Dịch: LTLT
Cơn mưa to bất ngờ đến nhanh đi cũng nhanh, ngoài cửa sổ đã thấy mặt trời rồi.
Chuyện Hứa Nhã Bình đồng ý nhanh chóng truyền đến tai của Khang Khải: “Mẹ em nói mẹ anh đồng ý rồi à? Hôm nay mẹ anh gọi điện cho mẹ em hỏi chuyện thi trường Mỹ thuật, còn hỏi có thể cho anh đến phòng vẽ của tụi em không nữa. Mặt trời mọc ở đằng Tây à? Có phải lời nói của người anh em này mấy ngày trước đã làm anh xúc động không?”
Hứa Thịnh nằm trên giường nghe điện thoại, nghe thế thì cười một tiếng, rất nể mặt nói: “Phải.”
Khang Khải: “Đệt, không uổng công em vì mấy câu tâng bốc đó mà vất vả nghiên cứu…”
Hứa Thịnh: “Tâng bốc thì thôi đi. Muốn tao nói thật không? Thực ra mấy câu tâng bốc của mày rất tệ.”
Khang Khải: “…”
Hứa Thịnh nói đên đây thì ý cười trong giọng nói biến mất, chợt nói: “Cảm ơn.”
Khang Khải ngẩn người, lúng túng gãi đầu: “Anh nói cảm ơn em làm gì, chỉ là anh không vẽ nữa thì em không tìm được đối thử trong giới vẽ, rất cô đơn. Anh hiểu mà, cao thủ luôn dễ cô đơn.”
“Tao hiểu con khỉ.” Hứa Thịnh cười ra tiếng, “Mày cút đi.”
Kỳ nghỉ ngày đối với học sinh lớp - trôi qua trong nháy mắt, mỗi ngày bọn họ đều bị nhấn chìm bởi đống bài tập với sự quan tâm chăm sóc và che chở của giáo viên Lục trung,
[Mạnh Quốc Vĩ]: Lần thi cuối kỳ này của lớp chúng ta rất tốt, đặc biệt là điểm trung bình của môn Toán đã cao lên không ít. Nhớ tự giác ôn tập, thầy gửi tài liệu ôn tập đợt một của học kỳ trước cho mấy em, mấy em có thời gian thì xem thêm vài lần, củng cố kiến thức, những bài mới còn lại cũng xem trước đi, đến lúc đó chúng ta học nhanh chương này.
[Mạnh Quốc Vĩ]: Gửi tài liệu.
[Mạnh Quốc Vĩ]: Gửi tài liệu chương mới.
[Hầu Tuấn]: Cảm ơn thầy ạ, thầy vất vả rồi, thầy nghỉ ngơi nhiều hơn nhé.
Bầu không khí của nhóm chat nhỏ khác hoàn toàn với nhóm lớn.
[Hầu Tuấn]: Sao lại có tài liệu nữa vậy??? Mấy người vào nhóm lớn phối hợp chút đi, sao chỉ có một mình tui nói thế?
[Khưu Thu]: Lớp trưởng, ông có hai mặt, tôi không có.
[Viên Tự Cường]: Tôi cũng không có.
Người trong lớp đang từ chối thì trong nhóm chat xuất hiện một chữ cái bắt mắt.
S: Thiếu người à?
Hứa Thịnh không để ý mấy chuyện này, giới hạn cuối cùng cũng thấp, lời nào cậu cũng nói được hết, sau khi hỏi xong thi tiện tay chuyển sang nhóm lớn.
[Hứa Thịnh]: Cảm ơn thầy ạ, tụi em chắc chắn sẽ học hành chăm chỉ, lấy xông vào thi đại học để làm mục tiêu hàng đầu, chuyên tâm hết sức ạ.
[Mạnh Quốc Vĩ]: …
Tuy thiếu người nhưng mà đoạn đối thoại này lại gắn tên của Hứa Thịnh, nhìn thế nào cũng không giống sẽ như vậy.
S: Đủ chưa?
[Hầu Tuấn]: Đủ rồi, đủ rồi. Chiêu này của anh Thịnh hơi mạnh đấy.
Hầu Tuấn quyết định bỏ qua vấn đề này, bắt đầu chia sẻ tin tức hóng hớt mà mình vừa mới vơ vét được từ lớp khác: Đúng rồi, mấy người biết gì chưa, năm nay trường chúng ta muốn tổ chức một buổi giao lưu các trường trung học.
Hứa Thịnh gõ chữ một tay.
S: Buổi giao lưu gì?
[Khưu Thu]: Hình như tui biết, khối năm nay của trường chúng ta chẳng phải sắp thi đại học rồi sao? Mỗi năm vào lúc này đều sẽ tổ chức một lần, tất cả các trường tập hợp lại, giao lưu chia sẻ kinh nghiệm.
…
Bạn bè trong lớp đang chia sẻ tin tức hóng hớt được một nửa thì cái tên hiếm khi xuất hiện trong nhóm lại xuất hiện theo cái ký tự S chẳng buồn đổi tên ghi chú kia.
[Thiệu Trạm]: Làm bài tập xong chưa?
[Thiệu Trạm]: Lăn về đây.
Bạn bè trong lớp:???
Hai câu nói này tách ra khỏi chủ đề của nhóm chat lớp, vừa mới nhìn thì không hiểu rốt cuộc là đang nói chuyện với ai, Hầu Tuấn định hỏi học thần lộn giao diện hay là gửi nhầm rồi, nhưng mà cậu ta còn chưa hỏi ra khỏi miệng thì tất cả bạn học đều nhìn thấy “S” trả lời một chữ.
S: Ờ.
Sau đó, Hứa Thịnh lại gửi thêm một câu trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.
S: Nghỉ ngơi một chút không được sao? Làm với cậu sắp hai tiếng rồi, mệt lắm đó.
[Hầu Tuấn]: …
[Đàm Khải]: …
[Khưu Thu]: …
Bạn bè trong lớp ngơ ngác tập thể: Làm gì vậy? Tuy liên hệ với bài tập ở câu trên thì câu này chắc là nói làm bài tập, nhưng mà vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào đó.
Hứa Thịnh ngồi trước bàn học, trước mặt bày một chồng bài thi, cả một buổi chiều cậu đều ngồi ở đây gọi điện và làm bài tập với Thiệu Trạm, điện thoại đặt ở bên cạnh, dây tai nghe được nối ra từ một bên.
Cậu chỉ đeo một tai nghe, sau khi trả lời xong chữ “ờ” thì cũng mặc kệ nội tâm đám Hầu Tuấn bị sốc đến cỡ nào, thoát ra khỏi giao diện nhóm chat, nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ ở bên kia tai nghe truyền đến, cậu đặt bút xuống: “Cậu cố ý à?”
Bên kia truyền đến âm thanh lật bài thi.
Giọng nói của Thiệu Trạm cách một dòng điện nhưng nghe vẫn lạnh lùng, hắn hỏi ngược lại: “Cố ý cái gì?”
Hứa Thịnh đoán ra được suy nghĩ của bạn trai, vẫn cố ý nói rõ ràng: “Chẳng phải đang nói chuyện điện thoại sao? Không nói trực tiếp ở đây còn vào nhóm chat của lớp bắt tôi.”
Nhất là với cái tính không hay xuất hiện trong nhóm của Thiệu Trạm, bình thường chỉ có Hầu Tuấn tag hắn thì hắn mới ra nói mấy chữ, ý của câu này không khó đoán, chính là muốn những người khác biết hai người bọn họ đang cùng làm bài.
Thiệu Trạm không phủ nhận: “Không phải cậu đoán ra được rồi sao?”
Vốn dĩ Hứa Thịnh quả thực là làm bài mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng mà cụm từ “hai tiếng” ấy còn có ý nghĩa khác, cậu ngửa ra sau nói: “Vừa rồi tôi cũng cố ý đó.”
Lúc hai người làm bài rất ít khi nói chuyện, phần lớn thời gian đều tập trung tinh thần vào bài thi.
Thiệu Trạm vẫn đang dạy bù cho Hứa Thịnh, nhưng mà lần dạy bù này không giống mấy lần dạy bù trước đó lắm. Lần kiểm tra tháng, cả người Hứa Thịnh đều viết đầy sự chống đối, với lại kiến thức bị mất thật sự rất nhiều, nhìn đề nào hai mắt cũng tối đen, sau này mới dần dần không bài xích việc học nữa, bị cuộc thi bốn trường ép phải chủ động học Toán.
Lần này thì hoàn toàn do Hứa Thịnh chủ đạo.
Tâm tính thay đổi đúng là một chuyện rất kỳ diệu, trước đây Hứa Thịnh chỉ là không bài xích học tập, nhưng bây giờ cậu rất muốn học lại những phần đã mất, cả người giống như quay về lúc thi cấp ba vậy.
“Đề vừa rồi làm xong rồi.” Hứa Thịnh buông cây bút trong tay ra nói, “Nội dung chương ba tôi vẫn chưa hiểu hết, có đề nào có thể ôn nữa không?”
“Có.”
Thiệu Trạm đang định lật đề thì Hứa Thịnh bỗng nhiên nói: “Tờ giấy nguyện vọng đó… Cậu tìm ở đâu vậy?”
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ hôm sét đánh đổi lại, trước đó Hứa Thịnh vẫn luôn không nhắc đến ngôi sao giấy kia.
Thiệu Trạm: “Phòng làm việc của lão Mạnh, thầy ấy bảo tôi sắp xếp giùm.”
Hôm đó hắn bị Mạnh Quốc Vĩ gọi đến sắp xếp giấy nguyện vọng, bản thân hắn cũng không biết nghĩ thế nào, sau khi rút tờ giấy của Hứa Thịnh thì kẹp trong sách giáo khoa rất lâu, sau đó nghe thấy vẽ tranh từ miệng Hứa Nhã Bình thì tất cả manh mối đều được kết nối.
Thiệu Trạm lại nói: “Gấp không đẹp lắm.”
Hứa Thịnh nhìn ngôi sao giấy đã được gấp lại theo nếp gấp cũ khôi phục dạng ban đầu, đáy lòng giống như được một thứ gì đó không nặng không nhẹ chạm vào, sau đó tràn ngập cảm xúc, tràn ngập đến mức ùa ra ngoài: “Rất đẹp.”
Thiệu Trạm nghe thấy ý vô cùng nghiêm túc trong từng câu chữ của thiếu niên ở đầu dây bên kia, nhưng mà nghiêm túc chưa được ba giây lại nhanh chóng đổi lời, âm cuối lười nhác hỏi: “Nể tình mấy hôm nay em cố gắng học tập như này, có phần thưởng gì không hả anh?”
Thiệu Trạm: “Nể tình anh mấy hôm nay cố gắng dạy em như này, anh có thưởng không?”
Hứa Thịnh: “Có chứ.”
Hứa Thịnh cúi đầu cắn nắp bút, tư thế ngồi tùy ý, chân không nghiêm chỉnh đạp lên mép ghế, cười rất thấp: “Phần thưởng là… hôm nay thích anh nhiều hơn hôm qua, đủ chưa?”
Hứa Thuận miệng thả thính xong, nhớ ra dù có thưởng thì cũng cách điện thoại, cậu không thả thính tới đành phải chờ học lại rồi nói,
Hứa Thịnh đếm ngày, tính ra còn chưa đến ba ngày thì vào học rồi.
Đang ôn môn Hóa được một nửa thì Hứa Thịnh nhận được hai tin nhắn của Khang Khải.
Khang Khải: Đến vẽ tranh.
Khang Khải: Mấy hôm nay anh chạy đi đâu thế? Chẳng phải nghỉ rồi sao? Mẹ anh cũng đồng ý rồi, chúng ta nên tranh thủ thời gian luyện tập hai môn vẽ cảnh được thêm vào năm nay đi.
Nhiệt tình của Khang Khai đối với chuyện vẽ tranh không thua gì Trương Phong tìm cậu để chơi game.
S: Học bài, đừng làm phiền.
Khang Khải:?
S: Hai môn vẽ cảnh quá đơn giản, thành tích của bố mày mới quan trọng, biết cuối kỳ tao thi được bao nhiêu không?
Hứa Thịnh tìm trong album, gửi bảng điểm mà mấy ngày trước Mạnh Quốc Vĩ gửi vào trong nhóm, ngoại trừ môn Toán ra mấy môn còn lại đều báo động, dù là người có thành tích học bình thường như Khang Khải xem cũng thấy thê thảm vô cùng, đừng nói Mỹ thuật trung ương, cả cao đẳng cũng không đậu nổi nữa.
Lời nói này của Hứa Thịnh rất thiếu đánh.
Nhưng Khang Khải vẫn không thể phản bác được bỏi vì đây là lời nói thật, với trình độ của Hứa Thịnh thì vẽ cảnh thật sự không thành vấn đề.
Khang Khải đành phải lựa một môn có điểm khá bình thường trong đó để khen: … Môn Toán của anh thi cũng được đó, vậy mà có thể được ba chữ số, đúng là không tin nổi.
S: Bạn trai dạy.
Khang Khải: …
Tuy Hứa Thịnh nói như vậy nhưng hôm sau vẫn đến phòng vẽ ngồi hơn nửa ngày, luyện hai tấm vẽ cảnh.
Khang Khải ở bên cạnh dùng xẻng móc màu đã bị mốc ở trong khay đựng màu ra, móc đến mức mặt không đổi sắc, chủ đề không thoát ra khỏi kỳ thi năng khiếu: “Thành tích thi năng khiếu mấy năm nay của Lập Dương thật sự rất tốt. Thành tích thi năng khiếu của tháng năm nay cũng có rồi, hạng nhất vẫn là Lập Dương, tỉ lệ đạt chuẩn của Lập Dương cao quá trời. Tính luôn cả năm trước, năm trước nữa thì hạng nhất thi năng khiếu ba năm liền đều là của Lập Dương, chỉ là không biết sang năm…” Khang Khải muốn nói sang năm có cái người không thi đậu Lập Dương đang ở bên cạnh cậu ta thì chắc chắn không có cửa.”
Có điều lúc vẽ tranh Hứa Thịnh chẳng để ý đến ai, bức tranh phong cảnh đang lên màu được một nửa, chìa tay ra: “Lấy bình màu trắng cho tao.”
Hứa Thịnh vặn nắp thêm màu xong thì mới nhận ra có lẽ Khang Khải đang nói chuyện với mình: “Vừa rồi mày nói cái gì?”
Khang Khải: “Em nói hạng nhất thi năng khiếu ba năm liền đều là Lập Dương.”
Hứa Thịnh không để ý lắm.
Cậu nhận ra bây giờ nghe thấy hai chữ “Lập Dương” thì trong lòng cậu đã khác hoàn toàn so với lúc trước.
Một ngày trước khi nhập học, Hứa Thịnh dọn dẹp xong đồ đạc, cậu suy nghĩ một lát, tháo sợi dây màu đen trên cổ xuống. Lúc cậu bước ra khỏi phòng thì Hứa Nhã Bình vừa vặn nấu ăn xong, khi ăn cơm Hứa Nhã Bình dặn dò: “Sau khi đến trường nhớ ăn cơm đúng giờ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ đấy.”
Hứa Thịnh gắp một đũa đồ ăn: “Dạ.”
Hứa Nhã Bình đang ăn lại đặt đũa xuống, vẫn không yên tâm: “Gần đây Hứa Trạm có xuất hiện nữa không?”
Bệnh nhân nhân cách phân liệt trong mắt người mẹ hiền từ – Hứa Thịnh: “… Không ạ.”
Hứa Thịnh thở dài, nhấn mạnh lần nữa: “Thật sự không có ạ.”
“Mẹ nghĩ đến nghĩ lui vẫn thấy không yên tâm. Nếu như con nhận thấy Hứa Trạm có hành động gì thì lập tức gọi điện cho mẹ.” Hứa Nhã Bình nói, “Chuyện đến bệnh viện tâm thần không thể trì hoãn nữa.”
“…”
Hứa Thịnh thật sự không biết rốt cuộc lúc nào mình mới có thể thoát khỏi cái mác bệnh tâm thần này.
Lớp với lớp là nhóm học sinh quay lại trường đầu tiên, khuôn viên trường im lặng nhiều ngày một lần nữa sôi động trở lại, dòng xe ở cổng trường di chuyển không ngừng, ánh sáng mặt trời mùa đông chiếu lên bốn chữ thư pháp “Lục trung Lâm Giang” ở cổng.
Bên cạnh dòng người quay lại trường thì buổi giao lưu được tổ chức ở Lục trung vào hôm nay cũng có thê một lượng lớn người đến.
Buổi giao lưu tên như ý nghĩa, là tất cả các trường cấp ba ở thành phố A tập trung lại, phát biểu phương châm giáo dục và sách lược của trường mình đối với học sinh khối .
Mạnh Quốc vĩ với Cố Diêm Vương cũng được mời tham gia, bên trong phòng học xếp thành hình bậc thang đã có lãnh đạo của các trường ngồi.
“Chủ nhiệm Khương.” Cố Diêm Vương nhìn thấy giáo viên đại diện của Lập Dương, hai người gặp mặt vô cùng khách sáo, “Lâu rồi không gặp.”
Bình thường giữa các trường cũng sẽ thường xuyên giao lưu thảo luận, ngôi trường Lập Dương này nổi tiếng về Mỹ thuật tuy hơi “vắng vẻ”, không thân thiết với Lâm Giang của bọn họ lắm nhưng hầu hết các giáo viên giỏi đều có quen biết nhau, dù không quen biết thì cũng từng nghe đến tên, tên tuổi của chủ nhiệm Khương vẫn rất có uy phong trên giang hồ.
Chủ nhiệm Khương dáng người cao gầy, gọng kính kim loại thể hiện mấy phần “nho nhã hiền hòa”, ông đứng lên nắm tay nói: “Đúng là lâu lắm rồi không gặp.”
Trường đầu tiên phát biểu là Lập Dương.
Tuy Nhị trung Lập Dương “vắng vẻ” nhưng khá có khí thế, sau khi chủ nhiệm Khương lên sân khấu, tay vịn ở mép bục phát biểu, vừa mở miệng thì vẻ ngoài và giọng điệu của ông hoàn toàn khác biệt, sinh ra một cảm giác tương phản kỳ lạ. Ông vô cùng hào hùng nói: “Lập Dương chúng tôi, trong kỳ thi năng khiếu năm nay vừa kết thúc đã đạt thành tích khá tốt. Tính cả năm nay thì hạng nhất ba năm liền của kỳ thi năng khiếu đều từ trường chúng tôi. Sang năm, chúng tôi cũng vô cùng tự tin và chắc chắn đạt được hạng nhất một lần nữa! Tạo nên huy hoàng một lần nữa!”
“Mục này trong bản thảo diễn thuyết của trường chúng ta có không vậy?” Cố Diêm Vương bị bài phát biểu hào hùng làm chấn động, nói nhỏ với Mạnh Quốc Vĩ, “Nếu không có thì thêm vào, nhấn mạnh thủ khoa năm ngoái là ở trường Lục trung chúng ta, chúng ta cũng phải tạo nên huy hoàng một lần nữa.”