đáp đúng rồi.”

“… Lục trung Lâm Giang cộng thêm điểm.”

Trọng tài nói xong câu này, Cố Diêm Vương nhảy cẫng khỏi chỗ ngồi!

“Trường của chúng tôi.” Cố Diêm Vương vô cùng vui mừng, cũng mặc kệ ngồi bên cạnh là giáo viên của trường nào, không nhịn được khoe khoang, “Đây là học sinh Thiệu Trạm của trường chúng tôi, em ấy vẫn luôn xuất sắc như thế, haiz, học sinh xuất sắc của Lục trung Lâm Giang chúng tôi ưu tú như thế đó.”

“Mọi người có nhớ không, chắc cũng có ấn tượng chứ, năm ngoái là học sinh Thiệu Trạm của chúng tôi giành quán quân.”

Giáo viên đi theo của trường thực nghiệp Anh Hoa bị Cố Diêm Vương bắt nghe mình khoe khoang, sắc mặt xanh mét: “…”

Thi tập thể, Thiệu Trạm giống như bật hack vậy.

Tổng cộng câu, một mình hắn ôm hết một nửa số điểm.

Đến câu hỏi thứ sáu mới nhường người của Anh Hoa giành cơ hội, Đoàn Diệu Thắng nhấn chuông với cách biệt một giây, giành được điểm.

Sau đó, Tinh Kiếm, Tung Diệp cũng giành được cơ hội, mỗi trường được điểm.

Thi tập thể tổng cộng dài tiếng rưỡi.

Cuối cùng kết thúc vòng thi tập thể ở nửa trận đầu với tỉ số Lâm Giang điểm, Anh Hoa điểm, Tung Diệp điểm.

Hứa Thịnh thân làm công cụ nhấn chuông, đã không nhớ rõ Lâm Giang giành được mấy điểm.

Dù sao Thiệu Trạm gõ bàn thì cậu đã nhấn liền.

Chỉ nhớ rõ sau đó Thiệu Trạm bắt đầu không viết đáp án trên giấy nữa, chỉ viết trong lòng bàn tay của cậu.

Nhà thi đấu trống trải, âm thanh vang to.

Mọi người chen chúc, nhiệt độ cao nóng bức của mùa hè không ngừng bốc hơi.

Đầu ngón tay ấm áp của hắn giống như có lửa.

Dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người, trong tiếng huyên náo của ngàn người, động tác lén lút dưới lớp vải trở thành bí mật của hai người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio