Dịch: LTLT
Một ngày tốt đẹp, Trương Phong vốn nên thích ý duỗi người, sau đó lại kéo rèm cửa sổ ra, chào đón ánh nắng ban mai rực rỡ. Cậu ta mang theo tâm trạng thoải mái mở điện thoại: “…”
Cơn buồn ngủ ngòn lại của Trương Phong chạy đi mất: “??!”
Cậu ta còn chưa kịp hỏi Hứa Thịnh rốt cuộc chuyện thi đấu bốn trường là thế nào, đã nói cùng không học hành, sao mày lại lét lút thi được hạng hai. Cuối cùng Hứa Thịnh lại mạnh mẽ cho cậu ta thêm đòn thứ hai.
Đại ca cậu ta, Hứa Thịnh hỏi cậu ta, có dư đồng phục không.
Trương Phong dụi mắt, xác nhận mình không có nhìn lầm, hai chữa kia trong giao diện chat đúng là đồng phục: “Đậu má, chẳng… chẳng lẽ mình còn chưa tỉnh ngủ?”
Trương Phong ném điện thoại đi, kéo chăn lên, hai tay đặt lên ngực, định quay về thế giới thực: “Chắc là nằm mơ rồi.”
“Chắc chắn là nằm mơ… Sao Hứa Thịnh có thể mượn đồng phục của mình chứ? Chuyện này còn khó tin hơn chuyện nó thi được hạng hai.”
Hứa Thịnh không mặc đồng phục là chuyện nổi tiếng.
Bộ đồ thường hoàn toàn không hợp với tất cả mọi người đó đã sắp trở thành một phong cảnh của Lục trung Lâm Giang rồi.
Đi trong đám đông, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được, vô cùng huênh hoang.
…
Không chỉ mình Trương Phong không ngờ mà sợ là toàn bộ học sinh trường Lục trung Lâm giang cũng đều không tưởng tượng ra được Hứa Thịnh ngoan ngoãn mặc đồng phục sẽ có dáng vẻ gì.
“Trương Phong… Con muốn chết à, mấy giờ rồi còn chưa dậy, có muốn đi học nữa không vậy?” Trương Phong vừa ném điện thoại đi thì nghe thấy tiếng mẹ mình gõ cửa cộc cộc.
Dường như là cùng một lúc, điện thoại rung lên mấy cái, chắc là anh đại bên kia chờ không nổi nữa, lại gửi tin nhắn đến:
Đừng giả vờ không nhìn thấy.
Trương Phong: “…” Vậy là cậu ta thật sự không phải đang nằm mơ?
Hứa Thịnh lười chờ, nhìn thời gian nghĩ chắc cũng sắp rồi, lại dứt khoát gọi điện qua.
Trương Phong nhanh nhẹn bò dậy khỏi giường, lúc nghe điện thoại, Hứa Thịnh ở bên kia hơi khàn giọng “alo” một tiếng.
“Đã mấy giờ rồi mày còn chưa dậy vậy?” Hứa Thịnh uống nước xong, cổ họng đỡ hơn rất nhiều “Có thấy tin nhắn không?”
Trương Phong: “Thấy thì thấy rồi, nhưng là ý mà tao hiểu sao, mày mặc đồng phục?”
Hứa Thịnh: “Không phải tao mặc thì còn ai mặc?”
Trương Phong nghẹn lời: “… Mày nghiêm túc chứ? Mày rất bất thường đó, mày vì bộ đồng phục đã biết bao nhiêu bản kiểm điểm rồi.”
Hứa Thịnh: “Trước đây là tao nghĩ chưa thông suốt, con người đều sẽ thay đổi.”
Trương Phong chịu thua rồi.
Cậu ta cảm thấy hôm nay không chỉ cậu ta mà học sinh giáo viên toàn trường đều chịu một đòn siêu mạnh.
“Đồng phục thì quả thực tao còn một bộ mới, chưa từng mặc.” Trương Phong nói, “Vậy mày chờ một lát, chắc là nửa tiếng nửa tao mới đi được. Mày ở ký túc xá sao? Đến lúc đó tao đến phòng mày đưa cho mày luôn.”
Sáng sớm thứ hai, cổng trường xe cộ chạy không ngừng.
Trên bảng trường dựng ở cổng Lục trung Lâm Giang là bốn chữ thư pháp to lớn hùng vĩ, nghe nói là nhà thư pháp nổi tiếng đặc biệt viết cho trường, nét bút hùng hồn. Cố Diêm Vương đứng ở cổng trường kiểm tra theo thường lệ, nhưng mà Cố Diêm Vương hôm nay dịu dàng hơn bình thường, Lục trung giành được hai giải vô địch của cuộc thi, khiến vẻ mặt của vị chủ nhiệm khối nóng nảy này lộ ra một nụ cười: “Em nói quần đồng phục của mình chưa phơi khô à? Haiz, không sao, lần sau đừng như vậy là được. Thầy là giáo viên không nói lý lẽ vậy sao? Vào trong đi.”
Học sinh kia rất muốn nói: Bình thường thầy như vậy đó.
Học sinh lục tục đeo ba lô vào trường, qua giờ cao điểm, động tĩnh ở cổng trường mới giảm xuống.
Lớp -.
“Anh Thịnh còn chưa đến à?” Tối hôm qua Thẩm Văn Hào say, hôm nay đầu còn đau, cậu ta gãi đầu hỏi Thiệu Trạm.
Buổi sáng Thiệu Trạm gõ cửa phòng Hứa Thịnh, tối qua say làm mấy chuyện không muốn nhớ lại, người bên trong rõ ràng đang tránh mặt hắn. Cuối cùng hắn đành phải cách một tấm cửa hỏi câu muốn biết nhất, “cậu còn khó chịu không”, xác nhận cái tên vô tâm ghẹo hắn xong bỏ chạy đang ở bên trong không sao, lúc này mới đến lớp.
Thiệu Trạm: “Lúc tôi đến cậu ấy mới dậy.”
Thẩm Văn Hào gật đầu: “Vậy ông nhớ bảo anh Thịnh nộp bài tập đó, chắc cậu ta làm bài tập cuối tuần rồi nhỉ?”
Thiệu Trạm: “Làm rồi.”
Trước đó, Hứa Thịnh vì vào nhóm luyện thi, ở văn phòng đồng ý một loạt hiệp ước không bình đẳng, cộng thêm thích đến phòng của Thiệu Trạm giết thời gian nên khoảng thời gian này đều giao bài tập đúng hẹn.
Hứa Thịnh hoàn toàn không phải tránh mặt hắn, có một phần nguyên nhân thật sự là vì cái câu “ôm” hôm qua quá xấu hổ, nhưng mà mặt cậu dày, sau khi chấp nhận cũng không có gì. Nguyên nhân chủ yếu là khi đó cậu đang thử đồng phục, ở trần phần thân trên, không tiện mở cửa.
Cảm giác lần đầu tiên mặc đồng phục… có hơi là lạ.
Quần đồng phục của Lục trung rộng rãi, eo Hứa Thịnh lại nhỏ.
Hứa Thịnh mặc xong, đứng ở trước gương nhìn mình mấy lần, không tự nhiên kéo cổ áo, bỗng nhiên không dám ra ngoài.
Cuối cùng Hứa Thịnh móc sợi dây đen trên cổ nhét vào trong cổ áo đồng phục, xoa dịu tâm trạng “tự mình vả mặt mình” xong, bước ra khỏi ký túc xá nam.
Người ở cổng trường đã ít lại, nhưng dòng người di chuyển trong trường trở nên dày đặc hơn, đặc biệt là con đường từ căn tin, quầy bán đồ đến tòa nhà dạy học, học sinh đi thành từng nhóm xuất hiện ở gần đó.
Mấy nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa ôm sách trong tay, bước ra khỏi tòa nhà dạy học.
“Sao lại náo nhiệt vậy?”
“Hôm nay quầy bán đồ ăn vặt có đùi gà chiên, số lượng cái, đều đang giành.”
“Vậy tụi mình cũng đi…”
Một nữ sinh trong đó đi xuống dọc theo bậc cầu thang, nói đến đây, ngẩng đầu lên, sau đó không biết nhìn thấy cái gì khiến cô giật mình đứng yên tại chỗ, nửa câu sau “đi xem thử” cũng không nói hết: “…”
Mấy nữa sinh còn lại cúi đầu lo nói chuyện, không chú ý đến thiếu niên mặc đồng phục đi ngang qua: “Sao thế?”
Nữ sinh kia quay đầu lại, sau khi nhìn thoáng qua, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của thiếu niên, dáng cao chân dài, mặc đồng phục màu xanh xám rộng rãi trên người lại làm nổi bật sự vượt trội của dáng người cậu, và cả khí chất thiếu niên tùy ý kia, không chỉ không bị chìm trong đống đồng phục mà còn vô cùng chói mắt.
Nữ sinh yên lặng, há hốc mồm, không tin nổi nói: “Người mặc đồng phục vừa rồi… là Hứa Thịnh à?”
Chuyện Hứa Thịnh mặc đồng phục, cậu còn chưa vào lớp đã làm người ở dọc đường sốc hết rồi.
Ai mà chẳng biết anh đại từ lúc nhập học đến nay chưa từng mặc đồng phục.
Hôm nay sao thế?
Anh đại mặc đồng phục.
Năm chữ này chấn động đến mức tất cả những người gặp Hứa Thịnh sáng nay đều mất đi khả năng suy nghĩ.
Chỉ có Trương Phong sau khi đưa đồng phục cho Hứa Thịnh bước vào lớp vừa chép bài vừa lắc đầu, đã dự đoán được hôm nay học sinh và giáo viên toàn trường sẽ nhốn nháo như thế mà.
Trong lớp -.
Đám Hầu Tuấn vẫn theo thường lệ vây xung quanh Thiệu Trạm, cầu học thần chỉ dạy: “Anh Trạm, xin chỉ giáo, câu hỏi tư duy này thật sự khó quá, tui trầm ngâm suy nghĩ…”
Thiệu Trạm nhận bút, câu hỏi này là giáo viên dạy kèm tại nhà của Viên Tự Cường ra cho cậu ta, không nằm trong phạm vi bài tập bình thường. Hắn vừa xem vừa để ý động tĩnh bên ngoài hành lang: “Câu này, hình học không gian à??”
Viên Tự Cường: “Đúng đúng đúng.”
Thiệu Trạm cầm bút, bắt đầu giải, giải được một nửa thì âm lượng ngoài hành lang bỗng nhiên giảm xuống.
Lúc đầu đám người Viên Tự Cường cảm thấy kỳ lạ: “Sao thế, bên ngoài sao yên lặng vậy? Cố Diêm Vương đến kiểm tra à?”
Đến khi một bóng dáng xuất hiện ở cửa sau lớp học.
Hứa Thịnh không vào lớp ngay mà đi đến cửa sổ phía sau trước, cổ tay hơi cong, trong tay cầm một chai nước khoáng, từ cửa sổ sau thò tay vào trong đặt chai nước còn bốc khí lạnh lên trên bàn học. Trên người cậu đang mặc đồng phục, có thể là cơn say qua đi vẫn còn khó chịu, khiến cả người cậu trông có hơi mệt mỏi, nhưng vẫn không che giấu được vẻ huênh hoang vốn có trên người. Sau khi đặt chai nước xuống lại hơi dựa vào cửa sổ sau lớp học, chào hỏi với mọi người: “Chào buổi sáng.”
Cái người trước mặt rõ ràng là Hứa Thịnh đang mặc đồng phục.
Hầu Tuấn: “…”
Đàm Khải: “…”
Viên Tự Cường: “…”
Các học sinh khác trong lớp: “…”
Lớp - và ngoài hành lang giống hệt, cũng yên lặng, chỉ có một tiếng “cạch” do Viên Tự Cường không cầm chặc bút trong tay, không cẩn thận làm rơi.
Sau khi đám Hầu Tuấn không biết làm sao phát ra một tiếng “đậu má” thì đúng lúc chuông vào lớp vang lên.
Mạnh Quốc Vĩ cầm theo sách giáo khoa bước vào lớp, còn chưa hề hay biết trong lớp xảy ra chuyện gì: “Ừm, tiết tự học này của chúng ta…”
Mạnh Quốc Vĩ theo thói quen quét mắt nhìn cả lớp, đổi lời: “Em học sinh ở hàng cuối, em vào nhầm lớp rồi… khoan đã, em là Hứa Thịnh?”
Không chỉ Mạnh Quốc Vĩ bị chấn động, trong thời gian tự học buổi sáng, Cố Diêm Vương cũng nhận được tin nhắn, lén la lén lút từ lớp - kế bên vòng qua, giống như ăn trộm, nấp ở bên ngoài cửa sổ nhìn Hứa Thịnh một hồi, trên mặt hận không thể viết một hàng chữ lớn: Hôm nay Hứa Thịnh bị điên rồi à?
Bên cạnh Cố Diêm Vương còn có một giáo viên cùng đi kiểm tra: “Thầy nói xem có phải em ấy bị điên không? Trong cuộc đời dạy học của tôi vậy mà cũng có ngày nhìn thấy Hứa Thịnh mặc đồng phục? Tôi không phải đang nờ mơ chứ, thầy đánh tôi một cái đi.”
Giáo viên kiểm tra kia không dám động: “Chuyện này không tốt đâu.”
Cố Diêm Vương: “Mau, đánh tôi.”
Giáo viên kia chỉ có thể nhéo một cái trên mu bàn tay chìa ra của Cố Diêm Vương.
Đau. Xem ra là thật.
Cố Diêm Vương lại nói: “Thầy cảm thấy có liên quan đến việc em ấy được hạng hai cuộc thi không? Bây giờ, Hứa Thịnh không những học hành tiến bộ vậy mà ngay cả hành vi nề nếp cũng tiến bộ rồi, xem ra thiếu niên lạc đường này đã tìm về con đường đúng đắn trong sự chỉ dẫn tận tình không ngừng của tôi rồi!”
Hứa Thịnh không biết mọi người đang ảo tưởng gì, nói: Cậu là động vật để mọi người ngắm à?
Từ lúc Hứa Thịnh bước ra khỏi ký túc xá đi đến tòa nhà dạy học nhận được không ít ánh mắt, còn có người sau khi gặp cậu chính diện suýt nữa té từ trên cầu thang xuống.
Bây giờ lại gặp ánh mắt say mê của Cố Diêm Vương bên ngoài cửa sổ.
“Tôi mặc đồng phục lạ lắm sao?” Hứa Thịnh ngồi một hồi thật sự không ngồi yên được nữa, hỏi, “Sao đều phản ứng như này?”
Thiệu Trạm vừa mới nhìn thấy cậu, cách tính câu hình học không gian ở trong đầu giống như bị người ta nhấn nút xóa vậy, tính đến đâu, giải thế nào, hoàn toàn không có suy nghĩ: “Không lạ.”
Thật ra Hứa Thịnh mặc đồng phục không hề kỳ lạ.
Sự chấn động của các học sinh chủ yếu chia làm hai nhóm.
Nhóm một là sự thật Hứa Thịnh mặc đồng phục.
Nhóm hai chiếm khá đông đảo, là dáng vẻ mặc đồng phục của Hứa Thịnh… quá gây chú ý.
Quen nhìn Hứa Thịnh mặc áo thun đen, bây giờ bỗng nhiên đổi thành đồng phục thật ra cũng không đột ngột, cổ áo của cậu bị mở mấy cái cúc áo, đồng phục có thể mặc ra cảm giác không đứng đắn nào đó, cổ áo mở ra, xương quai xanh nửa lộ, có một cảm giác tương phản của bất thường và hài hòa, hoàn toàn khác biệt với Thiệu Trạm, nhưng đủ để thu hút ánh mắt.
Hứa Thịnh không tin, cậu mất tự nhiên lại kéo cổ áo, làm cổ áo mở rộng hơn: “Thật hay giả?”
Sớm biết đã không nên mặc.
“Thật.” Thiệu Trạm không hỏi vì sao cậu mặc đồng phục, hắn chỉ nói, “Câu hôm nay là thật, câu tối qua cũng là thật.”
Ngón tay đang móc cổ áo của Hứa Thịnh ngừng lại.
Cơn say vốn nên tan hết dường như lại lập tức dâng lên.
Cậu phát hiện sau khi đối diện với Thiệu Trạm thật thì rất nhiều chi tiết chưa nhớ kỹ lại xuất hiện trước mặt, ví dụ như sau khi cậu nói “ôm”, hơi thở lành lạnh của Thiệu Trạm bỗng nhiên đến gần, với bàn tay thoáng vịn trên eo cậu.
Và cả dọc con đường thật dài, lúc Thiệu Trạm mặc cho cậu nắm lấy, nhiệt độ trên cổ tay và nhịp tim đang đập của hai người dường như đang quấn lấy nhau.
Lúc đầu Hứa Thịnh kéo cổ áo là vì mất tự nhiên, bây giờ thì lại vì bỗng nhiên thấy hơi nóng.