Lúc Ngô Trăn Suất lại biến mất trước mắt mình, Mạc Dật chỉ cảm thấy đáy lòng bị xé rách đau đớn. Y đem lửa giận phát tiết lên người Tô Thiệu Khiêm, khoảnh khắc Tô Thiệu Khiêm chết đi, toàn bộ thế giới đều bắt đầu kịch liệt lay động, mà chính y cũng rơi vào hôn mê.
Chỉ là trước khi hôn mê, trong đầu chợt ùa về từng loạt cảnh tượng quen thuộc.
Hiện đại, cổ đại, cảnh trí bất đồng nhưng nhân vật chính lại không thay đổi.
Dần dần, y xâu chuỗi những hình ảnh đó lại, nhận ra đó là người kia, y luôn đuổi theo người kia. Qua vài kiếp người, kiếp trước rồi đến kiếp này, nhiều thứ dồn dập khiến cho y cảm thấy bị đầy ứa.
Chỉ là kiếp nào cũng kết thúc trong bi kịch, gặp nhau khó khăn bao nhiêu, chưa được bấy lâu đã sinh ly tử biệt làm y thống khổ. Đồng thời, còn có hết thảy kí ức này, y không thể đặt nghi vấn, vì sao y lại có thể nhớ rõ người kia? Vì sao y lại lần lượt luân hồi? Vì sao bọn họ không thể gần nhau?
Càng quan trọng hơn là, hiện tại y đang ở nơi nào?
Áp chế thống khổ cùng nghi ngờ, Mạc Dật chỉ cảm thấy chính mình vô tri vô giác phiêu đãng hồi lâu. Đột nhiên phía trước có một luồng sáng chói loá đến mức y phải nhắm mắt lại, dùng tay che lấy, một hồi lâu mới tạm thích ứng, sau đó từ từ quan sát xung quanh.
Đây là một không gian trống trải, trống rỗng nhìn không ra giới hạn, toàn bộ không gian cũng chỉ có y, mà trong đám sương trắng mông lung trước mặt lại đột nhiên hiện ra một bóng người.
Mạc Dật đang âm thầm xem xét thì một giọng nữ du dương cất lên: “Nếu như ngươi có thể đi đến nơi này, xem ra ngươi đã thức tỉnh toàn bộ.” thanh âm thật lãnh đạm.
Mà nghe như thế, Mạc Dật lập tức nhìn về đám sương trắng trước mắt, hạ mi suy nghĩ, rõ ràng nữ nhân bên trong chỗ này biết hết mọi việc y đã trải qua. Thật lâu sau, y mới lạnh lùng mở miệng,“Cô biết? Cô là ai?”
Chốc lát sau, bên kia mới truyền đến thanh âm,“Ta đương nhiên biết, bởi vì ta là người giữ gìn trật tự thế giới này. Mà tất cả mọi chuyện xảy ra với ngươi và hắn, đều là trừng phạt.” Dù cho nói đến chuyện này, trong tiếng nói kia vẫn không nghe ra chút cảm xúc nào.
Mạc Dật nghe, ánh mắt thâm trầm liền biến lạnh, “Có ý gì.”
Lần này, giọng nói tự động tiếp lời, “Ngươi hẳn là nhớ rõ, thế giới đầu tiên ngươi là một sinh viên phổ thông. Vốn dĩ ngươi là người cứu giúp thế giới khi tận thế, vậy mà lại đi yêu một con mèo tinh, sau đó tự ý rời khỏi khiến trật tự thế giới bị phá vỡ, nhân loại chịu khổ. Mà ta là người bảo hộ, cho nên ta phải trừng phạt, mỗi một kiếp ngươi trải qua, đều là một kiếp đau khổ.”
Mạc Dật nghe xong cảm thấy thật vớ vẩn, nhưng sự thật trước mắt lại làm y không thể không tin, đến mức giận dữ bật cười, thần sắc băng lãnh lại càng đáng sợ, “Tuyệt đối là trò đùa!”
Vừa dứt lời, thân hình của y nhanh chóng chuyển tới bóng người trong đám sương mà ra quyền đánh thật mạnh.
Chỉ là sương trắng liền biến mất, thanh âm nhàn nhạt phía sau y tiếp tục vang lên, “Ngươi đang làm gì vậy, không muốn gặp lại hắn sao?” Bên kia tạm dừng một lát, thanh âm lại vang lên, “Ngươi trước hết không cần kích động, ta lúc này nói rõ cho ngươi biết, đương nhiên là sự trừng phạt đã kết thúc.”
Khoảnh khắc vừa nãy, Mạc Dật đã cảm thấy được rằng y căn bản không phải là đối thủ của người trước mặt. Hiện tại phản kháng không có lợi.
Mạc Dật mím chặt môi, chậm rãi thả lỏng, xoay người nhìn màn sương lúc này ở phía sau lưng, tầm mắt băng lãnh giống như đao phong lợi hại,“Hắn ở nơi nào?”
“Ta đã đưa hắn đến một cái thế giới khác, hiện tại sẽ đưa ngươi đến bên hắn. Một lần này, các ngươi có thể yên tâm ở cùng một chỗ.”
Thần sắc Mạc Dật lúc này mới dịu đi, lập tức đáy mắt hơi do dự, môi giật giật, “Hắn, có nhớ tôi?”
“Khi nào gặp mặt, hắn sẽ chậm rãi nhớ lại.”
Mạc Dật gật đầu, liền cảm thấy thân thể của mình dần dần trở nên trong suốt.
Mạc Dật nhớ lại những kiếp trước, mỗi một lần gặp nhau đều là một kết cục tiếc nuối, mà một lần này, rốt cuộc có thể không cần vì sinh ly tử biệt mà lại xa rời nhau. Y đã hết lòng tuân thủ lời hứa, sẽ trở lại.
Một giây cuối cùng trước khi biến mất, Mạc Dật nâng mâu lạnh lùng nhìn thân hình trong sương trắng trước mặt, ngữ khí lãnh trầm tràn ngập khí phách,“Về sau không cần lại can thiệp chuyện của chúng tôi, bằng không, cho dù năng lực của cô cường đại, tôi sẽ có biện pháp lật tung trời đất bắt cô trả giá.”
Màn sương trắng không có động tĩnh, cho đến khi Mạc Dật hoàn toàn biến mất, không gian trống trải vừa nãy mới hồi phục nguyên dạng là một văn phòng.
Mà Vương Lâm giả thần giả quỷ nửa ngày cũng thở dài một hơi — rốt cuộc giải quyết được đại phiền toái. Đây đúng là số liệu khó giải quyết nhất từ trước đến giờ, trong khoảng thời gian này, có bao nhiêu thế giới đã bị chính tay y huỷ đi!
Rõ ràng biết đối phương không thể gây thương tổn cho mình, nhưng cô vừa bị y dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn, cả người quả thật túa mồ hôi! Người này đúng là đại nhân vật, đại sát khí, để ở thế giới nào cũng trở thành bom nguyên tử huỷ diệt loài người cả, cho nên hay là ném cho Ngô Trăn Suất đi.
Vương Lâm chống cằm lầm bầm lầu bầu, “Suất Suất à, vì hòa bình thế giới, hay là cậu thu phục gã này đi!”
……
Ngô Trăn Suất đã trở lại thế giới hiện thực mà nghỉ ngơi, thân phận của hắn là tổng giám của công ty thiết kế trang sức.
Cuộc sống thường nhật rất thoải mái, chỉ là hôm nay, nghe nói con trai của chủ tịch công ty đã trở về tiếp quản. Mà người này coi như là nhận chức tổng giám đốc khiến hắn phải đi tiếp đón cùng chuẩn bị văn phòng một chuyến.
Ngay lúc gõ cửa đi vào, nhìn thấy thân ảnh thon dài, vai rộng eo thon đứng trước khung cửa sổ thuỷ tinh dài tiếp đất, Ngô Trăn Suất đã có dự cảm bất hảo.
Mà dự cảm này, ngay lúc đối phương xoay người lại nhìn hắn, đã được chứng thực.
Khuôn mặt lạnh lùng hài hoà như điêu khắc đó nhìn hắn ẩn ý cười, “Ngô tổng giám, chào anh, tôi là Mạc Dật.”
Giọng nói quá mức quen thuộc vang lên trong tai hắn, Ngô Trăn Suất thật sự bị kinh hãi – đừng có nói là, thế giới hiện thực cũng đã bị Mạc Dật này chiếm lĩnh nha?
—
Sau này một khoảng thời gian rất dài, Ngô Trăn Suất mới tìm được cơ hội đi hỏi Vương Lâm.
“Tổ trưởng, Mạc Dật làm sao mà xuất hiện ở thế giới thực được vậy?”
“Người lãnh đạo trực tiếp biến thành người yêu, này là kinh hỉ của thưởng cuối năm đó, đủ to chưa?!” Vương Lâm hiển nhiên đối với quyết định anh minh thần võ của mình rất vừa lòng.
Ngô Trăn Suất:……
Hai năm sau
Trong phòng trà nước, Tiểu Trương là người mới đang cùng các nhân viên nữ khác của công ty to nhỏ, “Tôi hôm nay đưa văn kiện cho tổng giám đốc, phát hiện bộ dáng công tác của tổng giám đốc thật là có mị lực. Nhưng vì sao đến bây giờ vẫn còn độc thân? Hơn nữa ngày thường cũng không thấy có nữ nhân bên cạnh.”
Một nhân viên nữ khác vừa thổi trà cho nguội vừa liếc cô, “Mới tới hở? Khó trách cô không biết.” Cô thấp giọng, “Tổng giám đốc hai năm trước tiếp nhận công ty liền nhất kiến chung tình với Ngô tổng giám. Sau đó giở thủ đoạn cưa cẩm tới tấp, việc này cả công ty không ai là không biết.”
Tiểu Trương trong lúc nhất thời còn chưa tiêu hóa hết sự thật kinh hãi này, liền nghe một người khác thần bí kể, “Nghe nói, Ngô tổng giám vốn dĩ là thẳng nam, cho nên đối với việc này rất là không thích. Cũng may tổng giám đốc chịu đấm ăn xôi, thật vất vả mới theo đuổi được Ngô tổng giám đó.”
Bên này vừa dứt lời, bên kia liền vội vàng tiếp, “Kia cũng không phải, sự tích tổng giám đốc theo đuổi Ngô tổng giám thật có thể viết thành một quyển sách. Nghe nói tổng giám đốc nửa đêm bão tuyết cũng dứt khoát lái xe một vòng thành phố chỉ vì Ngô tổng giám thuận miệng nói muốn ăn mỳ tiệm đó làm.”
“Nhưng bọn họ không phải đều là đàn ông sao? Cha mẹ của Tổng giám đốc có chấp nhận không?” Tiểu Trương nghe đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.
Các nhân viên kia xoè tay, “Nam thì làm sao? Tổng giám đốc thích là được, hai người cũng đã ra nước ngoài kết hôn rồi. Nghe nói hai vị kia còn rất thích Ngô tổng giám.”
“Đúng, nhắc nhở cô một câu, làm việc bên cạnh tổng giám đốc, tốt nhất trang bị kính đen cùng giáp phòng hộ. Bởi vì, tổng giám đốc không có lúc nào là không show ân ái, mắt chó đều sẽ bị mù.”
“Cũng phải mà, lần trước tôi còn thấy tổng giám bị tổng giám đốc gọi vào văn phòng, lúc đi ra, môi sưng đỏ, trên cổ quá trời dấu hôn!……”
Mấy người đang nói đến hưng phấn, đã thấy Tiểu Trương nhìn cửa phòng, lắp bắp nói:“Tổng, tổng giám!.”
Mấy người trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức xoay người đứng nghiêm, liền nhìn một nam nhân chừng - tuổi ở ngoài cửa. Hắn dáng người thon thả, áo sơ mi trắng mặc trên người thật vừa mắt. Lúc này, ngón tay thon dài đang giữ tách trà sứ, mang kính gọng đen cũng không che được mi mục như hoạ, ánh mắt sau tròng kính lại trầm tĩnh mà ưu nhã.
Người này không phải là tổng giám Ngô Trăn Suất của bọn họ hay sao.
Mấy người thần sắc có chút ngượng ngùng nhất tề chào hỏi, đợi đến khi đối phương mi mục thanh đạm gật gật đầu, mới nhanh chóng tứ tán rời khỏi hiện trường.
Ngô Trăn Suất mặt không đổi sắc, trong lòng lại 囧 đến không chịu nổi.
Nhớ ngày đó Mạc Dật thi triển cái gọi là “hoa thức truy yêu” hoành tráng đến mức cả công ty đều biết, hắn tuyệt đối không muốn y làm cho cả thế giới biết mới phải đồng ý.
Tuy rằng, khi đó gặp lại y, lòng hắn đúng là có vui mừng, thật sự vui mừng đến hoan hỉ.
……
Đến lúc tan tầm, bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa to, Ngô Trăn Suất cùng các nhân viên đi tới cửa, nhìn mưa to khẽ nhíu mày.
Lúc này, đã có một chiếc xe hơi đứng chờ ở cổng, lập tức Mạc Dật một thân tây trang giày da cầm dù xuống xe. Trước mắt bao người, trực tiếp đi đến trước mặt Ngô Trăn Suất, ôm đem người nhét vào trong xe, sau đó nghênh ngang mà đi.
Lưu lại một đám nhân viên xem đến nghiến răng nghiến lợi, bọn họ cũng muốn người đến đón đó thì sao??!!!
Trên xe, Ngô Trăn Suất liếc mắt nhìn y, “Không phải nói hôm nay có việc sao? Như thế nào lại đến.”
Mạc Dật cẩn thận chỉnh ghế tựa cho hắn thoải mái, lại thắt kĩ dây an toàn, đáy mắt hàm tiếu,“Vốn là muốn ở nhà cho anh một cái kinh hỉ, nhưng không ngờ bên ngoài đổ mưa, liền chạy lại đây đón anh.”
“Cái gì kinh hỉ?”
Ngô Trăn Suất nhìn bộ dạng cười thầm mà không chịu nói này của Mạc Dật, lại nhíu mày.
Cho đến khi hai người về nhà, mở cửa, Ngô Trăn Suất liền thấy được phòng khách đã được trang hoàng, trên bàn giữa nhà còn có một ổ bánh ngọt thật to, rượu đỏ hoa tươi, lãng mạn lại duy mĩ. Đèn cũng không cần bật, nến sáp sáng dịu làm bầu không khí ái muội vô cùng.
Ngô Trăn Suất có chút buồn cười,“Cậu lại đi xem mấy cuốn sách tình yêu vớ vẩn rồi?”
Bị chọc trúng chân tướng, thần sắc lạnh lùng của Mạc Dật lại quẫn bách hiếm thấy, “Cũng không phải là học theo sách hoàn toàn đâu.” Y chỉ chỉ bánh ngọt trên bàn, “Ít nhất, bánh ngọt kỷ niệm ngày kết hôn này là tôi tự tay làm đó.”
Nhớ lại lúc trước người này còn đọc ba cái thứ như “Tổng tài bá đạo theo đuổi hoa khôi” với cả “Tổng tài cưa cẩm…” …… Ngô Trăn Suất thật sự cười đến không dừng được.
Mạc Dật nhìn hắn vui vẻ đến xuất thần, thật lâu sau mới nhẹ bước tới hôn hắn một cái, khóe mắt nhu hòa, “Mỗi một năm về sau, tôi đều tự tay làm một cái bánh kỷ niệm cho anh nhé?”
Ngô Trăn Suất nghe vậy có chút ngẩn ngơ, lúc trấn tĩnh lại đã thấy ánh sáng nhu hòa trước mặt, “Được.”
Bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh nến, đôi mắt sáng rõ của hắn như hồ nước lung linh, tràn đầy thâm tình, rạng rỡ sức sống, thật sự mê người.
Được đồng ý, Mạc Dật chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, không khống chế được mà cúi người hôn lên.
Đầu tiên là nhẹ nhàng chạm vào, như là sợ hắn chán ghét vừa chạm đã vội buông, thấy hắn không có phản đối, mới lại hôn lên mãnh liệt.
Không biết tự khi nào, hai người đã song song ngã xuống giường.
Mạc Dật lấy chiếc kính gọng đen trên mặt Ngô Trăn Suất xuống, cặp mắt xinh đẹp lúc này có chút mê mang đang ẩn ẩn hơi nước. Chính y với tay lên đầu giường, lấy thuốc bôi trơn, dẫn đường cho Ngô Trăn Suất tiến vào.
Cho dù không phải là lần đầu nhưng vẫn khiến y không thể thoải mái mà nhíu mi. Vì thế, để chuyển dời lực chú ý, đành phải vừa không ngừng hôn, vừa cúi đầu gọi tên người kia.
“Suất Suất……”
“Ừ.”
“Suất Suất……”
“Ừ.”
“…… Suất Suất……”
Ngô Trăn Suất dừng một chút, ngửa đầu hôn lên môi y, “Tôi đây.”
Khuôn mày ngài của Mạc Dật thật sự vì khó chịu mà nhăn chặt, nhưng lúc này trong lòng lại hạnh phúc đến bật cười.
Rốt cuộc cũng đợi được anh, một lần này, ở cùng nhau.
Hoa tươi rượu ngon, kiều diễm một phòng.