Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên kia, Sở Oánh từ từ hồi tỉnh, vừa tỉnh lại đã thấy mình đang ở trước một khu nhà gỗ hai tầng khác.
Hai người lẽ ra phải chăm sóc cho cô ta thì lại thờ ơ đứng một bên đùa giỡn nhau, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến cô nàng. Lúc thiếu niên kia cười rộ lên nốt ruồi son diễm lệ nơi khóe mắt trái lấp loáng sắc đỏ thắm. Sở Oánh nhìn mà ngây người, rồi bỗng đâu một cảm giác ghen ghét cay đắng dâng lên trong lòng. Cô ta cũng không rõ vì sao mình ghen tị, từ khi bà lão trong giếng ép cô ta hỏi ra thân thế của mình thì Sở Oánh cảm thấy dường như mình không còn là chính mình nữa.
“Uây! Tống Duy! Thằng chó kia!” Sở Oánh khó chịu mắng. “Nhà tao nuôi mày bao lâu nay mà mày chăm sóc tao như vầy đây hả!”
Tống Duy chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, ánh mắt hắn giống như nhìn một người đã chết làm tiếng nhiếc móc hùng hổ của Sở Oánh nghẹn lại, không thốt nên lời. Thiếu niên thấy vậy thì khúc khích cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem hát.”
“Xem hát?”
Thiếu niên híp mắt thành hình trăng khuyết: “Đúng vậy, trong này là lê viên, ta rất thích một vở diễn của bọn họ.”
Tống Duy tò mò: “Vở gì?”
“Cứ xem rồi biết.”
Vì thế, hai người chẳng thèm màng đến Sở Oánh làm ầm ĩ, sóng vai đi vào trong. Khi nhìn thấy sân khấu hí kịch kia, Tống Duy càng thêm quyết tâm, lẳng lặng nắm chặt tay thiếu niên bên cạnh. Hắn không hỏi tên họ của cậu, cậu cũng không hề hé răng nửa lời, hai người vẫn duy trì một loại hiểu ngầm lạ lùng tiếp tục đi thăm dò những câu chuyện xưa trong tòa đại trạch này.
Lê viên là tên gọi có từ thời Đường dùng để chỉ nơi gánh hát biểu diễn. Diễn viên trong gánh hát ở nơi này rất có thực lực, giọng hát đều rất hay. Trong tiếng đàn sáo réo rắt, bọn họ hợp diễn một tiết mục xưa cũ hoang đường. Tống Duy và thiếu niên ngồi dưới đài xem hát, bên cạnh là Sở Oánh còn đang hoảng sợ, đầu óc lơ mơ. Nhưng sau đó cô ta rất nhanh chóng bị vở diễn hấp dẫn, không chớp mắt nhìn chằm chằm đào nương ở trên đài.
Nhân vật đang được diễn ở trên đài là một cô gái đương độ xuân thì, vừa tròn đôi tám (), dựa vào nhan sắc xuất chúng mà được rước vào làm thiếp nhà giàu. Trong nhà này vợ lẽ không thiếu, nàng ta lại là người có thủ đoạn, am hiểu tâm lý đàn ông, nên rất nhanh trèo lên được vị trí cao và được sủng ái hết mực. Chỉ tiếc một điều là dù nàng có cố gắng thế nào thì cái bụng mãi vẫn không có động tĩnh gì, không có nổi một đứa con trai. Nàng ta cho rằng nếu cứ thế này thì gia nghiệp chắc chắn sẽ về tay kẻ khác nên dần dần trở nên điên cuồng độc địa. Con hát trên sân khấu diễn rất tự nhiên, lúc thì khóc rấm rứt, lén lau nước mắt, lúc thì diễn cảnh đỡ bụng giả mang thai, lúc thì diễn cảnh ác độc nguyền rủa người trong phủ. Sau đó, nàng ta quen được một người tự xưng là đạo sĩ, nói rằng chỉ cần cúng tế cho hắn ta thì hắn sẽ giúp nàng có được một đứa con trai. Cô vợ lẽ kia tin là thật, vô cùng mừng rỡ, đào nương nhập vai cũng nhảy múa trên đài, diễn ra điệu bộ vui sướng phát điên. Còn tiểu sinh sắm vai đạo sĩ thì cười gằn thâm độc.
“Mong ước của nàng ta sẽ thành phải không?” Sở Oánh vừa quay đầu hỏi Tống Duy và thiếu niên lập tức chú ý đến đôi mắt vằn đỏ của cô ta.
Không nhận được câu trả lời, Sở Oánh lại tiếp tục vặn hỏi, giọng điệu đã có hơi nhuốm vẻ cố chấp điên dại.
Lúc này, đào nương đã diễn sang cảnh mới. Cô vợ lẽ kia nghĩ ra được một cách, nàng ta đem người ít được người ta quan tâm nhất, cũng là người nàng căm ghét nhất trong phủ xem là của lễ mà hiến tế. Nàng ta trộm bát tự của người đó đưa cho tên đạo sĩ kia.
Con hát lắc lắc tay áo () một cách đắc ý, rốt cuộc nàng đã đạt được mục đích.
Sở Oánh vừa định tươi cười hài lòng thì ai ngờ đào nương trên đài đột nhiên xoay người. Trên cái ót của cô ta lại là một khuôn mặt khác (Ối, Voldemort), là bạn thân nhất của Sở Oánh, thường xuyên hùa theo nàng làm những chuyện xấu xa. Cái miệng rộng trên khuôn mặt đó tham lam mấp máy cứ như muốn nhấm nháp thứ gì đó, nhưng chẳng ăn được gì ngoài đầu lưỡi của chính mình.
Màn tranh đoạt gia sản trên sân khấu vẫn đang tiếp tục, nhưng đến cuối cùng âm mưu của cô vợ lẽ lại giữa đường gãy gánh. Nàng ta không biết được thì ra bát tự mình trộm được không đúng, bởi vì chỉ trừ người mẹ đã mất sớm của người đó ra thì không một ai biết được ngày giờ chính xác lúc cậu ra đời cả.
Đạo sĩ kia vô cùng giận dữ, quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải đoạt được đồ đại bổ có thể giúp hắn khôi phục tu vi đến tay. Bởi vì lúc trước tạo nghiệt quá nặng nề nên hắn bị phản phệ trọng thương, đạo hạnh tụt dốc, đành phải trốn chui trốn nhủi đến một vùng khác mà tĩnh dưỡng. Không ngờ ở nơi xa xôi hẻo lánh này hắn lại tình cờ gặp được vật linh thích hợp cho mình tu luyện. Bây giờ kế hoạch vốn có đã thất bại, hắn liền đi thêm một nước cờ khác, bắt đầu tung tin đồn khắp nơi làm mọi người trong trấn tin rằng nơi này có mầm tai họa hại người.
Không những vậy, hắn còn âm thầm hợp tác với những nhà giàu khác trong vùng. Đám này đã sớm thèm thuồng gia nghiệp của nhà họ Hướng. Bọn họ tính toán trước tiên hại người rồi sau đó cướp đoạt gia tài, mưu đồ bất chính.
Kết cuộc…
Bọn họ dựng một đàn tế giữa chợ.
Bọn họ phóng hỏa ba ngày ba đêm không nghỉ.
Bọn họ điên cuồng sát hại những người vô tội.
Bọn họ, là bao gồm tất cả mọi người.
Trên sân khấu tái hiện quang cảnh hoang đường ngày đó, máu tươi thấm đỏ một vùng, tay người chân người bị chém đứt rơi rụng khắp nơi trên đài cao. Sở Oánh nhận ra được rất nhiều bạn bè của mình, bọn họ đều là đám nhà giàu cùng nhau đến đây tìm cảm giác mạnh. Nhưng Sở Oánh đã bắt đầu loạn trí, cô ả vừa bị dọa sợ đến nỗi muốn quay lưng bỏ chạy ngay, nhưng lại vừa lo lắng cho nhân vật vợ lẽ đang bất an khóc thút thít kia.
Lúc mọi người đang chém giết đến mất lý trí thì ả ta cũng bị liên lụy, vội vội vàng vàng bỏ trốn. Đến tận khi đó ả mới phát hiện ra mình đã mang thai, nhưng sau một hồi chạy trốn vất vả, ả ta sinh non, táng thân ở nơi rừng thiêng nước độc. Màn diễn đến đây, gương mặt Tống Duy đã trở nên lạnh lùng đến buốt giá, thiếu niên thì vẫn như cũ, bàng quan đắc ý, thoải mái xem con hát nằm trong vũng máu tru lên một tiếng, lăn lộn vài lần rồi trút hơi thở cuối cùng.
Sau đó, kịch hạ màn.
Sở Oánh, người vẫn luôn rơi vào trạng thái tinh thần bất thường kể từ đầu buổi diễn, đăm đăm nhìn tấm màn sân khấu từ từ khép lại bỗng nổi điên gầm rú: “Nguyện vọng của nàng sẽ thành! Sẽ thành! Nàng không thể chết được! Không thể nào!”
Thiếu niên chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt người đang quỳ rạp trên nền đất, trong mắt lần đầu tiên ánh lên vẻ căm hận ghét bỏ trần trụi. Lời nói từ miệng cậu chảy ra, giống như thuốc độc từng giọt từng giọt nhỏ lên thân người đang quằn quại kia:
“Đúng vậy, sao lại thất bại kia chứ…hả Sở di nương?”
Ánh mắt Tống Duy nhìn về phía Sở Oánh lúc này tựa như loài rắn độc máu lạnh.
Thiêu niên nhẹ nhàng cong môi mỉm cười: “Có lẽ…bởi vì ta vốn là ác quỷ.”
______________
() Có thể bạn chưa biết: Đôi tám là mười sáu tuổi chứ không phải tám mươi tám đâu nha =)))
() Nguyên văn: thủy tụ.