Chuyện Ta Không Biết

liễu khôn nghi (pn)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cái...... Cái gì? Nhập Tỏa Cốt?"

Liễu Khôn Nghi đương nhiên là có nghe qua cái tên này, thậm chí vẫn luôn là cơn ác mộng của nàng.

Năm ngoái nàng nhận biết mặt chữ còn chưa đầy đủ, cha nàng đưa cho nàng tập tranh ảnh tư liệu thực vật Tứ giới trong đó có rất nhiều chữ nàng không biết, để cho mẹ nàng trước khi ngủ đọc cho nàng nghe. Ai ngờ lúc nói đến cái tên "Nhập Tỏa Cốt", trong sách miêu tả loại độc tố này gây ra bệnh trạng cực kỳ đáng sợ, toàn thân nổi vảy không nói, mà lớp vảy này vừa chạm vào liền rơi ra, chỗ da thịt bị tróc vảy sẽ trở nên thối rữa, hai mươi ngày sau, người trúng độc sẽ biến thành một bãi máu loãng tanh hôi, không có thuốc nào chữa được.

Chuyện đáng sợ này quả thực khiến Tiểu Khôn Nghi sợ hãi tới mức không ngủ được, mẹ nàng phải thay đổi thành mấy quyển sách nhi đồng khác mới dỗ nàng ngủ được.

Nàng và Phó Uyên Di đã từng đề cập đến Nhập Tỏa Cốt, Phó Uyên Di cũng rất tò mò, cả hai vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn mà thảo luận, nếu như các nàng gặp phải loại quả độc cực phẩm này thì nên làm thế nào để tự bảo vệ bản thân mình, nếu như có người xấu muốn ép các nàng ăn, các nàng phải làm thế nào để chạy thoát......

Trong đầu của các tiểu cô nương luôn luôn có những màn kịch nhỏ đầy mạo hiểm kích thích cả ngày thay phiên nhau truyền phát ra, mỗi ngày đều có những chuyện khác nhau làm cho thần kinh của các nàng căng thẳng kích động. Cho dù có sợ hãi Nhập Tỏa Cốt như thế nào, thì đó cũng là chuyện của năm ngoái, Liễu Khôn Nghi đã sớm quên mất rồi.

Thế nhưng bị Phó Uyên Di nhắc tới như vậy, nỗi sợ hãi cất sâu trong trí nhớ lập tức bị đánh thức. Nàng nhìn chùm quả rơi nát bét dưới chân, đôi mắt to tròn chớp cũng không hề chớp, đưa tay sờ sờ nơi cổ họng mình.

"Cậu..... nói là thật sao?"

Phó Uyên Di vô cùng quả quyết: "Mùi vị thanh nhuận này tuyệt đối không sai. Cậu thật sự đã nuốt rồi sao? Cậu sao lại có thể tùy tiện nuốt bậy vậy chứ?".

Liễu Khôn Nghi nổi nóng: "Nếu không phải tại cậu thì tớ làm sao nuốt vào!".

"Mau! Mau phun ra đi!"

"Nuốt mất rồi còn làm thế nào mà phun ra được!"

"Tớ móc họng giúp cậu!"

"Tránh ra!"

Liễu Khôn Nghi đẩy Phó Uyên Di ra, một mình chạy đến bờ sông ngồi xổm xuống, hướng đến dòng nước chảy xiết cố sức nôn khạc nhưng nửa ngày cũng không thể nôn ra được chút nào.

"Thôi xong rồi."

Lúc ấy ba chữ này ở trong đầu Liễu Khôn Nghi cứ liên tục chớp lóe với đủ loại kiểu chữ đủ loại kích cỡ.

Tôi còn nhỏ như vậy! Tôi vẫn chưa muốn chết!

Tiểu cô nương bị bao phủ dưới bóng ma của cái chết đã dùng đến đủ loại phương pháp cũng không thể nào phun quả độc ra được, Phó Uyên Di bước tới cảm thán một câu: "Xem ra phun là phun không được rồi, hẳn là có thể lôi nó ra."

Liễu Khôn Nghi nhịn cả buổi sau khi nghe được những lời này của nàng liền "Oa" một tiếng khóc lớn: "Lôi ra thì có ích lợi gì! Độc cũng đã ngấm vào thân thể tớ rồi! Tớ chỉ còn có hai mươi ngày nữa sẽ chết! Đều tại cậu! Đều tại cậu!".

Phó Uyên Di ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, biết nàng đang ào ào rơi nước mắt, sụt sịt mũi nấc lên từng tiếng, thiếu chút nữa ngất đi — đến lúc này mới cảm thấy sự tình có chút nghiêm trọng.

Cũng giống như đại đa số các trò đùa dai trước đây, lần này cái gọi là "Nhập Tỏa Cốt" cũng là Phó Uyên Di dùng để đùa giỡn Liễu Khôn Nghi mà thôi. Trước kia muốn lừa gạt Liễu Khôn Nghi cũng không phải là chuyện dễ dàng, Phó Uyên Di đã thất bại đến mấy lần, ai ngờ hôm nay bỗng nhiên gặp cơ hội tốt như vậy, nàng nhất thời kích động mở miệng hơi độc địa một chút. Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị nàng xoay trở bàn tay đánh vào đầu, không ngờ a không ngờ, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, Khôn Nghi vậy mà lại tin......

"E hèm, vậy sao." Phó Uyên Di vuốt vuốt lưng nàng an ủi, "Cậu trước hết đừng khóc a, tớ đưa cậu trở về, tìm ba mẹ cậu hỗ trợ. Bọn họ lợi hại như vậy, nhất định sẽ có cách."

Liễu Khôn Nghi bỗng nhiên một phát túm lấy cánh tay nàng, mặt đỏ bừng, nước mắt cũng không còn để mà chảy nữa.

"Làm sao vậy?" Phó Uyên Di cũng bị hành động này của nàng dọa cho sợ hãi.

"Tớ cảm thấy...... Bụng đau quá." Liễu Khôn Nghi hai mắt mở trừng trừng, vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Phó Uyên Di, "Có phải là độc tính phát tác hay không? Không phải nói hai mươi ngày sau mới có thể phát tác sao......"

Hai tiểu cô nương tay cầm tay nhau, vẻ mặt mờ mịt nhìn nhau hồi lâu, giống hệt như bị người ta trói giữ tại chỗ.

"Tớ không phải sẽ chết ngay bây giờ chứ! Ngay cả hai mươi ngày cũng sống không tới!" Liễu Khôn Nghi ôm bụng quá đỗi sợ hãi, một tiếng gào thét vụt ra từ trong cổ họng làm cho Phó Uyên Di trong lòng run rẩy.

Nguy rồi nguy rồi! Hóa ra loại quả kia thật sự có độc! Vậy mà lại bị nàng thuận miệng nói trúng!

Phó Uyên Di cũng sốt ruột, dùng sức kéo Liễu Khôn Nghi: "Chúng ta mau trở về thôi!".

"Tớ đi không nổi......" Liễu Khôn Nghi ôm bụng cả người toát mồ hôi, thanh âm cũng trở nên suy yếu.

"Cậu đi không nổi, tớ cõng cậu!" Phó Uyên Di nói cõng liền cõng, trực tiếp vác Liễu Khôn Nghi lên lưng mình, bảo tiểu quỷ Phó gia nói cho nàng biết phương hướng, cấp tốc chạy trở về Liễu gia.

Liễu Khôn Nghi nằm tựa trên lưng Phó Uyên Di, cả người vô lực, cánh tay buông thõng ở hai bên người, theo nhịp bước chân chốc chốc lại đung đưa nhấc lên một cái, giống y như người đã chết, làm Phó Uyên Di sợ tới mức nghiêng ngả lảo đảo chạy nhanh về phía trước, mấy lần suýt mang theo người bạn nhỏ của mình cùng nhau ngã bay đi.

Phó Uyên Di sau khi bị mù thân thể vẫn không tốt cho lắm, cũng chỉ có ở thời điểm trêu đùa bạn thuở nhỏ hoặc là cứu giúp bạn thuở nhỏ mới có thể phát ra tinh lực và sức mạnh không thể tưởng tượng được. Trong năm phút đồng hồ dài đằng đẵng chạy hướng về Liễu gia, nàng tưởng tượng đến tình cảnh sau khi Liễu Khôn Nghi thật sự bởi vì bị nàng hù dọa mà nuốt phải quả độc, sau khi độc tính phát tác bỏ mạng khiến hai nhà Liễu Phó trở mặt thành thù, chém giết lẫn nhau! Một màn bi kịch nhân gian máu chảy thành sông từ đó mà triển khai — tất cả đều là do nàng nhất thời ham chơi, đều là lỗi của nàng!

Lúc mẹ của Liễu Khôn Nghi nhìn thấy Phó Uyên Di khóc lóc thảm thiết cõng nữ nhi nhà mình trở về, liên tục nói "Xin lỗi xin lỗi", thân là thầy thuốc lại từng thấy qua rất nhiều việc lạ kỳ ở Tứ giới, Liễu mẹ bế nữ nhi lên, thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, trong lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, vạch mí mắt lên kiểm tra, được rồi, đây là ở bên ngoài ăn lung tung mấy loại quả dại gây hại cho cơ thể, phát sốt rồi, uống chút nước ấm đi thăm nhà vệ sinh vài lần để thải độc là ổn thôi.

"A di......" Phó Uyên Di rất dũng cảm nhận lỗi, "Đều là lỗi của con, nếu không phải con cố ý dọa Khôn Nghi, Khôn Nghi sẽ không nuốt phải quả độc, đều là lỗi của con......"

Liễu mẹ bảo người hầu mang nữ nhi trở vào trong, trấn an Phó Uyên Di nói: "Không có việc gì, các con là bạn tốt a, thường xuyên ầm ĩ cãi nhau cũng là chuyện bình thường, đừng khóc. Khôn Nghi không có việc gì đâu."

Phó Uyên Di lau nước mắt, cảm thấy Liễu mẹ thật sự là người tốt, không có trách tội nàng.

Phó Uyên Di không trở về, đêm đó nàng ở lại Liễu gia vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng Liễu Khôn Nghi, muốn chờ nàng tỉnh lại rồi thành khẩn xin lỗi nàng. Phó Uyên Di hạ quyết tâm, bất luận nàng có thể sống bao lâu, sau này có biến thành cái dạng gì, những ngày tháng còn lại đều phải ở bên cạnh nàng chiếu cố nàng thật tốt, bồi tiếp nàng đi hết đoạn đường cuối cùng......

Đương nhiên, cuối cùng Liễu Khôn Nghi cũng không có chết.

Sau khi Liễu Khôn Nghi tỉnh lại hai người nhìn nhau khóc lớn một hồi, nàng cho rằng mình không còn sống được bao lâu nữa, cũng không mang thù, dự tính đem toàn bộ những món đồ chơi và bảo bối của mình đều đưa hết cho Phó Uyên Di.

"Tiểu hình nhân của tớ về sau đều là của cậu. Tớ luyện ra chúng nó rất vất vả, cậu phải giúp tớ chiếu cố chúng nó thật tốt."

Phó Uyên Di dùng sức gật đầu giống như đang giã tỏi.

"Còn có chậu cây dẫn quỷ của tớ, cậu phải giúp tớ tưới nước định kỳ."

"Được! Nhất định!"

"Cha mẹ tớ chỉ có một nữ nhi là tớ, tớ chết rồi sẽ không có ai chiếu cố bọn họ."

"Thúc thúc a di cứ giao cho tớ đi! Tớ sẽ xem bọn họ giống như cha mẹ tớ mà chiếu cố thật tốt!"

"Uyên Di, tuy rằng vẫn chưa từng nói, nhưng ở trong lòng tớ cậu chính là bạn tốt nhất của tớ đời này."

Sau khi đã giao phó xong toàn bộ hậu sự, hai tiểu cô nương sáu tuổi ngồi nhớ lại tất cả những chuyện đã phát sinh trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cảm thán nhân sinh ngắn ngủi, cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt, vân vân và vân vân......

Hai người lúc này vẫn là bộ dáng tỷ muội tình thâm, đến khi Phó Uyên Di chiếu cố nàng được gần một tháng, phát hiện Liễu Khôn Nghi vẫn còn chưa chết, hai người đều kinh ngạc, nắm tay nhau chạy tới hỏi Liễu mẹ.

Liễu mẹ sau khi nghe xong lời nói của các nàng thì bật cười ha hả: "Đó chẳng qua chỉ là loại quả dại bình thường thôi, là có độc tính nhất định, nhưng mà độc tính đó đã sớm được thải trừ ra ngoài cơ thể rồi." Bà vuốt ve cái đầu nhỏ của Liễu Khôn Nghi hỏi, "Mấy ngày nay con có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?".

Liễu Khôn Nghi chớp mắt mấy cái, vẫn đang bị vây trong trạng thái ngu ngơ: "Chính là có chút...... không thèm ăn."

"Cứ nghĩ chính mình trúng độc không sống được bao lâu, không thèm ăn cũng phải thôi."

Phó Uyên Di cũng không biết nên có biểu cảm gì: "Nhưng Liễu a di...... Con ở chỗ này một tháng là vì để chiếu cố Khôn Nghi, bồi nàng đi đến đoạn đường cuối cùng, ngài cái gì cũng chưa nói a!".

"Dì cứ tưởng con muốn ở lại đây chơi chứ, dù sao cũng đã được nghỉ hè rồi không phải sao. Không ngờ các con lại có suy nghĩ như thế. Ôi, đều do a di không nói rõ ràng, đều do a di hết."

Được rồi, chân tướng đã rõ ràng, Liễu Khôn Nghi nhanh chóng nhớ lại toàn bộ quá trình sự kiện đã qua, không phải là bắt đầu từ Phó Uyên Di ăn nói lung tung nói nàng ăn cái gì Nhập Tỏa Cốt đó sao! Hại tớ khóc một tháng! Tuyệt vọng một tháng! Chính là tại cậu tên vương bát đản này!

Tuy rằng nhìn không thấy vẻ mặt Liễu Khôn Nghi lập tức trở nên hung ác, nhưng tiểu quỷ ở sau lưng Phó Uyên Di nhẹ nhàng kéo nàng một phen: "Nhị tiểu thư, chạy mau đi, bằng không ngài thật sự sẽ bị nghiền nát thành tro."

Liễu Khôn Nghi cầm theo mười tám loại vũ khí đuổi theo Phó Uyên Di muốn chặt nàng thành tám khối, Phó Uyên Di vừa chạy trối chết vừa gào thét:

"Không phải nói tớ là bạn tốt nhất của cậu đời này sao?! Sao lại có thể động thủ giết bạn tốt vậy chứ!"

"Ai là bạn tốt với cậu! Tớ ghét nhất là cậu! Đứng lại cho tớ!"

......

Liễu Khôn Nghi từ nhỏ đã quyết chí phải làm một pháp sư dưỡng quỷ xuất sắc, mà trên con đường trưởng thành của nàng, trở ngại lớn nhất chính là người bạn thuở nhỏ Phó Uyên Di. Sự tồn tại của Phó Uyên Di khiến cho Liễu Khôn Nghi phân tán tâm tư hơn phân nửa để đối phó với nàng, cũng từng có vài lần rơi vào hiểm cảnh, cũng may Liễu Khôn Nghi ý chí kiên định, thực rõ ràng mà từ trong thế giới bất hảo của Phó Uyên Di mở một đường máu, khỏe mạnh trưởng thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio