"Cho nên, chàng cũng bởi vì việc hiểu lầm này mà hơn một tháng không để ý đến ta?" Nữ tử trầm giọng, rất buồn phiền tại sao mình không trừng cho trên người nam nhân xuất hiện một cái động, "Còn không xứng với ta? Có cái gì xứng đôi với không xứng chứ? Hai người chúng ta chàng tình ta nguyện! Hay là do chàng thấy Ôn Đường tài hoa hơn người, học phú ngũ xa thì xứng đôi với ta?"
".... Không phải...." Nam nhân cúi đầu, giọng nói kim nén thật nhỏ.
"Không phải mà một tháng liền không quan tâm đến ta." Nữ tử nhếch mi, mặt tràn đầy giận dỗi, không nghe theo không chịu buông tha, "Thời gian nhàm chán đi gõ cửa nhà người khác, kết quả nhìn phu lang nhà Vương tỷ tỷ bên cạnh đều nhiều hơn so với nhìn chàng!"
"Xin lỗi...." Giọng nam nhân lại thấp thêm chút nữa, như đứa trẻ, ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia nghe dạy bảo.
..... Lê Phong mềm lòng. "Được rồi, nhớ kỹ về sau, ta là người quan trọng nhất, không được vì lí do khác, mà, không, quan tâm đến ta! Có nghe rõ chưa?" Dứt lời, kéo hắn qua bên mình cùng chui vào ổ chăn, thật là, đã bao lâu hắn không nằm thật tốt cùng với nàng chứ?
Nam nhân nghe lời bị kéo vào trong chăn, nhưng không quay sang ôm nàng giống như mọi lần, Lê Phong có chút ngạc nhiên, mở mắt, lền nhìn thấy khuôn mặt vô cùng đau buồn của nam nhân, rõ ràng đã bị làm cho sợ hãi, "Thư Nhi, làm sao vậy?"
"Xin lỗi!" Nam nhân cắn môi, ôm mạnh nàng vào trong lòng, "Ta không biết... Nàng... xin lỗi...."
"Không sao, không có việc gì...." nữ tử sững sờ, tuy rằng trong lòng nam nhân từ trước đến giờ đều rất ấm áp thoải mái.... Thế nhưng, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những cái này...
"Xin lỗi... Ta lại có thể.... Xin lỗi, không bao giờ.... như vậy nữa.... Nàng đừng khó chịu...." Nam nhân vùi đầu vào sau gáy nàng, "Xin lỗi, nàng đừng tức giận, nàng đánh ta đi..."
"Không sao, thật sự không sao.... Không hề tức giận...." Nữ tử thấy nam nhân đau buồn, bản thân cũng cảm thấy khó chịu, "Đánh chàng làm cái gì? Có lúc nào ta đánh chàng.... Khụ.... Được rồi, lần trước...."
"Xin lỗi...."
"Ta biết rồi.... Không sao.... hử?"
"Xin lỗi..."
"......"
Phải nói rằng, người làm sai không phải chính là hắn sao? Vì sao hiện tại cái người không yên tâm đau lòng đỗ dành.... Cảm xúc biểu hiện giống như còn khó chịu hơn.... Là nàng....
Một tay Lê Phong ôm lấy vòng eo gầy gò, một tay vỗ về an ủi bờ lưng rộng rãi của nam nhân biểu thị đối việc này không biết làm sao....
Nam nhân này, thật ra chính là khắc tinh của nàng mà....
Thấy nam nhân dần dần bĩnh tĩnh trở lại, sức lực trên cánh tay của Lê Phong cũng dần dần tăng lên. Đúng vậy, hơn một tháng mỗi ngày mỗi đêm học tập, có lẽ một giấc ngủ đầy đủ cũng không có, chắc hắn cũng mệt muốn chết rồi. Lê Phong dùng đầu đi cọ cọ ngực của hắn, nghe thấy hô hấp kéo dài và tiếng tim đập vững vàng của hắn, trong lúc không để ý, ý thức của nàng cũng dần trở nên mơ màng.
Cho nên, nếu như ngươi là Lê Phong, đang mơ mơ màng màng bỗng nhiên bị đánh thức bởi tiếng đập cửa thì sao?
Một mặt Lê Phong giả vờ ngủ, một mặt âm thầm quyết tâm, ngoài cửa nếu như là Tiếu Ninh, Lưu Quý hay là lão bản nương những người này thì nàng có thể làm thịt thì nàng sẽ cố gắng đi làm thịt!
Lê Thư bị tiếng động là giật mình tỉnh giấc, cẩn thận nhìn thê chủ nhà mình, hình như còn chưa tỉnh ngủ, vội vàng chỉnh lại y phục nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, muốn để cho nàng ngủ nhiều một chút. Đáng tiếc, rất rõ ràng, người ngoài cửa không phải người mà hắn có thể ứng phó một mình.
"Lê công tử, xin hỏi Lê tiểu thư có nhà hay không?" Nam tử ngoài cửa vẫn khiến tầm mắt của người khác phải ngước nhìn như trước, ôn nhuận như ngọc, phiêu nhiên như tiên.
"A... Thê chủ đại nhân, đang ngủ." Cho dù thê chủ nói cái gì, mỗi lần thấy người nam tử này, Lê Thư vẫn không tự chủ cảm thấy tự ti, trả lời cũng cẩn thận từng li từng tí, giống như đối phương là quý nhân trời sinh mang theo quý khí.
"Vậy sao, có thể cho ta vào trong, chờ tiểu thư thức giấc không?" Khóe môi đối phương nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, yêu cầu nói ra khiến người khác không thể từ chối.
"Được." Lê Thư gật đầu, mời đối phương vào nhà.
Trong chăn Lê Phong âm thầm trợn trắng mắt, hừ, đúng là chỉ biết bắt nạt Thư Nhi thành thật không biết từ chối người khác!
Cái phòng nhỏ không có phòng tiếp khách, có thể tiếp khách chỉ có phòng ngủ chỗ Lê Phong đang ngủ mà thôi. Nghe được đối phương đã ngồi ở trong phòng của mình, nhận ly trà từ tay Lê Thư uống một lát, mà Lê Thư thì ngồi ở một bên nhìn sách, Lê Phong cảm thấy đã đến lúc, nhẹ nhàng ưm một tiếng, "Thư Nhi..." Giọng nói rất nhỏ, nhưng Lê Thư ngồi một bên đọc sách vẫn có thể nghe được, đứng dậy đi đến bên giường, nhìn nàng với ánh mắt cưng chiều, âm thanh trầm thấp ôn nhu, "Thức rồi sao?" "Ừ, muốn uống nước." Giọng nói nũng nịu, cánh tay tuyết trắng đưa ra kéo lấy góc áo của hắn lay lay mấy cái, sự cưng chiều trong mắt nam nhân càng sâu hơn, xoay người đi rót nước.
Chưa bao giờ Ôn Đường cảm thấy mình dư thừa như vậy, cúi đầu nhẹ nhàng hắng giọng một cái, "Lê tiểu thư, đã làm phiền."
"Hả?" Lê Phong giả vờ như lúc này mới chú ý đến Ôn Đường, vội vàng mang vẻ mặt áy náy, "Không có chú ý đến... Ôn công tử, có lễ."
"Là tiểu nam tử đường đột đến làm phiền." Đối phương đứng dậy đáp lễ, lương thiện hiểu ý nói, "Trước tiên Ôn Đường xin tránh một chút."
Thấy nam tử đi ra ngoài, Lê Phong bình tĩnh ôm nam nhân nhà mình nghiêm túc ăn đậu hũ, đứng dậy, chán chạm vào trán nam nhân đang mặc áo cho mình. Đẩy cửa đi ra ngoài, thở dài, "Ôn công tử, chẳng biết ngươi đặc biệt đến đây vì chuyện gì?"
"Không có chuyện gì lớn, chi muốn mời tiểu thư đi ra vùng ngoại thành một chuyến." Nam tử mở miệng, trong giọng nói trần đầy sự tha thiết.
"Được." Lê Phong gật đầu, ôn nhu nói, "Thư Nhi, đi thay bộ quần áo khác." Lời nói như chuyện dĩ nhiên.
"Chyện này.... Lê công tử đi vào, sợ rằng không thích hợp lắm."
"Có cái gì không thích hợp?"
"Chuyện này..."
Đối phương muốn nói lại thôi, lúc này nếu Lê Phong lại cố thúc ép thì đó chính là vô lễ. Do dự một chút, nữ tử gật đầu, "Được rồi!" Sau đó không để ý người khác từa vào vai của nam nhân cao lớn, ghé vào bên tai đối phương nói nhẹ: “Chờ ta trở lại, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu? Ta chỉ có một mình chàng thôi!" Động tác ái muội không chút nào kiêng dè người khác, nam nhân đỏ mặt cúi đầu xấu hổ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Nếu như có thể, Lê Thư thà rằng tự lừa mình dối người không chạy theo tiểu đồng bên người của Ôn Đường đi đến vùng ngoài ô hai người ước hen nhìn lén.
Ánh nắng sáng sớm cũng không nóng lắm, ôn hòa như ánh trăng vậy, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Thật ấm áp, không giống trái tim của hắn.
Dưới ánh nắng nhu hòa, một đôi nam nữ đang chăm chú ôm nhau hôn môi, ánh nắng sáng sớm tạo nên một viền sáng màu vàng nhạt. Nam tử tao nhã, nữ tử xinh đẹp, màu vàng nhạt tạo nên một hình ảnh hoa lệ đan vào khiến Lê Thư không mở mắt ra được.
Xúng đôi như vậy mà... Ngay cả chính bản thân hắn cũng tự cảm thấy, cho dù như thế nào, cũng không chen vào được...
Tiểu đồng đứng bên cạnh nói: "Ngươi nghĩ xem, vì sao công tử nhà ta năm lần bảy lượt tìm đến đây?"
Tiểu đồng đứng bên cạnh nói: "Công tử nhà ta đã tự định chung thân với Lê tiểu thư."
Tiểu đồng đứng bên cạnh nói: "Nếu không phải công tử nhà ta không muốn cùng người có bề ngoài như ngươi cùng chung một thê, thì đã sớm thành thân cùng với Lê tiểu thư."
Tiểu đồng đứng bên cạnh nói: "Ngươi thật sự cho rằng Lê tiểu thư thích ngươi? Nàng chẳng qua chỉ để ý sức lực của ngươi thôi."
Tiểu đồng đứng bên cạnh nói: "Lê tiểu thư không hưu ngươi, chẳng qua là do thương hại ngươi. Trừ nàng ra, ai sẽ lấy ngươi?"
Hắn nói: "Ta không tin, nàng nói nàng yêu ta."
Hắn nói: "Ta muốn nghe nàng tự mình nói ra."
Tiểu đồng đứng bên cạnh nói: "Lê tiểu thư lương thiện, sao sẽ tự mình nói với ngươi, có khi ngươi muốn bỏ đi, nàng còn ngăn cản ngươi nữa ấu chứ!"
Hắn nói: "Nàng nói nàng yêu ta..."
Tiểu đồng đứng bên cạnh nói: "Nhưng mà, nàng lại đang hôn công tử nhà ta, người nàng yêu là công tử nhà ta."
Tiểu đồng đứng bên cạnh nói: "Không hưu ngươi, công tử nhà ta sẽ không thể trở thành phu quân của nàng."
Tiểu đồng đứng bên cạnh nói: "Lê tiểu thư mềm long như vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý hưu ngươi, lại không thể bỏ công tử."
Tiểu đồng đứng bên cạnh nói: "Nếu như ngươi thật sự yêu nàng, cần gì phải khiến nàng phiền lòng?"
Tiểu đồng đứng bên cạnh nói: "Bản thân ngươi hãy tự mình đi đi!"
Hắn không tin, nhưng dưới ánh nắng sớm, hình ảnh đẹp đẽ của hai ngươi dựa vào nhau lại chói mắt đến vậy....
Hắn không có khóc, nàng không thích hắn khóc.
Chi nên hắn chỉ có thể nhắm đôi mắt đang đỏ lại.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Lê Phong hoang mang chạy khỏi phía sau núi chạy về hướng nhà của mình.
"Ô! Lê tiểu thư." Giọng đàn ông hài hước, Lê Phong vô cùng ngạc nhiên, vừa ngẩng đầu nhìn, người đàn ông trước mặt lại vung vung tay mở một cái gì đó ra, "Bị cha cô nhờ, tới đón cô về."
"Nhưng mà, ta chưa muốn.... Ta còn phải..."
“Không có lựa chọn nha~" Người đàn ông phun sương mù trong tay, nữ tử do bất ngờ không kịp đề phòng, mềm nhũn ngã vào trong lòng đối phương.
--- ------ ------ ------ ------ --------
Lê Phong mở mắt ra, cảm giác hình như mình đã mơ một giấc mơ rất dài. Nhưng mà, trong mơ là cái gì, cũng hoàn toàn không nhớ rõ. Cô chỉ biết là, trong mơ hình như có đò vật đó rất quan trọng, hoặc là người? Cô nghiêm túc nghĩ lại, nhưng cũng chỉ có sự mờ mịt. Kỳ lạ, giấc mơ như vậy lẽ ra phải rất dễ quên, thế khi tỉnh lại cô vẫn có thể nhớ được! Lắc đầu, theo nguyên tắc việc không nhớ ra thì không nhớ nữa, bước xuống giường.
"Vú Lý, bữa sáng hôm nay ăn gì vậy?"
"Ơ? Quái lạ! Vú Lý vú Lý! Vú có thấy sợi dây truyền anh hai cho con không? Làm sao bậy giờ làm sao bây giờ? Rõ ràng không hề tháo xuống mà!"
"Làm sao bây giờ? Rơi đâu rồi?"