Ngọc Chi đi thăm cửa tiệm của Tang Lạc, lái xe mất vài ngày mới tới, hóa ra là ở vùng biên giới giữa Nhân giới và Minh phủ, thậm chí cách Yêu giới cũng không xa.
Cửa tiệm có tên là "Tiệm đồ cổ Tang Lạc", Tang Lạc chính là tên của nàng ấy.
Đồ cổ ở chỗ này cũng không phải bình thường, báu vật của Nhân giới, Minh phủ, Yêu giới thậm chí của cả Thiên giới cũng đều có khả năng qua tay Tang Lạc, tu sửa phục hồi hay ký gửi mua bán cũng được, chọn vị trí giao hội giữa Tam giới chính là để thuận tiện cho khách hàng của các giới.
"Khoan đã." Du Hân Niệm nhịn không được nói xen vào, "Ý cô là...... Có cả khách hàng ở Nhân giới?".
"Đúng vậy."
"Con người và Minh phủ cũng có tới lui sao?"
"Từ ngày xưa đã có, thời đại ngày nay chính phủ các quốc gia loài người đều biết ngoài Tam giới còn có một thế giới khác. Tứ giới có văn bản pháp luật rõ ràng để duy trì ổn định hòa bình, đương nhiên cũng có không ít tội phạm vượt giới gây án, buôn lậu, nhập cư trái phép...... Cho nên Tứ giới có quân đội đặc biệt chuyên môn cai quản và xử lý những tình huống này. Như Minh cảnh chính là một nhánh quân đội đặc biệt của Minh phủ hoạt động ở Nhân giới. Việc này đã qua rất nhiều năm rồi, chỉ là người dân bình thường các cô không biết mà thôi."
Du Hân Niệm tự nhận chính mình đã không còn được xem là người dân bình thường nữa rồi, vậy mà một chút cũng chưa từng nghe nói đến loại chuyện này.
Bảo mật nghiệp vụ được thực hiện đến mức này, vậy thì trên trái đất chắc cũng có người ngoài hành tinh rồi.
Nhưng, người ngoài hành tinh và quỷ, hình như không cùng nằm trong một hệ thống......
"Ai nha cô nghe ta nói hết đã." Hai người rời khỏi thang máy, Du Hân Niệm vẫy tay gọi xe taxi, trên đường đi đến xưởng in Ngọc Chi nói tiếp, "Tang Lạc rất có bản lĩnh, lần này Tam Xuyên Linh Trượng bị gãy tôi mới tìm đến nàng, muốn nhờ nàng giúp tôi tu sửa lại."
Tang Lạc cầm Tam Xuyên Linh Trượng nhìn nhìn một chút rồi nói: "Đây là Tam Xuyên Linh Trượng thật, nhưng mà vật này của Minh phủ suốt bao năm nay đã bị dán bùa chú, không phải sẽ tổn hại rất nhiều nguyên khí sao? Đập một cái liền gãy cũng không có gì ngạc nhiên. Không có kiến thức, thực đáng sợ."
Ngọc Chi nói: "Vậy còn có thể sửa được không?".
Tang Lạc nói: "Để tôi thử xem."
Trong lúc Tang Lạc đang tu sửa Tam Xuyên Linh Trượng hai người cũng không im lìm, lại tùy ý tâm sự.
Cửa tiệm này Tang Lạc hàng năm tiếp đãi đủ thể loại khách hàng, thông tin thu được chắc chắn cũng nhiều. Hai người nói đủ chuyện từ thực trạng ở Minh phủ cho tới ẩm thực nhân gian, từ đại họa ở Yêu giới cho tới cleaner ở Nhân giới.
Nói đến cleaner, Ngọc Chi lắm miệng hỏi một câu: "Tôi ở Nhân giới đụng phải một người kỳ quái, nàng không phải cleaner, đi theo bên cạnh còn có một con quỷ loli được xưng là Bách Quỷ Chi Vương. Bản lĩnh của người này nhất định là hơn cả cleaner, lại còn mở văn phòng bắt quỷ. Cô nói nàng có thể là người của Minh phủ hay không?".
Động tác trên tay Tang Lạc liền chậm lại, nàng hỏi: "Nàng họ Liễu hay họ Phó?".
Ngọc Chi sửng sốt: "Họ Phó."
Tang Lạc ngẩng đầu, ánh mắt có chút đáng sợ: "Vậy Bách Quỷ Chi Vương kia hẳn là tên Lâm Cung."
"A? Cô cũng biết?"
"Trong mấy trăm năm nay cũng chỉ có nàng là có thể được xưng danh Quỷ Vương." Tang Lạc liếc nhìn Ngọc Chi, dừng một chút rồi nói, "Có năng lực thu phục Bách Quỷ Chi Vương Lâm Cung, chắc chắn cũng chỉ có người của Phó gia."
Xưởng in nằm ở vùng ngoại ô thành phố G, dọc theo đường đi Du Hân Niệm cũng chưa hề hé môi, ngồi nghe Ngọc Chi nói một lèo.
Nói Phó gia và Liễu gia thân thiết với nhau nhiều đời, Phó gia luyện quỷ Liễu gia dưỡng quỷ, là hai gia tộc mà các quỷ binh quỷ tướng lớn nhỏ gì ở Minh phủ khi nhắc tới đều phải đau đầu.
Sáu trăm năm trước Phó gia nổi danh với thuật luyện quỷ hung tàn, còn Liễu gia thì lại làm giàu nhờ vào chiến tranh thế giới thứ II.
Tang Lạc đối với Liễu gia không được xem là hiểu rõ cho lắm, suy cho cùng thì Liễu gia là tự lập thành một phái, dùng tà thuật khống chế quỷ nắm giữ quỷ binh độc chiếm một phương, bọn họ dựa vào kỹ năng và pháp thuật của chính mình, Tang Lạc đối với mấy chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ đối với Phó gia luyện quỷ thì có tìm hiểu đôi chút.
Phó gia luyện quỷ tế pháp khí, pháp khí có nguồn gốc từ Phó gia đều vô cùng uy lực, rất nổi danh ở Tứ giới.
Tang Lạc đối với các loại binh khí đồ cổ cực kỳ say mê đương nhiên cũng thu đến tay vài món đồ do Phó gia luyện ra. Pháp khí do Phó gia luyện ra không có dấu ấn cũng không có chứng nhận nhưng chỉ liếc mắt một cái lại có thể nhận ra được. Bởi vì pháp khí là từ quỷ luyện thành, oán khí xuyên suốt cả trong khí cốt. Quanh thân pháp khí là một tầng oán khí màu đen dày đặc, oán khí càng lớn, uy lực của pháp khí cũng càng mạnh.
"Nghe nói Phó gia vì để gia tăng oán khí của quỷ mà không từ mọi thủ đoạn, dùng hết toàn bộ phương thức có thể để hành hạ quỷ." Ngọc Chi nói đến đây thì không rét mà run.
"Phương thức hành hạ quỷ là như thế nào?" Sắc mặt của Du Hân Niệm cũng trở nên mất tự nhiên.
"Quỷ tuy rằng không có thực thể, nhưng vẫn còn có ý thức, cũng sẽ cảm nhận được thống khổ. Đặc biệt là không có luân hồi cũng không có biến thành ác quỷ, giống như ngươi vậy, ý thức thậm chí cả ký ức đều không khác gì với khi còn sống. Muốn làm cho loại quỷ như vậy oán hận kỳ thực rất đơn giản, cũng giống như con người, dùng phương thức tàn phá ý chí để giày vò nó, hoặc là hành hạ người thân yêu nhất của nó...... Tôi nghe Tang Lạc nói, Phó gia từng tiến vào Minh phủ, lấy nước và lửa ở Minh phủ làm thành thủy lao và hỏa ngục, đem quỷ nhốt ở bên trong. Bọn quỷ này ngày đêm đều không ngừng bị sự thống khổ do ngạt thở và cháy bỏng tra tấn, lại không chết được, so với địa ngục không có gì khác biệt. Bọn quỷ này có thể căn bản là chưa từng làm chuyện xấu, đều muốn đi luân hồi hoặc thậm chí là lên thiên đường. Người của Phó gia thì mặc kệ thân thế của quỷ, bọn họ chỉ cần pháp khí!"
Du Hân Niệm nghe xong đều sởn gai ốc: "Phó Uyên Di không giống người như thế."
Ngọc Chi nói: "Đúng, có người xấu nào lại viết lên trên mặt hai chữ 'Người xấu' đâu? Ai lại nói rõ ràng cho cô biết là 'ta muốn hại ngươi'? Vậy tôi hỏi, cô không phải cũng tự cảm thấy Phó Uyên Di đối với cô đặc biệt tốt sao?".
Du Hân Niệm gật gật đầu.
"Nàng là vì cái gì a? Nàng một giây phút kiếm được mấy trăm vạn thì tại sao phải giúp cô? Mà cô thì tiền không có, quyền lực không có, chẳng lẽ đầu óc nàng bị úng nước?"
Du Hân Niệm cũng không phải không nghĩ tới vấn đề này. Phó Uyên Di không giống người tội ác tày trời, nhưng nếu nói nàng bởi vì cảnh đời của Du Hân Niệm mà thương hại thì cũng thật sự không thuyết phục. Phó Uyên Di quanh năm tiếp xúc với quỷ, loại quỷ không muốn luân hồi có thể lãng du ở nhân gian nàng chắc cũng gặp qua không ít, ai mà không có cảnh đời thê thảm? Phỏng chừng Phó Uyên Di nghe mấy chuyện này đến sắp chai cả tai rồi, vậy thì tại sao lại chỉ thương hại mỗi nàng?
"Cô yên tâm, cho dù Phó Uyên Di có muốn đem tôi luyện tế pháp khí, cũng sẽ không phải là hiện tại." Cuối cùng cũng đến nơi, Du Hân Niệm xuống xe, "Hiện tại tôi ý chí dâng trào, oán khí không đủ, muốn luyện cũng không có gì để luyện. Trước đó nàng từng nói, nàng giúp tôi cũng là bởi vì trên người tôi có gì đó khiến nàng cảm thấy hứng thú......"
"Có gì đó cảm thấy hứng thú? Là cái gì?"
"Nàng chưa nói, tôi cảm thấy cũng không quan trọng. Chỉ cần nàng có thể trợ giúp tôi tìm ra hung thủ là được, những thứ khác tôi không quan tâm, muốn luyện pháp khí thì cứ luyện đi."
Ngọc Chi: "......"
Du Hân Niệm bước nhanh về hướng xưởng in, Ngọc Chi thì lại bồn chồn lo lắng.
Sau khi giải quyết xong sự kiện của Lưu Khả, Phó Uyên Di thật sự đã trích cho nàng % số tiền thu được, cho dù in ấn số lượng ít bị tính giá rất đắt, Du Hân Niệm cũng không chút do dự.
Xưởng in nói buổi chiều là có thể in xong, Du Hân Niệm dự tính trước tiên đi mua xe, có xe di chuyển mới thuận tiện. Cho dù hiện tại ứng dụng gọi xe dùng rất tốt, nhưng nói thế nào cũng không thuận tiện bằng tự mình lái xe. Hơn nữa mỗi khi leo lên xe nói chuyện cùng Ngọc Chi đều phải cầm điện thoại lên giả vờ như đang nghe điện thoại, thực ngu ngốc.
Du Hân Niệm tùy ý chọn một chiếc xe hiệu Honda, vạn, ngày mai có thể lấy xe.
Tuy rằng thời gian nàng ở Nhân giới sẽ không lâu, nhưng từ đây về sau chắc chắn còn có việc cần dùng đến tiền, từ ký xúc xá nhân viên của khách sạn M dọn ra ngoài cũng cần tiền, cho nên tất cả đều đơn giản.
Ký hợp đồng mua xe xong trở lại xưởng in, Du Hân Niệm nhìn bản in thử, OK, cho in.
Rất nhanh thì đã in xong tốt đẹp, Du Hân Niệm cầm thư mời đi ra chuẩn bị trở về.
Trong tay có chút tiền, vậy thì trực tiếp đi tìm phòng cho thuê ở bên ngoài hay là trở lại ký túc xá đây? Trước đó Phó Uyên Di cũng từng nói khi có tiền nàng có thể dọn ra khỏi ký túc xá nhân viên, ngụ ý có phải là cũng không dự tính giữ nàng ở lại lâu dài hay không?
Nhớ tới những lời của Ngọc Chi đã nói, Du Hân Niệm ngoài miệng thì hiếu thắng, kỳ thực trong lòng vẫn là có chút không yên, dọn ra ngoài ở cũng tốt.
Nhưng mà trước khi dọn ra ngoài dù sao cũng phải nói một tiếng với Phó Uyên Di, không cần biết nàng về sau sẽ làm cái gì hay cũng chỉ là một loại khả năng, Du Hân Niệm cảnh giác trong lòng, nhưng hiện tại người ta không phải rất chiếu cố chính mình đó sao?
Du Hân Niệm cùng Ngọc Chi trở lại Quốc Thái Kim Điển, ra khỏi thang máy vừa rẽ vào hành lang đã nghe thấy mùi nước hoa dành cho nam giới ập vào mặt, liền xoay qua nhìn, anh chàng nước hoa kia vẫn còn ở đây?
Anh chàng nước hoa nghe thấy tiếng bước chân đột nhiên quay đầu, trên mặt còn lộ vẻ cười, nhìn thấy Du Hân Niệm thì trong nháy mắt vẻ tươi cười đổ sụp: "Là cô? Cô là......"
Du Hân Niệm đang muốn nói nàng là nhân viên của Phó Uyên Di, anh chàng đó liền nói: "Cô là người giúp việc của Phó tiểu thư?".
Ngọc Chi không nhịn được mà cười "phụt" một tiếng, sợi dây lý trí trong đầu Du Hân Niệm lập tức đứt đoạn tại chỗ.
"Xin hỏi ngài là vị nào?" Du Hân Niệm trong đầu đang trình chiếu một màn sử dụng kiếm đâm thành ba nghìn sáu trăm lỗ thủng trên người đối phương.
Anh chàng tựa hồ cũng ý thức được bản thân mình đã nói sai, áy náy cười cười và nói: "Tôi là bạn trai của Uyên Di, tôi đợi nàng cả ngày rồi, nàng đi đâu vậy?".~~~~~~~~~~~~~Lâm Trạch Bạch há miệng ngáp to, vò vò một đầu tóc xoăn rối bù, ngón tay ấn ấn vào hai hốc mắt, lau đi mấy giọt nước mắt ứa ra.
Phó Uyên Di ngồi ở ghế sau vẫn không nói chuyện, cũng không biết có đang ngủ hay không.
Lâm Trạch Bạch sợ nhất mỗi khi lão bản tìm đến Liễu tiểu thư. Liễu tiểu thư sống trong khu biệt thự bên sườn núi Phúc Minh, nơi này tập trung toàn quan lớn, quý nhân và các đại thương gia ở thành phố G, con đường bị núi vây quanh chỉ có hai làn xe chạy, hàng năm bị đủ loại người muốn thăng quan phát tài đổ về chật như nêm. Mùng một tết năm ngoái con đường lên núi Phúc Minh bị lấp kín không nhúc nhích gì được đến tận tiếng đồng hồ, cả một hàng xe dài km dưới chân núi, tiểu thương hai bên đường bán ra được tới mấy trăm cái túi chứa nước tiểu.
Lâm Trạch Bạch lúc ấy làm tài xế cho Phó Uyên Di cũng nằm trong hàng dài km đó, góp thêm một viên gạch vào sự nghiệp túi nước tiểu.
Liễu tiểu thư cực ít xuống núi, quanh năm đều ẩn sâu bên trong ngôi biệt thự giữa rừng cây âm u dày đặc, diện kiến được nàng đều là Phó Uyên Di đích thân đến nhà viếng thăm. Sau sự kiện chen chúc tắc nghẽn lần đó Lâm Trạch Bạch đối với núi Phúc Minh quả thực mang một nỗi ám ảnh, nhưng mà tình cảm giữa lão bản nhà mình và Liễu tiểu thư lại rất tốt, mỗi tháng đều phải gặp nhau một lần, vì thế Lâm Trạch Bạch mỗi tháng đều được một lần khảo nghiệm kỹ năng lái xe cũng như tính nhẫn nại.
Hôm nay đường lên núi Phúc Minh vậy mà lại có thể lái được đến km/giờ, Lâm Trạch Bạch sau khi vui mừng thì lại cảm thấy mệt đến buồn ngủ, nhai nghiền hai viên kẹo bạc hà trong miệng để nâng cao tinh thần, sắp đến Liễu trạch rồi.
Ngôi biệt thự chơ vơ biệt lập của Liễu tiểu thư đứng sừng sững ở sườn núi chìm vào trong một khối bóng râm, khối bóng râm kia nối liền với một cửa ngõ nằm sâu hun hút ở bên trong, phía trên còn có một tầng che chắn, quanh năm đều không thấy ánh mặt trời. Địa điểm là do Liễu tiểu thư tuyển chọn, bản thiết kế nhà ở là Liễu tiểu thư tự mình vẽ, từ trang hoàng bài trí cho đến đồ dùng trong nhà tất cả đều theo ý của Liễu tiểu thư.
"Quá tài!" Trước khi Lâm Trạch Bạch lần đầu tiên đến viếng thăm Liễu gia đã nghe Phó Uyên Di nói như vậy, trong lòng vô cùng bội phục vị Liễu tiểu thư này. Còn chưa đến được cánh cửa nhà nàng thì đã ngây ngẩn cả người, đây là chỗ cho người ở sao? Còn tưởng là một khu nghĩa trang.
Ngay cổng chính của Liễu trạch có một khối đá Thái Hồ hình rồng dựng đứng, trên khối đá dán đầy những lá bùa màu đen kỳ quái, không cần vào nhà, từ đường núi đi lên xa xa đã có thể nhìn thấy. Nghe nói các hướng dẫn viên du lịch khi đưa du khách vùng khác đi ngang qua cổng nhà của Liễu tiểu thư đều phải chỉ vào khối đá Thái Hồ kia mà nói, chủ nhân của căn nhà này nổi tiếng là cao thủ thông linh, nhìn thấy chứ? Tảng đá kia chính là dùng để trấn quỷ.
Thực ra tảng đá này không phải để trấn quỷ, nó chiêu tài.
"Khôn Nghi." Phó Uyên Di lách người qua khối đá Thái Hồ, đi xuyên qua một mảnh rừng trúc đen kịt tối tăm, ánh mặt trời thấu rọi, tỏa một mảnh ấm áp xuống hồ nước xanh ngắt. Một cô gái có mái tóc dài đang ngồi bên trong mảnh ấm áp đó, ngồi xếp bằng uống rượu trên tấm đệm cói.
Liễu Khôn Nghi buông chén rượu, đã có chút ngà ngà say, một đôi mắt phượng nhẹ nhàng chuyển hướng tới, nở nụ cười như gió xuân: "Nhớ tớ?".
"Ừ, nhớ cậu." Phó Uyên Di đi tới, Liễu Khôn Nghi giữ chặt tay nàng, dẫn nàng đến đối diện mình ngồi xuống.
Lâm Trạch Bạch nhìn hai người bọn họ vừa thấy mặt nhau thì bầu không khí...... giống y như vợ chồng thất lạc nhiều năm, dĩ nhiên, cảnh tượng tốt đẹp này cũng chỉ giới hạn vỏn vẹn trong vài phút cho mỗi lần vừa mới gặp mặt.
Liễu tiểu thư này tính tình kỳ quái, nghề nghiệp cũng kỳ quái, lại không sợ lạnh. Giữa mùa đông ngồi tại đây trong rừng trúc lạnh đến thấu xương, lại chỉ khoác mỗi chiếc trường bào bằng vải gai mỏng manh, thật sự nên hoài nghi làn da của nàng trời sinh đã trắng như tuyết hay do quanh năm tự ngược bị đông lạnh mà trắng.