Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày mười bảy tháng tư, một đám người trẻ tuổi cùng nhau đi vào thôn họ Hướng.
Người dân sống trong thôn này giữ thái độ dửng dưng, tuy rằng không đuổi bọn họ đi nhưng cũng không cho phép họ đến gần tòa đại trạch vốn là nhà tổ kia. Cậu trai dẫn đầu khuyên mọi người đừng manh động. Đợi trời sụp tối, đám thanh niên lại lén lút mang theo di động, dò đường đi tới đại trạch.
Nơi này chính là nhà ma nổi tiếng trên mạng.
Trên các diễn đàn mạng đồn rằng đã từng có rất nhiều vụ mất tích xảy ra ở tòa nhà xưa này. Mới đầu năm nay thôi, bảy tám cô cậu nhà có tiền tổ chức du lịch mạo hiểm ở chỗ này, tìm kích thích. Chẳng ngờ bọn họ đi vào rồi thì thực sự biến mất tận năm sáu ngày. Đến sáng sớm ngày thứ bảy mới có người xông vào nhà tổ phát hiện mang ra ngoài. Nhưng mà người thì cứu được rồi, nhưng bọn họ trở về đều bị điên cả, luôn miệng nói mình bị hại, bị tra tấn. Không những vậy, bọn họ còn chủ động đến cục cảnh sát đầu thú, khai hết tất cả những tội trạng trước đây mình từng phạm phải, sau đó lần lượt tự sát bằng những phương pháp quái quỷ. Nhưng cho dù bọn họ không tự thú thì cảnh sát cũng đã bắt đầu tiến hành điều tra, vì trong thời gian bảy tám người đó biến mất, cảnh sát nhận được một loạt thư nặc danh tố cáo gia đình bọn họ. Xét thấy tình hình nghiêm trọng nên phía cảnh sát mở rộng điều tra, lôi ra được rất nhiều bản án oan kéo dài suốt nhiều năm. Những vụ án này đều bị mấy nhà có quyền thế dùng áp lực đè xuống nên mới rơi vào ngõ cụt. Chẳng trách mấy nhà kia con mình xảy ra chuyện mà cũng không dám báo cảnh sát, e là lo sợ dính líu đến việc bất thường sẽ bị tra xét kĩ rồi lòi ra những hoạt động phi pháp trước giờ.
Nhưng mà sau khi sóng gió ném đá đám người làm giàu bất nhân bất nghĩa qua đi, rất nhiều cư dân mạng bắt đầu chú ý đến hai người liên quan đến vụ án nhà ma này. Một người là một vị đạo sĩ cũng được xem là đức cao vọng trọng trong giới, Đường thiên sư. Nghe nói sau khi lão trở về từ tòa đại trạch ma quái đó thì bị bệnh nặng thập tử nhất sinh. Từ đó về sau lão hoàn toàn biến mất trong giới, không dám tiếp tục hành nghề nữa. Một trường hợp khác cũng li kì không kém là Tống Duy. Người này cũng đi vào nhà cũ trong khoảng thời gian đó, sau đó không tìm thấy tung tích, sống chết không rõ. Cảnh sát đương nhiên không muốn cổ xúy cho những việc kì bí dị thường nên viết trên thông cáo chính thức là Tống Duy bị lạc trong núi. Thế nhưng cư dân mạng vẫn không ngừng suy đoán, thế là càng làm cho tòa đại trạch cũ kĩ này thêm nổi tiếng.
Nhưng dân cư trong thôn họ Hướng rất bài ngoại, lại có phần hung hăng, nên đa số người nghe tiếng đồn đến đây tìm hiểu chẳng những không đến gần được nhà tổ nửa bước, ngược lại còn gặp hiện tượng quỷ đánh tường trên đường núi hoặc bị người sống trong thôn xua đuổi, đành trắng tay ra về. Cảnh sát cũng đã từng đến đây điều tra, đương nhiên là không gặp phải trở ngại gì. Họ vốn không tin quỷ thần, sau khi xem xét một vòng trong đại trạch cũng không thấy tòa nhà đổ nát này có gì khả nghi liền tích cực giúp thôn họ Hướng dập tắt tin đồn.
Mãi một thời gian sau cơn sốt thám hiểm nhà ma mới từ từ hạ nhiệt, chỉ còn một số trang web kín chuyên về những thứ linh dị là vẫn còn người khăng khăng một mực cho rằng trong tòa nhà cũ đó có một thế lực siêu nhiên hùng mạnh tồn tại, vẫn tìm trăm phương ngàn kế muốn vào xem cho bằng được.
Mà nhóm thanh niên thành công tiếp cận nhà cũ kia cũng nằm trong nhóm những người không chịu từ bỏ giả thuyết đó. Bọn họ cứ đinh ninh rằng mọi việc trót lọt là do mình may mắn hoặc là chọn đúng thời điểm, lại chẳng ngờ được cả bọn đã lọt vào tầm ngắm từ lâu…
Đêm đã khuya.
Lúc đầu cả nhóm rất cảnh giác, mọi người cùng nắm tay nhau, sợ bị lạc mất. Nhưng đi cả buổi lại phát hiện không có việc bất thường gì xảy ra, cũng không chụp được bức ảnh lạ lùng nào bèn không tránh khỏi có hơi nhụt chí. Đại trạch này rất rộng, họ lại là lén lút mà vào, không dám lộ liễu quá cho nên chỉ dám đi vòng vòng ở tầng dưới, tìm xem có gian phòng nào vào được thì vào xem. Chợt có một cô gái kêu lên: “Đội trưởng, chỗ này mở cửa được nè.”
Mọi người cùng xúm lại coi thử, quả thật tòa lầu này vào được, vừa đẩy một cái cửa liền mở ngay, cửa mở phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, đèn lồng đỏ chưa được thắp sáng treo dọc hai bên bắt đầu động đậy. Bọn họ vừa bước vào thì đèn lồng xung quanh bỗng sáng lên, bốn phía vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Nhóm người trong phòng chẳng nghe thấy gì, bọn họ còn đang kinh ngạc về nội thất và các đồ vật trang trí trong phòng, nhưng cũng không có ai có gan chạm vào những thứ đã phủ lớp bụi dày tháng năm kia. Ở giữa sảnh chính có bày một bàn thờ, trên đó bày đồ cúng còn rất mới, làn khói trên lư hương mỏng manh bảng lảng bay lên.
“Chắc là dân trong thôn đó, hình như họ thường đến bên này cúng bái.” Có người nói.
“Cũng đâu có thấy gì kì quái đâu ha.”
“Hay là chụp một tấm hình đi, đằng nào thì cũng tới đây một chuyến.”
“Này cậu nói xem, có khi nào người mất tích kia là chết ở trong núi thật? Có lẽ bị thú hoang xơi tái rồi cũng nên.”
“Khu này làm gì có thú hoang chứ. A!”
“Sao vậy?”
Nghe tiếng kêu lớn, tất cả mọi người vội quay lại nhìn. Cô gái vừa kêu thành tiếng kia xấu hổ cười trừ: “Có con dơi thôi.”
“Xời ơi…”
Mọi người đùa giỡn một hồi thì chụp một tấm ảnh làm kỉ niệm, lấy phông nền là bàn thờ phía sau, chụp xong rồi cùng bu lại xem ảnh. Đúng lúc này, người cầm máy ảnh bỗng nhiên la lên: “Ối, sao ở đây có người!” Cậu ta chỉ vào bên trái bức ảnh, cách chỗ họ đứng một khoảng quả nhiên có một cái bóng đen. Sau đó, một người bạo dạn trong nhóm lại đúng chỗ đó xem thử lại chẳng thấy ai cả.
“Hay là ảo giác thôi?”
“Chắc lúc chụp bị run tay rồi, muốn chụp lại lần nữa không?”
Ngay lúc mọi người dần dần bình tĩnh lại thì cô gái phát hiện ra cửa mở lúc đầu đột nhiên run rẩy mở miệng nói: “Khoan, chờ chút…Tớ vừa mới đếm lại…Sao ở đây có bảy người…”
Vừa nghe đến đây ai nấy đều tái mặt, vội vàng nắm tay nhau đếm số, nhưng dù cho bọn họ đếm thế nào đi nữa thì con số vẫn là bảy người, rõ ràng nhóm bọn họ chỉ có sáu! Đến lúc này cả đám mới nhận ra mình thật sự đụng phải “cái kia” rồi. Còn chưa kịp la ó thì bàn thờ sau lưng “ầm” một tiếng, quay đầu nhìn lại thì thấy đám đồ cúng trên bàn thờ đang bay vèo vèo định đánh úp tới.
“A a a a a a a!!!”
Mấy bạn trẻ lập tức hoảng loạn chạy trốn tối tăm mặt mũi chẳng thèm nhìn đường, xông cả lên lầu trên. Nhưng bọn họ lên đến nơi mới chợt nhớ ra vừa rồi nhìn thấy cầu thang lên trên đã bị gãy, làm sao mà chạy lên được! Cả đám như ong vỡ tổ chẳng phân biệt đông tây nam bắc, vừa chạy vừa khóc la ỏm tỏi, làm cả tòa nhà náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này, bóng đen vẫn đang rượt theo mấy người kia đột nhiên bị ôm chầm lấy, liền vòng tay ra sau ôm ngược lại người đến sau lưng, còn làm nũng: “Bị chàng phát hiện rồi.”
“Đến tìm đồ chơi, hửm?” Tống Duy cúi đầu hôn lên má cậu. Nếu để ý kĩ có thể thấy dưới mắt hắn giờ đây cũng có một vệt đen. (Vâng, anh đã được chết như ý)
Hướng Vô Vưu nhìn nhìn một cái ảo ảnh khác lao vào đám thanh niên, nhướng mày nói: “Ai bảo bọn họ tự ý xông vào, đây là nhà của chúng ta.”
Tống Duy rõ ràng biết rõ người yêu chỉ là thích hóng chuyện, ngay cả đám quỷ quái kia cũng bắt đầu tụ lại đây chơi, núp ở trong góc xem kịch vui, nhưng hắn vẫn bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, mình đi xem.”
“Chàng tốt nhất.” Hướng Vô Vưu nhoẻn miệng cười.
Chỉ có điều, sau đêm nay, tin đồn về nhà ma trong thôn họ Hướng lại càng nhiều…