Tiêu Chiến mới vừa hồi phủ, liền có người đến báo Vương phi và quân sư cùng nhau rơi xuống nước. Hắn nhíu nhíu mày, nhấc chân định đi đến biệt viện của Mục Kỳ. Nhưng rồi đột nhiên lại dừng bước, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người đứng trước hắn bị doạ sợ, khom lưng cung kính bẩm báo: “Hình như là Vương phi ôm quân sư đồng thời rơi xuống hồ.”
Tiêu Chiến dừng một chút, xoay người hướng về chỗ ở của Ly Hiên.
…
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Chiến cất bước vào, trực tiếp mở miệng hỏi.
“… Có chuyện ngươi nhất định không biết.” Ly Hiên mặc nội y bạch sắc nằm trên giường, y không bị ảnh hưởng gì, cho nên lúc này chỉ khẽ cười, lại bỏ thêm một câu, “Chỉ sợ lão hoàng đế cũng không biết chuyện này.”
Tiêu Chiến đi đến ngồi xuống bên cạnh, hơi nhướng mắt ý bảo y nói.
Ly Hiên cười cười, “Là về công chúa.”
“Sao?” Tiêu Chiến như là có hứng thú, lẳng lặng nhìn y, cũng không xen vào
“Mục Kỳ…” Ly Hiên thấy thế dừng một chút, kéo dài âm điệu, ý vị thâm trường, “… Là nam nhân.”
Ánh mắt Tiêu Chiến nguyên bản còn thờ ơ đột nhiên trở nên thâm thuý sắc bén, thần sắc của hắn trầm ổn nhìn không ra vui giận, chỉ có làn mi khẽ động cho thấy hắn bất ngờ không nhỏ.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng: “Cho nên… Sự tình hôm nay là ngươi cố ý?”
“Không, đây chẳng qua là ngoài ý muốn.” Ly Hiên vội vàng phẩy tay giải thích. Lập tức y đề nghị Tiêu Chiến: “Cứ như vậy, cách tốt nhất chính là giết y đi cho xong việc.”
Ly Hiên nói xong, thấy hắn khẽ cau mày, ngược lại buồn cười: “Như thế nào? Luyến tiếc? … Cũng đúng, y rõ ràng toàn tâm toàn ý vì ngươi.”
“Lúc trước vì để lão hoàng thượng bớt đi cảnh giác, ngươi không tiếc hủy thanh danh của mình mà cùng một chỗ với ta.” Ly Hiên tựa hồ là thở dài ai oán, đáy mắt cũng là một mảnh thần sắc lương bạc, “Ta đã si tâm ngươi, vậy mà chẳng thấy ngươi luyến tiếc ta?”
Y tự nói tự trả lời, cũng không thấy Tiêu Chiến nhìn y, lại tự mình vuốt ve nhẫn trên tay mình, như là đang cân nhắc gì đó.
Ly Hiên chờ một lúc lâu đến chán nản, cũng lười tỏ vẻ.
“Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ ngày thọ yến.” Tiêu Chiến đột nhiên lên tiếng, trầm ổn mà hữu lực, “Về phần y, chỉ cần y một ngày là công chúa, ngày đó vẫn là Vương phi của ta.”
Ly Hiên nghe vậy ngẩn ra… Chỉ cần có thể giấu thân phận nam nhi của y, liền có thể giữ y sống? …
Chuyện mạo hiểm như vậy, Tiêu Chiến cũng chẳng nề hà làm. Ly Hiên có chút buồn cười nhìn Tiêu Chiến rời đi, trong lòng đã không thoải mái.
Chờ người đi rồi, y mới thu tầm mắt, miễn cưỡng nằm ở trên giường nhìn trướng rũ mành the.
Chẳng biết tại sao, y đột nhiên vô thức sờ môi mình… Tựa hồ còn có thể cảm giác được… xúc cảm lạnh lẽo mềm mại.
Đột nhiên, y nghe thấy ngoài cửa có người cùng Tiêu Chiến trò chuyện, như là nói… không thấy Vương phi!
Ly Hiên cả kinh, không kịp nghĩ đến chuyện khác, lập tức xoay người xuống giường, vươn tay cầm kiện ngoại bào khoác vội sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, ở trên đường đi cũng không có nhiều người.
Mục Kỳ một chữ cũng không nói, lẳng lặng chạy đi, thành ra không khí có chút áp lực, Mạc Dật đuổi theo phía sau hắn, thật cẩn thận gọi, “Cái kia… A Kỳ? … Ngươi muốn đi đâu vậy?”
“… Về vương phủ.” Mục Kỳ dừng một chút, cũng không quay đầu lại nhìn. Hắn cảm thấy cái tên này càng nói càng như nước đổ đầu vịt, sau này không phí công nữa, thấy cứ né y ra là được.
Vừa dứt lời, Mạc Dật liền nháy mắt khinh thân đến trước mặt Mục Kỳ, chặn đường đi. Y vội vàng nói: “Ngươi còn muốn về?”
Mục Kỳ liếc y xem thường, hắn hiện tại không quay về thì còn làm được gì nữa? Muốn hắn cùng y bỏ trốn sao? Còn không biết chuyện trong Vương phủ đã đến thế nào rồi, tốt nhất là Tiêu Chiến không phát hiện ra hắn bị ôm đi, tốt nhất là tất cả mọi người không phát hiện… Chỉ cần cho hắn yên ổn chui vào điều hướng kịch bản đi! … Hắn xin đấy …
Mạc Dật thấy Mục Kỳ không nói lời nào, càng vội vàng hơn, y vươn tay nắm chặt Mục Kỳ, cách quần áo thậm chí vẫn có thể cảm nhận được tay y run rẩy. Mạc Dật vẫn mỉm cười, tiếng nói có khẩn cầu, “Đừng quay về, theo ta đi có được không?”
Trực giác của y biết nếu lần này để Mục Kỳ trở về, lần sau y sẽ mất hắn mãi mãi!
Mục Kỳ còn chưa kịp nói, chợt nghe thấy một giọng trầm thấp từ trước vang lên.
“Nàng là Vương phi của ta, các hạ lại muốn dẫn nàng đi đâu?”
Nhìn về hướng phát ra tiếng nói, liền thấy Tiêu Chiến một thân huyền sắc cẩm bào đứng cách đó không xa, vân văn tinh xảo hoa lệ, thắt lưng tam bản cuốn gọn quanh vóc người cân xứng của hắn càng nhìn càng cảm thấy cường thế.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, môi mỏng gợi lên, chỉ cần đứng yên ở khoảng cách đó mà khí thế cường đại đã đánh đến đây rồi.
Ở bên cạnh hắn là Ly Hiên một thân bạch y khoan khoái, phía sau hai người còn có một đội người ngựa.
Mạc Dật lúc này không còn thu liễm như khi đối với Mục Kỳ nữa, cười không chút kiêng dè, ánh mắt ám trầm mà nguy hiểm, “Vương gia có thể xác định đây là Vương phi hay sao? Theo ta được biết, Vương gia cưới ĐẠI CÔNG CHÚA…”
Hắn tận lực thu hết khí lực vào ba chữ cuối, ý tại ngôn ngoại khiến Tiêu Chiến không khỏi trầm mặc một khắc.
Mục Kỳ nguyên bản yên lặng ở một bên xem bá khí hai người đánh qua đánh lại, lúc này đột nhiên cảm thấy giống như có cái gì đó không đúng … Nhìn phản ứng này của Tiêu Chiến, không phải là đã biết rồi đi!
Hắn lại nhớ tới hôm nay rơi xuống nước cùng Ly Hiên… Che mặt, thiệt cảm thấy thời buổi này quá khó sống rồi!
Mục Kỳ yên lặng xoay người, vừa lúc đối diện tầm mắt ẩn ý cười của Ly Hiên, Ly Hiên càng lúc như càng tươi tỉnh… Mục Kỳ đành cúi mặt không nhìn nữa.
Trong lúc nhất thời không còn ai đối đáp, chỉ cảm thấy không khí càng lúc càng áp lực.
Tầm mắt của Tiêu Chiến xa xa dừng ở phần tay của Mạc Dật đang giữ chặt tay Mục Kỳ, ánh mắt như lửa bỏng khiến Mục Kỳ thoáng hồi thần. Dù sao hắn tốt xấu gì vẫn là Vương phi, cứ như vậy đúng thật không tốt.
Mục Kỳ trên mặt hơi hơi kích động muốn rút tay về, nhưng mà Mạc Dật chẳng những không buông tay, còn được một tấc lại muốn tiến một thước ôm người vào lòng mình.
Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn Mạc Dật bỗng biến thành lạnh như băng, hắn hơi hơi đưa tay ngăn mọi người phía sau đã chớm cầm lấy chuôi kiếm.
Lúc này, Ly Hiên ở bên cạnh hắn đột nhiên khẽ cười cười, nhẹ giọng nói rằng: “Có một số việc muốn giải quyết phải công khai, mà có một số việc… Vẫn là giải quyết riêng mới tốt.”
Khuôn mặt y khẽ nhếch, ngữ khí như xuân phong, đáy mắt lại mang theo một chút lạnh, “Người bên cạnh các hạ có phải là Vương phi hay không, có nguyện ý cùng Vương gia trở về hay không, cũng không phải là chuyện các hạ có thể định đoạt. Không bằng để người ấy lên tiếng, chúng ta cũng sẽ không nghi ngờ…”
Ly Hiên nói xong, dừng một chút mới cười gằn từng chữ: “Phải biết, Vương phi mất tích, toàn Vương phủ đều thực lo lắng, nói vậy các hạ cũng không nguyện ý để Vương phi chịu thương tổn đi.”
Ly Hiên nói lời này, có nghĩa là thân phận nam nhi của Mục Kỳ nếu bị bại lộ cũng không tốt, mà nếu bọn họ đánh nhau, bên Tiêu Chiến đông người, đừng nói Mạc Dật có thể mang Mục Kỳ đi hay không, nếu để Mục Kỳ bị thương cũng không tốt!
… Lời nói mang tính uy hiếp, mà cách nói lại tao nhã tột cùng! Sắc mặt Mạc Dật dần dần khó coi, nghĩ ngợi, ánh mắt của y vẫn là dừng ở trên người Mục Kỳ.
“A Kỳ, ngươi không ghét ta, đúng không?” Mạc Dật cười đáng thương cùng mê hoặc, “Theo ta đi có được không…”
“… Vương phi.” Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi mở miệng, bình tĩnh gọi một tiếng.
Mạc Dật tội nghiệp nhìn Mục Kỳ, ánh mắt thâm trầm của Tiêu Chiến cũng lẳng lặng chiếu vào hắn, Ly Hiên lại giống như đang bình tĩnh xem trò hay.
Mục Kỳ yên lặng quay đầu… Đậu má, sao anh mày cứ cảm thấy mình lấy sai kịch bản vậy!! Mau nói cho anh biết đây thật sự không phải truyện “Vương phi xx tuổi” đi nào!!
Mục Kỳ thấy tình huống trước mắt, đến trứng cũng thấy thốn, nội dung vở kịch này đừng nói là hướng đi không đúng, ngay cả chi tiết nhỏ cũng như chó chạy bờ rào cả nhà xôn xao chả đúng con mẹ gì!!!
… Cũng được đi, cho dù tình cảm của Tiêu Chiến cùng Ly Hiên không giống kịch bản… Anh đây cũng chẳng màng nữa, cứ diễn xong phần mình rồi biến là được!
Y theo nội dung vở kịch, Tiêu Chiến sẽ lựa dịp chúc thọ hoàng đế mà tổ chức ám sát, hoàng đế băng hà, Tiêu Chiến giúp đỡ tiểu hoàng tử đăng cơ, chính mình nhiếp chính, bất quá hai năm sau, liền thu phục đủ quan binh mà tự mình soán ngôi. Ly Hiên lại là Thừa tướng được sủng ái cùng tin tưởng nhất triều, quyền lợi dưới một người trên vạn người.
Mà chính mình, trong đêm hôm đó cũng bởi vì một ly rượu độc mà chết. Ừm, “Kịch bản chính là như vậy”!
Mục Kỳ nghĩ nghĩ, chuẩn bị xong biểu tình, hơi hơi rũ mi quay đầu, trầm giọng: “… Ta là Chiến vương phi.”
Tiêu Chiến vẫn không thả lỏng tầm nhìn, Mạc Dật lại thất thần trong khoảnh khắc, lẩm bẩm nói: “Cũng đã biết là sẽ như vậy…”
Ngữ khí ủ ê của y làm cho Mục Kỳ cảm thấy đau lòng, muốn nói lại thôi mà nhìn y: … Bạn hữu, đừng như vậy mà! … Ngươi làm thế mọi người sẽ nghĩ ta thật cặn bã đó có biết không?
Mạc Dật cười khổ vài tiếng, sau đó đưa tay hung hăng ôm lấy Mục Kỳ, tựa đầu vào cổ hắn hít sâu một hơi, “Chờ ta…”
Mạc Dật dừng một chút mới buông hắn ra, xoay người khinh thân đi mất.
Tiêu Chiến cũng không để ý Mạc Dật đã rời đi hay chưa, chính là đi đến bên Mục Kỳ. Đứng ở trước mặt hắn, thật lâu sau, mới lên tiếng nói, “Có bị sao không?”
Mục Kỳ lắc lắc đầu tỏ vẻ vô sự. Tuy rằng không biết là hắn hỏi chuyện rơi xuống nước, hay là chuyện bị Mạc Dật ôm đi… Dù sao đều nhất định là đáp án phủ định!
Tiêu Chiến dừng một chút, đột nhiên đến gần rồi cúi người bế bổng hắn lên.
Mục Kỳ: …!!!
“… Vương gia… Lúc nãy rõ ràng ta vừa mới lắc đầu mà…” Mục Kỳ có chút gian nan nói.
“Ừ.” Tiêu Chiến mặt không đổi sắc đáp lời, hai tay bế Mục Kỳ không hề buông xuống.
Mục Kỳ: … Hoá ra là không thèm nghe… Ha hả…
Mà con mẹ nó, ngươi bế công chúa cái quái gì! Chẳng lẽ cái truyện này là anh mày bất kể nam nữ đều có thể bị bế công chúa hay sao!
Mục Kỳ rối rắm, Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi cùng Mạc quốc Nhị hoàng tử quen biết nhau?”
“Không.” Mục Kỳ nháy mắt hoàn hồn, lại bật chức năng diễn xuất. Hắn hơi hơi nhíu mi, nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến, “Ai?”
“Tên nam nhân lúc nãy.”
“A, trước kia ta vô tình cứu hắn, hình như tên là Dật… Hắn là Mạc quốc Nhị hoàng tử?” Mục Kỳ nguyên bản nói xong chuyện mình biết, lại đột nhiên như là mới nhận ra, trừng đôi mắt nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn bộ dáng kinh ngạc của hắn, không truy vấn nữa, dừng một chút rồi chỉ nói: “… Về sau, không được gặp hắn nữa.”
“A.” Mục Kỳ hiện tại thực ngoan ngoãn, trong lòng lại tính toán như thế nào để chết thoải mái một chút.
Hắn nhớ rõ hắn còn có cái thứ thuốc giảm đau vạn năng thì phải?
Chờ Mục Kỳ nghĩ ngợi xong, nhìn tình cảnh trước mắt rối rắm một khắc, vẫn là lên tiếng thương lượng: “Ta có thể đổi tư thế hay không… hay là bỏ ta xuống đi…”
Tiêu Chiến liếc hắn một cái: “…”
Mục Kỳ nhịn đau nhượng bộ: “Nắm tay dắt theo? …”
Tiêu Chiến: “…”
Mục Kỳ thật cẩn thận nói xong, thấy Tiêu Chiến vẫn thờ ơ, hắn cắn răng chậm rãi: “Vác? … Hoặc là… Cõng cũng được mà! … Ai ai ai!”
Hắn vừa mới dứt lời, Tiêu Chiến trực tiếp siết chặt tay, bắt Mục Kỳ ngậm miệng.
…
Ly Hiên đi theo từ môt khoảng rất xa, mãi nhìn theo bóng dáng hoà quyện của hai người, khóe miệng hàm tiếu nhưng ánh mắt đã có chút tư vị không rõ ràng.