Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đã khuya, những âm thanh ca hát, cãi vã ầm ĩ từ từ nhỏ lại, tòa nhà dần quay về vẻ tĩnh lặng ban đầu.
Thiếu niên dẫn bọn họ vào một khách điếm, nơi này yên ắng hơn so với quán ăn ban nãy, khách trọ giống như những xác chết không hồn, người qua kẻ lại đều mặt cắt không còn giọt máu, trắng bợt.
Bị hành te tua cả ngày nên tinh thần của Sở Oánh đã tệ đến mức đáng báo động, đang trên bờ vực sụp đổ, nên cô ta chẳng có hơi sức đâu mà mắng mỏ, ra lệnh cho người khác bảo vệ mình nữa.
Tống Duy nhìn thấy cô em họ trong phút chốc như già đi mấy chục tuổi, im lặng nhìn sang chỗ khác, không nói một lời.
“Đêm nay chúng ta ở chỗ này.” Thiếu niên đẩy một cánh cửa ra, phòng rất lớn, đủ cho cả ba người ngủ lại. Trong phòng còn có sẵn mấy cái giường trải sẵn chăn đệm tươm tất, mỗi tội cái gì cũng màu đỏ sậm, nằm lên giống như là đang nằm trên vũng máu vậy.
Sở Oánh hơi chút bình tĩnh, lại bắt đầu ra yêu sách: “Tôi không muốn ở đây!”
Thiếu niên tỏ vẻ phật ý: “Đây là quy tắc trong nhà, đến giờ Tý mọi người đều phải đi nghỉ.”
“Phi!” Sở Oánh này một khi lên cơn là sẽ giận quá mất khôn: “Thì sao, tôi ở không được đó, tôi muốn ra ngoài!”
“Ngươi cứ thử đi ra xem.” Ngay lúc cô ả mở cửa phòng định bước ra thì thiếu niên lạnh nhạt buông một câu.
Sở Oánh vừa mở cửa ra liền trừng to mắt hãi hùng, vốn là một khách điếm an tĩnh bây giờ đột nhiên biến thành vực quỷ. Có vô số nữ quỷ lưỡi dài đang đi tới đi lui trên hành lang, chốc chốc lại gõ cửa các phòng, cười hì hì hỏi: “Đến giờ Tý rồi, đến giờ Tý rồi, xin hỏi khách quan ngủ chưa?”
Miễn phòng nào có động tĩnh là đám nữ quỷ liền bu lại, kéo người trong phòng ra, người nọ chỉ kịp kêu thảm thiết vài tiếng đã bị xơi tái sạch sẽ. Vậy mà đám quỷ đó còn chưa thỏa mãn, cứ liên tục dạo tới dạo lui ở hành lang, lải nhải liên tục, chực chờ cơ hội.
Bỗng có một nữ quỷ chú ý đến Sở Oánh, hưng phấn phun cái lưỡi dài ra, nó dài đến nỗi trông như một cái roi mảnh: “Chỗ này! Chỗ này có thịt non.”
Sở Oánh hồn phi phách tán lùi về phía sau, cửa phòng bị thiếu niên đóng lại. Đám quỷ bên ngoài cũng không dám làm càn, chỉ bao vây ngoài cửa phòng thầm thì.
Thiếu niên cười khúc khích hỏi Sở Oánh: “Còn muốn ra nữa không?”
Cô ta rơi vào đường cùng đành phải nén cảm giác nôn mửa, lê lết thân mình đầy mồ hôi nhớp nháp bò lên giường nằm. Cũng thật trùng hợp, trong phòng có một tấm bình phong vẽ sơn thủy rất lớn, vừa khéo ngăn đôi không gian trong phòng ra hai bên. Thiếu niên chui vào trong chăn của Sở Duy, ngáp một cái, đôi mắt óng ánh nước: “Ư…ta mệt rồi. Mùi trên người huynh thật thơm.”
Tống Duy thật sự không biết vì sao mình không hề có chút cảnh giác nào với cậu thiếu niên này, thậm chí còn vô cùng tự nhiên vươn tay ôm lấy người ta, khe khẽ hát ru dỗ cậu đi ngủ. Thiếu niên tuy rằng không thích mấy bài đồng dao trẻ con lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tựa đầu vào ngực Tống Duy ngủ say.
“…Ngủ ngon.” Tống Duy cũng từ từ mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm, hắn mơ thấy vài chuyện rất kì quái, dường như là ký ức của mình, nhưng trong ký ức đó lại xuất hiện nhiều người và vật không giống với thời đại này. Có một đám người mặc đồ cổ trang, mặt mày điên cuồng tập trung ở giữa chợ, có ánh lửa đỏ hừng hực cháy lan ra cả trấn nhỏ, lửa đốt cháy ba ngày ba đêm cũng không tắt, có đàn quạ đen bay ngang, hồ ly đang chạy trốn, một cây đại thụ khô héo…
Sáng sớm.
Tống Duy mơ màng tỉnh lại, cảm giác trên môi ướt át, cứ theo phản xạ mà đáp trả, đem đôi môi nghịch ngợm của thiếu gia nhỏ nuốt vào, làm nó run rẩy muốn trốn chạy. Hai người dồn dập thở dốc, quấn quyện vào nhau, không khí tràn ngập hương vị diễm tình. Một hồi lâu sau, Tống Duy rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, quả nhiên là thiếu niên nọ đùa dai. Thấy hắn tỉnh dậy, cậu rụt đầu lưỡi lại, tham lam liếm liếm đôi môi đỏ xinh xẻo.
“Huynh thật sự không muốn chết sao? Ta nhẹ tay lắm đó.” Thiếu niên vừa vuốt ve lồng ngực Tống Duy vừa ngây thơ hỏi. Cậu thật sự sắp không nhịn nổi nữa.
Lần này Tống Duy cũng vẫn có chút động lòng như cũ (động lòng muốn bị giết hả anh trai), nắm lấy đôi tay đang rờ rẫm mất nết của thiếu niên, nhẹ giọng trả lời: “Tôi phải hiểu rõ mọi chuyện đã.”
Thiếu niên híp nhẹ đôi mắt.
Đúng lúc này, tiếng Sở Oánh mắng nhiếc vang lên bên kia. Cô ta vừa tỉnh đã cảm thấy cổ đau rát, kêu la om sòm. Hai người đành phải đứng dậy. Sau khi đẩy bình phong ra liền thấy quanh cổ Sở Oánh hằn một vệt đỏ, thoạt nhìn giống như bị cái gì đó siết. Ngay lập tức Tống Duy nghĩ đến mấy nữ quỷ lưỡi dài tối qua.
“Mấy cô ấy lưỡi dài lại còn lắm miệng, thỉnh thoảng muốn liếm láp một chút ấy mà.” Thiếu niên nói tỉnh bơ.
Sở Oánh nghe mà run rẩy.
Ban ngày khách điếm này náo nhiệt hơn so với ban đêm, nhưng ngoài cửa sổ vẫn là một màu đen mù mịt, thế mà người ở đây lại cảm giác được rõ ràng bây giờ đang là buổi sáng sớm. Sở Oánh hùng hùng hổ hổ xuống lầu, những cương thi đang du đãng kia không có phản ứng gì, cho dù bị tông ngã cũng chỉ sấp mặt xuống đất mà thôi. Qua thật lâu, khi có người giẫm lên mình thì bọn họ mới chậm rãi bò dậy, tiếp tục đi. Thiếu niên giải thích cho Tống Duy: “Huynh xem bọn họ có giống con rối trên sân khấu không? Nghe thấy cái gì thì tin cái nấy, nhìn thấy cái gì thì tin cái nấy, cho nên cứ mãi u mê.” Lúc nói những lời này, giọng nói của cậu rõ ràng mang theo vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác, nhưng cũng lại lạnh lẽo đến khôn cùng.
Tông Duy suy tư một lát, sờ sờ đầu thiếu niên: “Ừm.”