Editor: Sakura Trang
Ánh mặt trời có chút chói mắt, Lê Phong không vừa lòng ưm một tiếng, đem đầu chôn trong lòng nam nhân, nam nhân cũng rất phối hợp, nhẹ nhàng di chuyển thân thể cố gắng che đi ánh mặt trời, trên mặt trà đầy sự cưng chiều. Lê Thư biết, hiện tại mặt trời đã lên cao, hắn vẫn ở trong chăn, lười biếng như vậy không tốt một chút nào, nói không chừng còn có thể khiến Phong Nhi của hắn chán ghét. Nhưng mà, cho dù như thế nào hắn cũng không thể đứng dậy được...
Phong Nhi của hắn đang ở trong lòng hắn, hai tay của hắn vẫn đang ôm chặt eo nàng, trên người hắn còn giữ lại dấu vết mà đêm qua nàng để lại, sự đau nhức mà nàng cho... Nghĩ như vậy, mặt hắn không tự giác đỏ lên, không dám nghĩ đến điều đó. Đỏ mặt nhắm mắt lại, hắn dùng tâm ngửi mùi hương trên người nàng, muốn cả đời, nhớ thật kĩ, cả đời.
Lê Phong tỉnh lại, lúc nhẹ nhàng đem đầu rời khỏi lòng nam nhân, liền thấy tình cảnh như vậy. Hai mắt trên khuôn mặt dương cương của nam nhân nhắm chặt lại, vẻ mặt đỏ ửng, lại bất ngờ khiến cho người ta cảm giác an bình. Lê Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu của nam tử, bỗng nhiên có chút say mê, vô ý thức dùng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của nam nhân, vốn chỉ là sự trêu đùa đầy tình yêu, ngoài dự đoán của nàng lại khiến cho nam nhân kích động mở mắt, vội vàng nghĩ muốn đi xuống giường, miệng cũng căng thẳng nói: "Thật xin lỗi, Thư Nhi, Thư Nhi không dám lười biếng như vậy nữa! Thư Nhi sẽ đi làm việc ngay bây giờ..."
Còn muốn nói cái điều gì nữa nhưng đã bị một nụ hôn trấn an của Lê Phong cắt đứt, lúc này Lê Phong mới nói: "Lười biếng cái gì, sao lại muốn đi làm việc, không thích nằm cùng với ta?" "Sao, sao có thể như vậy chứ?" Nhìn thấy nam nhân càng thêm căng thẳng, Lê Phong thở dài, nam nhân này bao giờ mới có thể cởi bỏ những thứ khó khăn này trong lòng chứ? Nàng chẳng qua chỉ nói một câu, hắn liền căng thẳng đến như vậy.
Hiểu rõ rằng đây là do phải trải qua trong nhiều năm khiến cho hắn khó có cảm giác an toàn, loại chuyện như vậy không thể gấp gáp được, nàng nhẹ thở dài, vỗ về đem nửa người của hắn đang định ngồi dậy kéo lại xuống giường, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của hắn, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn, như thé mới khiến cho lòng của hắn bình tĩnh lại. Lúc này Lê Phong mới đem môi để vào bên cạnh tai hắn, thanh âm nhẹ nhàng như lời nói của hai người yêu nhau: "Thư Nhi, chàng phải tin tưởng ta. Ta là thật lòng thích chàng, không phải coi chàng như công cụ mới thú chàng về nhà. Cho nên, ngày thường chàng ngủ muộn một chút thì có làm sao?"
Thấy con mắt nam nhân từ ngạc nhiên chuyển thành cảm động, đánh bạo cẩn thận đến gần nàng hơn một chút, thấy nàng vẫn phản ứng như thường, lúc này hắn mới tin tưởng nàng thật sự không có bởi vì hắn lười biếng mà tức giận, đồng thời hơi có chút được một tấc lại tiến thêm một bước mà ôm lấy nàng, đặt mặt dán lên ngực của nàng. Nữ tử cười, xoay người đặt hắn dưới thân, ở bên tai hắn tiếp tục thủ thỉ: "Chàng phải tin tưởng ta yêu chàng, loại chuyện nhỏ mà ngủ nướng như vậy thì sao chàng phải lo sợ làm gì? Nghe lời, ta không phải chủ nhân của chàng, không phải tiểu thư của chàng, ta là thê tử của chàng, ừm, thê chủ, hiểu chưa? Đồng thời ta cũng là bằng hữu của chàng...."
Nam nhân đối với lời nàng nói cái hiểu cái không, thê chủ không phải chính là chủ nhân hay sao? Nhưng hắn cũng hiểu rõ ý nàng nói, hắn chỉ cảm thấy từ trái tim đến toàn thân đều tràn đầy sự ấm áp, hắn vòng tay qua lưng ôm lấy nàng, yên lặng thề trong lòng, hắn sẽ vĩnh viễn không rời xa nàng, hắn muốn đối xử tốt với nàng cả đời. Đơn giản, nhưng đó lại là sự chân thành khó có được nhất.
Hai người bọn họ ở trên giường yên lặng dựa vào nhau một lúc lâu, cuối cùng Lê Phong vẫn phải lưu luyến khong rời buông nam nhân ra, khẽ thở dài: "Thư Nhi, thật xin lỗi... Không thể nằm lâu cùng chàng, hôm nay Phong Nhi còn có một chút việc, đêm nay sẽ đem ngươi ăn no có được không?" Nàng nhìn nam nhân hiểu rõ ý của mình là lời nói cấm dưới tuổi, trong nháy mắt mặt lại đỏ lên, Lê Phong không nhịn được cười một tiếng, lại vừa lòng gật đầu, không tồi mà, nàng cuối cùng cũng nuôi dưỡng cho nam nhân này khỏe mạnh hơn một chút!
Vừa nãy nàng ôm lấy eo hắn, kích thước eo cuối cũng đủ rồi, ừm. Nàng nhìn nam nhân dù vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn ôn nhu giúp mình mặc y phục mà mình vĩnh viên mặc không quen, dùng lược chải mái tóc rồi búi thành búi mà mình vĩnh viễn búi không tốt, sau đó mới dùng khuôn mặt chưa tan hết đỏ ửng ngồi bên mép giường dùng lược tự chải mái tóc của mình.
Không thể không nói, Lê Thư có mái tóc đẹp nhất mà nàng từng thấy. Lúc bình thường quy củ buộc tóc không nói, nhưng khi nào thả tóc xuống, tóc dài ra mở tung ra như một thác nước nhỏ màu đen tuyền, tóc bị chẻ ngọn rất nhiều, nhưn vẫn không che dấu được vẻ đẹp vốn có của nó, cho dù đã gội qua nhiều thứ không tốt nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào, vẫn mượt mà óng mượt như tơ lụa vậy, khiến cho Lê Phong thưởng thức, yêu thích không muốn buông tay.
Thật ra, Lê Phong có lẽ không biết, Lê Thư thích nhất là việc nàng nằm úp sấp lên đùi hắn, dùng vẻ mặt si mê mà nghịch tóc hắn, trên dưới toàn thân hắn, chỉ có mái tóc này khiến cho hắn chắc chắn có thể đem lại niềm vui cho nàng, mà sư thật là nàng vô cùng yêu thích mái tóc của hắn.
Chỉ cần mỗi lần nghĩ đến việc trên người hắn có thứ gì đó để cho thê chủ yêu thích, khiến hắn cảm thấy vui sướng không thôi. Cho nên, khi thê chủ của hắn rốt cuộc nhịn không được tựa lên vai hắn than nhẹ: "Thật đúng là yêu tinh mà!", hắn không cảm thấy kinh ngạc một chút nào mà trong lòng chỉ tràn đầy sự vui sướng. Giọng nói của người tựa trên vai tràn đầy sự tiến nuối: "Hiện không được, thật đáng tiếc mà! Thật sự có việc phải làm rồi!" Nữ tử hôn nhẹ gương mặt của hắn, bảo hắn chỉnh lại y phục của nàng cho ngay ngắn, dặn kỹ hắn không được đi ra khỏi nhà, sau đó mới rời đi.
Hắn tiễn nàng rời đi, bỗng nhiên nghĩ hắn tiễn nàng ra khỏi nhà, rồi lại chờ nàng trở về, không phải là công việc của những phu lang trong thôn hay làm hay sao? Đúng như vậy, hắn đột nhiên ý thức được, hắn chính là phu của nàng, nàng là thê của hắn. Nghĩ như vậy, tâm của hắn như được lấp đầy, khiến cho hắn vô cùng yên tâm.